Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 225

Phụ Hồn điện ở hải vực đông nam đại lục, xuyên qua Rừng rậm Ma thú, bắt đầu từ thành Vân Quảng, một mảnh thành thị vùng duyên hải này đều là khu vực chịu sự quản lý của Phụ Hồn điện, nhưng thật ra Phụ Hồn điện chân chính nằm ở trên một khu quần đảo, Thận lâu ở đảo trung tâm là biểu tượng cho Phụ Hồn điện.


Nhìn thành Vân Quảng trước mặt, Trang Dịch nhớ đến tin tức về Phụ Hồn điện biết được từ chỗ Hoàng Kiệt lúc trước, đại lục đột nhiên xuất hiện tử vực cùng cấm chế trên không trung hải vực, ngăn cản liên hệ giữa ba Hồn điện, hiện giờ Ngự Hồn điện đã vượt qua tử vực nối lại liên lạc với Chiến Hồn điện, nhưng hải vực trước mắt vẫn không người xuyên qua, tất cả tình huống trong Phụ Hồn điện, trung bộ đại lục một chút cũng không biết.


Phía trước là lãnh địa tình huống không rõ của Phụ Hồn điện, phía sau lại là Rừng rậm Ma thú nguy hiểm trùng điệp, Trang Dịch nói với Lôi Tu: “Tuy rằng Phụ Hồn điện cùng trung bộ đại lục cách một Rừng rậm Ma thú, nhưng vốn là có thành thị nối liền, chúng ta điều tra một chút tình huống phụ cận trước, rồi lại quyết định đi.”


Lôi Tu gật gật đầu, lắc lắc cái đuôi, đi theo Trang Dịch đến gần thành Vân Quảng.


Bên trong thành xơ xác tiêu điều, đưa mắt nhìn ra tất cả đều là trận pháp dị ma bố trí, kiến trúc của nhân loại đã bị phá hỏng hầu như không con, toàn bộ thành thị không có một chút hơi thở của sự sống, ngay cả thực vật cũng không sinh trưởng ở trong này.


Trận pháp trong thành tuy phong phú, nhưng không có cao thủ trận pháp đóng giữ, đối với Trang Dịch hiện tại mà nói, loại bỏ cũng không khó khăn. Trang Dịch cùng Lôi Tu vừa lặng lẽ không một tiếng động mở trận pháp, vừa dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu từ thành Vân Quảng xuyên qua các thành thị vùng duyên hải, căn cứ trí nhớ tìm kiếm thành thị tiếp điểm giữa Phụ Hồn điện cùng Chiến Hồn điện khi dị ma còn chưa xâm lược đại lục nhân loại.


Nhưng mà chờ khi bọn họ vất vả đi đến nơi, cách khoảng cách mấy nghìn mét, sương mù đen đậm nồng đặc như mực bao quanh nối liền không trung kia, hoàn toàn đánh gãy hy vọng của Trang Dịch.


Không chỉ thành thị tiếp điểm bị dị ma chiếm giữ, phụ cận chỉ cần là nơi ở phía có thể đi thông Chiến Hồn điện, toàn bộ đều bị dị ma dùng sương đen bao vây tầng tầng, hơn nữa căn cứ trạng thái của sương đen đến xem, số lượng cường giả dị ma canh giữ bên trong không phải ít, khéo léo nối tiếp nhau, một khi một chỗ nào đó bị tấn công, dị ma khác nhất định có thể chạy đến cứu viện trong thời gian ngắn nhất.


Lấy thực lực hiện giờ của Trang Dịch cùng Lôi Tu, nếu như xông vào trong vùng sương đen này ngược lại không thành vấn đề, chỉ là sau khi rời khỏi nơi này, nhất định lại phải quay về trong Rừng rậm Ma thú nguy cơ trùng trùng, một lần nữa rơi vào trong nguy cơ bị bao vây chặn đường.


Nhìn đại quân dị ma ở phương xa, Trang Dịch cùng Lôi Tu không khỏi đều rơi vào im lặng.
Một lát sau, Lôi Tu dùng đệm thịt vỗ vỗ cẳng chân Trang Dịch, sau đó cúi đầu, ra hiệu Trang Dịch quay lại.


