Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 246

Sau khi xác định phụ cận không còn dị ma sót lại, Lôi Tu lập tức hạ lệnh bắt đầu di dời thương binh, đưa những hồn sư trọng thương kia trở về trị liệu, đồng thời phái ra những hồn sư thực lực kém không tham dự chiến đấu quét tước chiến trường, đề phòng thi thể dị ma khổng lồ sẽ xảy ra dị biến gì.


Toàn bộ dị ma bị tiêu diệt, nhân loại cũng thương vong nặng nề, tình huống của Phụ Hồn điện hiện giờ chỉ miễn cưỡng tốt hơn Ngự Hồn điện lúc trước một chút, giờ phút này, người may mắn sống sót trên chiến trường, không kịp hoan hô thắng lợi hò hét đuổi đi kẻ xâm lược kiêu ngạo, không kịp vui vẻ vì lấy lại được tự do, hầu như tất cả mọi người đều đắm chìm trong bi thương cùng lo lắng cho đồng loại.


Bởi vì thời gian gấp gáp, sau cuộc chiến, toàn bộ Phụ Hồn điện rơi vào bận rộn, hồn lực của Trang Dịch khôi phục nhanh hơn người thường một chút, sau khi hơi lại sức một chút, liền lập tức tham gia cứu trị, tuy rằng hắn không chủ công trị liệu, nhưng vẫn có thể dùng hồn lực giúp đỡ những trị liệu sư kia.


Lần chỉnh đốn hậu chiến này giằng co tròn năm này, Phụ Hồn điện mới từng bước ổn định lại, so với lúc trước, người may mắn còn sống sót chỉ còn lại một nửa, do Phụ Hồn điện tổ chức, đầu tiên là làm lễ truy điệu cho người đã mất, đồng thời Thượng Quan gia chủ đọc diễn văn, tổng kết quá khứ, cùng với kế hoạch triển vọng tương lai, ngay sau đó, dưới sự cố gắng của Trang Dịch cùng Lôi Tu, đại trận thận lâu lại một lần nữa khởi động.


Khi nước hải vực lại trở nên trong suốt, mọi người trong Phụ Hồn điện cũng điều chỉnh tốt tâm tính nghênh đón tương lai càng thêm thay đổi bất ngờ, thời gian Trang Dịch cùng Lôi Tu rời đi, cũng nhấc lên nhật trình.


Trang Dịch đầu tiên là thẳng thắn cho các vị trưởng lão cùng gia chủ biết chuyện của hắn cùng Lôi Tu, bao gồm cả truyền tống trận, về phần dưới tình huống truyền tống trận chưa khai thông, Lôi Tu làm sao tới được, Trang Dịch không nói rõ, nói vậy bọn họ cũng đều hiểu được.


Đối với việc này, người Phụ Hồn điện tuy rằng ngạc nhiên, nhưng cũng không trách cứ bọn họ.


Âu gia là người Phụ Hồn điện, Trang Dịch cùng Lôi Tu muốn lấy truyền tống trận làm mồi câu kẻ phản bội này, thậm chí còn muốn bắt ra nanh vuốt càng sâu của dị ma, tự nhiên là không tiện công khai thông báo, huống chi Lôi Tu đã sớm có ám chỉ thỏa đáng, các hồn sư Hồn điện lúc trước còn như lọt vào trong sương mù, hiện tại cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.


“Truyền tống trận liên hệ đứt quãng, khi dị ma tấn công Phụ Hồn điện, chỉ sợ cũng đồng thời xuất binh đối phó Chiến Hồn điện.” Trang Dịch nhìn các vị hồn sư Phụ Hồn điện, nói, “Ta cùng Lôi Tu quyết định về Chiến Hồn điện trước, sau khi hiểu biết tình hình, lại liên hệ với các vị, căn cứ thế cục phán đoán bước hành động tiếp theo.”


