Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 4 - Chương 156: Rời đi (thượng)

Giờ phút này, câu lạc bộ chiến đội Trường An vẫn còn đang sáng trưng đèn đuốc, các tuyển thủ thành viên của đội ngũ ngồi trong phòng họp, ai nấy đều im lặng trầm mặc, biểu tình trên gương mặt cũng rất khó coi.


Tần Dạ hơi cau mày ngồi trong góc phòng, Hứa Hân Nhiên theo thói quen cầm một lon Cola lạnh đưa cho anh, Tần Dạ khui Cola uống vài hớp, chất lỏng lạnh lẽo từ yết hầu trượt xuống dạ dày, giống như đóng băng toàn bộ cơ thể, từ trong ra ngoài, lạnh thấu toàn thân...


Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy vào, Dương Kiếm cùng Hạ Minh Đức trước sau bước vào, sắc mặt của Dương Kiếm có chút tối tăm, Hạ quản lý thì ngược lại, thần thái ung dung. Hai người ngồi xuống vị trí của mình, Hạ Minh Đức mới lên tiếng nói "Hôm nay gọi mọi người lại đây họp, là vì muốn tuyên bố một việc, tôi nghĩ có lẽ mọi người đều đoán được."


Hạ Minh Đức quét mắt thản nhiên nhìn một lượt khắp phòng, thanh âm lạnh lùng hờ hững nói "Biểu hiện của mọi người trong mùa giải này làm tôi rất thất vọng, các nhà tài trợ cũng tỏ ra bất mãn, vài người trong số họ quyết định cắt tài trợ. Lần này giải chính thức mọi người cũng không vào được, cho nên tiền thưởng vé vào cửa cùng với tiền thưởng chiếu trực tiếp tự nhiên là không có, bình thưởng cuối năm cũng không có phần của mọi người, nhà tài trợ lại quyết định rút tiền đầu tư về, kinh phí chỗ tôi thì có hạn, cho nên cũng đã đến lúc phải làm ra quyết định rồi."


"Trong số mọi người, có người vừa mới gia nhập Trường An, cũng có người đã sát vai cùng Trường An năm năm..." nói tới đây, ánh mắt của nam nhân chợt dừng lại trên người Tần Dạ vài giây, lập tức có hơi chật vật dời đi chỗ khác "Tôi biết mọi người sẽ cảm thấy khó mà chấp nhận kết quả này, nhưng mà tôi đã cân nhắc rất lâu mới làm ra quyết định này, chiến đội Trường An bây giờ đã là năm bè bảy mảng, có tiếp tục kiên trì cũng vô ích, thôi thì trả lại tự do cho mọi người, để mọi người tự tìm hướng đi riêng cho mình."


Mọi người "..."
Ngoại trừ những người đã sớm đoán được chuyện này nghe vậy sắc mặt càng thêm tối tăm ra thì đa số các tân nhân đều là kinh ngạc không thôi, có người cả gan lên tiếng hỏi "Quản lý, ý... ý của ngài là? Chiến đội sẽ..."


Hạ Minh Đức gật đầu nói "Kể từ hôm nay trở đi, chiến đội Trường An chính thức giải tán."
Mọi người "..."
Dù cho đã sớm dự đoán được, nhưng khi nghe chính miệng Hạ Minh Đức nói ra hai chữ "giải tán" này thì, Tần Dạ vẫn cảm thấy lồng ngực một trận quặn đau.


Giống như lời quản lý nói, anh đã sát cánh với chiến đội này suốt năm năm Trường An cơ hồ đã trở thành mái nhà thứ hai của anh. Ở cùng nó ngay từ những buổi đầu mới thành lập, biết bao nhiêu cái ngày lẫn đêm gian khổ huấn luyện, dốc hết toàn lực mang về cho chiến đội mỗi một vinh quang, vì chiến đội có một chút tiến bộ mà hân hoan vui sướng... Tận mắt chứng kiến tòa nhà xây lên, tận mắt thấy nó đón đưa khách đến, lại tận mắt thấy lầu cao sụp đổ, hưng suy thành bại chỉ trong một cái chớp mắt, chẳng mấy chỗ đã là cảnh còn người mất...


Trường An, chiến đội hào môn từng lập nên vô số chiến tích huy hoàng, kể từ giờ phút này, chính thức xóa sổ trong danh sách chiến đội của Liên Minh Võ Lâm.
Chừng hai năm nữa trôi qua, liệu có còn ai nhớ đến một Trường An phồn hoa năm đó hay chăng?


Trong đầu Tần Dạ vẫn còn nhớ như in năm đó, cựu đội trưởng Lâm Lập Minh mỉm cười vỗ vỗ vai mình, nói "Trường An của chúng ta về sau nhất định sẽ càng ngày càng phát triển."


