Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 97

Lâm Khinh Vũ không hổ là vai chính trong câu chuyện, cứ hệt như con gián đánh mãi không chết. Sở Tự thật không ngờ tra một hồi, cuối cùng lại lòi ra người này.

Từ khi biết chuyện Lâm Khinh Vũ mỗi ngày bị Hiên Viên Hoàng gia bạo đến chuyện phải đi làm ở club, Sở Tự không còn chú ý tới người này nữa.

Thật không ngờ ba tháng trước Hiên Viên Hoàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc say rượu bị trượt chân ngã xuống lầu chết. Lâm Khinh Vũ đi làm ở club không biết làm thế nào tìm được cơ hội thông đồng với vị Ân Tử thiếu gia này, thấy Sở Tự ngày càng nổi tiếng thì ghi hận, tiếp đó ngoài miệng là muốn giúp Ân Tử nổi tiếng nhưng mục đích thật sự là muốn nhắm vào Sở Tự.

Ân thiếu vì lam nhan giận dữ nên đã gây ra chuyên này.

“Thật không khờ năng lực của cậu ta không nhỏ, chỉ mới không chú ý một đoạn thời gian mà đã có thể nháo ra chuyện như vậy. Mình quả thật đã quá coi thường con gián này.” Nhìn tư liệu cấp dưới đưa, Sở Tự nhếch môi chế giễu.

Kỹ năng dụ dỗ đàn ông cùng bản lĩnh của Lâm Khinh Vũ quả nhiên không nhỏ.

Bất quá bởi vì trước đó bị Sở Tự gây sức ép khá dữ dội nên cho dù có thể dụ dỗ thì chất lượng đàn ông cũng không được như đời trước nữa.

Cấp dưới Sở Tự cũng không khỏi cảm thán: “Đúng vậy a Sở đổng, tụi tôi cũng không nghĩ tới, Lâm Khinh Vũ này tướng mạo bình thường nhưng thủ đoạn dụ dỗ đàn ông đúng là cao siêu, dạng đàn ông nào cũng dụ được.”

Đó là vì cậu ta có hệ thống hỗ trợ.

“Các cậu tiếp tục điều tra xem Hiên Viên Hoàng rốt cuộc vì sao lại trượt chân ngã chết, cẩn thận một chút.” Sở Tự thầm cảm thán, bất quá ngoài mặt vẫn nghiêm nghị phân phó.

Cấp dưới nhíu mày hỏi: “Sở đổng hoài nghi cái chết của Hiên Viên Hoàng có… liên quan tới Lâm Khinh Vũ à?”

Sở Tự không nói gì nhưng biểu hiện rõ ràng có ý này. Xem qua quyển tiểu thuyết kia, biết Lâm Khinh Vũ này là một con rắn độc thế nào, cũng biết cậu ta ngoan độc ra sao, đối đãi với một kẻ chuyên bạo hành mình, lại còn bức bách mình làm việc ở club, Lâm Khinh Vũ giết chết Hiên Viên Hoàng như vậy, Sở Tự cũng không lấy làm lạ.

“Chuyện này chúng tôi sẽ dựa theo ý Sở đổng thăm dò, chỉ là chuyện blogger nói xấu ngài cùng Viên trung tướng thì nên làm sao đây?” So với chuyện điều tra Lâm Khinh Vũ, đám cấp dưới lại càng để ý thanh danh cùng quan hệ xã hội của Sở Tự hơn.

Này không dễ giải quyết a.

Sở Tự chém đinh chặt sắt nói: “Kiện, cả đám người tham gia tung hình tung clip cùng Ân Tử cũng kiện nốt, tôi muốn kiện tất cả bọn họ ra tòa, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, tôi muốn bọn họ phải bị giáo huấn, lần sau xem còn dám tung ra tin đồn chưa chứng thật nữa không.”

Cậu đã nhẫn nhịn đám tiểu nhân bỉ ổi này quá lâu rồi, chỉ là lần này bọn họ đã đụng trúng điểm mấu chốt của cậu… chửi cậu thì không sao cả, nhưng chửi người yêu cậu là không được.

“Vâng…” Cấp dưới liên tục xác nhận.

