Buổi chiều của ngày tập họp đầu tiên, cả đám vừa ngồi chơi game cùng nhau vừa tán gẫu chuyện phiếm, đến tối lại cùng nhau ăn nốt bữa cơm chiều, rồi ai nấy tự về phòng nghỉ ngơi.
Hùng Dịch không ở lại chỗ bọn họ, anh chàng đã đặt sẵn khách sạn cho mình, nói lời tạm biệt với Lâm Đồng liền tự mình xách vali trở lại khách sạn, bước xuống lầu ba lại gõ cửa một cái, thò đầu vào nói với Lưu Xuyên "Xuyên đội, anh ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh một chút."
Thấy đối phương vẻ mặt thần thần bí bí, Lưu Xuyên liền đứng dậy theo ra ngoài, đi đến lối nhỏ cạnh hành lang, mới nhỏ giọng hỏi "Có chuyện gì?"
Hùng Dịch gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ nói "Khụ, nói thật thì... trong đội mọi người có quá nhiều đại thần, mà thực lực Lâm Đồng thế nào tôi cũng rất rõ ràng... Trước giờ giới eSports cũng khan hiếm tuyển thủ nữ, bởi vì nếu so về tốc độ lẫn năng lực phản ứng thì tuyển thủ nam có ưu thế hơn tuyển thủ nữ nhiều lắm, nên tôi cũng có hơi lo, sợ về sau Lâm Đồng không đuổi kịp mọi người, sẽ tạo thành gánh nặng cho cả đội..."
Lưu Xuyên nghe vậy liền hiểu được, mỉm cười vỗ vai anh chàng nói "Cái này cậu không cần lo lắng, trước khi quyết định mời ai đó vào đội tôi đều suy nghĩ rất cẩn thận. Mời Lâm Đồng gia nhập cũng không phải là quyết định nhất thời, tôi đã từng pk với Lâm Đồng vài trận, cảm thấy cô ấy rất có tiềm lực, không gian tiến bộ cũng rất lớn. Hơn nữa tính cách của Lâm Đồng rất hợp với nghề tuyển thủ chuyên nghiệp này. Tôi là đội trưởng, sẽ đối xử bình đẳng với tất cả mọi người trong đội, cho nên cậu cứ yên tâm, nếu cô ấy thật sự theo không kịp mọi người, tôi sẽ huấn luyện riêng cho cô ấy."
Hùng Dịch nghe như vậy mới cảm thấy yên lòng, gãi gãi đầu cười nói "Nghe Xuyên đội nói vậy là tôi yên tâm rồi! Ngày mai tôi phải bay chuyến bay sớm trở về, chắc không thể đến chào tạm biệt mọi người được. Trong này có mấy món đặc sản ở quê tôi mang tới, để lại cho mọi người làm quà vặt ăn chơi."
Quê của Hùng Dịch ở Đông Bắc, trong vali của anh chàng không có gì ngoài mấy món đặc sản.
"Vậy cảm ơn." Lưu Xuyên nhận lấy, mỉm cười vỗ vai đối phương nói "Đi thôi, tôi tiễn cậu."
Tiễn Hùng Dịch ra về rồi, Lưu Xuyên mới xoay người đi lên tầng năm.
Lưu Xuyên ấn tượng khá tốt đối với anh bạn trai của Lâm Đồng, tính tình thật thà lại hàm hậu, cũng rất hợp với kiểu nữ sinh mạnh mẽ phóng khoáng như Lâm Đồng.
Đưa tay gõ cửa phòng ở lầu 5, mở cửa là Lưu Hiểu Mông, vừa nhìn thấy anh hai mình cô nàng liền lẽ lưỡi nói "Hai lên đây không phải tìm em đâu đúng hôn?"
Lưu Xuyên cười vò đầu cô em mình "Lâm Đồng đâu?"
Lưu Hiểu Mông quay đầu nhìn vào trong phòng gọi "Lâm Đồng, đội trưởng tìm nè!"
Lâm Đồng lúc này đang lau chùi WC, mái tóc dài tùy ý búi trên đỉnh đầu, tay áo cũng xắn qua khuỷu tay, thoạt nhìn rất lão luyện. Nghe thấy Lưu Hiểu Mông gọi liền phủi phủi tay, xoay người bước ra ngoài, nghi hoặc hỏi "Đội trưởng? Anh tới tìm tôi có chuyện gì cần dặn riêng sao?"
