Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 153

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 
Kẻ tập kích ngừng giãy giụa.
Trong ba giây khi gã tiếp xúc đến công kích của Kỳ Ninh, cũng đã tắt thở.
Từ khe hở duy nhất của trang phục phòng hộ nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy toàn bộ mặt gã đã biến thành màu đen, thoạt nhìn tiều tụy như một khúc gỗ.


Tiêu Lam hỏi: “Đây là virus gì?”


Thân thể Kỳ Ninh lay động một chút, có vẻ gần như chống đỡ hết nổi, nhưng y vẫn đứng lên: “Tôi gọi nó là……B107, là một loại virus con người chưa phát hiện ra, tuy rằng hiệu quả nhanh, nhưng người trúng chiêu sẽ không quá thống khổ, thật là quá tiện lợi cho tên này.”


Dựa theo thói quen của Kỳ Ninh, lũ người kia đều hẳn là chịu đủ tra tấn, dùng phương thức bất kham nhất chết đi.
Bọn chúng hẳn là phải nhấm nháp đến tuyệt vọng, thống khổ cùng bất lực khắc vào xương cốt.


Đáng tiếc, hiện tại thời gian không cho phép, chính y trạng thái cũng hoàn toàn không ổn, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Tiêu Lam cảm giác một chút độ nguy hiểm trong không khí, đóng kỹ năng lại.
Giá trị bần cùng lại mất đi 2000 vạn rồi.


Kỳ Ninh duỗi tay túm chặt sợi xích vàng đâm thủng ngực y, ý đồ túm nó từ miệng vết thương của mình ra.
Dây xích vẫn phát ra điện quang, mang đến cho y thống khổ mãnh liệt, đau đớn bén nhọn phảng phất như muốn đâm khắp nội tạng y đánh úp lại, nháy mắt truyền khắp toàn thân.


Nhưng động tác của Kỳ Ninh cũng không dừng lại. 
Y nắm chặt sợi xích vàng trong tay, bàn tay thon gầy tái nhợt dùng sức đến gân xanh nổi lên, hung hăng lôi mạnh, sống sờ sờ mà rút ra toàn bộ dây xích khỏi ngực mình.
Máu tươi lại lần nữa trào ra, phun tung toé, nhuộm dần mặt đất dưới chân y.


Thân hình Kỳ Ninh run lên, nhịn không được kịch liệt thở hổn hển.
Toàn bộ quá trình, Kỳ Ninh một tiếng cũng không thốt ra khỏi cổ họng.
Tuy rằng nhìn không thấy biểu cảm của Kỳ Ninh, nhưng nghĩ cũng biết giờ phút này y nhất định sẽ không quá ổn.


Tiêu Lam có chút lo lắng, có ý duỗi tay dìu y một phen: “Anh không sao chứ?”
Kỳ Ninh thở dốc một chút, xua xua tay với Tiêu Lam, cự tuyệt ý tốt của cậu.
Tiếp theo, y lấy từ không gian trữ tình ra một ống tiêm màu vàng kim, trở tay tiêm vào cổ mình.


Theo thuốc tiêm có công hiệu, ngực Kỳ Ninh không ngừng trào ra máu tươi chậm rãi ngừng lại, miệng vết thương cũng bắt đầu từ từ khép lại.
Kỳ Ninh đứng thẳng thân thể, dùng hành động tỏ vẻ mình không cần nâng dậy.


Y thử đi hai bước, lại một lần thẳng sống lưng: “Khụ…… Trong khoảng thời gian ngắn thương của tôi không khỏi hẳn không được, tuy rằng hành động không có vấn đề gì, nhưng kế tiếp đại khái tôi không thể động thủ nữa, gây thêm phiền toái cho các cậu rồi.”


Tiêu Lam: “Yên tâm, giao cho chúng tôi đi.”
Lạc cũng gật gật đầu, ý kiến của tiên sinh chính là ý kiến của hắn.
——
Ba người rời khỏi phòng thư viện, hướng ra phía ngoài.


