Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 7

Khi ở Khánh quốc, Mục gia chủ một khi bắt đầu nghiêm túc, người ở thế gia đại tộc tuyệt đối không ngủ ngon được, e sợ chỉ một câu nói Mục Trường Sinh bọn họ liền vĩnh viễn ở lại trong mơ.

Vinh Thành không biết thân phận Mục Trường Sinh, cũng không biết người hiện tại ở trước mặt anh thoạt nhìn ôn hòa vô hại lại khủng bố cỡ nào, trong lòng anh lo lắng cho Trường Phong, vội vàng nói: “Được, cần tôi làm cái gì?” Triệu hoán, sẽ cử hành một ít nghi thức đặc thù đi! Tâm tư Vinh Thành trong phút chốc bay đến cảnh các đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào khiêu vũ trong phim truyền hình.

Mục Trường Sinh nhìn ánh mắt hắn phập phù liền biết đối phương bắt đầu không tập trung, bất quá hắn cũng không để ý, Vinh Thành tồn tại hay không đối kết quả cũng không có ảnh hưởng, hắn nhìn dao gọt hoa quả trên bàn nói: “Lần này triệu hoán sẽ tiêu hao tương đối nhiều tâm lực của ta, sau khi triệu hoán kết thúc, ta cần ngươi chăm sóc.”

Sử dụng Ngôn linh thuật đem một người khác triệu hoán đến trước mặt mình đối với Mục Trường Sinh chỉ là sự tình hắn cần động động miệng lưỡi, thế nhưng Trường Phong bất đồng, cậu là thân nhân duy nhất của hắn, khi kêu gọi hắn lại đây nhất định phải dùng đến máu của hắn, đồng thời bởi vì không biết Trường Phong cụ thể ở nơi nào, lúc kêu gọi hắn nhất định phải bảo đảm quá trình Trường Phong qua lại không gian tuyệt đối an toàn, đối với thân thể vốn yếu đuối của Mục Trường Sinh mà nói, hao tổn vô cùng lớn, bất quá so với việc sắp nhìn thấy Trường Phong, điểm hao tổn liền không coi là cái gì.

Chỉ là bây giờ không phải tại Khánh quốc, bên cạnh hắn không có người hầu hầu hạ, chờ một lúc sau khi triệu hoán hoàn thành, không thể thiếu Vinh Thành này.

Cùng thân thể sức sống vô cùng lớn bắn ra bốn phía của Mộ Trường Phong so ra, Mục Trường Sinh liền hiện ra thon gầy rất nhiều, huống chi sắc mặt của hắn luôn tái nhợt, nhìn liền biết lớn lên không khỏe mạnh, trước khi biết hắn không phải Trường Phong, Vinh Thành còn tưởng rằng hắn là bởi vì ở bên ngoài đói bụng một ngày, hiện tại biết đến hắn không phải Trường Phong, liền thông qua dáng vẻ quần áo của hắn rõ ràng là sinh ra phú quý, biết hắn chắc là chủ nhân không thiếu tiền, còn làm cho thân thể tự nhiên thon gầy sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể là thân thể ban đầu sẽ không tốt. Nhìn người trước mắt này cơ hồ mặt giống Trường Phong như đúc lại có bộ dáng tái nhợt thon gầy, Vinh Thành không tự chủ được bắt đầu đau lòng, bởi vậy vừa nghe đến yêu cầu này ngay lập tức liền gật đầu đáp ứng.

Mục Trường Sinh không có chút nào bất ngờ, từ khi nắm trong tay Mục gia, cho dù hắn không sử dụng Ngôn linh thuật, cũng rất ít người sẽ từ chối yêu cầu của hắn.

Hắn cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn, nói với Vinh Thành: “Cho ta một tờ giấy.”

Vinh Thành vội vã tìm vài tờ A4 trắng sáng rải ở trước mặt Mục Trường Sinh.

Mục Trường Sinh cầm lấy dao gọt hoa quả hướng trên ngón tay cắt lên vết hằn, máu tươi lập tức dâng lên.

Nhìn bộ dáng thẳng thắn dứt khoát của anh, Vinh Thành mí mắt nhảy một cái, cổ nhân đối mình chính là tàn nhẫn a! Nếu là anh, trên ngón tay cắt một đường là có thể làm được, chỉ là cắt tới sâu đậm như vậy nhưng ngay cả đôi mắt cũng không chớp mắt một chút liền tuyệt đối không được.


Nhìn da thịt cắt, máu tươi tuôn ra, Mục Trường Sinh lập tức dùng ngón tay chảy máu bắt đầu viết ở trên giấy, vì để tránh cho tạo thành việc đem rất nhiều người trùng tên trùng họ đồng thời gọi qua làm trò khôi hài, Mục Trường Sinh trực tiếp dùng máu của mình viết ra tục danh Trường Phong cùng ngày sinh tháng đẻ, không chờ vết máu hong khô, không để ý máu còn đang chảy trên ngón tay, trực tiếp mở miệng nói: “Đem người sinh ra có tuổi tác, tục danh giống như trên giấy, lại cùng ta có liên kết huyết thống, bình an đưa đến trước mặt của ta.” Chờ Trường Phong đến, hắn nhất định muốn hảo hảo bồi thường cậu, nếu như Trường Phong muốn về nhà, hắn lập tức nghĩ cách dẫn cậu trở lại, nếu như Trường Phong còn muốn làm minh tinh, hắn sẽ đích thân đưa lên vị trí thiên vương siêu sao; chờ Trường Phong trở về…

Mục Trường Sinh không tự chủ được gợi lên khóe miệng, trong đôi mắt luôn bình thản nhiễm lên tầng tầng vui sướng. Hắn quá mức chăm chú, cho nên không có phát hiện, ngoài cửa sổ nằm úp sấp một cái bóng hẹp dài, không hề động đậy mà theo dõi hắn.