Các vị hồn sư nghe vậy đều hơi nhíu mày, Thượng Quan trưởng lão trầm giọng nói: “Truyền tống trận ở trung tâm Chiến Hồn điện, nơi này nhận đến quấy nhiễu, có phải nói rõ Chiến Hồn điện cũng có người của dị ma hay không.”


Lôi Tu nói: “Khoảng cách giữa hai Hồn điện quá xa, tuy rằng có thể dùng truyền tống trận, nhưng cũng có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào, bất luận Chiến Hồn điện hiện tại rốt cuộc ra sao, trong khoảng thời gian ngắn, dị mà là tuyệt đối sẽ không thể đánh hạ trung bộ.”


Chiến Hồn điện kết hợp với Ngự Hồn điện còn có học viện Bardon trung bộ đại lục, là nơi hiện tại nhân loại có thực lực mạnh nhất, cho dù dị ma rút ra số lượng nhiều gấp đôi so với đến Phụ Hồn điện lần này, cũng tuyệt không thể hạ được trung bộ trong thời gian ngắn như vậy.


“Bất luận thế nào, lần này đi qua nhất định là cực kỳ nguy hiểm, không bằng Phụ Hồn điện đi cùng các ngươi…” Gia chủ Diệp gia trầm giọng nói.


“Không.” Lôi Tu nói, “Phụ Hồn điện vừa mới trải qua một trận đại chiến, hiện tại cần nhất chính là nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, sau đó lại tiếp tục chống lại dị ma. Huống chi hải vực một lần nữa bị phong tỏa, toàn bộ dị ma bị diệt, chỉ cần tin tức trên đảo không truyền ra ngoài, ai cũng không biết tình huống của Phụ Hồn điện hiện tại ra sao.”


Lôi Tu nói xong, các vị gia chủ lập tức hiểu ý, sau đó, Lôi Tu lại dặn dò vài câu, thẳng đến chuyện của Phụ Hồn điện đều xử lý xon, ngày tiếp theo, Trang Dịch cùng Lôi Tu bước lên con đường rời khỏi Phụ Hồn điện.


Trận pháp trên hải vực lại bị mở ra, tuyến đường từ Phụ Hồn điện đi thông đến các thành thị trên đất liền lại một lần nữa khai thông, trong đó có một con đường có thể tới thành thị lúc trước Lôi Tu cùng hd ước định trong thời gian ngắn nhất.


Trang Dịch cùng Lôi Tu ngồi thuyền trôi trên biển vài ngày, khi bọn họ sắp đến nơi, Trang Dịch nhìn xa xa phía đông, mơ hồ có thể thấy bóng cây trong rừng rậm Ma thú.


Dị ma đã chính thức giao chiến với nhân loại, nhưng mà trong rừng rậm Ma thú, hiển nhiên còn giữ lại không ít dị ma, nơi ấy vẫn cứ ma khí tận trời, khắp rừng rậm Ma thú đều bị ma khí màu đen bao trùm, giống như mây đen từ dưới nền đất xông lên cao.


Lông vũ Bạch Hạc để lại cho Trang Dịch còn gửi trong không gian của hắn, Trang Dịch nhìn sương đen tận trời xa xa kia, sắc mặt thường thường.


Lôi Tu ở bên cạnh cảm nhận được tâm tình Trang Dịch hình như không tốt lắm, hắn nhìn theo ánh mắt Trang Dịch, sau khi thấy là rừng rậm Ma thú, Lôi Tu cố gắng tìm trong trí nhớ, thầm nghĩ có phải hắn lại quên chuyện quan trọng gì rồi hay không.


Càng nghĩ càng chăm chú, Trang Dịch đang ngưng mắt nhìn phương xa bị Lôi Tu làm tỉnh, hắn quay đầu thấy dáng vẻ khổ sở suy tư của Lôi Tu, mới đi lên trước hỏi: “Làm sao vậy?”
Lôi Tu nhìn Trang Dịch: “Đợi biết rõ ràng chuyện Chiến Hồn điện, chúng ta lập tức đến rừng rậm Ma thú.”


