Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 38

Sau khi nghiêm túc đọc kịch bản, Tô Khuyết quyết định tham gia một bộ trong số đó.

Biết quyết định của Tô Khuyết, Sở Tự thực tôn trọng, sau khi tiếp nhận bộ phim này của Biện Huy, cậu lại nhận thêm hợp đồng quảng cáo cùng vai nam chính trong vài kịch bản không tệ rồi sắp xếp lịch trình để Tô Khuyết tham gia tiết mục ‘lăn lộn thôi, Pikachu!’.

Nhân cơ hội này, Sở Tự cũng an bày lịch trinh cả năm sau cho Tô Khuyết, trừ bỏ thời gian nghỉ ngơi thiết yếu, một phút một giây cậu cũng không bỏ phí.

Chân trước vừa đóng gói Tô Khuyết đưa tới đoàn phim, chân sau Sở Tự liền liên hệ với nhóm blogger có quan hệ không tồi.

Đầu tiên là tung ra những hình ảnh nghịch ngợm hài hước của Tô Khuyết làm khán giả nảy sinh hiếu kỳ, từng chút từng chút thay đổi hình tượng của Tô Khuyết. Tiếp đó sau khi căn dặn những điều cấm kỵ tuyệt đối không thể làm rồi giao quyền điểu khiển weibo cho Tô Khuyết, để cậu nhóc này chậm rãi lộ ra bản tính thật sự của mình trước mặt bạn bè mạng…

Từng bước tiến hành đắp nặn hình tượng ‘ngốc ngốc’ cùng ‘tham ăn’ cho Tô Khuyết.

Phải biết hình tượng hoàn mỹ rất dễ làm người ta sinh ra khoảng cách, cũng không sinh động, chỉ có hình tượng trẻ con có chút khuyết điểm mới phù hợp với độ tuổi của Tô Khuyết, trong mắt mọi người lại càng chân thật hơn, đáng yêu hơn. Nhìn đánh giá của khán giả về Tô Khuyết ngày càng dễ chịu hơn, người thích cũng nhiều hơn, Sở Tự liền sinh ra cảm giác thực thành tựu.

Chờ tới khi chương trình thực tế cùng phim truyền hình lần lượt được phát ra, nickname ‘nhị thiếu ngốc’ Tô Khuyết cũng bắt đầu vang vọng khắp giới giải trí tinh tế, mà Tô Khuyết cũng dựa vào chương trình thực thế ‘lăn lộn thôi Pikachu!’ mà nổi tiếng như cồn, từ diễn viên hạng ba được bao dưỡng sắp hết thời một bước trở thành diễn viên nổi tiếng.

Thanh danh người đại diện kim bài của Sở Tự cũng dần dần được khẳng định.

Phương Lệ đúng hẹn ký hợp đồng người đại diện cấp S với Sở Tự, hơn nữa còn giao thêm một nghệ nhân cho cậu.

Nữ diễn viên nổi tiếng Phan Nghiên Nghiên, có thể nói là hoa đán hàng đầu của Tinh Quang, diện mạo xinh đẹp tới chói mắt, từ khi xuất đạo tới giờ vẫn luôn đóng nữ chính, chưa bao giờ đóng nữ hai, trong giới vẫn luôn đồn đãi Phan Nghiên Nghiên là vợ nhỏ của một vị đại gia, hơn nữa còn có quan hệ mờ ám với một thiếu gia là cổ đông của Tinh Quang, là đối tượng được Tinh Quang dốc toàn lực nâng đỡ, diễn xuất không tồi, xuất thân chính quy…

Là dạng diễn viên mà nhóm đại diện luôn sẵn lòng dẫn dắt.

Người đại diễn trước của Phan Nghiên Nghiên không phải là người đại diện hàng đầu Tinh Quang à. Sao lại thế này?

