Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 46

Viên Tiệp giật mình nhìn Sở Tự, không thể tin được: “….thật sao?”

Anh gần như nghĩ rằng mình lại một lần nữa phát bệnh mà nghe nhầm.

“Thật sự.” Sở Tự mở miệng, bình tĩnh nhìn Viên Tiệp, một hồi lâu sau mới nói: “Anh Viên, tôi mới không nhàm chán như vậy, vì trêu đùa mà cố gắng xây dựng bầu không khí mập mờ, rảnh liền ở cùng một chỗ với anh, mỗi ngày đều giữ liên lạc, thậm chí còn mượn rượu để nói thích anh… Trước kia quả thực không biết anh thích tôi, thế nhưng hiện giờ tôi thực sự thích anh, những lời hôm qua tôi nói đều là sự thật, tôi vô cùng tỉnh táo.”

Viên Tiệp bình tĩnh nhìn Sở Tự, cổ họng khẽ giật giật, anh vươn tay tới, lần đầu tiên vượt qua lễ tiết nắm chặt lấy tay Sở Tự, gọi một tiếng: “…Sở Tự.”

Sau khi xảy ra chuyện năm đó.

Cuộc đời này, anh chưa bao giờ nghĩ tới mình thế nhưng có thể nghe thấy những lời này từ miệng Sở Tự.

Viên Tiệp cảm thấy hết thảy thực huyền ảo, không thể nào tin nổi.

“Anh Viên, tôi không lừa anh. Tôi biết từng ấy năm qua anh vẫn luôn giữ mình trong sạch, là người quy củ… Tôi phải nói rõ một chuyện với anh…. tôi ở bên ngoài có lẽ không tốt như anh nghĩ, so với anh, cuộc sống của tôi có thể nói là trác táng bừa bãi, đã kết giao với không ít đồi tượng, là loại kết giao có phát sinh quan hệ…” Khoảnh khắc Viên Tiệp nắm lấy tay cậu, Sở Tự cơ hồ muốn mặc kệ hết thảy mà nói chúng ta ở cùng một chỗ đi.

Thế nhưng lý trí đã ngăn cậu lại.

Sở Tự biết Viên Tiệp là người quy củ chuẩn mực, thậm chí rất có thể vẫn còn là xử nam, anh không giống loại lão làng đã kết giao với không biết bao nhiêu người như cậu. Cậu không biết Viên Tiệp có thể tiếp thu chuyện này hay không, thế nhưng cậu không muốn lừa anh… cũng không muốn sau khi bọn họ ở bên nhau, anhsẽ  biết được chuyện này từ miệng một người khác…

Vì thế cậu quyết định trước khi bắt đầu, cậu phải nói rõ hết thảy.

Viên Tiệp nắm tay Sở Tự, lúc nghe cậu nói đã từng có không ít đối tượng, anh liền vô thức siết chặt tay.

Tuy biết Sở Tự ở ngoài nhiều năm như vậy rất có thể đã kết giao với không ít người, thậm chí còn từng phát sinh quan hệ, thế nhưng nghe chính miệng Sở Tự nói, trái tim Viên Tiệp vẫn thực đau xót…

“Tôi nói hết quá khứ của mình cho anh biết, nếu anh có thể tiếp thu được thì chúng ta tiến tới. Còn nếu anh không thể tiếp thu thì chúng ta cứ bảo trì quan hệ hiện tại… ” Quá khứ chính là một phần của cậu, cho dù tốt hay xấu, Sở Tự cũng không tính toán giấu diếm hay vứt bỏ.

Tính cách của Viên Tiệp quá chuẩn mực, cho dù anh không tiếp thu được thì cũng thực bình thường.

Viên Tiệp bình tĩnh nhìn Sở Tự, một lúc lâu không nói gì.