Hành lang đã bắt đầu xuất hiện tảng lớn dấu vết phai màu, tổng thể nhìn qua có vài phần loang lổ, cũng ở tinh xảo phục cổ vốn có nhiều thêm vài phần không khí chết chóc.
Tiêu Lam quan sát: “Xem ra, phải nhanh tốc độ hơn mới được.”


Tránh đi vị trí phai màu, ba người cẩn trọng dựa theo vị trí trong trí nhớ, đi đến thư phòng ở tầng cao nhất.
“Cộp ——”
“Cộp ——”
Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Tiêu Lam dừng bước lại, nhìn về phía âm thanh truyền đến.


Chỗ ngoặt phía trước chậm rãi xuất hiện một bóng người.
Một thân váy đen, dáng người là đường cong uyển chuyển, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một hương vị lười biếng gợi cảm. 
Là Hoa Nhan.


Hoa Nhan cũng thấy được ba người, còn chào hỏi Tiêu Lam: “Lại gặp mặt.”
Tiêu Lam cũng gật đầu thăm hỏi cô.
Nhưng cậu vẫn không hề thả lỏng đề phòng.


Trước đó cùng Hoa Nhan hợp tác còn tính là thuận lợi, nhưng Tiêu Lam sẽ không quên Long Thời Nhậm là bị Hoa Nhan hố, tiến vào màn cao cấp mới có thể bỏ mình, tuy rằng có phần chính gã cũng chịu chết, nhưng Hoa Nhan cũng rõ ràng không phải tỷ tỷ ôn nhu thiện lương thấu hiểu gì.


Tại thời khắc mấu chốt cần phải nắm chặt thời gian này, cậu cũng không muốn có xung đột gì với đối phương.
Hoa Nhan nâng con ngươi lên, đánh giá một chút ba người đối diện.


Đối mặt biểu cảm đề phòng của bọn họ, môi đỏ của cô hơi gợi lên: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không có hứng thú với ba chàng gay đâu.”
Máy dò gay hiệu Hoa thị, tuyệt không nhìn nhầm.
Tiêu Lam: “……”
Lạc: “……”
Kỳ Ninh: “……”


Ba người đột nhiên không kịp phòng ngừa tự nhiên come out tập thể, nhìn nhau không nói gì.
Ánh mắt này, thật là quá độc.
Dứt lời, Hoa Nhan cũng không đợi bọn họ trả lời, trực tiếp xoay người thướt tha rời đi.
Rõ ràng biểu đạt ra ý tứ: gái thẳng và trai gay không cùng đường.


Đồng thời, đây cũng là đang tỏ vẻ, cô không muốn xung đột với bọn họ.
Không giống như tình huống trong một phòng, nơi này còn có rất nhiều đường, lẫn nhau tạm thời cũng không có xung đột ích lợi, không cần thiết cứng rắn chen chúc bên nhau, phải đề phòng lẫn nhau.


Huống chi Hoa Nhan cũng không có sở thích cứng đối cứng 1vs như Kỳ Ninh, cô vẫn là càng thích hoà bình hơn.
Sau khi thân ảnh Hoa Nhan biến mất.
Kỳ Ninh có chút nghi hoặc: “Các cậu…… là từ khi nào…… ờm?”


Tiêu Lam tức khắc cảm thấy xấu hổ lên: “Khụ khụ khụ…… Thời gian không nhiều lắm, tôi tôi tôi đến phía trước nhìn xem.”
Nói xong tựa như mông bị cháy, chạy vèo về phía trước.
Kỳ Ninh đem tầm mắt nghi hoặc chuyển hướng sang Lạc, tuy rằng cách mặt nạ căn bản nhìn không ra.


Lạc minh bạch ý của y, nhưng chỉ cười mà không nói.
Tựa như hết thảy sớm đã như thế, lại tựa như hắn đã nắm chắc thắng lợi.
Cảm giác mình theo không kịp cốt truyện, Kỳ Ninh cảm thấy…… Vẫn là thôi, người bị thương không nên tự hỏi quá nhiều.
——


Đi đến phía trước một đoạn, Tiêu Lam đột nhiên dừng bước chân.
Phía trước là một hành lang phân nhánh.
Bên phải hành lang đã phai màu hơn phân nửa, bên trái nhìn qua còn cơ bản khá giống bình thường.