Rồi sau đó, Lâm Lập Minh rời đi, những tuyển thủ kỳ cựu cũng lần lượt nghỉ thi đấu, hiện tại liếc mắt nhìn qua, xung quanh đều là những gương mặt lạ, mới nhận ra người duy nhất kiên trì đến giờ phút này, chỉ có mỗi Tần Dạ.


Tàn Dạ trầm mặc thật lâu, mới ngước mắt nhìn về phía quản lý, trầm giọng hỏi "Có thể không giải tán không?"


Ngay lúc đấy, Hạ Minh Đức thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt của nam nhân này, trong mắt của Tần Dạ ẩn chứa quá nhiều cảm xúc nặng nề, có không cam tâm, cũng có tiếc nuối không buông... Khiến Hạ Minh Đức đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, thân là quản lý của chiến đội, anh không muốn tiếp tục thu dọn mớ tàn cuộc rối rắm này nữa, nhưng anh biết chỉ cần anh cho Tần Dạ một tia hi vọng, nam nhân này nhất định sẽ tiếp tục kiên trì...


Tình cảm của Tần Dạ dành cho Trường An, sâu đậm hơn anh nhiều lắm.


Lúc trước Hạ Minh Đức thành lập chiến đội Trường An, kỳ thật là do người bạn thân Lâm Lập Minh đề nghị nên mới thử bỏ tiền đầu tư. Thực tế thì món lợi mà câu lạc bộ Trường An này mang lại chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong thu nhập của anh, cũng giống như một đĩa rau xanh trong một bàn yến tiệc sang trọng, có cũng thế mà không có cũng thế, anh tùy thời đều có thể gạt bỏ gánh nặng này khỏi vai mình.


Nhưng đối với Tần Dạ mà nói, Trường An lại là tất cả những gì Tần Dạ có, gạt bỏ Trường An chẳng khác gì dùng lưỡi dao bén khoét một khối thịt trên người Tần Dạ xuống, nó đau đến quặn thắt cả lòng, buốt cả xương cả cốt, chất lỏng lạnh lẽo vừa mới uống khi nãy, giống như âm ỉ kết một tầng băng rét lạnh khắp thân thể..


Ánh mắt của Tần Dạ cũng như bị kết thành băng, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Hạ Minh Đức, thấy Hạ quản lý tránh né tầm mắt của mình, anh biết, đã hết hy vọng.


Bên tai vang lên thanh âm bình tĩnh của Hạ quản lý "Tôi cũng chỉ có thể nói một câu xin lỗi với mọi người. Tiền lương của mùa giải này tôi sẽ bảo kế toán tính sổ rồi phát cho tất cả, tin tức chiến đội giải tán tạm thời không công bố với bên ngoài, mọi người cứ xem như nghỉ xả hơi vài hôm đi. Tranh thủ một tháng giải chính thức muốn làm gì thì làm, thi đấu cũng cả năm rồi, nhân cơ hội này ra ngoài thư giãn giải sầu cũng tốt."


Hạ Minh Đức tạm dừng một chút, lại nói "Đợi mùa giải này hoàn toàn kết thúc, tôi sẽ lên trang chủ tuyên bố tin tức Trường An giải tán. Trong khoảng thời gian này, mọi người có thể tự mình suy nghĩ hướng đi về sau cho bản thân. Sau khi Trường An giải tán, hợp đồng của mọi người sẽ tự động giải trừ, cũng khôi phục tự do. Nếu ai còn muốn ở lại tiếp tục thi đấu thì thử liên hệ với các chiến đội khác, có lẽ sẽ tìm được chiến đội chấp nhận mình. Còn nếu không muốn ở lại, vậy chỉ có thể chúc mọi người may mắn..."


Hạ Minh Đức đứng dậy, đưa mắt đảo quanh nhìn những gương mặt tuổi trẻ quen thuộc lần cuối cùng, nói "Vậy đi, tan họp."
Hạ quản lý xoay người rời đi, Dương Kiếm trầm mặc theo sau xử lý chuyện về sau, những người khác vẫn yên lặng ngồi lại trong phòng họp, rất nhiều người hốc mắt đã đỏ bừng.