“Phụ hoàng, tin tức kia là sao vậy? Cần con hỗ trợ không? Tuy không giúp được gì nhiều nhưng con sẽ dốc hết toàn lực, con thấy người với Viên trung tướng là thật lòng yêu nhau, khẳng định không phải tình nhân hay bao dưỡng này nọ… Con thấy, lần này nói không chừng là vị hôn phu trong truyền thuyết kia vì thích trung tướng nên cố ý giở trò quỷ, muốn gia tộc tạo sức ép với Viên trung tướng, mấy chuyện này trong giới thượng lưu con thấy nhiều lắm rồi, con nhất định sẽ ủng hộ người với Viên trung tướng…” Tin tức về Sở Tự ngày một nháo lớn, Phan Nghiên Nghiên lập tức gọi điện qua tỏ ý chỉ cần Sở Tự muốn, cô nàng sẽ lập tức lên tiếng bênh vực.

Ngay sau đó là cuộc gọi của Biện Huy: “Sở Tự, có chuyện gì vậy? Trước đó lúc quay ‘Ngân Hà II’tôi đã nhìn ra hai người tuyệt đối là thực lòng yêu nhau, không phải quan hệ bao dưỡng này nọ, có phải có người ở sau lưng cố tình gây sự không? Nếu thật là vậy thì cứ nói một tiếng, anh nhất định sẽ giúp cậu. Có quyền có thế, có tiền có của thì sao chứ, chúng ta có nhiều người, sức ảnh hưởng lại lớn, còn sợ bọn họ à?

“Đại diện, cậu không sao chứ? Có cần tôi giúp không?” Cuộc gọi với Biện Huy vừa dứt, Đinh Thành Bân cũng lập tức gọi tới.


Tiếp đó nữa là Tô Khuyết, Trầm Triệt cùng Giang Diệc Thần: “Đại diện, anh Sở, anh cần cứ bảo, em sẽ giúp ngay…”

Đồng dạng bị toàn bộ mạng tinh tế mắng chửi, đồng dạng bị vấy bẩn thanh danh, thế nhưng những nghệ nhân này lại lựa chọn hoàn toàn bất đồng với Đàm Thành năm đó, bọn họ chỉ quan tâm tới cảm giác của Sở Tự, quan tâm Sở Tự có cần giúp đỡ hay không, mà thái độ cũng vô cùng kiên quyết, biểu thị mình khẳng định sẽ đứng về phía Sở Tự, quả thực làm Sở Tự vừa vui lại vừa ấm lòng.

“Bên tôi không có vấn đề gì đâu, cám ơn mọi người quan tâm. Việc này tôi có thể xử lý tốt, không cần lo đâu, mọi người cứ việc tập trung làm việc của mình. Tôi là người đại diện của mọi người, tôi khẳng định có thể đứng vững.” Sở Tự bình tĩnh trả lời từng nghệ nhân của mình, để họ không cần quá lo lắng.

Sở Tự vốn định thương lượng với Viên Tiệp, xem có nên công khai hôn ước hay không thì đúng lúc này có người gọi tới… là Đàm Thành.

Mấy ngày nay vì chuyện xấu không ngừng ập tới, số lạ gọi tới thực sự quá nhiều, nhất thời không kịp phản ứng.

Đàm Thành vốn thấy Sở Tự vừa có người yêu lại tự mình mở công ty, bản thân gã không còn cơ hội. Không ngờ mới hai ngày chuyện Sở Tự cùng Viên Tiệp đã bị nháo lớn, làm Đàm Thành cảm thấy bản thân có cơ hội.

Đàm Thành vừa mở miệng đã xổ một tràng: “Sở Tự, tôi vừa xem tin tức mới biết, thật không ngờ cậu cùng cái người gọi là người yêu kia cư nhiên lại là loại quan hệ này, trước kia cậu có phải người như vậy đâu, muốn trả thù tôi cũng đâu cần phải trả giá như vậy… Cậu vẫn nên nhanh chóng chặt đứt quan hệ với cán bộ cao cấp kia thì hơn, không đắc tội Sở gia nổi đâu, nếu tài chính không thể trụ nổi thì tôi có thể giúp cậu, tôi quen biết không ít bạn bè, tài nguyên cũng có không ít, tôi sẽ ở bên cậu mà Sở Tự…”

“Sở Tự, cậu có nghe không vậy?” Không nghe Sở Tự nói gì, Đàm Thành liền vội vàng truy hỏi.

Lúc này, Sở Tự chỉ cảm thấy ngây người: “Ha hả..”

“Sở Tự…” Đàm Thành còn muốn nói gì đó.

Bất quá bị Sở Tự ngắt ngang: “Tôi không cần cậu giả mù sa mưa.” Sau đó không chút do dự cúp máy.