Trong lòng Sở Tự có chút hoảng hốt, có chút khó chịu, cảm thấy có lẽ Viên Tiệp sẽ không ở cùng một chỗ vời mình, thế nhưng cậu vẫn hít sâu một hơi, quyết định vì chính mình tranh thủ một phen: “Tôi biết, quá khứ của tôi đối với anh mà nói rất khó chấp nhận, tôi là kẻ vô tích sự, tôi không xứng với anh, thế nhưng nếu anh đáp ứng ở cùng một chỗ với tôi, tôi sẽ thực nghiêm túc, tuyệt đối không liếc mắt tới ai khác nữa, tôi sẽ lấy kết hôn làm mục đích kết giao, trừ phi anh muốn chia tay, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không chia tay với anh…”

Cậu chưa từng thích một người nào giống như thích Viên Tiệp.

Cũng vì đoạn thời gian cô độc kia, lại bị giới giải trí ảnh hưởng nên cậu mới lâm vào tình trạng xấu hổ này, Sở Tự cũng thực tiếc nuối khi không thể dùng trạng thái tốt nhất ở cùng một chỗ với Viên Tiệp.

Viên Tiệp quá tốt, là cậu không xứng với anh.

“… đừng nói mình như vậy Tiểu Tự, là anh không xứng với em.” Viên Tiệp che miệng Sở Tự, bình tĩnh nhìn cậu, rành mạch nói.

Anh nắm chặt tay Sở Tự: “Quá khứ của em thuộc về em, khi đó em không ở cùng một chỗ với anh, tuy em từng quan hệ với nhiều người nhưng nếu không có hành vi làm kẻ thứ ba hay ngoại tình thì có quen bao nhiêu người cũng là quyền tự do của em, đừng tự xem thường chính mình.”

Tuy trong lòng khó chịu nhưng Viên Tiệp không cảm thấy Sở Tự có quá khứ như vậy có gì sai…


Nếu không có đối tượng, cậu quả thực không cần thiết phải thủ thân như ngọc… Viên Tiệp thực cao hứng khi Sở Tự thẳng thắn với mình, này đại biểu Sở Tự thực sự nghiêm túc muốn bắt đầu với anh.

“Anh Viên—-” Sở Tự vẫn luôn nghĩ tư tưởng của Viên Tiệp rất bảo thủ, thật không ngờ anh lại nói như vậy.

Cậu có chút ngoài ý muốn, cũng có chút cảm động, dùng ánh mắt mong chờ hỏi: “Anh Viên, kia ý của anh là?”

“Chúng ta ở cùng một chỗ, Tiểu Tự.” Viên Tiệp nắm chặt tay Sở Tự, không dùng câu nghi vấn mà là khẳng định.

Hôn ước ngày xưa là do trưởng bối định ra, cho dù Sở Tự không chấp nhận, anh cũng không trách.

Thế nhưng hiện giờ là Sở Tự tự lựa chọn muốn ở cùng một chỗ với anh…

Như vậy mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, anh cũng không có khả năng buông tay.

“Anh Viên.” Đại não Sở Tự xoay mòng mòng, nhìn Viên Tiệp, có chút không dám tin…. hiện giờ, Viên Tiệp là bạn trai cậu?

Viên Tiệp đột nhiên ôm chầm lấy Sở Tự, đặt đầu lên vai cậu, dán sát bên tai, dùng giọng điệu khẳng định nói: “Tiểu Tự, anh là người yêu của em.”

“Ừm.” Sở Tự bị Viên Tiệp chủ động làm sửng sốt, lập tức vòng tay ôm lại.

Viên Tiệp thì thầm bên tai cậu: “Gọi tên anh.”

Kỳ thực Viên Tiệp vẫn luôn muốn nghe Sở Tự gọi tên mình, thế nhưng quan hệ của bọn họ vẫn không thân thiết tới mức này.

“Quân Hồng.” Sở Tự lập tức hiểu ý.

Cậu cùng Viên Tiệp yêu nhau?

Thẳng tới khi Viên Tiệp đi rồi, một lúc lâu sau Sở Tự vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Ngày đầu tiên cùng Viên Tiệp yêu nhau, Viên Tiệp liền chỉnh thiết lập thông tấn khí của mình hoàn toàn mở ra với Sở Tự, cũng kết nối với thông tấn khí của Sở Tự, chỉ cần Sở Tự muốn thì có thể tùy tiện xem tin tức cá nhân cùng bản ghi chép thông tin của anh, mà toàn bộ tinh tệ của anh bởi vì được kết nối nên Sở Tự cũng có thể thông qua thông tấn khí sử dụng.