Dù cho bọn họ trong ngày thường từng có tranh cãi, có mâu thuẫn với nhau, nhưng đến giây phút sắp sửa giải tán, trong lòng chỉ còn lại những ký ức tốt đẹp về ngày trước, những cảm xúc tiếc nuối không nỡ xa rời đội hữu bên cạnh mình, chung quy bọn họ là thành viên của cùng một đội ngũ, cùng khoác lên mình đồng phục của Trường An, mang trên người huy hiệu của Trường An, cùng nhau kề vai sát cánh lâu như vậy... Những giây phút vinh quang tột đỉnh của mùa giải trước, khi mà mọi người chung tay cầm lệnh kỳ quán quân giữa tiếng hò reo ủng hộ vẫn còn rõ ràng trước mắt, tựa như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại biến thành Trường An sụp đổ, tan rã của ngày hôm nay..


Từ đỉnh núi rơi thẳng xuống vực sâu, là bất cứ ai cũng sẽ cảm giác khó chịu.


Rất nhiều tân nhân cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình, chiến đội giải tán, bọn họ chỉ cảm thấy giống như gốc cổ thụ vững chãi họ luôn tựa vào đột nhiên sụp đổ, liệu sẽ có chiến đội khác đồng ý tiếp nhận họ sao? Ở chiến đội khác liệu có tốt được như ở Trường An hay không? Bọn họ phải làm sao mới dung nhập vào chiến đội mới? Có khi nào sẽ bị đội hữu mới xa lánh ghẻ lạnh hay không?


Phòng họp dần dần bị bao phủ bởi không khí âm trầm nặng nề, giống như là bầu trời đầy mây đen âm u dày đặc báo hiệu cho trận mưa to sắp tới, khiến người ta cảm thấy áp lực đến khó thở.


Hứa Hân Nhiên trước giờ vẫn luôn dũng cảm kiên cường, vậy mà đến giờ phút này, cô bé dù chết cũng không chịu khuất phục trên sàn đấu cũng nhịn không được đỏ bừng hốc mắt, cô nhìn Tần Dạ, nghẹn ngào hỏi "Đội phó... Anh có tính toán gì không?"


Cả đám người trong phòng nhất tề nhìn về phía Tần Dạ.


Phải đến tận giây phút này, bọn họ mới đột nhiên phát hiện, hóa ra ở trong lòng bọn họ, Tần Dạ lại quan trọng đến như thế. Ngay thời điểm bọn họ bất lực hoang mang như bây giờ, ai nấy đều rất muốn rất muốn nghe ý kiến cùng cái nhìn của Tần Dạ. Dù sao Tần Dạ lăn lộn trong giới này đã suốt năm năm, là tuyển thủ kỳ cựu đáng để mọi người kính trọng, kinh nghiệm cũng phong phú hơn bọn họ, khả năng chịu đựng về mặt tâm lý cũng mạnh hơn bọn họ nhiều lắm...


—— Hiện tại bọn họ mới biết có Tần Dạ ở cạnh tốt biết bao, tiếc là... đã quá muộn.
Rất nhiều tân nhân từng gây rắc rối cho Tần Dạ, bài xích Tần Dạ, hay thậm chí là gây mâu thuẫn với Tần Dạ, lúc này đều xấu hổ cúi gằm đầu, trong lòng ngàn ngập hối hận.


Tần Dạ vẻ mặt thản nhiên nói "Mọi người cũng không cần lo lắng quá, có trình độ tự nhiên sẽ có chiến đội đồng ý nhận vào. Tôi cũng biết được trình độ của mọi người như thế nào, không ai kém cỏi cả, chỉ có thiếu ý thức phối hợp đoàn đội mà thôi, nếu về sau có sang chiến đội mới, nên nghe lời đội trưởng một chút, cũng trao đổi hòa đồng với đội hữu mới một chút."


Tần Dạ dời tầm mắt nhìn sang thanh niên thiếu điều cúi đầu cắm mặt xuống đất ở góc phòng, nói "Đinh Vinh, Phùng Siêu, tôi đề nghị hai cậu thử đi liên lạc với chiến đội Đồng Tước xem sao. Đồng Tước mùa này có nhiều người sắp sửa nghỉ thi đấu, bọn họ chắc chắn đang tận lực chiêu mộ người thế chỗ, lưu phái mà hai người am hiểu vừa lúc chiến đội bọn họ thiếu nhất, nếu có thể thì chuyển sang Đồng Tước cũng tốt."


Đinh Vinh nghe vậy ngẩng đầu, vẻ mặt ngây ra nhìn Tần Dạ "Đội phó, tôi..."


Còn nhớ lần trước lúc Trường An đến Quảng Châu thi đấu, lôi đài chiến thất bại, Đinh Vinh ngồi bên dưới mắng xéo Tần Dạ, bị Tần Dạ nghe thấy được. Lúc ấy Tần Dạ chỉ nhìn một cái, đi ngang thì lạnh giọng nói một câu "Trở về xem clip ghi hình lại đi."