“Đi Phụ Hồn điện?” Trang Dịch lập tức hiểu ý Lôi Tu muốn biểu đạt, nhất thời có chút do dự, nói, “Dị ma bố trí nhiều trận pháp ở trong này như vậy, phụ cận hải vực nhất định cũng sẽ không bỏ qua, đi ngang qua hải vực đến Phụ Hồn điện, đồng dạng có nguy hiểm. Hơn nữa… nếu như nhóm Hứa Dương ở thành Đông Kỳ không đợi được chúng ta, chỉ sợ sẽ rất phiền toái.”


Lôi Tu nghe vậy, từ trong cổ họng phát ra vài tiếng gầm tràn ngập phập phồng, Trang Dịch đối diện Lôi Tu, cho dù không có giao tiếp tâm linh, nhưng thần kỳ là, hắn lại lập tức hiểu được ý của nó.


Nếu đã không thể đi xuyên qua Rừng rậm Ma thú, mà Lôi Tu hiện tại còn là hình thú phiền toái, không bằng dứt khoát nắm chắc cơ hội đi Phụ Hồn điện này, truyền tống trận ở Rừng rậm Ma thú rất quan trọng đối với nhân loại, nhưng nếu như có thể liên lạc được với Phụ Hồn điện, giúp đỡ cho Hồn điện có khi còn lớn hơn.


Trang Dịch cũng không phải người không biết thay đổi, hiểu được hiện tại đi Phụ Hồn điện là lựa chọn tốt nhất, hắn nhanh chóng gật gật đầu, đi theo Lôi Tu quay lại, lúc này bọn họ không trở lại điểm xuất phát, mà là đi đến bến cảng lớn nhất ở phụ cận.


Vùng thành thị này cũng đã hoang tàn vắng vẻ, bến cảng lớn nhất ngày xưa đồng dạng không thể may mắn thoát khỏi, giống như kiến trúc trong thành, bị dị ma phá hỏng chỉ còn lại chỗ đứng.


Biển nơi này liền với biển Phụ Hồn điện, mặc dù là biển nội lục(1), nhưng cũng mênh mông vô bờ, mặt biển mênh mang, không có thuyền, bốn phía còn tràn ngập đủ loại trận pháp, chỉ dựa vào Trang Dịch cùng Lôi Tu, quả thật có loại cảm giác không biết bắt tay vào từ đâu.


Đột nhiên, Trang Dịch quay đầu nhìn về phía Lôi Tu.
Lôi Tu lập tức cảm nhận được ánh mắt Trang Dịch, quay đầu dùng khóe mắt liếc hắn.
“Hổ biết bơi.” Trang Dịch chậm rãi nói, “Hơn nữa trong ma thú, bơi coi như không kém.”


Lôi Tu sửng sốt, giống như hoàn toàn không biết chuyện bản thân cũng biết bơi này vậy, nó nhịn không được đi ra phía trước vài bước, sau đó thò đầu ra nhìn nước biển dưới chân, đúng lúc này, một cơn sóng đánh tới, tóe ra trên bến cảng, mảng lớn nước biển bắn về phía Lôi Tu.


Lôi Tu bị dọa đến nhảy dựng, móng vuốt tứ chi theo bản năng vươn ra, thân thể cong lên, lông toàn thân hơi hơi xù ra, nó dùng tốc độ nhanh nhất lui về phía sau mấy chục mét, sau khi xác nhận đã tránh khỏi nước biển, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn thân thể mình, kiểm tra lông có bị đánh ướt chỗ nào không.


Trang Dịch thấy Lôi Tu tràn đầy thương yên nhìn bộ lông của mình, hắn kinh ngạc nói: “Sợ nước sao?”
Lôi Tu lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trang Dịch, xoang mũi phát ra tiếng hừ hừ.


Trang Dịch sờ sờ mũi, trong trí nhớ hắn cùng Lôi Tu cũng từng xuống hồ nước tắm rửa, cho dù chỉ nhìn biểu hiện khi tắm rửa ngày thường của nó, cũng không có chút sợ nước nào, không ngờ hôm nay lại có phản ứng với nước biển lớn như vậy.