Sở Tự: “…”

Lần đầu nói chuyện yêu đương kiểu này, Sở Tự thực ngây ngốc… thông tấn khí hai người kết nối, toàn bộ tiền tệ tài sản trong ngân hàng có thể tùy tiện sài, đãi ngộ này không phải kết hôn mới có à?

Lặng lẽ liếc nhìn số tiền gửi trong ngân hàng của Viên Tiệp.

Sở Tự cảm thấy… ừm, cậu đại khái có thể không cần làm việc nữa.

Tuy tiền gửi trong ngân hàng của cậu không nhiều lắm, liên hệ cá nhân cũng thực hỗn loạn, bất quá nếu Viên Tiệp đã tin tưởng cậu như vậy thì cậu cũng nên đáp lại. Sở Tự cũng điều chỉnh lại thiết lập cá nhân, hoàn toàn mở ra với Viên Tiệp.

Cậu cũng không làm chuyện gì đuối lý, cũng không thích nói chuyện cợt nhả, kỳ thực không sở Viên Tiệp xem bản ghi chép thông tin của mình.


Có thể thông qua thông tấn khí xem xét bản ghi chép thông tin cá nhân của Sở Tự, hiểu được động thái của cậu, Viên Tiệp thực vừa lòng, quả thực có cảm giác anh cùng Sở Tự thực sự ở cùng một chỗ.

Tương đối mà nói, sau khi cùng Sở Tự yêu nhau, Viên Tiệp phát hiện bệnh tình của mình ổn định hơn rất nhiều, trước kia lúc quan hệ giữa hai người vẫn còn mập mờ, anh không dám hỏi quá nhiều, nhưng không hỏi thì anh lại bắt đầu nghĩ ngợi, buồn phiền hậm hực… Sau khi ở cùng một chỗ, Viên Tiệp cảm thấy mình là người yêu của Sở Tự, có tư cách quản Sở Tự, muốn hỏi cái gì có thể trực tiếp hỏi, bệnh cũng không tái phát…

Phương thức ở chung của bọn họ kì thực không khác gì trước khi yêu nhau, ngoại trừ rảnh rỗi Viên Tiệp sẽ gọi điện thoại cho Sở Tự, thời gian hai người ở bên nhau nhiều hơn trước, cũng có thêm chút tiếp xúc thân thể cùng thỉnh thoảng Viên Tiệp lại đột nhiên ôm chầm lấy cậu thì không có gì khác biệt.

Ngày đầu tiên yêu nhau vừa vặn là ngày lễ tình nhân, hai người cũng giúp vui sóng vai nhau chen chúc trên đường cái nhộn nhịp, ngắm nhìn phố xá phồn hoa đèn đuốc sáng ngời cùng dòng người tấp nập.

Ở giữa đám người đông đúc, Viên Tiệp cố lấy dũng khí, lần đầu tiên thử huých nhẹ tay Sở Tự, ý đồ muốn nắm tay cậu.

Sở Tự lập tức phản ứng, nắm chặt lấy tay anh.

Chỉ đơn giản là nắm tay nhau thôi đã làm hai người không hẹn mà cùng cảm thấy một luồng điện từ da thịt đối phương truyền tới, cảm giác tê dại từ bàn tay hai người truyền thẳng tới sống lưng, sau đó lan khắp toàn thân.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, phát giác trong con ngươi đối phương cũng đầy ắp cảm xúc ngượng ngùng như mình.

Này có thể nói là lần yêu đương ngây ngô nhất của Sở Tự… Hai người cứ hệt như hai đứa nhóc vừa trưởng thành.

Sau khi nắm tay nhau dạo phố, hai người quyết định cùng đi xem phim.

Viên Tiệp chưa bao giờ cùng người khác xem phim, đứng ở cổng rạp chiếu phim, vẻ mặt thực mê mang nhìn Sở Tự. Lúc này Sở Tự liền nắm tay anh, ngựa quen đường cũ tiến tới mua vé.

