Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 88

Lời Phạm Chí Văn nói nhất thời khiến Trang Dịch biến sắc: “Ngươi hạ độc chúng ta?”


“Trong thân thể kỳ nhông động có độc, lúc trước khi các ngươi xông vào, chỉ cần da có tiếp xúc đến, độc tố sẽ tự động hấp thu vào trong thân thể……” Phạm Chí Văn thấy có hy vọng, vội vàng lớn tiếng nói, “Các ngươi nhìn làn da trên người một cái xem có phải có điểm trắng, đồng thời cảm thấy choáng váng đầu, thể lực không chống đỡ nổi hay không, cho dù chỉ là rất nhỏ, nhưng nếu không giải được đúng lúc, sẽ ngày càng nghiêm trọng!”


Trang Dịch lập tức vén áo nhìn, quả nhìn nhìn thấy trên da hiện lên một ít điểm nhỏ màu trắng, số lượng không nhiều lắm, nhưng quả thật quỷ dị, lại liên tưởng đến hắn yếu ớt chẳng hiểu tại sao, xem ra lời Phạm Chí Văn nói là thật. Trang Dịch lại nhìn về phía Lôi Tu, sau khi kéo áo Lôi Tu ra nhìn thấy điểm trắng dày đặc, Trang Dịch nhất thời sửng sốt, hiển nhiên Lôi Tu trúng độc còn nặng hơn hắn, nhưng hắn không chỉ không biểu hiện ra ngoài một chút nào, thậm chí cuối cùng còn ôm Trang Dịch trên người phụ trách tấn công chủ yếu.


Trang Dịch không tự giác ngẩng đầu liếc nhìn Lôi Tu một cái, khi phát hiện Lôi Tu cũng đang nhìn hắn, tim Trang Dịch không khỏi ngừng một chút, lập tức buông tay hắn, sau đó đi đến trước mặt Phạm Chí Văn: “Thuốc giải.”


Phạm Chí Văn ngẩng đầu nhìn Trang Dịch, nói: “Không có thuốc giải, chỉ có thể do ta giúp các ngươi dời độc tố ra, sau đó ta hóa giải hết chúng nó……”


Trang Dịch nghe vậy, nhất thời nhíu chặt chân mày, tình huống từ chủ động thành bị động, Phạm Chí Văn người này lòng dạ hẹp hòi, lúc này hắn cùng Lôi Tu đều trúng độc, một khi thật sự để hắn đến giải, trời mới biết có thể phát sinh cái gì ngoài ý muốn hay không.


Phạm Chí Văn thấy Trang Dịch lưỡng lự, biết được mình tạm thời không phải chết, lập tức thở nhẹ nhõm một hơi, hắn nhìn qua Lôi Tu cách đó không xa một cái, con ngươi vòng vo đảo quanh nói: “Nếu không các ngươi có thể để một người tới thử trước, nếu thất bại mà nói, lại giết ta cũng không muộn.”


“Ngươi biết làm thế nào đi ra khỏi nơi này không?” Trang dịch làm xong quyết định, hỏi Phạm Chí Văn.
Phạm Chí Văn sửng sốt, đang muốn nói cái gì, quay đầu lại thấy Lôi Tu đang nhìn hắn chằm chằm, không khỏi rùng mình một cái, nói: “Biết, ta có thể đưa các ngươi ra ngoài.”


“Tốt lắm, sau khi ra ngoài lại thì giải độc.” Trang Dịch giải quyết dứt khoát.
Phạm Chí Văn dẫn đường phía trước, Lôi Tu cùng Trang Dịch phân biệt đi theo phía sau hắn, Lôi Tu thấy Trang Dịch hai chân phù phiếm không có sức, vừa định đi lên đỡ hắn, Trang Dịch lại lắc đầu: “Không cần.”


Lôi Tu kỳ quái nhìn Trang Dịch.
“Ngươi cũng trúng độc, tất nhiên cũng sẽ không dễ chịu hơn ta bao nhiêu.” Trang Dịch nói, khi nhìn thấy điểm trắng trên người Lôi Tu, một khắc kia trong lòng Trang Dịch trừ khϊế͙p͙ sợ ra, còn vọt lên một mảnh xấu hổ.