Một khi đã như vậy, vậy đành phải do nhân loại duy nhất là hắn đây hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này.
Triệu hoán Lục Mang Thúy Phượng Điệp ráp cánh cho mình, Trang Dịch phe phẩy cánh bay lên, vừa phá giải trận pháp trong không trung, vừa tìm kiếm trong biển vật cưỡi thích hợp.


Cho dù là lặn dưới nước biển, vẫn cứ có không ít ma thú ẩn nấp, bởi vì hoàn cảnh đặc biệt trong biển, ma thú sinh tồn bên trong thường thường càng hung tàn hơn so với trên mặt đất, cho nên Trang Dịch không dám coi thường một chút nào, cẩn thận lựa chọn công cụ vượt biển thích hợp.


Quá nhỏ không được, ngoại hình rất cá tính không được, có độc không được, tính cách rất dữ dằn không được…


Chọn cả buổi cũng không thấy được vừa ý, bất tri bất giác, Trang Dịch càng bay càng xa, mà trận pháp không ngừng phá giải trên tay, sau khi khó đến một mức độ nhất định, ngược lại xuất hiện hiện tượng không ổn định, bắt đầu đơn giản.


Theo bàn tay vung lên, trận pháp trước mặt trực tiếp bị quét ra, Trang Dịch cả kinh, lúc này mới phát hiện mình đã bay rất lâu, hắn quay đầu lại nhìn, đã không nhìn thấy bến cảng, tất cả bốn phía đều là biển lớn vô biên vô hạn, không có bất cứ tọa độ, gần như làm người ta lạc hướng.


Nhưng cũng may trận pháp bốn phía đều ở trong sự khống chế của hắn, nếu như muốn quay lại đường cũ mà nói, chỉ cần tuân theo dấu vết trận pháp bản thân vừa mở ra đi trở về là được.
Nghĩ vậy, Trang Dịch nhịn không được quay đầu, nghiên cứu trận pháp vừa bị hắn mở ra.


Càng đến gần Phụ Hồn điện, trận pháp càng thêm không ổn định, rất hiển nhiên ở mặt khác của trận pháp nay có hồn sư đang thử phá trận, mới có thể xuất hiện loại tình huống này, có lẽ hiện tại ở đối diện cách đó không xa, có vài hồn sư đang thử mở trận pháp ra?


Nếu đã đến chỗ này, không bằng dứt khóa đả thông trận pháp rồi vòng về. Nghĩ đến đây, Trang Dịch không tiếp tục do dự, tiếp tục hiệu suất cao phá trận.


Chớp mắt trận pháp hoàn toàn bị mở ra kia, một dao động hồn lực ở chỗ khác trong trận pháp truyền qua, ngay sau đó, một con chim lớn màu trắng xuất hiện trước mặt Trang Dịch!


Trang Dịch cả kinh, bản năng sử dụng hồn lực trước tiên dựng lên lồng phòng ngự, một tiếng “rầm” nặng nề phát ra, rõ ràng là con chim lớn màu trắng kia đi ngang qua trận pháp đã bị Trang Dịch phá giải, phát động tấn công Trang Dịch!


Không ngờ sau khi phá vỡ trận pháp không nhìn thấy hồn sư ở đối diện, ngược lại nghênh đón đòn tấn công của một con chim lớn, Trang Dịch nhíu chặt mày, thấy con chim kia cấp bậc không cao, cũng chỉ cấp sáu, trong mắt lại lóe ra hồng quang hung lệ không tầm thường, hoàn toàn coi thường chênh lệch cấp bậc rất lớn giữa nó và Trang Dịch, còn muốn tấn công hắn lần thứ hai, Trang Dịch không khách khí với nó nữa, sử dụng hồn lực chuẩn bị triệu hoán tử đằng cho con chim này một giáo huấn cả đời khó quên.


Nhưng mà đúng lúc này, một tia chớp màu tím chợt lóe giữa không trung, kèm theo một tiếng sấm “ầm vang”, chuẩn xác bổ vào trên người chim trắng, không đợi Trang Dịch ra tay, đã tại chỗ đánh gục nó.


