Người dịch:
Tài
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Lúc này, Lôi Vạn Sơn cũng sững sờ, hắn không ngờ Lôi Minh lại dám trả lời hắn, điều này Lôi Vạn Sơn không nghĩ tới.
Lôi Vạn Sơn vẫn thường mỉa mai Lôi Minh, nhưng Lôi Minh nhịn rất giỏi, mỗi một lần như thế, hắn đều không chú ý, nhưng hôm nay hắn dám cãi lại, để Lôi Vạn Sơn kinh ngạc.
Những đệ tử sau lưng Lâm Phàm kia lúc này cũng sững sờ, bọn họ phát hiện hôm nay Lôi Minh sư huynh có gì đó không giống thường ngày, thái độ thật giống như đã thay đổi, cứng rắn hơn trước rất nhiều.
- Lôi Minh, xem ra ngươi muốn cùng ta đến võ đài đấu một trận rồi?
Lôi Vạn Sơn cười lạnh hỏi.
Võ đài là nơi đệ tử trong tông môn giải quyết những ân oán cá nhân, bên thắng có thể cướp đoạt tất cả của đối phương.
Lôi Vạn Sơn rất muốn cùng Lôi Minh đến võ đài phân cao thấp, rất muốn hung hăng đạp Lôi Minh dưới chân mình.
Nhưng tiểu tử này luôn ẩn nhẫn, nên hắn không cơ hội như vậy.
Nhưng cơ hội Lôi Vạn Sơn chờ từ lâu đã đến, hắn phát hiện, hôm nay có chút không giống.
Giờ khắc này, các đệ tử chung quanh cũng nhỏ giọng thảo luận với nhau.
- Xem ra Lôi Minh sư huynh không muốn nhịn Lôi Vạn Sơn sư huynh nữa rồi.
- Lôi Vạn Sơn sư huynh muốn cùng Lôi Minh sư huynh lên lôi đài đánh một trận, xem ra trận này không thể tránh được rồi.
- Nhưng thực lực Lôi Vạn Sơn sư huynh lợi hại hơn Lôi Minh sư huynh không ít, ta nghĩ Lôi Minh sư huynh hẳn sẽ không đồng ý đâu.
- Rất khó nói.
Các đệ tử nghị luận sôi nổi, trong đó có người xem trọng Lôi Vạn Sơn cũng có người xem trọng Lôi Minh.
- Lôi Minh sư huynh, tên Lôi Vạn Sơn này đang đả kích huynh đó, huynh không nên bị lừa a.
Một tên đệ tử sau lưng Lâm Phàm đi lên trước nhỏ giọng nói.
Bọn họ cùng Lôi Minh sư huynh chung một đường, tự nhiên không hy vọng thấy Lôi Minh bị Lôi Vạn Sơn gài bẫy.
Tuy nói Lâm Phàm tới Lôi Tông để làm gian tế, nhưng bây giờ có một tiểu cặn bã tới chọc trên đầu hắn, sao hắn có thể nhịn được.
Đáp án nhất định là không thể.
- Lôi Minh, có bản lĩnh liền theo ta lên võ đài, yên tâm, ta sẽ không đòi mạng ngươi đâu, bản sư huynh chỉ để cho ngươi nằm dưới chân ta mà thôi.
Lôi Vạn Sơn cười lạnh nói.
Trong chớp mắt, Lâm Phàm xuất hiện trước mặt Lôi Vạn Sơn.
- Không cần đi tới võ đài, ở đây cũng được.
Lâm Phàm trực tiếp tung ra một cái tát, sức mạnh sấm sét ngưng tụ thành ba vòng trên lòng bàn tay, đánh tới mặt Lôi Vạn Sơn.
- Đây là Dương Lôi Chưởng.
Ầm!
Tiếng kinh hô của mọi người còn chưa kết thúc thì một màn để bọn họ khϊế͙p͙ sợ xảy ra, giờ khắc này, Lôi Vạn Sơn thở phù phù một tiếng, ngã trên mặt đất.
Trên mặt in một cái dấu hình năm ngón tay rất dễ nhận thấy.
- Ngươi...
Lôi Vạn Sơn ngã xuống đất, nhưng trong mắt lại hiện vẻ không thể tin, hắn không ngờ tên này lại dám động thủ thật, hơn nữa, còn khiến mình không có sức đánh trả, hắn nhất thời tức giận gầm lên một tiếng kinh thiên.
Ầm!
Lâm Phàm đạp một cước lên trên mặt Lôi Vạn Sơn tỏ vẻ khinh thường nói.
- Trước kia không muốn tính toán với loại người như ngươi, nên ta nhẫn nhịn đến cùng, nhưng sau hôm nay, ngươi phải gọi ta là lão đại, ngươi hãy thành thật một chút cho lão tử, nếu không đừng trách ta độc ác, ngươi là cái thá gì lại dám nhảy nhót ở trước mặt ta.
Lâm Phàm thô bạo hung hăng dùng một chưởng, một cước trực tiếp dẫm nát Lôi Vạn Sơn dưới chân.
Vô số đệ tử nhìn thấy một màn này, run như cầy sấy.
Dưới cái nhìn của bọn họ, chuyện này thật sự quá đáng sợ.
Thời khắc này, hiện trường yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều không biết nói gì.
Lâm Phàm vỗ tay phủi bụi một cái, sau đó dẫm qua mặt Lôi Vạn Sơn rời đi, thậm chí, ngay cả nhìn hắn cũng chưa từng nhìn.
Vô số đệ tử nhìn chăm chú vào Lâm Phàm, bọn họ phát phát hiện hôm nay Lôi Minh sư huynh thay đổi rồi, thật bá đạo.