Theo lý thuyết hẳn là nên đi về bên bình thường hơn một chút, nhưng Tiêu Lam lại cảm giác, bên nhìn qua bình thường lại càng thêm nguy hiểm.
Tầm mắt cậu tìm tòi một vòng xung quanh, thấy được một cái bình hoa.
Vì thế, Tiêu Lam cầm một cành hoa trong đó ném về bên nhìn qua bình thường kia.


Đóa hoa tươi mới xẹt qua một đường cong giữa không trung, dừng trên sàn nhà.
Nhưng mà, không có việc gì phát sinh.
Chân mày Tiêu Lam cau lại.
Không thích hợp, cậu vẫn là cảm giác thấy không thích hợp.


Tuy rằng mắt thường nhìn không ra, nhưng nguy hiểm ở đó chắc hẳn xác thật tồn tại, nhưng…… Rốt cuộc là cái gì?
Lúc này Lạc đã đi tới: “Làm sao vậy, tiên sinh?”


Tiêu Lam duỗi tay chỉ về bên trái, cái hành lang nhìn qua khá bình thường: “Anh có cảm thấy nơi đó có cái gì không thích hợp không?”
Tầm mắt Lạc quét qua.
Tuy rằng thoạt nhìn không có gì, nhưng hắn cũng đồng dạng cảm giác được quái dị.


Lạc đứng lối vào hành lang, lấy ra một tấm thẻ kẹp sách in hoa văn tinh tế, duỗi về phía trước. 
Khi thẻ kẹp sách đi đến vị trí nào đó, hoa văn bên trên thế nhưng lại bắt đầu phai màu, trở nên giống như ảnh chụp cũ trắng đen.
Lạc thu hồi tay lại, nhìn thẻ kẹp sách trên tay.


Phần hoa văn bị phai màu cũng không khôi phục lại, vẫn duy trì trạng thái một nửa màu sắc rực rỡ, một nửa trắng đen như vậy.
Thu hồi thẻ kẹp sách, luồng gió đen nhánh từ trong tay hắn bay ra, vạch tới hành lang an tĩnh.
Nguyên bản, dưới quy tắc của Ô Nha, người chơi là vô pháp phá hư Minh Nguyệt Quán.


Nhưng mà lúc này đây, luồng gió đen nhánh lại như tua nhỏ không gian, xé mở cảnh tượng phía trước ra một lỗ hổng, lộ ra hình ảnh khác biệt bên dưới, phảng phất như trong không khí có một tầng lá mỏng nhìn không thấy đang ảnh hưởng thị giác của bọn họ.


Tựa hồ có một sức mạnh vô hình đang tu bổ nó, cái lỗ hổng này đang nhanh chóng thu nhỏ lại.
Nhưng cũng đủ làm người ta quan sát đến hình ảnh trong đó.
Dưới hình ảnh vốn dĩ bình thường là một mảnh thế giới trắng đen phai màu.


Hình ảnh hành lang trên bố cục hoàn toàn khác trước đó chứng kiến, trong đó có một thi thể người chơi.
Anh ta ngồi dưới đất, dựa lưng vào vách tường hành lang, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, tựa như một bức tượng đá đã đọng lại.


Mà thi thể này cũng phai màu như hành lang, phảng phất như anh ta vốn đã tồn tại trên ảnh chụp cũ kĩ.
Bông hoa Tiêu Lam ném ra vừa nãy cũng nằm trên mặt đất, cũng đã phai màu.
Mà trước đó, nó thoạt nhìn rõ ràng không hề có biến hóa.


Xem ra, đồ vật vốn thuộc về Minh Nguyệt Quán sẽ cùng toàn bộ cảnh tượng lừa gạt người chơi, chỉ có đồ vật do người chơi mang từ ngoài trò chơi vào mới có thể thí nghiệm ra biến hóa.