Từ sau khi rơi xuống Liệt cốc này, tỉnh dậy đã phát hiện Lôi Tu không chỉ biến thành người, thực lực còn đột nhiên tăng mạnh, bây giờ tuy hắn là hình người, nhưng trên bản chất vẫn là một con hổ lớn, mỗi cử động ngày thường làm ra đều không có khác biệt gì với quá khứ, Trang Dịch vừa thích ứng hắn là hình người, đồng thời thói quen Lôi Tu mạnh mẽ, càng thêm ỷ lại hắn hơn quá khứ, cho đến vừa rồi nhìn thấy Lôi Tu trúng độc còn nặng hơn hắn, là vì bảo vệ hắn mà không nói một câu, Trang Dịch mới tỉnh ngộ lại, bắt đầu tự kiểm điểm chính mình.


Hắn là hồn sư, muốn càng mạnh, nhất định phải có lực nhẫn nại cùng sự kiên quyết vượt qua người thường, Lôi Tu là triệu hoán thú của hắn, cả đời này đều sẽ cùng theo ở bên cạnh hắn, nhưng mà Trang Dịch lại không thể quen quá mức ỷ lại Lôi Tu che chở, nếu không cứ tiếp tục kéo dài như vậy hắn sẽ không thể tiến thêm được.


Lôi Tu có thể làm được, Trang Dịch tự nhiên cũng có thể.
Lôi Tu nhìn bóng dáng Trang Dịch cắn răng kiên trì tự mình đi, cúi đầu nhìn bàn tay bị Trang Dịch buông ra của mình, hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Phạm Chí Văn đặc biệt rét lạnh.


Phạm Chí Văn đi ở phía trước đang tính toán rùng mình một cái, quay đầu lại lại là khuôn mặt tái nhợt của Trang Dịch, hắn nhất thời yên lòng, mang theo Lôi Tu cùng Trang Dịch đi tới lối ra.


Đi theo phía sau Phạm Chí Văn vòng tới vòng lui trong động đá, Trang Dịch phát hiện lối đi ra ngoài này lung tung hơn đường vào nhiều, hơn nữa bởi vì trên vách đá không bị một tầng kỳ nhông động bao trùm, tuy rằng đến phía sau lối đi cũng có thể càng ngày càng nhỏ, nhưng không chen chúc như lúc đi vào. Nhưng mà thân thể Phạm Chí Văn béo hơn Trang Dịch cùng Lôi Tu, sau khi đi ra một đoạn đường, hắn không thể không biến thành kỳ nhông động, nếu không hắn sẽ kẹp ở giữa đường căn bản không ra được.


Trang Dịch đứng phía sau Phạm Chí Văn tận mắt thấy hắn bắt đầu biến thân, chấn động hồn lực trên người hắn cũng không mạnh, hơn nữa không thả hồn thú ra, quá trình biến thân chênh lệch với hồn sư bình thường rất nhiều. Phải biết rằng hồn sư cấp sáu tuy có khả năng hồn thú phụ thể, khiến cho một bộ phận thân thể nào đó chuyển hóa thành hình dáng của hồn thú, nhưng chỉ là một bộ phận mà thôi, chỉ có sau cấp bảy mới có thể hoàn toàn biến thành hình dạng hồn thú, hiện tại Phạm Chí Văn mới cấp sáu cũng đã có thể biến đổi thành kỳ nhông động, kỹ xảo ngụy trang cũng đủ lấy giả tráo thật, này hiển nhiên đã vượt qua phạm vi năng lực của hồn sư cấp sáu bình thường, cho dù có được hồn thú biến dị cũng không làm được như vậy.


Trang Dịch cố gắng nghĩ lại có tri thức nào liên quan đến tình huống này hay không, ngay lúc này, Phạm Chí Văn hoàn toàn biến thành kỳ nhông động, đồng thời, một vệt sáng cũng chạy dọc từ đầu đến đuôi hắn, vệt sáng kia rộng khoảng chừng một ngón tay, bên trong lóe ra hoa văn phức tạp —— trận pháp!