Sau lần đó, Đinh Vinh trở về xem clip thu hình lại mới nhận ra Trường An bọn họ thua lôi đài chiến, nguyên nhân là do chính mình chứ không phải là do tuyển thủ thứ ba Tần Dạ, lúc đó cậu cảm thấy hổ thẹn vô cùng, cho nên suốt từ đó đến giờ đều không dám nói chuyện với Tần Dạ.


Nhưng không ngờ, Trường An đến nước này, mà Tần Dạ lại hoàn toàn không để ý đến chuyện đã qua, chủ động lên tiếng đề nghị giúp mình tìm chiến đội khác...


Tình cảm sâu nặng của đội phó dành cho Trường An, cùng với lòng dạ rộng lượng bất kể hiềm khích của anh, khiến cho rất nhiều người cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Tần Dạ nói tiếp "Hân Nhiên, em chơi Thiếu Lâm phật, có thể thử liên hệ với Quốc Sắc xem, bọn họ vừa lúc thiếu phật Thiếu Lâm."


"Còn những người khác, đợi tôi trở về soạn lại tư liệu của các chiến đội khác sau đó đưa cho mọi người, tự xem mình thích hợp với đội nào. Giải chính thức còn một tháng nữa, mọi người nên tranh thủ thời gian này cố gắng đi liên hệ với các chiến đội khác, cơ hội là phải dựa vào mình tranh thủ đoạt lấy, không cần sợ mất mặt xấu hổ, tôi nghĩ các đội trưởng cũng sẽ thích những tân nhân tích cực biết tiến tới hơn."


Mọi người nghe vậy liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.


Chủ động đi tìm ngôi nhà về sau cho mình bao giờ cũng tốt hơn chỉ biết ngồi chờ tại chỗ, để đến ngày chuyển nhượng chẳng ai thăm hỏi. Ngoại trừ những tuyển thủ có thiên tư cao, những người khác chỉ cần có một chỗ nho nhỏ dành cho mình liền thỏa mãn, Tần Dạ vì bọn họ suy xét chu đáo như vậy, khiến mọi người cảm kích trong lòng.


Hứa Hân Nhiên đột nhiên hỏi "Còn anh thì sao, đội phó?"
Mọi người lúc này mới giật mình phản ứng, Tần Dạ giúp bọn họ an bài tốt hết thảy mọi thứ, nhưng lại không nhắc gì về mình.
Hứa Hân Nhiên nghiêm túc nhìn Tần Dạ hỏi lại "Anh tính thế nào cho mình, đội phó?"


Cả phòng họp nháy mắt trở nên im lặng, ai nấy đều nhìn Tần Dạ.
"Tôi à?" Tần Dạ hơi hơi cong khóe miệng, ngữ khí thản nhiên nói "Tôi mệt rồi... có lẽ cũng đến lúc nên rời đi."


Anh nói xong liền đứng dậy, vỗ nhẹ lên bả vai Hứa Hân Nhiên "Mọi người, về sau đến chiến đội mới phải cố gắng biểu hiện, đừng làm mất mặt Trường An, nghe chưa?"
Tần Dạ xoay người cất bước rời đi, bỏ lại cả đám người ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, thật lâu thật lâu cũng không nói nên lời.


Có lẽ, Tần Dạ đã sớm quyết định sẽ rời đi, nhưng anh vẫn dốc hết toàn lực chiến thắng mỗi một trận lôi đài chiến, đoạt về ba điểm cho Trường An trong suốt mùa giải cuối cùng này, cũng sẵn sàng bỏ qua mọi hiềm khích cũ để tính toán hướng đi cho từng đồng đội cũ của mình, không quên cổ vũ bọn họ một phen trước lúc rời đi: Đến chiến đội mới phải tiếp tục nỗ lực cố gắng...


—— Anh là đội phó của chiến đội Trường An, Tần Dạ.
Tại sao, tại sao lúc trước bọn họ lại không phát hiện ra Tần Dạ tốt biết chừng nào!?


Tại sao bọn họ chỉ cảm thấy đội phó kiêu ngạo lãnh đạm lại không thân thiện với mọi người, mà không phát hiện ra anh mới là người có tình cảm sâu đậm nhất, cũng là người góp sức nhiều nhất cho Trường An?


Bây giờ, chờ đến khi bọn họ rốt cuộc hoàn toàn hiểu ra thì, điều duy nhất có thể làm lại là vô lực nhìn bóng dáng kiêu ngạo của người nam nhân này dần dần biến khỏi tầm mắt.
Tần đội phó...
Có lẽ về sau, bọn họ không còn cơ hội để thốt lên xưng hô này nữa...