Kỳ Ninh cũng đã đi tới, nhìn thấy hình ảnh này, y nói: “Minh Nguyệt Quán đang cắn nuốt người chơi, có lẽ đây là kết cục khi vào khu vực phai màu.”


Tiêu Lam nhăn mày lại: “Xem ra chúng ta phải đi đường vòng, không gian ở đây đại khái cũng xảy ra biến hóa rồi, không thể lại dựa theo ký ức cũ đi nữa.”
Cậu nhìn nhìn trạng thái của Kỳ Ninh: “Anh có khỏe không?”
Kỳ Ninh duỗi tay sờ soạng vết thương dữ tợn trên ngực: “Khụ…… Không sao.”


Ba người chuyển hướng sang con đường bên cạnh đã phai màu hơn phân nửa, cẩn trọng tìm kiếm đường sống trong đó.
Lạc cho hai người mỗi người một cái thẻ kẹp sách, để phòng bất trắc.
Bởi vì không gian đã có thay đổi, cho nên đường sống thường xuyên xuất hiện ở những chỗ kỳ quái.


Quầy lùn đặt trên hành lang, chui vào đi ra lại là một cái hành lang khác.
Cửa phòng đóng chặt, sau khi mở ra lại là cầu thang. 
Hiện tại, ba người đứng trong một cái WC, vây quanh một cái bồn cầu.
Cũng không phải bởi vì cái bồn cầu này chọc người yêu thích đến cỡ nào.


Chỉ là bởi vì con đường kế tiếp, ở ngay cái bồn cầu này.
Từ bồn cầu mơ hồ có thể nhìn thấy một hành lang cách thư phòng của Ô Nha rất gần.
Bồn cầu mở ra, vô tội mà đối diện với ba người.


Khóe miệng Tiêu Lam run rẩy: “…… Này có phải hơi quá đáng rồi không, bồn tắm kế bên không được sao?”
Bên cạnh rõ ràng có một cái bồn tắm bự có thể nằm xuống vài người, đường ra lại cố tình cài ngay bồn cầu.
Có lẽ đây là sở thích quái ác của lão sư Ô Nha đi?


Lạc không nói gì, nhưng ở trong lòng đại khái cũng nghĩ như thế.
Hắn một chút cũng không muốn ở trước mặt tiên sinh nhà mình, biểu diễn một màn không có thẩm mỹ như chui bồn cầu này.
Kỳ Ninh làm một bác sĩ, kỳ thật vẫn là có một chút thói ở sạch.


Tuy rằng đối với cảnh tượng máu thịt bay tứ tung cũng không để ý, nhưng chuyện chui bồn cầu này vẫn là dẫm lên điểm mấu chốt của y.
Bởi vậy, trên ngôn ngữ tứ chi của y cũng biểu hiện ra một chút kháng cự.


Tiêu Lam vỗ vỗ bờ vai của y an ủi: “Nghĩ thoáng chút đi, bồn cầu này có khi chín năm cũng chưa người nào dùng qua, bốn bỏ năm làm tròn lên chính là sạch sẽ. Đi thôi, chúng ta cũng có giao tình cùng nhau chui qua bồn cầu.”
Kỳ Ninh: “……”
Cũng không quá muốn thành lập giao tình như vậy……


Đã bị đâm lạnh thấu tim còn phải chui bồn cầu, cũng là một loại trải nghiệm rất khó gặp.
Ba người cuối cùng vẫn là không tình nguyện mà thay phiên nhau dẫm vào bồn cầu.
Hình ảnh nháy mắt cắt ngang, vô số cảnh tượng vặn vẹo biến hình nhanh chóng hiện lên trước mắt.


Khi Tiêu Lam cảm giác bản thân mình đạp lên mặt đất, cậu đã đặt mình trong hành lang trước cửa thư phòng.
Đồ án trên cửa thư phòng đã sáng lên, phảng phất như đang vẫy tay với cậu.
Nhưng bên người Tiêu Lam lại không có bóng dáng của Lạc và Kỳ Ninh.
Lại bị tách ra sao?