"Mới nãy tôi đưa Hùng Dịch xuống lầu, cậu ta có nói với tôi mấy câu, tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ nên nói chuyện riêng với cô một lát." Lưu Xuyên ý bảo Lâm Đồng cùng mình đến phòng khách ngồi xuống, sau đó nghiêm túc nhìn đối phương nói "Lâm Đồng, cô là đội viên cuối cùng gia nhập Long Ngâm, cũng là nữ tính duy nhất của đội tính đến thời điểm hiện tại, những thành viên khác đều là đã quen biết nhau từ trước thông qua game, hơn nữa cũng cùng đánh phụ bản rất nhiều lần, đã sớm quen thuộc với nhau. Cô gia nhập trễ nhất, cũng chỉ quen mỗi Trạch Văn, những người còn lại đều cảm thấy xa lạ đúng không?"
Lâm Đồng gật đầu "Ừ, đúng là không quen cho lắm."
Lưu Xuyên nói "Thật ra bọn họ cũng vậy, đều cảm thấy có chút xa lạ đối với cô, nhưng tin chắc tất cả mọi người sẽ sớm quen thuộc với nhau, tôi cũng hi vọng cô có thể mau chóng dung nhập vào đoàn đội. Nếu có vấn đề gì cứ việc nói với tôi, đừng nghĩ mình bị cô mọi người cô lập, tôi đối với tất cả mọi người đều là bình đẳng, không phân biệt nam nữ cũng không phân quen hay lạ, chỉ nhìn sự việc đúng hay sai, bất luận ai cũng vậy... Cô hiểu ý của tôi không?"
Lâm Đồng cười nói "Đã hiểu."
Có lẽ đội trưởng sợ mình là con gái hay suy nghĩ nhiều nên mới chạy đến khuyên đây mà...
Thực ra thì tính của Lâm Đồng khá là hào phóng rộng rãi, khác với mấy đứa con gái lòng dạ hẹp hòi thích tính toán chi li, cô tự biết trong đội ai nấy cũng đều xa lạ với mình, mỗi khi mọi người ngồi cùng nhau tán gẫu Lâm Đồng thường có cảm giác mình không cách nào xen lời vào được... Cơ mà cũng đúng thôi, dù sao cô gia nhập đội trễ nhất, đối với những chuyện bọn họ từng cộng đồng trải qua cô chẳng biết chú gì cả, nhưng mà Lâm Đồng cũng không để tâm mấy thứ này cho lắm.
—— Về sau rồi sẽ quen thuộc với nhau thôi, bởi vì bọn họ còn có chung rất nhiều "ngày mai" không phải sao?
Lâm Đồng ngầng đầu nhìn Lưu Xuyên, thật lòng nói "Đội trưởng, anh yên tâm, tôi không phải loại con gái yếu đuối hay suy nghĩ lung tung, cũng không có thời gian đâu mà đi suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn ấy. Ngày mai cả đội bắt đầu huấn luyện, nếu tôi có chỗ nào thiếu sót anh cứ việc nói thẳng, không sao cả, da mặt tôi dày lắm."
Lưu Xuyên cười "Cô nghĩ vậy tôi cũng an tâm hơn."
Nói xong lại tiện tay lưu hai gói quà vặt "Này là đặc sản Trường Sa do Thiếu Khuynh mang đến, hai người giữ làm quà vặt đi."
Lâm Đồng nhận lấy, nói "Cảm ơn đội trưởng."
Lưu Xuyên nói xong liền rời đi, lúc xuống lầu có cố ý nhìn vào phòng 403, thấy Tiểu Dư đang cầm cây lau nhà cặm cụi lau chùi, Lý Tưởng cũng xắn ống quần ngồi xổm chùi WC, Lam Vị Nhiên với Tần Dạ thì ngồi trên ghế sofa, một người lười nhác nheo mắt dựa lưng ghế, người còn lại vẻ mặt lạnh nhạt dựa vào tay vịn ghế sofa, cả hai đang cùng xem một bộ phim điện ảnh về đề tài khoa học viễn tưởng, vừa xem vừa cãi nhau.
Lam Vị Nhiên nói "Nam phụ này sắp chết."
Tần Dạ lạnh lùng liếc qua "Có thể câm miệng đừng lộ nội dung không?"