Trang dịch ngẩn ra, còn muốn nhìn rõ ràng hơn một chút, nhưng ánh sáng này đã biến mất không thấy.
Trang Dịch nhìn chằm chằm bóng dáng Phạm Chí Văn, có chút đăm chiêu.


Lôi Tu theo phía sau muốn tới gần đỡ hoặc ôm Trang Dịch mấy lần, đều bị hắn dùng lý do Lôi Tu cũng trúng độc để từ chối, thân thể Trang Dịch có bao nhiêu khó chịu, Lôi Tu còn đau đớn hơn hắn gấp trăm lần, tuy hắn biết là Lôi Tu quan tâm hắn, nhưng mà hắn cũng hy vọng Lôi Tu có thể bảo vệ thật tốt bản thân.


Lôi Tu nhìn thấy băng đóng thành vảy trên mặt Trang Dịch, còn có ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phạm Chí Văn, khí lạnh trong ánh mắt nhìn về Phạm Chí Văn càng sâu.


Phạm Chí Văn đi ở đằng trước cũng không biết mình bị Trang Dịch hoài nghi, nhưng thật ra khí lạnh của Lôi Tu khiến hắn đông lạnh, cả người phát run, hắn không khỏi nhanh hơn bước chân, cuối cùng, một giờ sau ba người đều đi ra khỏi tầng tường đá không biết dày bao nhiêu này.


Một thoáng đi ra ngoài, khi nhìn thấy cảnh tượng mờ mịt bốn phía, Trang Dịch nhất thời sửng sốt.


Không còn là bóng tối đưa tay không thấy năm ngón, sau khi Trang Dịch tắt lửa, tuy rằng bốn phía vẫn mờ tối, nhưng tốt xấu là màu xám đen, cũng chính là, có một chút ánh sáng! Đồng thời, dòng suối nhỏ chảy trong tường đá cũng là chảy vào từ bên ngoài này, có thể thấy được chỉ cần tiếp tục đi về phía trước theo hướng dòng suối chảy, có thể đi ra ngoài hay không thì chưa nói, nhưng tốt xấu cũng không còn là một mảnh tối đen.


Trang Dịch ngẩng đầu nhìn không trung u ám, hiện tại chính là dạng sáng ngày thứ chín sau khi hắn rơi xuống, giải thi đấu hồn sư hẳn là đã kết thúc, cũng không biết sau lần này cuối cùng còn bao nhiêu người còn sống, bao nhiêu người bị dị ma phụ thể.


Nhìn về phía Phạm Chí Văn run run đứng bên cạnh, nghĩ đến những người chết đi, Trang Dịch hít sâu một hơi, bắt buộc bản thân đừng nghĩ nhiều, hắn giết chết Đường Việt, cũng bảo Chu Vĩ đưa tin, đã dùng hết khả năng, lúc này hắn cùng Lôi Tu có thể còn sống mà đi ra ngoài hay không cũng là một vấn đề, chuyện dị ma cùng Ellen, chờ sau khi hắn ra ngoài lại quan tâm đi.


“Được rồi, chúng ta đã đi ra.” Phạm Chí Văn chậm rãi biến trở về hình người, ánh sáng thuộc về trận pháp kia lại chợt lóe mà qua trên người hắn, sau đó Phạm Chí Văn mở miệng nói, “Kế tiếp các ngươi muốn như thế nào?”


“Nói cho chúng ta biết phương pháp giải độc trước.” Trang Dịch nói.
“Ta giúp các ngươi hút độc tố ra, sau đó do ta thay các ngươi hóa giải hết chúng nó.” Phạm Chí Văn lấy lòng nói, “Dù sao độc này là do ta mới vào thân thể các ngươi, ta cũng có nghĩa vụ giải cho các ngươi không phải sao.”


Trang Dịch cùng Lôi Tu đều biết lúc trước bọn họ gặp phải kỳ nhông động tấn công mãnh liệt như vậy, nhất định là Phạm Chí Văn muốn dồn bọn họ vào chỗ chết, nhưng mà lúc này độc trong cơ thể bọn họ chưa giải, hai bên cũng không tiện trở mặt, Trang Dịch nhìn chằm chằm Phạm Chí Văn vài giây, cuối cùng nói: “Ngươi giúp ta giải độc trước.”