Hiện tại, xung quanh cậu là hành lang dần dần phai màu, hơn nữa đang không ngừng ăn mòn con đường dưới chân cậu, cậu đã không đường thối lui.
Chỉ có cánh cửa trước mắt này có vẻ cực kỳ đặc biệt.
Tựa hồ, đẩy cửa ra chính là lựa chọn duy nhất trước mắt cậu.


Tiêu Lam nhìn cửa phòng không tiếng động: “Ô Nha……”
Cậu vẫn là đứng ở trước cửa, hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.
Lúc này đây, cửa rất dễ dàng đã mở ra.


Xuất hiện trước mắt Tiêu Lam cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, ngược lại là thư phòng giống như đúc trước đó vào thăm dò.
Trong thư phòng rất yên ắng, ngoài cửa sổ còn có ánh hoàng hôn rải vào, toàn bộ hình ảnh có vẻ yên tĩnh mà an tường.


Bên cửa sổ có một chiếc bàn làm việc rất lớn, trước bàn bày một chiếc ghế dựa, đó hẳn là nơi trước kia Ô Nha viết lách, nhưng hiện tại rỗng tuếch.
Lại đi một vòng trong thư phòng.
Nơi này đã là cuối cùng hết thảy, Tiêu Lam lại không cảm giác được bất luận dấu hiệu qua cửa nào.


Chẳng lẽ là mình phán đoán sơ suất?
Bỗng nhiên, sau lưng cậu truyền đến tiếng sàn sạt.
Tiêu Lam quay đầu lại, liền thấy trên chiếc ghế rỗng tuếch vừa rồi xuất hiện một bóng người.


Người nọ đang đưa lưng về phía cậu, chỉ có thể nhìn đến một đầu tóc đen như lông quạ cột sau đầu thành một cái đuôi ngựa thấp.
Dáng người anh ta thon gầy, bả vai dày rộng, cũng không có vẻ quá mức thư sinh yếu đuối. 
Anh ta đang viết gì đó ở chỗ kia.


Tiêu Lam thấy không rõ nội dung trên giấy, chỉ có thể nhìn đến tay anh ta cầm bút, ngón tay kia khớp xương rõ ràng, trên ngón trỏ mang một chiếc nhẫn có đồ án như ngoài bìa sách. 
Trong nháy mắt, trong lòng Tiêu Lam liền hiện lên thân phận của đối phương—— Ô Nha.


Vốn cậu cho rằng ra nhiều sách như vậy, Ô Nha hẳn là tuổi không nhỏ, không nghĩ tới thế nhưng lại trẻ tuổi ngoài ý muốn.
Xem thân hình này, có lẽ anh ta cũng không hơn 30 tuổi.
Cho nên fans anh ta điên cuồng như vậy, hẳn là còn do nguyên nhân giá trị nhan sắc đi?
Đồng thời, Tiêu Lam cũng rùng mình.


Đối mặt với Boss cũng không phải chuyện vui vẻ gì cho cam, không biết kế tiếp chính mình sẽ đối mặt với cái gì.
Lúc này, Ô Nha mở miệng.


Khác biệt với những câu chuyện quỷ dị âm trầm dưới ngòi bút của anh ta, giọng nói anh ta rất ôn hòa, giống một vị học giả tốt tính: “Độc giả làm tôi cảm thấy hứng thú nhất, cậu có thể có được một nguyện vọng, cậu muốn cái gì?”
Lúc chuyện, động tác viết lách vẫn không ngừng lại. 


Làm người ta không khỏi cảm khái, thật là một tác giả chăm chỉ.
Tiêu Lam không nghĩ tới sẽ có biến chuyển này.
Độc giả cảm thấy hứng thú nhất, là chỉ xui xẻo nhất, thế cho nên dẫm sạch sẽ hết tất cả các phòng không bình thường sao?
Có lẽ cậu trải qua còn cung cấp linh cảm sáng tác mới cho Ô Nha? 


