Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 3

Đầu Sở Tự đau như sắp nứt ra, dạ dày thì cồn cào như sóng cuộn biển gầm, hiển nhiên là di chứng sau khi say rượu.

Cậu làm sao vậy, lại uống quá nhiều rượu à? Khoảng thời gian này có thể nói là thời kỳ u ám nhất trong cuộc đời hơn ba mươi bảy năm của cậu… Sở Tự bò dậy tựa vào đầu giường nôn khan một trận, bất quá không nôn được gì.

Tiểu Nghiêm đâu?

Cậu nhóc người mẫu mà gần nhất cậu đang mang đâu?

Sở Tự nhớ rõ trước lúc cậu mất đi ý thức, đối phương tựa hồ đang rót rượu cho cậu, hai người đang tâm sự kể khổ với nhau.

Đúng lúc này, thông tấn khí trên cổ tay Sở Tự đột nhiên reo vang, đầu óc Sở Tự hỗn loạn lập tức bấm tiếp nhận, một âm thanh lo lắng vang lên: “Anh Sở, bây giờ anh đang ở đâu vậy? Em tìm anh lâu muốn chết, giờ trên mạng nháo ngất trời rồi, gấp chết em a.”

Âm thanh thực quen thuộc.

“Tiểu Giang?” Sở Tự lúc này mới sửng sốt nhìn cái tên hiện trên màn hình thông tấn khí, phát hiện thực sự là đối phương, không lầm.

Này rốt cuộc là sao a?

Tiểu Giang là trợ lý của cậu ở Hán Ngữ khi còn làm người đại diện cho Đàm Thành, sau khi rời khỏi Hán Ngữ cùng giải ước với Đàm Thành, cậu rất hiếm khi liên lạc với đối phương.

Sao Tiểu Giang tự dưng lại liên lạc với cậu?

“Là em đây, anh Sở, bên em bận sắp chết rồi, anh rốt cuộc đang ở đâu vậy?” Tiểu Giang ở bên kia đầu dây lại tiếp tục hỏi.

Sở Tự nghi hoặc một lần nữa nhìn thông tấn khí, lúc này cậu mới phát hiện thời gian cư nhiên là năm ba trăm chín mươi bốn lịch tinh tế, cũng chính là ba năm trước, năm cậu ba mươi bốn tuổi.

Hết thảy rốt cuộc là sao?

“Sao lại thế này?” Không kịp lấy lại tinh thần, Sở Tự vô tình buộc miệng nói.

Tiểu Giang ở bên kia khổ sở tới mức không thể khổ hơn được nữa: “Anh còn hỏi em à? Anh sở, anh tự lên mạng mà xem, hiện giờ có đầy trên mạng rồi, sắp nổ tung rồi a!”

Kí ức từng chút khôi phục, lúc này Sở Tự mới nhớ ra những chuyện phát sinh trước khi mình chết.

Cậu bị Lâm Khinh Vũ hãm hại tới lụn bại thanh danh mà chết, thế giới này là một quyển tiểu thuyết, mà Sở Tự cậu chỉ là một vật hi sinh trong sách bị Lâm Khinh Vũ giẫm nát dưới chân… Mà hiện giờ, cậu vì báo thù mà trở về?

Hết thảy rốt cuộc là thật hay giả?

Là cậu nằm mơ, hay là sự thật…

“Tôi mới thức dậy, đầu óc hơi lờ mờ một chút, chờ tỉnh táo rồi tôi liên lạc lại sau!” Sở Tự loáng thoáng tìm lại chút thần trí, xoa xoa cái trán đau nhức nói.

Tiểu Giang ở đầu dây bên kia vẫn không ngừng kêu khổ: “Kia ngài mau mau một chút đi, bên công ty đã bùng nổ ngất trời rồi.”

Sở Tự không nghe Tiểu Giang lải nhải nữa, trực tiếp cúp máy rồi bắt đầu lên mạng tra tin tức về mình.


Chỉ thấy trên mạng đăng đầy tin tức người đại diện Sở Tự dùng quy tắc ngầm với nghệ nhân đồng thời cùng nghệ nhân đi thuê phòng khách sạn…

Ngay cả trang cá nhân không có mấy người viếng thăm của Sở Tự thoáng chốc đã bị fan của nghệ nhân cùng quần chúng bay vào chửi rủa, phỉ nhổ, ném trứng thối cùng rác rưởi, có thể nói là một mảnh tinh phong huyết vũ.

‘Thực ghê tởm, thân là người đại diện mà lại quy tắc ngầm, bắt nghệ nhân đi thuê phòng với mình, đúng là phá hư không khí giới giải trí mà.’