Nghệ nhân cỡ này sao lại đưa tới tay cậu, người đại diện của Phan Nghiên Nghiên sao nỡ buông tay chứ… Là kim chủ sau lưng Phan Nghiên Nghiên xảy ra vấn đề, không còn muốn nâng đỡ nữa, hay là vì nguyên nhân nào khác?

Sở Tự nhanh chóng suy ngẫm.

“Nghiên Nghiên nhà chúng ta sau này liền nhờ cậu, cậu không rõ thói quen của em ấy thì cứ gọi cho tôi… Nếu như Nghiên Nghiên với đại diện Sở không hợp nhau thì cứ bảo Nghiên Nghiên nói một tiếng, chỉ cần em ấy muốn thì tôi… tôi lúc nào cũng hoan nghênh em ấy trở lại…” Người đại diện hàng đầu Tinh Quang lưu luyến đưa tư liệu của Phan Nghiên Nghiên cho Sở Tự, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối cùng căm hận.

Mà những người đại diện khác thấy một màn hình, ánh mắt nhìn Sở Tự cũng biến thành hâm mộ ghen tị hận.


Bị dính vô số ánh mắt sắc như dao, Sở Tự mờ mịt: “?”

“Tiểu Sở, sau này cố gắng làm việc.” Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Sở Tự, Phương Lệ bước tới vỗ vỗ vai cậu, sau đó giải thích: “Là Nghiên Nghiên tự chỉ định cậu.”

Chỉ một câu thôi đã lộ ra không ít tin tức, làm Sở Tự biết nghệ nhân Phan Nghiên Nghiên này quả thực rất đặc biệt, người đại diện của Tinh Quang đều là cải trắng mặc cô nàng này chọn lựa.

Trong lòng Sở Tự lập tức có chừng mực.

*****

Sở Tự lần đầu tiên gặp cỡ vị Phan Nghiên Nghiên kia ở phòng họp của Tinh Quang.

Lúc cậu đẩy cửa bước vào, Phan Nghiên Nghiên đang chỉnh trang, bên cạnh có trợ lý giúp cô cầm đồ trang điểm, thấy Sở Tự tiến vào, Phan Nghiên Nghiên dừng lại chuyện đang làm, nhìn Sở Tự mỉm cười: “Xin chào… ngài là đại diện Sở đúng không?”

Rất lễ phép, không hề kiêu căng phách lối như nhóm đại minh tinh có hậu trường lớn.

“Vâng, xin chào Phan tiểu thư, tôi là Sở Tự, người đại diện mới của ngài.” Sở Tự gật đầu chào, không thể không thừa nhận khoảnh khắc nhìn thấy Phan Nghiên Nghiên, cậu quả thực đã bị kinh diễm.

Xinh đẹp tuyệt thế, hơn nữa còn không có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ như các ngôi sao nữ bây giờ.

Sở Tự không thể không nói, vị Phan tiểu thư này là nữ minh tinh đẹp nhất có khí chất nhất mà cậu từng thấy từ khi vào giới này tới giờ.

“Tôi nghĩ ngài hẳn đã nghe nói là tôi chủ động giải ước, quyết định ký hợp đồng với ngài.” Sau khi Sở Tự ngồi xuống, trợ lý của Phan Nghiên Nghiên liền nhanh nhẹn rót nước, chờ hai người đều ngồi ổn rồi, Phan Nghiên Nghiên mới dịu dàng nhưng thẳng thắn nói.

Sở Tự tùy tiện lắc lắc lá trà trong tách: “Đúng vậy, tôi đã nghe qua chuyện này…”

“Kia thứ tôi hỏi thẳng Phan tiểu thư, vì sao? Tài nguyên, tác phẩm lớn, hậu trường, người đại diện tốt nhất, ngài đã có hết thảy, vì sao lại muốn tôi làm người đại diện của ngài?” Nếu phải hợp tác thì đầu tiên bọn họ phải có chung mục tiêu.