Phạm Chí Văn lên tiếng, đang muốn bổ nhào về phía Trang Dịch, Lôi Tu kéo hắn lại: “Không được dựa sát vào như vậy.”
Phạm Chí Văn lập tức vẻ mặt đau khổ nói: “Độc này chuyền thông qua da, không tới gần một chút ta không giải được a.”


Lôi Tu nhìn chằm chằm khuôn mặt mập chảy mỡ của Phạm Chí Văn, sắc mặt âm trầm, thấy sắc mặt Trang Dịch ngày càng tái nhợt, cuối cùng hắn vẫn buông Phạm Chí Văn, thấy Phạm Chí Văn cầm tay Trang Dịch, sau đó hai bàn tay dán cùng một chỗ, nghĩ đến tình hình Trang Dịch không cho hắn đụng lúc nãy, trong lòng Lôi Tu nhất thời nghẹn một hơi khó chịu, hắn chết sống nhìn chằm chằm nơi bàn tay hai người kia chạm nhau, miễn cho Phạm Chí Văn giở trò lừa bịp!


Trang Dịch mâu thuẫn với Phạm Chí Văn tuyệt không ít hơn Lôi Tu, nhưng mà lúc này là thời khắc quan trọng, độc tố kia đã hoàn toàn phát tác, một khi còn tiếp tục kéo dài, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ hồn lực của hắn khôi phục, cũng sẽ rất bất lợi cho đoạn đường kế tiếp, cảm thấy tay Phạm Chí Văn truyền tới một luồng lực hút đang hút đi độc tố trong cơ thể hắn, đồng thời cũng hút đi hồn lực của hắn, Trang Dịch mở to mắt nhìn qua Phạm Chí Văn, giây tiếp theo, hắn thấy Phạm Chí Văn đối diện cười hắc hắc với hắn, trong mắt tràn đầy trào phúng cùng sát khí: “Ngu xuẩn, ngươi bị lừa!”


Một luồng sương mù màu trắng vòng quanh Trang Dịch cùng Phạm Chí Văn, thân thể Phạm Chí Văn nhảy lên cao, Lôi Tu đứng ở bên cạnh lập tức tiến lên loại trừ đám sương mù này, khi sương mù biến mất, xuất hiện trước mặt hắn vậy mà lại là hai Trang Dịch!


Hơn nữa càng làm cho Lôi Tu giận không chịu nổi chính là, quần áo của cả hai người đều bị bỏ sạch sang một bên, hơn nữa cùng nhau hôn mê!
Đúng lúc nó, một trong hai Trang Dịch ho khan vài cái, sau đó chậm rãi mở mắt, sau khi nhìn thấy Lôi Tu, Trang Dịch này lập tức giãy dụa ngồi dậy: “Lôi Tu…..”


Lôi Tu nhìn hắn một cái, lại nhìn một Trang Dịch còn hôn mê bên cạnh, ánh mắt hắn chợt lóe: “Sao lại thế này?”
“Hắn hút đi hồn lực của ta……” Trang Dịch yếu ớt nhìn Lôi Tu nói, “Thời điểm cuối cùng ta tiến hành phản kích, cho nên tỉnh lại trước hắn……”


“Độc của ngươi giải được chưa?” Lôi Tu nhìn Trang Dịch, hỏi.


“Chưa.” Trang Dịch nói xong, nâng cánh tay lên cho Lôi Tu xem, điểm trắng bên trên vẫn rải rác, không giảm bớt chút nào, Trang Dịch nhìn Lôi Tu, thở gấp nói, “Nhưng mà vào thời điểm cuối cùng lúc nãy, Phạm Chí Văn cho là mình thắng chắc, cho nên nói cho ta phương pháp giải độc, kỳ thật căn bản không cần hắn hút ra, chỉ cần……”


Trang Dịch còn chưa nói dứt lời, sắc mặt trắng nhợt, điểm trắng trên da nhanh chóng lan tràn từ thân thể lên trên mặt, toàn thân hắn hơi co rút, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Tu, còn muốn nói cái gì, chính là lại không nói được.