Trang Dịch vừa nhìn thấy lôi điện màu tím kia liền biết được là ai đến đây, nhìn thấy chim trắng từ trên không rơi xuống, Trang Dịch cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy Lôi Tu đang đứng trên đầu một con cá lớn, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm con chim trắng lớn rơi xuống kia, lúc nó sắp rơi vào trong biển, Lôi Tu dùng hồn lực vớt nó lại, đặt ở bên chân.


Không nghĩ đến Lôi Tu lại tìm được công cụ vượt biển thích hợp sớm hơn hắn, hơn nữa còn dùng tinh thần lực điều khiển đối phương, cưỡi cá đến tìm mình, Trang Dịch cũng không khách khí với Lôi Tu, thu cánh đứng bên cạnh Lôi Tu.


Lôi Tu nhìn Trang Dịch, trong cổ họng phát ra thanh âm tương tự “xì xì”, đồng thời cái đuôi vừa dài vừa thô kia hơi hơi lay động, nhìn qua rất đắc ý.
“Thật lợi hại.” Trang Dịch thấy thế, cười híp mắt khom lưng sờ sờ cái đầu lông xù của Lôi Tu.


Lôi Tu vừa bị Trang Dịch sờ một cái, nhất thời mất tự nhiên rung rung lông trên người, sau đó nâng chân trước lên, vuốt trái cong một cái, thi thể chim trắng đã bị ném đến trước mặt Trang Dịch.


“Ừ… Thôn Vân Tuyết Âu, nổi tiếng vì tính cách hung ác không phù hợp với bề ngoài, ngoài ra, còn là ma thú xếp trước mười, trong các loài ma thú ăn ngon nhất.” Trang Dịch từ trên xuống dưới đánh giá con chim này, nói.


Tuy rằng hắn thích gần gũi với ma thú, bằng lòng coi ma thú là sinh mệnh ngang hàng với nhân loại mà đối đãi, nhưng đối với loại ma thú không phân tốt xấu đã muốn giết hắn này, Trang Dịch là nửa phần cũng không mềm tay, trốn đông trốn tây trong Rừng rậm Ma thú với Lôi Tu lâu như vậy, Trang Dịch còn đỡ, bản thân không kén chọn gì, nhưng Lôi Tu là hổ, là động vật ăn thịt, ăn nhiều sữa bò cùng cá khô như vậy, đã sớm chán ngấy, vừa lúc con chim này đưa lên đến cửa, cho hai người đổi chút món mặn.


Vì thế, Trang Dịch gọi Tử Tinh Hoàng Điểu ra, phụ trách nướng thịt chuẩn bị cơm trưa, Lôi Tu thì chỉ huy con cá dưới chân, tránh đi những ma thú mạnh trong biển kia, bơi về phía Phụ Hồn điện.


Ma thú có ý thức địa bàn cực mạnh, ma thú trong biển cũng không ngoại lệ. Đối với kẻ từ bên ngoài tới như Trang Dịch cùng Lôi Tu mà nói, bọn họ ở trên biển cưỡi cá bơi ra chưa được một nghìn mét, cũng đã bị không ít ma thú trong biển phát hiện.


Chẳng qua bất luận Trang Dịch hay là Lôi Tu, thực lực của hai người đều không thể khinh thường, trong đó Lôi Tu có sức mạnh lãnh vực, càng làm rất nhiều ma thú hoảng sợ, hơn nữa bọn họ chỉ hai người, số lượng sẽ không làm cho đàn ma thú cảnh giác, bởi vậy cho dù Trang Dịch đi ngang qua lãnh địa của không ít ma thú, cuối cùng đi một đường, nhưng lại một trận chiến cũng không gặp phải, một đường bình an vô sự cách Phụ Hồn điện càng ngày càng gần, nhưng mà đúng lúc này, Trang Dịch cùng Lôi Tu đồng thời cảm ứng được một dao động hồn lực mỏng manh, như có như không truy tung hành tung của bọn họ.


(1) Biển nội lục: biển ăn sâu vào trong đất liền, bị lục địa, đảo hoặc quần đảo bao quanh
Lyl: nói thật đi, giờ tui mới biết hổ biết bơi đấy, trước giờ cứ tưởng động vật họ mèo sợ nước dễ chết đuối mà?