Gương mặt xinh đẹp của Phan Nghiên Nghiên có chút âu sầu, bất quá câu trả lời vẫn thực rõ ràng, trực tiếp: “Bởi vì tôi muốn trở thành ngôi sao sáng chói nhất tinh tế.”

“Đây là giấc mộng lớn nhất của tôi từ bé đến bây giờ….” Phan Nghiên Nghiên cụp mi mắt, lông minh đen nhánh hệt như cánh bướm nhẹ nhàng rung động: “Tôi nghĩ ngài cũng nhìn ra được, tôi không thiếu tiền, tôi có tài nguyên tốt nhất, người đại diện tốt nhất, bản thân tôi cũng luôn cố gắng nghiêm túc làm việc… Vốn tưởng hết thảy nhất định có thể trợ giúp tôi hoàn thành giấc mộng, chính là kết quả hoàn toàn không giống như tôi mong muốn. Tôi luôn đóng các bộ phim chính kịch, là nữ chính có nhiều đất diễn, thế nhưng lượng fan thực sự lại chẳng bao nhiêu.. Mỗi khi nhắc tới tôi, mọi người chỉ nói tôi tài nguyên mạnh, bối cảnh lớn, còn nói tôi căn bản không biết diễn xuất, chỉ thích hợp làm bình hoa thôi… còn có vài fan cầu xin tôi đừng đóng phim nữa, nói tôi căn bản không lột tả được hình tượng ngây thơ trong sáng của nhân vật, còn nói tôi cứ tập trung vào quảng cáo đi, cứ để bọn họ nhìn mặt là tốt rồi.”


“Tôi thực đau lòng, thực không hiểu được rốt cuộc là vì sao? Rõ ràng tôi luôn cố gắng nghiên cứu diễn xuất, còn mời cả thầy tới chỉ đạo, cũng chỉ nhận những vai diễn thiện lương phù hợp với yêu thích của đại đa số khán giản… Chính là vì sao vẫn không có fan? Sau đó bọn họ nói tôi không có diễn xuất, chỉ biết đóng mấy vai thánh nữ mary sue, tôi liền chuyển qua những vai có nội tâm sâu sắc, chính là khán giả vẫn không hài lòng, ngài nói xem, bọn họ rốt cuộc muốn xem dạng diễn viên gì a?” Phan Nghiên Nghiên thực khổ sở.

Chính là, Sở Tự nghe xong lại nhịn không được lầm bầm trong lòng… Đó là vì cô sinh ra đã có gương mặt họa quốc ương dân, chỉ thích hợp diễn những vai như Triệu Phi Yến, Bao Tự, Đát Kỷ thôi…. tự dưng đi diễn mấy vai thánh nữ ngốc ngốc trong sáng làm gì? Cho dù có liều mạng cỡ nào, cố gắng cỡ nào, luyện tập diễn xuất nhiều cỡ nào… nhưng trời sinh có gương mặt yêu mị như vậy thì vẫn làm người ta có cảm giác diễn quá kém.

Sở Tự ngẫm nghĩ một chút, tìm kiếm ấn tượng về những bộ phim mà Phan Nghiên Nghiên từng thủ diễn, diễn thánh nữ mary sue bị chê bai, cô nàng chuyển qua đóng một cô gái nông thôn mồ côi thật thà chất phác bị chồng bỏ vẫn cố gắng chăm sóc mẹ chống cùng đám nhỏ, cuối cùng còn nuôi lớn cả những đứa con riêng của chồng… Nghĩ tới đây, Sở Tự một lần nữa thầm lầm bầm.

Cho dù có chuyển qua phái diễn xuất thì cũng không nên chuyển đột ngột như vậy a, cường ngạnh như vậy không khéo lại rụng luôn số fan đang có a…

Tuy trong lòng không ngừng lầm bầm xỉa xói nhưng cũng nhịn không được thở dài, đại mỹ nhân này sao lại không biết chọn kịch bản như vậy a.