Lam Vị Nhiên nói "Ai bảo cậu xem cái này làm chi, tôi xem bộ này hai lần rồi, cuối phim nam chính cũng chết."
Tần Dạ "..."
Lưu Xuyên cười bước tới hỏi "Hai người đang xem phim gì đấy? Rảnh rỗi quá nhỉ?"
Lam Vị Nhiên vươn ngón tay chỉ Lý Tưởng, nói "Tại cậu bên kia cứ cướp làm mấy việc nặng nhọc, hai đứa tôi giành không lại."
Lưu Xuyên bất đắc dĩ "Lười thì nói lười đi, còn bày đặt tìm cớ."
Lam Vị Nhiên cười nói "Đội trưởng đây là đang đi thị sát dân tình à?"
Lưu Xuyên nói "Ừ, xuống xem thử thế nào, phòng ngủ phân xong chưa?"
Lưu Xuyên xoay người đi dạo một vòng quanh các phong ngủ, Tứ Lam chọn gian phòng tràn ngâp ánh sáng, bởi vì người này yêu nhất là phơi nắng, ba người kia thì chia nhau các phòng còn lại, cũng thu dọn hành lý xong xuôi, Lý Tưởng với Tần Dạ ở phòng đối diện nhau, Tiểu Dư thì ở phòng cạnh phòng bếp.
Dư Hướng Dương đang cần mẫn lau sàn, thấy đội trưởng đi tới đi lui đạp một đống dấu chân liền la lên "Đội trưởng, anh đừng đi tới đi lui nữa coi, tui mới lau nhà xong..."
Lưu Xuyên cúi đầu nhìn, thấy trên mặt đất một loạt dấu chân, xấu hổ gãi gãi chóp mũi nói "Xin lỗi ha, quên đổi dép..."
Tiểu Dư cười toe, lại cúi đầu tiếp tục lau sàn.
Lưu Xuyên nói "Thôi tôi đi xuống đây, mọi người nhớ nghỉ ngơi sớm chút, sáng mai còn dậy sớm huấn luyện nữa đó."
Tất cả mọi người đồng loạt dài giọng nói "Biết – rồi – đội – trưởng..."
Ý là: Anh dài dòng thiệt đó!
Lưu Xuyên khẽ bật cười, quay lưng đi xuống lầu, cũng tiện tay giúp bọn họ đóng cửa phòng.
Cũng không phải Lưu Xuyên muốn nói nhiều như vậy, nhưng mọi người kẻ nam kẻ bắc tụ tập lại bên nhau, thân là đội trưởng chẳng lẽ anh lại thờ ơ mặc kệ?
Vả lại cũng nên để mọi người cảm giác một chút ấm áp của đoàn đội thôi...
***
Bởi vì bị dặn đi dặn lại là ngày mai bắt đầu huấn luyện, nên tối đó tắm rửa xong cả đám ai nấy đều trở về phòng ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau, người dậy đầu tiên là Ngô Trạch Văn, bởi vì từ bé đã nuôi dưỡng thói quen dậy sớm nên đồng hồ sinh học rất là chuẩn, đúng bảy giờ liền mở mắt, chẳng cần đến đồng hồ báo thức nữa.
Rời giường vào WC rửa mặt làm vệ sinh cá nhân, ra khỏi cửa thấy phòng của ba vị "hàng xóm" vẫn đang đóng im lìm, hiển nhiên là chưa ai thức dậy. Ngô Trạch Văn lấy áo khoác mặc vào, cầm theo thẻ phòng rồi mới xuống lầu, đi bộ ra ngoài mua một đóng bánh bao cùng sữa đậu nàng nóng hổi, mang về cả túi to đùng đặt ở phòng ăn, đợi lát nữa mọi người dậy có sẵn bữa sáng mà dùng.
Lưu Xuyên chưa thức dậy, Ngô Trạch Văn trở về phòng ngủ lấy điện thoại đánh thức đối phương, nào ngờ gọi cả buổi vẫn là không có ai bắt máy. Người này chắc là lại quên đặt đồng hồ báo thức... Cũng không nghe thấy tiếng chuông di động, chẳng lẽ là chuyển chế độ im lặng rồi?