Đồng thời cũng quá mạnh đi.
Lâm Phàm nhớ ra cái gì đó, nên ngừng lại, hắn cảm giác lần đầu tới đây nên cho những đệ tử kia ít đồ, bởi vì dù sao thu mua nhân tâm người ta, sau này cũng tiện làm việc.
- Lần này ta đi ra ngoài gặp một tên Cổ Tộc, nên lấy được những đan dược này, các ngươi tự phân chia đi.
Lâm Phàm vung tay, một đống đan dược tản ra từng luồng ánh sáng thần thánh, tung bay trong hư không sau đó rơi vào bàn tay những đệ tử xung quanh.
Những
đệ tử này nhìn thấy thần đan, từng người từng người kích động.
- Đa tạ Lôi Minh sư huynh.
- Ừm.
Lâm Phàm gật gật đầu, chắp hai tay sau lưng, đi về chỗ mình ở.
Còn những đệ tử vây xem, tuy bọn họ khϊế͙p͙ sợ Lôi Minh sư huynh bá đạo, giờ trong tay có một ít đan dược, bọn họ lại thấy Lôi Minh sư huynh rất tốt.
Tuy bây giờ Lôi tộc đã có chỗ dựa, nhưng thực lực bọn họ cũng không hề tăng lên.
- Lôi Minh sư huynh vạn tuế.
Những đệ tử đi theo Lôi Minh đột nhiên hoan hô.
Lôi Vạn Sơn nằm dưới đất, cảm giác mình nhận hết khuất nhục, hai mắt tràn đầy oán hận.
- Lôi Minh, ngươi dám ở chỗ này động thủ với ta, trưởng lão Chấp Pháp Đường sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Giờ khắc này, Lôi Vạn Sơn giận thật rồi, hắn đã bị Lôi Minh làm mất hết mặt mũi.
Hắn thấy, trong mắt những đệ tử xung quanh tràn đầy trào phúng.
Đây là sự trào phúng đối với chính mình.
- Lôi Minh, ngươi sẽ không chết được tử tế đâu, Trưởng Lão Hội Chấp Pháp Đường sẽ làm chủ cho ta.
Lôi Vạn Sơn rống giận.
Một ít đệ tử nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Lôi Vạn Sơn, cũng bị doạ cho sợ.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Lôi Vạn Sơn sư huynh rất khủng khϊế͙p͙.
Lúc này, Lâm Phàm dừng bước, sau đó quay đầu lại nhìn Lôi Vạn Sơn hỏi.
- Ngươi nói cái gì?
- Ha ha, sợ rồi sao? Ta cho ngươi biết nếu động thủ ở đây, ngươi sẽ phải trả giá rất lớn.
Lôi Vạn Sơn dữ tợn quát.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, nhưng một giây sau lại đột ngột xuất hiện trước mặt Lôi Vạn Sơn.
- Ngươi muốn làm gì?
Lôi Vạn Sơn sững sờ hỏi.
- Làm gì? Ta đã muốn quên đi, nhưng ngươi lại cứ thích gây sự với lão tử, vậy ta sẽ cho ngươi một chút ấn tượng sâu sắc.
Ầm!
Lâm Phàm giơ chân lên, bay thẳng đến mặt Lôi Vạn Sơn giẫm xuống.
Ầm!
Ầm!
Một tiếng lại một tiếng ầm ầm vang lên, tiếng kêu thảm thiết của Lôi Vạn Sơn nổi lên bốn phía.
Các đệ tử xung quanh thấy cảnh này, cũng hoàn toàn trợn tròn mắt.
Bọn họ phát hiện hôm nay Lôi Minh sư huynh rất cuồng bạo, giống như biến thành người khác.
Đối với Lâm Phàm, hắn muốn náo cho Lôi Tông loạn cả lên, càng loạn càng tốt.
- Lôi Minh, ta nhất định phải giết ngươi.
Lôi Vạn Sơn gầm thét, nhưng một giây sau, cảm giác đau đớn lại dâng lên trong lòng, hành hạ tâm can hắn.
- Bất cứ lúc nào ta cũng hoan nghênh ngươi.
Giờ khắc này, Lâm Phàm cuồng bạo không thôi, hắn trực tiếp đạp nát khuôn mặt Lôi Vạn Sơn.
Thân ảnh bá đạo uy vũ đã in sâu vào tâm trí những đệ tử xung quanh, dưới cái nhìn của bọn họ, Lôi Minh sư huynh thật sự quá bá đạo.
Thời điểm Lôi Vạn Sơn hữu khí vô lực nằm nơi đó, Lâm Phàm cũng thu chân lại.
- Rác rưởi.
Lâm Phàm khinh thường liếc mắt nhìn Lôi Vạn Sơn, sau đó rời khỏi nơi này.
Ùng ục!
Tiếng nuốt nước miếng vang lên liên tục.
Theo mọi người xung quanh đang xem trò vui, tình cảnh này giống như một búa lớn hung hăng đập vào thâm tâm bọn họ.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Lôi Minh thật sự quá bá đạo, bá đến nổi không thể bá hơn.
Bá đạo đến mức sắp phi thiên.
Lúc này, Lôi Vạn Sơn cũng chật vật đứng lên, trong lòng, lửa giận trùng thiên, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
- Đáng ghét...
...
Căn cứ theo ký ức Lôi Minh, Lâm Phàm tự nhiên biết mình ở nơi nào.
Hiện tại, Lâm Phàm muốn làm Lôi Tông hỗn loạn tới mức long trời lở đất.
Đồng thời, hắn cũng đang suy nghĩ biện pháp, có thể bẫy chết cái tên Lôi tổ đáng giận kia.