Trang Dịch dừng một lát, chậm rãi nói: “Rừng rậm Ma thú là hang ổ của dị ma, chúng nó đóng quân ở đó lâu như vậy, ai cũng không biết bên trong còn cất giấu cái gì, Hồn điện vất vả lắm mới tiếp thông, chúng ta…”


“Cho nên, học sinh Trang Dịch năm thứ tư hệ phụ hồn của Bardon, ngươi nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của ta, hiện tại không thể đi qua.” Lôi Tu chăm chú nhìn Trang Dịch nói.


Trang Dịch ngẩn ra, hắn nhớ rõ Lôi Tu chỉ khôi phục ký ức ở Bardon cùng vực sâu Liệt cốc, trong trí nhớ của Lôi Tu mặc dù có Bạch Hạc, nhưng lại không biết vì sao Bạch Hạc rời đội ngũ, cuối cùng đi nơi nào.


Cho nên, Lôi Tu là suy đoán thông qua tâm tình của hắn, vì làm cho trong lòng hắn thoải mái một chút, mới cố ý hạ mệnh lệnh sao?
Trang Dịch nhìn gương mặt lạnh lùng của Lôi Tu, trong lòng ấm áp, cái loại cảm xúc tràn đầy này, không nói nên lời, hắn thấp giọng nói: “Bạch Hạc ở trong đó.”


“Nó là tiến hóa thành cấp chín ở rừng rậm Ma thú?” Lôi Tu hỏi.
Trang Dịch gật gật đầu, đem chuyện về Bạch Hạc, nói tất cả cho Lôi Tu.


“Trong rừng rậm Ma thú có bộ tộc ma thú đặc thù, tuy rằng không tự mình xác nhận, nhưng qua sách cổ ghi lại, ma thú bước vào cấp chín ở hạch tâm rừng rậm, đều là không tầm thường.” Lôi Tu nói, “Tộc Bạch Hạc vốn là thú điềm lành, tốc độ thăng cấp của nó lại không giống ma thú bình thường, thân phận trong tộc có lẽ cũng là đặc thù, chỉ cần hạch tâm rừng rậm không thất thủ, nó cũng sẽ không gặp chuyện.”


Trang Dịch kéo kéo khóe miệng: “Hy vọng như thế.”
“Cho dù có xảy ra chuyện, ngươi có lông cánh của nó, chỉ cần nó cầu cứu, ngươi có thể tùy thời cảm ứng được, cũng triệu hoán nó lại đây.” Lôi Tu nói.


Trang Dịch được Lôi Tu nhắc nhở như vậy, lập tức nhớ tới quá trình triệu hoán Bạch Hạc lúc trước, đúng là nhờ cọng lông vũ này nối liền, trước khi đi Bạch Hạc cũng nói, lông vũ này cực kỳ quan trọng, là vật phẩm quan trọng để tương lai hai người liên hệ, xem ra, rất có khả năng chính là ý Lôi Tu nói!


Vừa nghĩ như vậy, tâm tình nặng nề của Trang Dịch cũng hơi chuyển biến tốt đẹp một chút.
Lôi Tu nhìn Trang Dịch, thấy vẻ mặt Trang Dịch có chút thả lỏng, hắn nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng dùng miệng chạm nhẹ khóe môi Trang Dịch: “Rất nhanh, tất cả liền sẽ kết thúc.”


Trang Dịch ngẩng đầu nhìn vào mắt Lôi Tu, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Ừ.”
Lúc này thuyền cũng cập bờ, Trang Dịch cùng Lôi Tu không lại trì hoãn, hai người bước nhanh ra khỏi bến tàu.


thành Đông Kỳ cùng những thành thị trước đây Trang Dịch đã thấy gần như không có gì khác biệt, bởi vì bỏ hoang lâu lắm, đã trở thành thành trống suy bại, cỏ dại tràn lan, kiến trúc vỡ nát, thực vật đang dần dần cắn nuốt từng chút từng chút văn minh mà nhân loại thành lập nên.