‘Lại còn dám xưng là người đại diện vương bài? Phi, chỉ là loại rác rưởi thôi, Ngải Luân, Tạp Ti, Ôn Ngọc đều từng ngủ với hắn, chả biết hắn đã dựa vào tài nguyên nhúng chàm bao nhiêu nghệ nhân rồi.’ [tài nguyên là hợp đồng đóng phim, show, quảng cáo v.v..]

‘Tôi không tin người thuần khiết như Ôn Ngọc lại tự nguyện, nhất định là tên bại hoại Sở Tự ép buộc, anh anh anh~’

‘Mười mấy năm qua Sở Tự chỉ mang mỗi nghệ nhân là Đàm Thành của chúng ta, vẫn là Đàm Thành tư chất tốt, dựa vào thực lực của mình mà vươn lên, Sở Tự mà là người đại diện vương bài cái gì, bất quá chỉ là kẻ dựa hơi thôi.’

‘Cũng không biết hắn làm sao moi được mớ tài nguyên kia mà trao đổi quy tắc ngầm, hắn là người đại diện của Thành Thành, có khi nào hắn dùng Thành Thành để trao đổi tài nguyên không?’

‘Hắn mang Đàm Thành nhiều năm như vậy, đừng nói Đàm Thành cũng bị hắn nhúng chàm rồi đi?’

‘Không có khả năng, tôi không tin, Thành Thành của chúng ta là tự mình vươn lên, mới không cần tới loạn cặn bã như Sở Tự!’

‘Làm người đại diện thực hạnh phúc, có thể ngủ với nhiều ngôi sao như vậy, tôi cũng muốn trở thành người đại diện!’

Tất cả đều là bình luận mắng chửi ác ý.

Sở Tự lật xem một loạt tin tức, nhìn nhóm dân chúng mạng chửi rủa, ném rác rưởi cùng trứng thối vào không gian riêng của mình, cậu hoàn toàn thanh tỉnh.

Cậu xác định hết thảy không phải nằm mơ mà là sự thật.

Cậu thật sự bị Lâm Khinh Vũ hại chết, mà hiện giờ cậu vừa mới trọng sinh quay lại thời điểm những tin gièm pha đang lan truyền, đồng thời cũng là lúc giải ước với công ty cùng Đàm Thành…

Mà mục đích cậu quay về chính là muốn tìm Lâm Khinh Vũ báo thù.

Sửa sang lại toàn bộ suy nghĩ, Sở Tự nhìn người nam nhân trong gương, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt hốc hác, râu ria xồm xoàm, cơ hồ ngay cả cậu cũng không nhận ra chính mình.

Không được, Sở Tự cậu tuyệt đối không thể tùy tiện bị người ta đánh bại như vậy.

Sở Tự chậm rãi rửa nước, bôi kem rồi dùng dao cạo đi mớ râu ria trên cằm, tiếp đó cẩn thận vuốt tóc, thay quần áo.

Nhìn người nam nhân gọn gàng sáng lán trong gương, xác nhận không có chút sơ sót nào mới bước ra khỏi cửa.

Đời trước, vì bị trận tai tiếng này đả kích mà cậu vác bộ dáng lôi thôi lếch thếch ra cửa rồi bị truyền thông cùng dân mạng xỉ vả, nói hình tượng tinh anh trước kia đều là giả dối…

Hình tượng như vậy đối với một người xuất thân thế gia như Sở Tự chính là một loại nhục nhã rất lớn.

“Anh Sở, mau nghĩ biện pháp thanh minh đi, hiện giờ trên mạng đã mắng chửi ầm lên rồi, đều nói anh là kẻ bại hoại đạo đức, không xứng làm người đại diện a. Bên công ty cũng không hài lòng.” Sở Tự vừa mới bước chân vào công ty, Tiểu Giang đã sứt đầu mẻ trán chạy tới đón.


Mà Đàm Thành làm bạn tốt nhiều năm kiêm nghệ nhân mà Sở Tự dẫn dắt mấy năm qua… Từ khi sự kiện này phát sinh chẳng những không ra mặt trợ giúp, ngay cả một tiếng ân cần hỏi thăm cũng không thấy.

Đối với nghệ nhân mà mình từng dốc hết tâm tư sức lực bồi dưỡng này, hiện giờ Sở Tự có thể nói là lạnh thấu tim: “Việc gì phải thanh minh? Tôi vốn là đồng tính luyến, cùng người khác thuê phòng khách sạn cùng xảy ra quan hệ đều là sự thực, trừ bỏ không có NP cùng quy tắc ngầm, dùng tài nguyên trao đổi để ép bọn họ lên giường thì mấy tấm hình kia đều là sự thật. Cho dù lên tiếng giải thích thì người ta chỉ nghĩ là mình đang giấu đầu lòi đuôi thôi.”

Sở Tự quả thực đã từng lên giường với những người đó, bất quá thời điểm thì không giống nhau….