******

Chịu ảnh hưởng từ vị thiếu gia con riêng Ân Tử này, người qua đường cùng dân mạng cơ hồ đã nhận định chuyện Sở Tự dùng thân thể đổi lấy tài nguyên để mở công ty là sự thật.

Chỉ cần tùy ý lướt weibo một chút liền thấy có không ít người đang chửi rủa Sở Tự: ‘Ân thiếu đã nói vậy rồi thì còn giả vờ giả vịt gì nữa? Sở Tự lấy cái gì so sánh với thiếu gia ngậm muỗng vàng chào đời chứ, phỏng chừng vị cán bộ cao cấp kia cũng chỉ muốn chơi qua đường mà thôi.’

‘Vị đại diện cặn bã nào đó xin hãy mau mau cút khỏi giới giải trí đi.’

‘Trên đời này sao lại có người ghê tởm như Sở Tự chứ, Sở thiếu gia mau giết chết nó đi.’

….

Mọi việc vẫn đang phát triển theo chiều hướng xấu.

Ngay cả công ty Sở Tự phát ra lời thanh minh cùng biểu thị mình sẽ kiện cáo nhóm blogger cùng Ân Tử, mọi người vẫn nói bọn họ chỉ đang phô trương thanh thế.

‘Chỉ là phô trương thanh thế thôi, tôi mới không tin vị đại diện được bao dưỡng kia dám kiện!’


‘Kiện đi, kiện đi, Sở Tự có giỏi thì kiện đi. Nếu không kiện thì Sở Tự chính là thứ tạp chủng, tôi post bài đấy thì sao, tôi chờ Sở Tự tới kiện tôi này, vốn là kẻ bị bao dưỡng mà không cho phép người ta nói à?’

‘Nếu Sở Tự có gan kiện chuyện này, tôi sẽ chặt đầu mình xuống cho anh ta làm cái bô đi tiểu…’

‘Sở đại diện, phụ hoàng? Ói!’

‘Tởm muốn chết, diễn trò cho ai xem vậy?’

Lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, Sở Tự vốn đã bị hắc thành thói quen, nhìn mấy dòng bình luận thế này cũng không tức giận, sau khi bàn bạc với Viên Tiệp thì quyết định công khai hôn ước để đánh tan tin đồn này.

Chỉ là không ngờ đã có người đi trước một bước, người này không ai khác chính là cha Sở Tự, Sở Tùng Bách. Ông trực tiếp bỏ qua Sở Tự, tự mình công khai sáng tỏ thân phận thực sự của cậu.

Mà nguyên nhân là thế này, sáng nay Sở Tùng Bách rãnh rỗi lên mạng lướt xem tin tức, nào ngờ thấy toàn là tin Sở Tự bị bao dưỡng, rồi còn đủ loại bình luận mắng chửi ở bên dưới.

Sở Tùng Bách vừa thấy liền tức muốn nổ phổi, ông cụ là người rất bao che khuyết điểm, con ông ông có thể tùy tiện mắng, thế nhưng người khác mắng một tiếng cũng không được.

Càng miễn bàn lúc này, nhìn đâu đâu cũng là lời mắng chửi Sở Tự, ông lại giận không thể át.

Vừa vặn sáng nay có một buổi phỏng vấn, vị thủ phủ An Sâm này có chút lơ đãng trả lời câu hỏi của phóng viên, thế rồi đột nhiên người nọ hỏi: “Vậy ngài Sở làm thủ phủ, hiện giờ ngài có xem trọng vị doanh nhân trẻ nào không?”

“Sở Tự, cá nhân tôi thực xem trọng Sở Tự.” Sở Tùng Bách làm bộ mặt lạnh lùng của một vị gia chủ, tùy ý nói.

Nhóm phóng viên lập tức ngẩn người, Sở Tự chính là nhân vật hot nhất gần đây, có ai mà không biết. Chính là vì sao thủ phủ lại đột nhiên nhắc tới Sở Tự? Xét theo khía cạnh một người đại diện phấn đấu mở công ty thì Sở Tự quả thực rất thành công. Nhưng xét về xuất thân thì căn bản chẳng là gì trong mắt thủ phủ đi.

Vì sao thủ phủ lại đột nhiên nhắc tới Sở Tự cơ chứ?

Hơn nữa phóng viên cũng nhớ rõ, gần nhất hình như có không ít tin đồn về Sở Tự với con trai thủ phủ…. sau một lúc lâu phóng viên mới lấy lại tinh thần: “Xin hỏi vì sao ngài lại xem trọng Sở Tự?”