Đúng lúc này, Lôi Tu hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía một phương hướng, Trang Dịch gần như trong một giây tiếp theo đã cảm ứng được khác thường —— trong thành Đông Kỳ còn có vật sống!


Bởi vì cách bọn họ quá xa, lại không có hồn lực dao động, tạm thời không thể xác định là người bình thường hay dã thú, hoặc là người tu luyện cố ý giấu giếm thực lực, Trang Dịch cùng Lôi Tu không thể phán đoán thân phận đối phương, hai người bọn họ nhìn nhau một cái, từ từ đi về phương hướng kia.


Là cường giả cấp mười, cho dù Lôi Tu không cố ý phát ra uy áp tinh thần, nhưng người cấp bảy trở lên, khoảng cách với hắn trong vòng nghìn mét, hầu như đều sẽ có cảm giác hoảng sợ, bản năng cảm nhận được nguy hiểm.


Nhưng mà thứ đang ẩn nấp kia, sau khi cảm nhận được điểm này, không chỉ không tránh ra, ngược lại còn từng chút từng chút tới gần Trang Dịch.


Trang Dịch cùng Lôi Tu lập tức nhận thấy bất thường, khi hai người kia bước vào trong phạm vi cảm ứng rõ ràng của Trang Dịch cùng Lôi Tu, Trang Dịch cùng Lôi Tu đều nhíu mày: “Vệ Cẩn, La Đình Ân, sao các ngươi lại ở đây?”


Hai bên còn chưa nhìn thấy nhau đã trực tiếp bị chọc thủng thân phận, Vệ Cẩn cùng La Đình Ân nghe được giọng Lôi Tu, biểu cảm trên mặt đều có chút là lạ.


Đặc biệt là Vệ Cẩn, là người nhìn Lôi Tu từ nhỏ đến lớn, khi biết được con hổ kia chính là cường giả đệ nhất, biểu cảm trên mặt Vệ Cẩn miễn bàn có bao nhiêu đặc sắc, đó cũng là lý do vì sao sau đại chiến dị ma, hắn vẫn luôn không muốn gặp mặt Trang Dịch.


Chẳng qua, thật gặp mặt, bọn họ mới phát hiện tình huống chân thật cũng không lúng túng như bọn họ nghĩ —— bởi vì bản thân đầu sỏ gây nên vẫn duy trì uy thị của cường giả đệ nhất như trước, tinh thần lực của hắn quét qua, hai người đều bản năng vô thức có chút run rẩy.


Lại nghĩ đến, khi người này là hổ, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy nó có xấu hổ lúng túng a! Vì thế nháo đến cuối cùng, chỉ có hai người bọn họ đơn phương cảm thấy ngượng ngùng sao.


Vệ Cẩn cùng La Đình Ân nhìn nhau một cái, hai người kiên trì bất đắc dĩ đi đến trước mặt Trang Dịch cùng Lôi Tu.
“Hai người các ngươi không phải ở Phụ Hồn điện sao, vì sao lại đến thành Đông Kỳ trước cả chúng ta?” Trang Dịch nhìn Vệ Cẩn cùng La Đình Ân, có chút tức giận nói.


Lôi Tu thực lực mạnh mẽ, bản thân Trang Dịch cũng không tính rất yếu, bởi vậy hai người mới dám một mình đi ngang qua đại lục, nhưng Vệ Cẩn cùng La Đình Ân lại không giống, hai người kia đơn đả độc đấu có lẽ thực lực không kém, nhưng phải biết, dị ma từ trước đến giờ luôn xuất hiện thành đàn!


“Xin lỗi, là ta liên lụy Vệ Cẩn.” La Đình Ân nghe vậy, có lỗi nói.