Lôi tu thấy thế, lập tức cúi người nâng Trang Dịch này dậy: “Ngươi làm sao vậy?”
Cùng lúc đó, Trang Dịch hôn mê ở bên cạnh giật giật thân thể, chậm rãi khôi phục ý thức.


Trang Dịch ngã vào ngực Lôi Tu co quắp, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Trang Dịch kia, đôi mắt hơi tan rã giống như sắp ngất đi, Lôi Tu thấy hắn há miệng thở dốc, lời nói ra lại đứt quãng, hắn chậm rãi cúi đầu, liền nghe thấy Trang Dịch này nói bên tai hắn: “Giết hắn…… Lột da hắn xuống, có thể giải độc……”


“Thật sao.” Lôi tu thấp giọng nói, thanh âm nhẹ bỗng, lại lạnh giống như hàn băng.


Giây tiếp theo, hồn lực của Lôi Tu ngưng tụ tới tay, tay trái hắn trong nháy mắt biến thành màu tím, móng năm ngón tay mô phỏng biến thành vuốt hổ sắc bén, ánh mắt Lôi Tu hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Trang Dịch này, trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, nhắm ngay mắt hắn mà tàn nhẫn cắm xuống!


Khu vực gần huyệt thái dương trên đầu Phạm Chí Văn bị đánh nứt ra ngay tại trận, máu tươi bắn tung tóe ra theo khuôn mặt bị đánh hơi nứt của hắn, sắp bắn lên mặt Lôi Tu lại lập tức bị hắn dùng hồn lực hất văng, sau khi máu rơi xuống mặt đất chưa được 2 giây đã kết thành mảnh băng, lực lôi điện trực tiếp truyền vào đại não Phạm Chí Văn thông qua vuốt hổ của Lôi Tu, phá vỡ hoàn toàn không gian tinh thần của hắn tại trận, thân thể Phạm Chí Văn ngụy trang thành Trang Dịch cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà biến lại thành bộ dạng mập mạp ban đầu của hắn, thấy Phạm Chí Văn đã chết không thể chết lại, Lôi Tu một tay ném hắn ra, ngón tay lập tức khôi phục hình dạng nhân loại.


Trang Dịch vừa mờ mắt đã thấy bộ dạng Lôi Tu giết người, nhất thời ngẩn ra.


Trang Dịch có ấn tượng sâu sắc với kỹ năng biến thành người khác trước kia của Phạm Chí Văn, khi Phạm Chí Văn đưa ra yêu cầu tới sát bên người hắn giải độc, Trang Dịch đã có điều hoài nghi, nhưng dù sao hắn còn cần lợi dụng Phạm Chí Văn, bởi vậy một lời đáp ứng. Khi Phạm Chí Văn hấp thụ hồn lực của hắn bắt đầu phản công, hơn nữa tính toán hút khô hồn lực rồi hóa thành hắn đi lừa gạt Lôi Tu, trước khi Trang Dịch bị Phạm Chí Văn làm hôn mê, Trang Dịch lập tức truyền lại cảm xúc của mình cho Lôi Tu.


Lúc trước khi Lưu Đằng nói với hắn Phạm Chí Văn có kỹ năng biến hình, Lôi Tu cũng ở bên cạnh, thậm chí con hổ tấn công chính vào Phạm Chí Văn cũng chính là Lôi Tu, chỉ là Phạm Chí Văn không biết chuyện này mà thôi. Tuy rằng Trang Dịch hôn mê, nhưng mà hắn tin tưởng bằng vào khế ước giữa hắn cùng Lôi Tu, Lôi Tu tuyệt sẽ không thể nào nhận sai.


Hắn lo lắng duy nhất chính là Lôi Tu có thể thành công lừa gạt lại Phạm Chí Văn, hỏi được phương pháp giải độc từ miệng hắn hay không.
Kết quả thật không ngờ hắn vừa tỉnh lại, cái liếc mắt đầu tiên đã thấy Lôi Tu giết người, hơn nữa thủ đoạn còn tàn nhẫn như vậy.