Ngôn linh thuật không có cách nào đối chính hắn sản sinh tác dụng, cho nên hắn nhất định phải để cho mình một phần huyết dịch cùng tự thân chia lìa, mới có thể làm cho “Huyết thống liên kết” bốn chữ này sản sinh tác dụng.

Một chữ cuối cùng hạ xuống, tờ giấy bằng phẳng để trên bàn giấy phảng phất bị một ngọn lửa không nhìn thấy đốt lên, trong khoảnh khắc liền bị đốt cháy thành tro bụi, chậm rãi khuấy lên thành một luồng khói không nhìn thấy quy tắc, quấn quanh, dần dần bện thành bộ dáng Mục Trường Sinh hi vọng thấy.

Mục Trường Sinh mỉm cười ngồi tại chỗ, lẳng lặng cùng đợi.

Một phút trôi qua, mười phút trôi qua, nửa giờ trôi qua… Trường Phong từ đầu đến cuối không có xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Chẳng lẽ là vừa nãy niệm sai chữ nào rồi?” Mục Trường Sinh lầm bầm lầu bầu, không chút do dự mà cắt ngón tay đã cầm máu, cầm qua một tờ giấy trắng, đem những thứ vừa viết lên viết lại một lần.

Tỉ mỉ kiểm tra một lần lại một lần, Mục Trường Sinh mới đem Ngôn thuật nói lại một lần, song lần này, người hắn chờ, vẫn không có đến.

Mục Trường Sinh sắc mặt càng tái nhợt, liếc mắt nhìn qua xấp giấy A4 để trên bàn, Vinh Thành thấy thế có chút bận tâm, hắn căn bản không rõ ràng Mục Trường Sinh triệu hoán là chuyện gì xảy ra, mắt thấy Mục Trường Sinh hai lần làm chuyện giống vậy, sắc mặt càng không tốt, đang muốn khuyên hắn nghỉ ngơi một chút, Mục Trường Sinh chợt lấy qua một tờ giấy, cầm lấy dao gọt hoa quả không chút do dự hướng cắt lên cổ tay một đao, tốc độ của hắn quá nhanh, Vinh Thành muốn ngăn cản cũng không kịp.

Hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Mục Trường Sinh chấp nhất mà dùng máu của mình viết chữ một chút hắn xem cũng không hiểu, lại một lần nữa thiêu hủy.

Vinh Thành vội vã đem tới tủ thuốc gia dụng, đem cổ tay Mục Trường Sinh còn đang chảy máu băng bó.


Mục Trường Sinh tùy ý động tác của hắn, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm giữa không trung, tựa hồ sau một khắc Trường Phong sẽ từ giữa không trung nhô ra.

Khi còn ở Khánh quốc, Mục Trường Sinh mỗi ngày đều phải niệm một câu “Trường Phong bình an vô sự”, mỗi tháng đều phải cắt huyết triệu gọi Trường Phong một lần, lại chưa từng có lần thành công. Sau khi đến thế giới này, hắn cho là từ trước không có cách nào triệu hoán thành công là bởi vì Trường Phong không ở thế giới nguyên bản, mà bây giờ… Không thể bị hắn triệu hoán đến trước mặt, ngoại trừ người chết hồn phi phách tán, còn có cái gì?

Những điều trải qua mấy năm này giống như cưỡi ngựa xem hoa chợt lóe trong đầu, hắn bỗng nhiên hồi tưởng lại tất cả đã gặp sau khi đến thế giới này, nhớ tới mừng rỡ khi biết được Trường Phong còn sống, nhớ tới vừa rồi hi vọng với tương lai…

Mục Trường Sinh sắc mặt trắng bệch, cổ họng dâng lên một luồng tanh ngọt, thân hình hắn lung lay, kềm nén không được nữa, một ngụm máu từ trong miệng phun ra ngoài.

“Trường Sinh! Trường Sinh…”

================================================================

Cũng trong lúc đó, biệt thự Quý gia.

Quý Thu Tâm vẫn như cũ mặc một thân trang phục hầu gái, không còn gương mặt xinh đẹp mang nét ngọt ngào lúc trước hào quang, đứng ở ngoài phòng ngủ chính, do dự nửa ngày mới nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong không có bất kỳ đáp lại nào.

Cô dừng một chút, mở miệng nói: “Thiếu gia, bộ mặt so với dữ liệu đã có, người ngày hôm nay xuất hiện giống Mộ thiếu gia như đúc, kỳ thực cũng không phải bản thân Mộ thiếu gia, bài trừ khả năng đoạt xác.”

Trong phòng vẫn không có bất kỳ đáp lại nào.

Quý Thu Tâm đỏ mắt, nắm chặt nắm đấm mới ngăn chặn chính mình kích động xông vào, cô tiếp tục nói: “Thiếu gia, ngài bình tĩnh một chút, hiện tại quan trọng nhất là tìm tới hung thủ, vì Mộ thiếu gia báo thù.”

Trong biệt thự hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có âm thanh kim đồng hồ báo thức chốc chốc di chuyển.

Quý Thu Tâm âm thanh khàn khàn, “Thiếu gia, dù như thế nào, hồn đèn đã diệt, ngài, đối mặt hiện thực đi!”

Bên trong phòng ngủ, áo gió được tỉ mỉ chọn lựa trước khi đi bị chủ nhân ném lung tung xuống đất, giày màu đen ngắn rơi ở một bên, Quý Trạch nằm ở trên giường, nghe âm thanh Quý Thu Tâm từ ngoài cửa truyền tới, bỗng nhiên đưa tay ra che đi đôi mắt…