Đều là GAY, ở niên đại cho phép kết hôn đồng tính này, mọi người đều không có bầu bạn cố định, nhìn vừa mắt đối phương thì cùng giải quyết nhu cầu sinh lý thôi, tình một đêm có gì quái lạ?

Không phải yêu đương vụng trộm, cũng không vi phạm pháp luật.

Sở Tự thật không hiểu mình có điểm nào sai.

“Chính là bên công ty rất để ý, anh Đàm cũng… ai nha, em thấy lần này nhất định là mụ kia gây ra, cô ta âm mưu muốn làm người đại diện của anh Đàm từ lâu rồi.” Tiểu Giang quả thực lo lắng cho Sở Tự: “Em thấy anh nên giải thích với nhóm cao tầng của công ty cùng anh Đàm một chút, anh ở công ty nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao a…”

Sở Tự nhìn Tiểu Giang, trong mắt lóe lên một tia cảm động: “Cám ơn, Tiểu Giang, cám ơn em tới lúc này mà vẫn suy nghĩ cho tôi như vậy.”

Đối phương hành xử như vậy, Sở Tự thực cảm động.

“Nói gì vậy chứ, anh đó giờ đối xử tốt thế nào, em vẫn luôn ghi tạc trong lòng a. Nhân phẩm của anh, em xem ở trong mắt này.” Thấy Sở Tự gặp phải kiếp nạn này, ánh mắt Tiểu Giang đỏ ửng.

Ai ngờ được một người đại diện mà cũng bị người ta soi mói đời tư như vậy.

“Em thì xem ở trong mắt nhưng có vài người thì không… thái độ của công ty đã thuyết minh hết thảy, tôi không biết mình đã làm sai cái gì, nếu công ty đã như vậy thì… giải ước đi.” Vô luận là đối với công ty này hay Đàm Thành, tim Sở Tự đều đã nguội lạnh, không còn tâm tư nhất quyết phải lưu lại đây như trước kia: “Nơi này không lưu tôi thì có nơi khác lưu!”

Người đứng sau công ty này cũng là một trong những vị nâng đỡ Lâm Khinh Vũ.

Có Lâm Khinh Vũ ở, cho dù cậu đổ biết bao nhiêu công sức cùng có cảm tình với công ty này cỡ nào cũng không thể không đi…

“Giải ước? Anh—-” Tiểu Giang kinh ngạc nhìn Sở Tự, giống như vừa nghe thấy một chuyện không thể nào tin nổi, đang định khuyên can thì Sở Tự lại ra hiệu cứ an tâm đừng nóng nảy.

“Yên tâm đi Tiểu Giang, cho dù tôi đi cũng nhất định mang em đi cùng.”

Tiểu Giang theo cậu nhiều năm như vậy, cho dù tiếp tục ở lại đây làm trợ lý người đại diện cũng không có thành tựu gì, không được người ta xem trọng, kia cậu liền mang Tiểu Giang theo…

Đời trước cậu nghèo túng tới mức ngay cả bản thân cũng không có cơm ăn nên mới không dẫn Tiểu Giang theo.

Thế nhưng đời này không giống.

Hiện giờ thanh danh của cậu vẫn không thối tới cùng cực như đời trước, làm một người đại diện, cho dù tác phong sống không tốt nhưng năng lực nghiệp vụ tốt thì vẫn không ảnh hưởng toàn cục, đời trước vào lúc này vẫn có không ít công ty mời cậu về.

Chẳng qua đời trước cậu cứ kiên trì ở lại Hán Ngữ, ở lại bên cạnh bạn tốt Đàm Thành, rốt cuộc mới rơi xuống kết cục như vậy.

Đời này sẽ không.

Ngồi ở văn phòng Hán Ngữ suốt mấy tiếng mà không được nhóm cao tầng tới gặp, Sở Tự đã tính toán xong nên gia nhập vào công ty đối địch nào của Hán Ngữ.

Sở Tự cường ngạnh không quay về Sở gia là vì cậu tin tưởng mình có thể dựa vào bản thân tự mở ra một đường để đi.

Sở Tự bình tĩnh chờ tới giờ tan tầm, không chỉ nhóm cao tầng Hán Ngữ, trừ bỏ Tiểu Giang, cả công ty không có ai nói năng hỏi han gì tới cậu.

Hán Ngữ có ý tứ thế nào, Sở Tự đã hiểu quá rõ.

Nhìn đồng hồ trên cổ tay, xác định đã tới giờ tan tầm, nhóm cao tầng của Hán Ngữ tuyệt đối sẽ không xuất hiện, Sờ Tự chỉnh lại chút dáng vẻ rồi rời đi.

Lúc ra khỏi cửa công ty, tiếng chụp hình ‘click, click’ của truyền thông và nhóm phóng viên lập tức vang lên, ngăn cản Sở Tự ở ngay cửa.