Có lẽ quyển sách tiếp theo của Ô Nha sẽ tên là 《 Thần nghèo 》 hoặc là 《 Tù châu Phi 》 cũng nên……
Ô Nha lại hỏi lần nữa: “Nghĩ kỹ rồi sao? Tôi sẽ không thu bất luận cái giá gì, hoặc là cậu cũng có thể từ bỏ tâm nguyện này, trực tiếp qua cửa.”


Nói xong, một sườn khác của Tiêu Lam liền xuất hiện một lối đi đen nhánh.
Bên trong là vùng bóng tối mà cậu quen thuộc sau khi qua cửa kia.
Tiêu Lam nhanh chóng thu hồi tư duy không biết chạy đi nơi đâu của mình.


Cơ hội hướng về Boss hứa nguyện thật sự rất khó gặp, hơn nữa Ô Nha thoạt nhìn cũng không phải đang chơi chiêu.
Đây đại khái chính là vật cực tất phản, xui xẻo tới một trình độ nào đó rồi cũng sẽ biến thành may mắn.


Cậu tự hỏi một lát, hỏi: “À ờm…… Có thể cho tôi thiếu tiền anh được không?”
“……” Động tác viết của Ô Nha dừng lại.
Đại khái là lão sư Ô Nha hành nghề nhiều năm, cũng chưa bao giờ nghe qua nguyện vọng của fans nào kỳ cục như vậy.


Tiêu Lam bổ sung nói: “Làm theo lưu trình, đưa tờ giấy nợ gì đó là được, không cần cho tôi tiền thật.”
Đáng tiếc giấy nợ giữa người chơi với nhau cũng không dùng được, bằng không cậu đã sớm bước lên đỉnh bần cùng rồi.
Chỉ mong đến từ Boss thì được đi.


Lão sư Ô Nha đọng lại một lát, vẫn là từ bên cạnh lấy qua một tờ giấy viết lên xoèn xoẹt.
Rất nhanh, một tờ giấy nợ liền bay đến trước mặt Tiêu Lam, mặt trên đã ấn lên con dấu thuộc về Ô Nha.
“Ở chỗ người nợ ký tên của cậu, sẽ có hiệu lực ngay.” Ô Nha nói.


Tiêu Lam viết lên tên của mình, nháy mắt nhận được hệ thống nhắc nhở.
“Đạt được đạo cụ đặc biệt, giá trị bần cùng tăng 8000 vạn”
Tiêu Lam vui rạo rực mà cất giấy nợ vào, trên mặt tràn đầy niềm vui được mùa.
Ô Nha: “……”


Lão sư Ô Nha cảm thấy mình vẫn là còn quá trẻ, vẫn nhìn không hiểu cái thế giới ma huyễn này.
Tiêu Lam tâm tình cực tốt phất tay cáo biệt Ô Nha, bước vào lối vào đen nhánh tượng trưng cho qua cửa.
Chỉ còn lại lão sư Ô Nha đang hoài nghi nhân sinh.
“Leng keng ——”


“Chúc mừng người chơi Tiêu Lam qua cửa trò chơi ‘Minh Nguyệt Quán’”
“Đạo cụ khen thưởng qua cửa 【 Thẻ kẹp sách có chữ ký tay của Ô Nha 】”
【 Tên: Thẻ kẹp sách có chữ ký tay của Ô Nha (đạo cụ hi hữu) 】
【 Năng lực: Không biết 】


【 Thuyết minh: số lượng có hạn, cao cấp, quý hiếm, nói không chừng sẽ có tác dụng vào thời khắc mấu chốt 】
Lúc này đây, đến phiên Tiêu Lam hoài nghi nhân sinh: “……”
Thứ này với chữ ký của Trương Đông có cái gì khác nhau sao?


Nhìn không ra đó, anh thế mà cũng có loại sở thích không muốn người biết này đó nha, lão sư Ô Nha!!!
Hết chương 153.