“Cho nên?” Bất quá ngoài mặt Sở Tự vẫn bảo trì lãnh tĩnh.

Phan Nghiên Nghiên hơi ngước lên đối diện với Sở Tự: “Cho nên tôi nghĩ, có lẽ mình nên đổi người đại diện, đổi một hình tượng mới, vốn tôi vẫn chưa nghĩ ra sau khi giải ước sẽ ký kết với ai.”

“Thẳng tới khi thấy đại diện Sở có thể nâng đỏ một nghệ nhân có thanh danh hỏng bét như Tô Khuyết… tôi liền có ý định ký kết với ngài, tôi nghĩ trước kia ngài đã từng dẫn dắt ra ảnh đế trẻ tuổi nhất, ngài nhất định rất có kinh nghiệm.” Phan Nghiên Nghiên nhẹ nhàng chậm rãi nói.

Sở Tự nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ, sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì hỏi: “Tôi có thể nâng ngài lên, tư chất của ngài rất tốt, muốn nổi cũng không khó. Bất quá tôi muốn hỏi một chút, ngài muốn nổi tới mức nào? Muốn giật giải ảnh hậu hay chỉ cần nổi lên là được, với lại có giới hạn phải đi theo con đường nào không?”

Diễn viên cần thời gian chậm rãi tôi luyện.

Muốn nổi rất đơn giản.

Nhưng nếu Phan Nghiên Nghiên nhất quyết muốn đi theo con đường cũ, chuyên đóng những vai thánh nữ thanh thuần… với gương mặt của cô nàng, có thể nói là rất khó.

“Lúc mới tiến vào giới diễn viên, tôi nghĩ nổi tiếng là chuyện rất đơn giản, thế nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, mọi người đều nói với tư chất của tôi thì có chết cũng không nâng đỏ nổi nên tôi cũng không dám nghĩ như vậy nữa… Bây giờ tôi nghĩ chỉ cần nổi lên là tốt rồi, còn nếu có thể giành lấy cúp ảnh hậu thì đúng là trúng số độc đắc a.” Phan Nghiên Nghiên cười khổ, thành thực nói.

Sở Tự lại cẩn thận hỏi: “Nói cách khác chỉ cần nâng ngài nổi lên là được, còn hình tượng hoàn toàn khác biệt trước kia… đương nhiên, tôi cũng nói trước tôi sẽ không để ngài đi theo con đường tạo xì căng đan để lấy tên tuổi.”

Nổi tiếng bằng cách này sẽ không trụ được bao lâu.

Tư chất của Phan Nghiên Nghiên tốt như vậy… Sở Tự muốn cô nàng sắm những vai đại mỹ nữ họa quốc ương dân.

“Chỉ cần có thể nổi tiếng, tôi không để ý tới hình tượng cùng con đường.” Bằng không trước kia cũng không vì thay đổi hình tượng mà tiếp nhận một bộ phim hủy hình tượng như vậy, thế nhưng—- Phan Nghiên Nghiên nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thêm một câu: “Đương nhiên, nếu có thể tôi vẫn hi vọng có thể tiếp tục diễn những vai chính diện được mọi người yêu thích.”

Trải qua một phen câu thông, Sở Tự lúc này đã hiểu rõ cô nàng Phan Nghiên Nghiên này bản chất yêu thích dạng hình tượng thánh nữ.

Suy nghĩ một chút, thầm vạch ra kế hoạch trong đầu, Sở Tự nhấp một ngụm trà rồi nói: “Có thể, nếu ngài đã chọn tôi làm người đại diện thì xin ngài phải tin tưởng, tôi nhất định sẽ không để ngài thất vọng.”

Cậu chính là tự tin như vậy.

Người khác cố thế nào cũng không thể nâng đỏ Phan Nghiên Nghiên, Sở Tự cậu lại có thể!