Hôm nay là ngày đầu tiên huấn luyện, thân là đội trưởng không thể thức dậy trễ được, Ngô Trạch Văn sốt ruột nhìn đồng hồ, hết cách, đành phải tự mình sang gọi Lưu Xuyên dậy.
Cậu đứng trước cửa phòng Lưu Xuyên gõ mấy cái "Lưu Xuyên? Anh dậy chưa?"
Chờ một hồi lâu mà không thấy trong phòng có động tĩnh gì, Ngô Trạch Văn đẩy nhẹ một cái, cửa liền mở ra, liếc mắt một cái bắt gặp Lưu Xuyên đang ngủ khò trên giường, cơ thể mở toang thành hình chữ "đại", chăn gối gì đều bị đá sang một góc. Người này ngủ thực sự rất... thoải mái na, tay chân gì đều dang ra rộng hết cỡ, tướng ngủ vô cùng khí phách đúng chất nam thừn!
Ngô Trạch Văn nhìn tư thế ngủ của người nào đó, trong lòng nhịn không được bật cười, cậu bước đến trước giường nhẹ giọng gọi "Lưu Xuyên, dậy đi, sắp bảy giờ rưỡi rồi."
Lưu Xuyên nhíu mày, nhỏ giọng nói "Tránh ra..."
Trên bàn làm việc bên cạnh có một xấp giấy, rõ ràng tối qua người này lại thức khuya nghiên cứu cái gì đó, có lẽ là kế hoạch huấn luyện, nhìn nam nhân ngủ say sưa như vậy Ngô Trạch Văn cũng có chút không nỡ gọi anh dậy, muốn để anh ngủ thêm một lát nữa... Nhưng mà dựa theo kế hoạch hôm qua, tám giờ là tập trung huấn luyện, mà hiện tại đã gần bảy giờ rưỡi, Lưu Xuyên lại là đội trưởng, mọi người tập trung rồi mà đội trưởng còn ngủ thì ra thể thống gì nữa...
Nghĩ như vậy, Ngô Trạch Văn liền bước lại gần, cúi người đẩy nhẹ tay Lưu Xuyên nói "Tới giờ dậy rồi kìa, Lưu Xuyên."
Lưu Xuyên đang ngủ, mơ thấy có người cứ ở bên tai mình ù ù cạc cạc lải nhải cái gì đó ồn muốn chết, cuối cùng chịu hết nổi duỗi tay túm lấy "người nọ" kéo xuống ôm vào lòng, một tay đè sát vào ngực mình, một tay vỗ nhẹ mông của "người nọ", nhỏ giọng nói "Im coi..."
Ngô Trạch Văn "..."
Gương mặt của Ngô Trạch Văn nháy mắt trở nên đỏ lừ.
Từ nhỏ tới lớn chưa có ai từng đánh... mông mình, tên vô lại Lưu Xuyên này thật là... thật là... buồn cười!
Ngô Trạch Văn bị người nào đó quấn lấy coi như gối ôm, cậu ngọ nguậy người một cái, phát hiện đối phương ôm mình rất chặt không tránh được, liền vừa đẩy vừa nói "Mau mau thức dậy đi, đừng ngủ nướng nữa..."
Cơ mà, có lẽ do cách Ngô Trạch Văn gọi người ta thức dậy quá mức... dịu dàng đi, nên Lưu Xuyên vẫn mải mê đắm chìm trong mộng đẹp không có cách nào thoát ra được, bị thanh âm lải nhải bên tai khiến cho thấy phiền, bèn nghĩ ra biện pháp đơn giản lại nhanh gọn—— bịt lại cái chỗ phát ra âm thanh đó.
Lưu Xuyên cúi đầu, hoàn toàn không khách khí đè "cái gối ôm" trong lòng mình lại, dùng miệng của mình bịt nó lại, hầm hừ nói "Im lặng coi."
"Urm..."
Ngô Trạch Văn trừng mắt khϊế͙p͙ sợ, trong nháy mắt ấy, cậu cảm thấy hô hấp của mình giống như ngưng lại.
Lưu Xuyên... Lưu Xuyên...
Hôn mình?
Nhận thức được điều này, cũng khiến đầu óc Ngô Trạch Văn nhất thời trở nên trống rỗng.