“Đình Ân, ngươi được Phụ Hồn điện bổ nhiệm làm giám sát hậu chiến, vì sao lại mang theo Vệ Cẩn đến đây?” Làm giám sát, La Đình Ân nhất định phải trở về đưa tin đúng giờ, hơn nữa không thể rời khỏi phạm vi đã định trong hải vực, tuy rằng Trang Dịch chung sống với La Đình Ân không lâu, nhưng Trang Dịch tin tưởng, La Đình Ân tuyệt không phải một người bỏ mặc nhiệm vụ, tùy ý hồ nháo.


La Đình Ân cảm nhận được ánh mắt của Trang Dịch cùng Lôi Tu, hít sâu một hơi nói: “Mấy ngày trước, khi đại trận thận lâu chưa hoàn toàn khôi phục, ta nhận lệnh mang đội đi ra tuần biển, sau đó ta phát hiện, có một học sinh kê đơn tất cả mọi người chúng ta, ý đồ làm chúng ta hôn mê, sau đó lén lút rời đi.”


“Học sinh?”


“Ừ, là một học sinh trường học bình dân, ngày thường làm người vô cùng thành thật trầm lặng, không ngờ hắn lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy. Ta trực giác cảm thấy không đúng, lập tức cầu cứu với các hồn sư tuần biển khác, sau đó gặp Vệ Cẩn, hắn mang theo ta đuổi theo hồn sư chạy trốn kia. Bởi vì đối phương quá mức giảo hoạt, chúng ta mục tiêu lớn, trong khoảng thời gian đó còn bị hắn đùa giỡn nhiều lần, đánh vài trận với ma thú trên biển, nếu không phải Vệ Cẩn cấp bậc cao, chỉ sợ đã sớm thất lạc.


Vì giảm nhỏ mục tiêu, Vệ Cẩn để các hồn sư bên cạnh hắn đi cứu những hồn sư bị kê đơn kia, sau đó trở lại Phụ Hồn điện báo cáo chuyện này, mà ta cùng hắn thì đuổi theo kẻ phản bội kia đi tới thành Tương trên đất liền, trước khi hắn gặp mặt các hồn sư nhân loại khác, giết chết hắn, đồng thời hai người chúng ta cũng bị đám hồn sư kia đuổi giết, quyết định chạy trốn tới thành Đông Kỳ, có lẽ có thể chạm mặt các ngươi.”


Trang Dịch nghe vậy, lập tức so sánh một chút thời gian, phát hiện khi chuyện này xảy ra, vừa vặn là lúc hắn cùng Lôi Tu rời đi, vốn tưởng rằng Vệ Cẩn cùng La Đình Ân đang chấp hành nhiệm vụ không tiện trở về chào từ biệt, không ngờ lại còn có chuyện như vậy. Mà thời gian cùng tuyến đường thủ hạ của Vệ Cẩn trở lại Phụ Hồn điện, vừa lúc lệch với Trang Dịch, vì thế làm cho bọn họ hiện tại mới biết được việc này.


“Những hồn sư nhân loại khác?” Lôi Tu lập tức bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy, hơn nữa còn đều là người chúng ta biết, hồn sư cấp tám của Trịnh gia, Trịnh Nam.” Vệ Cẩn cau mày chán ghét nói.
Trang Dịch biến sắc: “Trịnh Nam phát ra hồn lực không?”


“Phát ra, thực lực tương đương ta.” Vệ Cẩn thấy biểu cảm trên mặt Trang Dịch, lập tức hiểu ra chuyện này chỉ sợ còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn.


Trang Dịch quay đầu cùng Lôi Tu nhìn nhau một cái, chuyện Trang Dịch nóng giận dùng phương pháp của triệu hoán sư phong ấn Trịnh Nam lúc trước, người trung bộ đại lục đều biết, bởi vì trong những người đã biết, chỉ có Trang Dịch có thể cởi bỏ, lúc đó Trịnh Mi mới đặc biệt tức giận.


Nhưng mà, hiện tại Trịnh Nam lại tự động giải phong!