Vẻ mặt vốn âm ngoan của Lôi Tu sau khi nhìn đến Trang Dịch thì lập tức tan rã, hắn bước nhanh đến trước mặt Trang Dịch, dùng tốc độ nhanh nhất giúp Trang Dịch mặc quần áp tử tế, sau đó ôm Trang Dịch lạnh như băng vào trong ngực: “Lạnh không?”


Hắn thật không ngờ Phạm Chí Văn dám to gan lớn mật cởi quần áo Trang Dịch, vừa rồi vì phối hợp Phạm Chí Văn, Lôi Tu chưa kịp mặc quần áo cho Trang Dịch, lúc này đụng đến bàn tay lạnh như khối băng của Trang Dịch, nhất thời có chút đau lòng.


Nắm tay Trang Dịch giúp hắn sưởi ấm còn chưa đủ, nghĩ đến hình ảnh tay Phạm Chí Văn cùng Trang Dịch nắm cùng một chỗ lúc nãy, Lôi Tu nhịn không được cúi đầu đưa tay Trang Dịch tới bên miệng, vừa thổi khí cho hắn vừa không ngừng vuốt ve, muốn đem tất cả những nơi Phạm Chí Văn đã chạm qua sờ lại cho sạch sẽ mới thôi.


Trang Dịch nhìn thấy thân thiết với hắn trong mắt Lôi Tu, cặp mắt đỏ sậm kia trước sau như một trong suốt sạch sẽ, hắn khẩn trương mà vẻ mặt vẫn không khác trước kia chút nào, thậm chí còn nhân cơ hội ɭϊếʍƈ tay hắn vài cái, Trang Dịch một bên rút tay về, một bên làm cho mình đừng nghĩ loạn.


Phạm Chí Văn ba lần bốn lượt muốn giết bọn họ, thủ đoạn ti tiện, nếu như hắn đổi thành Lôi Tu đối mặt Phạm Chí Văn, cũng tuyệt đối giết chết không tha, thủ đoạn giết người của Lôi Tu hung ác một chút, nhưng dù sao hắn cũng là do ma thú biến thành, sức lực lớn một chút cũng coi như trong tình lý.


Lôi Tu nói lại một lần đối thoại lúc nãy giữa hắn và Phạm Chí Văn, Trang Dịch nghe vậy cúi đầu trầm tư một lát, cùng Lôi Tu đứng dậy lật thi thể Phạm Chí Văn.


Phạm Chí Văn không mặc quần áo, sau khi chết nằm xích lỏa trên nền đất lạnh như băng, Trang Dịch nhìn một lượt cũng không phát hiện thân thể hắn có huyền bí gì, ngay khi Trang Dịch gặp khó khăn, Lôi Tu đột nhiên vận dụng hồn lực, lòng bàn tay hắn ngưng tụ một tia lôi quang nhỏ màu tím, di động dọc theo thân thể Phạm Chí Văn, giữa đường qua phần ngang lưng Phạm Chí Văn, Lôi Tu nhìn chằm chằm mảnh da kia, lật thân thể Phạm Chí Văn lại, vài giây sau, một mảnh hoa văn rộng khoảng 5cm xuất hiện phía trên làn da phía sau lưng Phạm Chí Văn.


Lôi tu tăng lớn hồn lực đưa vào, sau một lát, mảnh da kia tự động tách khỏi thân thể Phạm Chí Văn, rơi xuống trên mặt đất.


Sau khi rời khỏi Phạm Chí Văn, cái thứ hình vuông này liền biến thành bán trong suốt như quả đóng băng, Trang Dịch chịu đựng ghê tởm nhặt lên, kết quả hắn vừa mới động tới thứ này, điểm trắng trên mặt da lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà di chuyển, cuối cùng tất cả đều bị thứ hình vuông này tụ tập lại.


Trang dịch ngẩn ra, hơn 10 giây sau, thứ hình vuông này vậy mà lại hút sạch không còn một mảnh độc tố trong người Trang Dịch, hơn nữa không ảnh hưởng chút nào tới hồn lực của hắn.