Tuy đây không thể xem như một nụ hôn thật sự, Lưu Xuyên chỉ dùng miệng bịt lại nơi phát ra âm thanh quấy nhiễu mộng đẹp của mình mà thôi, cảm giác môi mình tiếp xúc đến cái gì đó rất là mềm mại, hơn nữa vừa chặn một phát, quả nhiên âm thanh cũng lập tức biến mất, Lưu Xuyên cả người sung sướng tiếp tục ôm cái gối ôm to bự thoải mái ngủ tiếp.
Trái tim Ngô Trạch Văn cơ hồ là vuột tốc độ mà đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Gương mặt anh tuấn của Lưu Xuyên gần ngay trước mắt, đôi môi ấm áp của đối phương dán trên môi, cậu thậm chí có thể nhìn thấy hai hàng lông mi dày đậm cùng với chiếc mũi cao thẳng của đối phương...
Ngô Trạch Văn cứng ngắc thẳng sống lưng, cả cơ thể cảm thụ được nhiệt độ từ cơ thể đối phương truyền đến giờ khắc này...
Cậu chưa bao giờ cách Lưu Xuyên gần dến thế, bị Lưu Xuyên coi như gối ôm quấn chặt vào lòng, trái tim của cả hai giống như dán sát vào nhau, Ngô Trạch Văn biết lúc này Lưu Xuyên rõ ràng là đang ngủ mơ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà... cậu đồng ý dùng tất cả mọi thứ, chỉ để đổi lấy ấm áp của giờ khắc này.
Ngô Trạch Văn run rẩy nhắm mắt, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, giống như si mê quyến luyến cái ấm áp ấy...
Mãi cho đến khi Lưu Xuyên cảm thấy môi bị chặn lại có chút không thoải mái, khẽ nhíu mày, chủ động dời đi.
Mà lúc này cả gương mặt Ngô Trạch Văn, đã sớm chín lừ...
Cái tên vô lại này... muốn hôn là hôn, khó chịu liền buông, rốt cuộc anh có biết anh đang làm cái gì không?
Hít sâu một hơi, thở ra, cố gắng tỉnh táo lại, Ngô Trạch Văn dùng hết sức giãy ra khỏi cái ôm của Lưu Xuyên, đưa tay bóp mũi đối phương nói "Dậy mau!"
Lưu Xuyên bị bóp mũi, hô hấp không được, dùng dằng một lát mới không cam tâm tình nguyện mở mắt ra, có hơi mờ mịt nhìn xung quanh một lát, đối diện ánh mắt của Ngô Trạch Văn, có chút hoang mang hỏi "Trạch Văn? Sao cậu lại ở đây?"
Ngô Trạch Văn nhìn sang chỗ khác, có hơi xấu hổ nói "Tôi sang gọi anh thức dậy."
Lưu Xuyên thấy hai lỗ tai của đối phương hơi đỏ đỏ, trong lòng có chút rục rịch, cứ cảm giác mới nãy giống như mơ một giấc mơ rất là không nên...
Lưu Xuyên đưa tay ấn ấn huyệt thái dương, bắt mình phải tỉnh táo lại, mau chóng bật dậy rời giường hỏi "Di động của tôi bị trục trặc gì ấy, hôm nào rảnh đi đổi cái khác. À mấy giờ rồi?"
Ngô Trạch Văn nói "Bảy giờ bốn mươi lăm."
Lưu Xuyên vỗ đầu "Tiêu tiêu, may là cậu sang gọi tôi dậy. Tối qua ngủ hơi muộn, suýt chút dậy không nổi... Tôi đi rửa mặt cái đã, nếu không sẽ muộn giờ mất."
Nói xong liền vọt người vào WC.
Ngô Trạch Văn đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng vội vàng của đối phương, nhịn không được vươn ngón tay sờ nhẹ lên môi mình.
Cánh môi mềm mại giống như vẫn còn vươn nhiệt độ của Lưu Xuyên, thật nóng thật nóng, làm cho cả gương mặt cậu giống như muốn bị thiêu cháy...
Mà kẻ gây chuyện lại hoàn toàn không biết mình vừa làm cái gì, tên vô lại này lúc nào cũng thế, vô tâm vô phế, nhưng mà ai bảo cậu thích người nọ làm chi, đành chịu thôi...
Ngô Trạch Văn hơi cong cong khóe môi, tiện tay giúp xếp gọn cái giường hỗn độn của Lưu Xuyên, cũng sẵn tiện thu dọn tâm tình hỗn loạn của mình...