Vì suy nghĩ tới sở thích của người yêu, Sở Tự cố ý chọn một bộ phim chiến tranh.

Không khí mới đầu rất tốt, hai người ngồi cạnh nhau trong không khí u ám của rạp, ngọt ngọt ngào ngào nắm tay nhau, thì thầm này nọ. Mà tới khi phim bắt đầu chiếu thì hết thảy liền thay đổi, tác phong quân nhân của Viên Tiệp tức khắc phát huy, chỉ ra những điểm phản khoa học trong phim rồi cưỡng ép phổ cập kiến thức cho Sở Tự, làm đầu cậu quay mòng mòng: “Phản khoa học, loại cơ giáp này căn bản không có khả năng trang bị pháo năng lượng ánh sáng tầm xa, uy lực cũng không lớn như vậy, dựa theo uy lực của pháo năng lượng trong phim, mớ kiến trúc ở các hành tinh gần đó đều biến thành tro bụi mới đúng…”

“Người không được huấn luyện chuyên nghiệp không thể tùy tiện điều khiển cơ giáp cấp S, bởi vì rất khó khống chế cân bằng, rất dễ rớt xuống.” Thấy một người không hề có kinh nghiệm điều khiển cơ giáp nhảy lên một chiếc cơ giáp cấp S chạy trốn, bay vút lên trời xanh để đám rượt đuổi phía sau hít khói, Viên Tiệp liền nói.

Sở Tự choáng váng: “…”

Cậu nghĩ, cậu nhất định đang tham gia một trò yêu đương giả.

Xem phim xong, Viên Tiệp đưa Sở Tự về nhà, tới cửa nhà, hai người lưu luyến nói chuyện một chút, ngay thời điểm thích hợp, Viên Tiệp bình tĩnh nhìn Sở Tự, đột nhiên hỏi: “Tiểu Tự, anh có thể hôn em không?”

“Ừm.” Sở Tự gật gật đầu.

Vốn tưởng Viên Tiệp sẽ hôn lên môi mình, Sở Tự liền nhắm mắt lại, làm tốt chuẩn bị sẽ hôn đáp lại.

Kết quả, Viên Tiệp chuẩn bị nửa ngày, cuối cùng giống như người lớn hôn trẻ con, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán Sở Tự.

Sở Tự một lần nữa khẳng định, mình nhất định đang yêu đương giả.

****

Ngay lúc Sở Tự cùng Viên Tiệp chìm đắm trong tình yêu nồng nhiệt ngọt ngào tới nhức cả răng thì tập đầu tiên của ‘Thần Phi Truyền Kỳ’ mà Phan Nghiên Nghiên tham gia đã được phát sóng.

Trương Lệ phi do Phan Nghiên Nghiên thủ diễn vừa xuất hiện đã đẹp tới kinh diễm, được khán giả khen ngợi không ngớt. Bởi vì nhan sắc hơn người, ngay cả tính cách nông nổi làm trời làm đất, không có việc gì cũng oán trách hoàng đế trong mắt đám Fan cuồng nhan sắc cũng biến thành ngay thẳng, đáng yêu.

Không ít dân mạng đánh giá: ‘Nghiên Nghiên thực sự quá đẹp.’

‘Nếu Trương Lệ phi trong lịch sử cũng giống thế này thì tôi có thể lý giải vì sao nàng làm trời làm đất như vậy mà hoàng đế vẫn sủng ái nàng.

 ‘Phan Nghiên Nghiên tuyệt đối là họa quốc yêu cơ, bộ sáng trang điểm rực rỡ khiêu vũ quả thực quá đẹp.’

‘Tuyệt đối là đại mỹ nữ, trừ bỏ Phan Nghiên Nghiên, tôi thực không nghĩ ra còn ai có thể đóng Trương Lệ phi, quả thực là ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, liếm màn hình!’

Sở Tự thấy khán giả đánh giá không tồi, lập tức bảo blogger cùng đoàn đội hùa theo, đồng thời để thủy quân bình luận, đánh giá, nhấn like, xây dựng ra một hình ảnh Phan Nghiên Nghiên không chỉ xinh đẹp mà còn có diễn xuất, là một nữ diễn viên phái thực lực.