Trang Dịch giao thứ này cho Lôi Tu, độc tố trong cơ thể Lôi Tu nhiều hơn Trang Dịch một chút, gần 2 phút sau, độc tố trong cơ thể Lôi Tu cũng hoàn toàn bị hút sạch sẽ.


Trang Dịch nhìn cái thứ hình vuông thần kỳ này, thấp giọng nói: “Có lẽ đây chính là bí mật để Phạm Chí Văn có thể điều khiển kỳ nhông động.” Màu sắc của thứ này giống kỳ nhông động trong động đá như đúc, rất có thể là một bộ phận của một con kỳ nhông động nào đó, Phạm Chí Văn là nhân loại, cho dù có thể biến thành kỳ nhông động, cũng không tránh được nọc độc của chúng. Hắn có thể bình yên vô sự mà sống trong động đá kia cho tới hôm nay, còn điều khiển kỳ nhông động này liều chết phục kích Trang Dịch cùng Lôi Tu cho hắn, chỉ sợ đều là công lao của thứ này.


Thậm chí, Phạm Chí Văn có thể biến thành một con kỳ nhông động ở cấp sáu, có lẽ đều bởi vì có thứ này.


Nghĩ đến trận pháp vừa xuất hiện trên người Phạm Chí Văn lúc nãy, trong mắt Trang Dịch hiện lên một tia dị sắc, bắt đầu cân nhắc cái thứ hình vuông này, có thể để nhân loại sử dụng, thậm chí còn ẩn giấu trận pháp huyền bí, tuy thứ hình vuông này có thể là một bộ phận thân thể của một con kỳ nhông động nào đó, nhưng hiển nhiên đã không phải chỉ đơn thuần là tự nhiên, thứ này rất có thể đã được người tinh chế, hiện giờ mới trở thành một vật quý thế này.


Hắn không có hứng thú điều khiển kỳ nhông động nhỏ trong động đá, nhưng trận pháp ẩn giấu kia lại khiến Trang Dịch tò mò không thôi.


Lôi Tu nhìn Trang Dịch lăn qua lộn lại cái thứ hình vuông gì đó trong không khí, bàn tay đã lạnh như băng lại lộ ra, đầu ngón tay đều trắng bệch, hắn nhìn cái thứ khiến Trang Dịch sinh ra hứng thú nồng hậu này trong chốc lát, trong đầu hiện lên một tia hình ảnh, chẳng hiểu sao, Lôi Tu không tự giác vươn tay, nhận thứ này từ tay Trang Dịch.


Một tia lực lôi điện theo tay Lôi Tu trải rộng đồ vật hình vuông này, cái thứ hình vuông mà lúc trước bất luận Trang Dịch có đưa hồn lực vào như thế nào cũng không phản ứng, sau khi cảm ứng được hồn lực của Lôi Tu, lập tức lóe ra ánh sáng tím, vật thể hình vuông bán trong suốt khúc xạ ánh sáng màu tím này, thoạt nhìn óng ánh trong suốt, giây tiếp theo, ánh sáng tím ngưng tụ giữa không trung, xếp thành mấy hình hoa văn……


“Trận pháp……” Trang Dịch ngơ ngác nhìn trận pháp kia, giống như thấy được mỹ nhân tuyệt thế, hai mắt tỏa sáng rất nhanh bắt đầu nghiên cứu.
Lôi Tu nhìn bộ dạng này của Trang Dịch, trong mắt hiện lên một tia cưng chiều, chẳng qua rất nhanh hắn đã thu hồi lại hồn lực.


Trang Dịch đang nghiên cứu thích, Lôi Tu đột nhiên thu lại, nhất thời có chút bất mãn nhìn về phía Lôi Tu.
“Nơi này rất lạnh, hơn nữa không hợp ở lâu.” Lôi Tu nói với Trang Dịch.