“Làm cha xem trọng con mình thì đâu cần lí do gì. Tôi cảm thấy Sở Tự là tốt nhất.” Sở Tùng Bách mỉm cười tươi rói nhìn camera, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn.

Phóng viên một lần nữa sửng sốt, lắp bắp hỏi: “Ngài Sở… ngài, ngài vừa mới nói cái gì? Ngài nói Sở Tự là con trai ngài.”

Này chính là tin động trời a.

Ai cũng biết Sở Tùng Bách có một đứa con trai, thế nhưng đó là ai thì ngoại trừ một số người trong giới thượng lưu thì chưa có ai từng thấy qua…

“Chứ còn gì nữa, trước kia thấy nó chẳng có chỗ nào vừa mắt, chính là bây giờ có thể là xa thơm gần thối, cũng có thể là lớn tuổi rồi, mỗi ngày không thấy nó lởn vởn trước mặt nên cảm thấy nó rất tốt.” Trước mặt bạn bè thân thích, Sở Tùng Bách vẫn luôn chê trách Sở Tự, thế nhưng trước mặt người ngoài thì tuyệt đối bênh vực con mình.

Đầu óc phóng viên có chút hỗn loạn, thục không biết nên hỏi cái gì mới tốt: “Kia Sở Tự là con trai ngài, vì sao lại một mình lăn lộn trong giới giải trí mà không dựa dẫm vào gia thế vốn có chứ?” Anh thực sự không thể hiểu nỗi.

“Đứa nhỏ này từ nhỏ đã ương ngạnh rồi, anh nói xem… năm đó tôi chỉ cãi nhau với nó một chút, nói vài câu, nói nếu không có tiền trong nhà, không có ông cha này thì nó chẳng là cái gì cả, thế là nó cáu kỉnh nháo suốt mười mấy năm trời, thật sự không lấy một phân tiền trong nhà, tự làm kiếm tiền, còn nói nếu không làm nên chuyện cho tôi thấy thì quyết không về nhà. Tôi thực sự không có cách nào với nó.” Sở Tùng Bách thở dài, biểu tình có chút bất đắc dĩ.

Lúc này phóng viên đã hoàn toàn chết lặng, máy móc hỏi: “Như vậy sau đó làm sao ngài cùng Sở Tự có thể hòa hảo trở lại?”

“Trên đời này làm gì có cha mẹ nào đấu lại đứa con a, nó cường ngạnh suốt mười mấy năm không chịu về nhà, tôi cũng không có cách nào. Nó là con trai độc nhất của tôi, cho dù tôi nóng tính thế nào cũng chỉ đành chịu thua thôi, thực sự không có cách nào với đám trẻ bây giờ mà. Hiện giờ tôi nói với nó mười câu, nó đáp lại bốn câu là nể mặt tôi lắm rồi, anh nói xem đám nhỏ bây giờ…” Nhắc tới Sở Tự, Sở Tùng Bách hoàn toàn không còn bộ mặt lạnh lùng của gia chủ nữa, đáy mắt đong đầy kiêu ngạo cùng yêu thương, cứ như một người cha bình thường nói về con mình: “Bất quá đứa nhỏ này quả thực không chịu thua kém, rất có cốt khí, có phong phạm của tôi năm xưa, nói không lấy liền không động tới một phân tiền trong nhà, rõ ràng có số tài sản của mẹ nó để lại nhưng khoảng thời gian giận dỗi tôi vẫn nhất quyết không động tới, khổ cực thế nào cũng cắn răng chịu đựng… thẳng tới khi tôi chịu thua mới thôi.”

Những lời này trước mặt Sở Tự, Sở Tùng Bách chưa từng nói qua, thế nhưng trước mặt phóng viên lại có thể tự hào nói: “Làm cha có thể nhìn thấy con mình độc lập kiên cường như vậy, tôi thực kiêu ngạo, nó chính là kiêu hãnh của tôi.” Ông cũng giống như bất kì người cha nào khác, hở nhắc tới con mình liền huyên thuyên không dứt.

“Vậy cuối cùng ngài có lời nào muốn nói với cậu ấy không?” Phóng viên cũng không biết nên làm thế nào, chỉ đành tiếp tục đề tài này.

Sở Tùng Bách nghĩ nghĩ nói: “Đại khái hi vọng nó kết hôn sớm một chút, thành gia lập nghiệp, sinh một đứa cháu cho tôi bồng bế.”