Trang Dịch sửng sốt, lúc này mới phục hồi tinh thần, bọn họ vừa mới đi ra ngoài tường đá, phụ cận không có một chút vật chắn nào, lạnh buốt, càng miễn bàn bên cạnh có một thi thể Phạm Chí Văn……


Sau khi để cái thứ hình vuông kia vào không gian, Trang Dịch tính toán kéo thi thể Phạm Chí Văn vào bên trong tường đá kia.


Ánh mắt Lôi Tu nhìn thi thể Phạm Chí Văn tràn ngập chán ghét, Trang Dịch nói: “Đám kỳ nhông động bên trong kia do Phạm Chí Văn điều khiển không biết đã chết bao nhiêu, lúc trước trên người Phạm Chí Văn có bảo vật nên bị hắn điều khiển, hiện tại hẳn là đều tự khôi phục ý thức của bản thân, Phạm Chí Văn hại chết nhiều kỳ nhông động như vậy, giao thi thể hắn cho chúng nó đi……”


Độc trong cơ thể Trang Dịch tuy đã được giải, nhưng thể lực cùng hồn lực lại không khôi phục hoàn toàn nhanh như vậy, Lôi Tu ngăn cản Trang Dịch, tự mình ném thân thể Phạm Chí Văn vào, kết quả hắn vừa mới ném vào, kỳ nhông động bên trong lập tức thò đầu ra, sau khi nhìn thấy Phạm Chí Văn, đám kỳ nhông động cả kinh, sau đó đều lộ ra răng nanh sắc bén……


Sau khi Trang Dịch cùng Lôi Tu rời tường đá, đi về phía trước dọc theo dòng suối nhỏ, càng lên cao dòng nước càng lớn, ở hai bên dòng suối có thực vật màu nâu có chút giống cỏ lau sinh trưởng, mỗi cây cao tầm một người vậy, gió thổi qua, cỏ lau va chạm với nhau lại có thể quỷ dị phát ra âm thanh giống như tiếng người thét chói tai, trong đêm tối như thế này, nghe có chút khiến người ta rợn cả tóc gáy.


Lôi Tu nhìn Trang Dịch đi từng bước một, nhịn không được tiến đến phía sau hắn, đưa ra một tay kéo hắn từ phía sau lưng.
Trang Dịch quay đầu: “Làm sao vậy?”
“Ta ôm ngươi.” Lôi tu nói, hơi nóng khi nói chuyện phả vào tai Trang Dịch.


Trang Dịch phản xạ có điều kiện muốn tránh đi, kết quả Lôi Tu ôm thân thể hắn gắt gao, Trang Dịch đành phải nghiêng đầu đi một chút, nói: “Tự ta có thể đi.”
“Ngươi rất lạnh.” Lôi Tu nói xong, hai tay cầm lấy tay Trang Dịch, dùng lòng bàn tay sưởi ấm đầu ngón tay hắn, “Ngươi cũng rất mệt đi……”


Lúc này vừa lúc gió dừng lại, đám cỏ lau không còn “thét chói tai”, bốn phía một mảnh yên tĩnh, thanh âm trầm thấp của Lôi Tu vang vọng bên tai Trang Dịch, không biết vì sao, Trang Dịch cảm thấy có chút luống cuống.


Quả nhiên hắn không thích quá mức thân cận cùng người khác, đây nếu là một con hổ thì một chút cảm giác hắn cũng không có……
Trong lòng Trang Dịch cảm thán, cảm thấy Lôi Tu kề sát vào tai hắn bắt đầu ɭϊếʍƈ láp, hắn vội vàng né tránh, thỏa hiệp nói: “Chúng ta cùng đỡ nhau đi đi.”


Trang Dịch trúng độc xong còn chưa khôi phục, Lôi Tu tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng nhất định cũng kém hơn bình thường một chút, hai người đỡ nhau đi, vừa ấm áp lại dùng ít sức.


Lôi Tu thấy ánh mắt Trang Dịch kiên quyết, đành phải đáp ứng, sau đó một tay kéo thân thể Trang Dịch, đặt tay hắn vào trong áo mình, ở trong gió rét lạnh lùng, cùng với tiếng “thét chói tai” của cỏ lau, hai người tiếp tục bước đi trong vực sâu Liệt cốc tối đen không nhìn tới cuối.