Người dịch:
Minh Thư
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Tiệc rượu bắt đầu như bình thường nhưng bởi vì Lâm Phàm lấy ra hai loại hoa quả đã khiến Hầu tộc yêu thích không buông tay, đối với bọn hắn, chuối tiêu và quả đào gì đó thật sự rất mỹ vị.
Mùi vị tựa như ông trời đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ.
Chỉ đáng tiếc, trước đây vì sao lại không phát hiện ra món ăn mỹ vị như vậy, nếu như phát hiện sớm một chút, đúng là chuyện tốt đẹp đến dường nào a.
- Đại Thánh...
Vừa lúc đó bỗng có giọng nữ truyền đến, Lâm Phàm quay đầu nhìn lại, hóa ra là các nữ hầu của Đại Thánh đến rồi.
Đại Thánh nhìn thấy những mỹ nhân này, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, nhưng trong nháy mắt lại lộ ra vẻ hao tổn tinh thần, âm thầm thở dài.
Lâm Phàm thấy cảnh này thì trong lòng cả kinh, chẳng lẽ Đại Thánh có vấn đề gì hay sao?
Mà đúng lúc này, hai cường giả Hầu tộc hầu bên người Lâm Phàm đột nhiên lên tiếng.
- Mấy năm qua Đại Thánh vẫn không có nối dõi, chúng ta cũng gấp muốn chết.
- Ai, Đại Thánh không cùng phòng với các nàng, chúng ta cũng không có cách nào a.
Lâm Phàm nghe hai người trò chuyện, trong khoảng thời gian ngắn cũng đã hiểu phần nào.
Mấy năm không có cùng phòng?
Trong này khẳng định có vấn đề rất lớn, chẳng lẽ...
Trong chớp mắt, Lâm Phàm nghĩ tới một chuyện rất đáng sợ, thân thể của Đại Thánh, rất có thể...
Gà con đang điên cuồng ăn điên cuồng uống một bên nhìn Lâm Phàm, nhe răng trợn mắt cười, sau đó tiếp tục chôn đầu vào ăn tiếp.
Mấy mỹ nữ quay quanh Đại Thánh tuy sắc mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn đang than thở, dù hoa quả này ăn rất ngon nhưng không thể khiến tâm tình hắn thoải mái.
Tuy vẻ mặt bây giờ của Đại Thánh hết sức bình thường, nhưng Lâm Phàm vẫn nhìn ra được rằng trong lòng hắn khẳng định không dễ chịu.
Dù sao cũng đều là nam nhân, đau khổ trong lòng nam nhân sao có thể không hiểu được chứ.
Nam nhân không thể nói rằng mình không được, nhưng Đại Thánh có thể bá đạo nói rằng, mình thật sự không được a.
Lúc này, Lâm Phàm đột nhiên đứng lên.
- Đại Thánh, ở chỗ ta có một viên thần đan, có thể thử một lần.
Nói là thần đan thế thôi chứ nó chẳng qua là đan dược do Đại Phàm Ca chi linh ngưng tụ thành.
Đại Thánh cầm đan dược trong tay, trong lòng cũng cảm thấy kinh dị, trong đan dược này có một loại sức mạnh cuồng bạo khiến Đại Thánh phải ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, Lâm Phàm cười cười gật đầu với hắn.
Đại Thánh không mất nhiều thời gian do dự, trực tiếp nuốt xuống.
Theo Lâm Phàm, Đại Thánh chính là cường giả Vô Song, một loại phân lượng này nhất định là không đủ, chỉ có tinh hoa mới có khả năng a.
Bởi vậy hắn đã khiến cho Đại Phàm Ca chi linh không ngừng đè nén, trực tiếp ép đan dược này đến cực hạn, nếu đan dược này để cho một người bình thường ăn vào trực tiếp có thể đâm phá thiên địa.
Xoạt xoạt!
Trong chớp mắt, phong vân dũng động, Đại Thánh đột nhiên đứng lên, hai mắt tỏa ra thần quang kinh người.
Cái cảm giác này...
Cường giả Hầu tộc đều nhìn về phía Đại Thánh, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thời khắc này, Đại Thánh cảm giác chỗ nào đó trong cơ thể tựa như bị món đồ nào đó đụng vỡ.
Nơi đó lại có cảm giác như vậy...
- Đại Thánh, ngươi...
Cường giả Hầu tộc cũng phát hiện khác thường, cảm thấy Đại Thánh bây giờ so với Đại Thánh lúc bình thường có chút gì đó không giống nhau.
- Cố gắng chiêu đãi khách quý.
Đại Thánh không kịp nói thêm cái gì, sau khi nói câu này, liền mang theo các mỹ nữ của hắn trốn vào hư không, rời khỏi nơi đây.
Đông đảo cường giả Hầu tộc nhìn thấy tình cảnh này, trong khoảng thời gian ngắn đều ngẩn người.
- Đây là sao thế?
- Sao ta cảm thấy khí tức Đại Thánh thay đổi, trở nên có chút kỳ diệu?
- Đúng đấy, ta cũng cảm giác được.
Sau đó, đông đảo cường giả Hầu tộc đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm.
- Đan dược vừa rồi?
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, sau đó mở bàn tay ra, trong đó vẫn còn một ít đan dược.
- Các ngươi có thể tự mình thử một lần.
Ngay cả Đại Thánh của họ cũng ăn rồi, bọn họ hiển nhiên cũng muốn thử một chút.
Sau đó, quả nhiên như Lâm Phàm dự đoán, vẻ mặt những cường giả Hầu tộc trong nháy mắt đã thay đổi.
- Ta cáo từ trước, chiêu đãi tốt khách quý.
- Ta cũng phải cáo từ trước, chiêu đãi tốt khách quý.
...
- Các ngươi đều đi làm việc đi, một mình ta ở đây được rồi.
Thực lực của những cường giả Hầu tộc này không có cường đại như Đại Thánh, hơn nữa đây còn là tinh hoa của Đại Phàm Ca chi linh, sao lại không khiến bọn họ muốn phi thiên chứ, từng người từng người đều không kịp chờ đợi rời đi.
Theo tình cảnh của bọn hắn mà nói, nếu không rời đi, bọn hắn sẽ điên mất.
Trong chớp mắt, toàn bộ tiệc rượu chỉ còn dư lại Lâm Phàm cùng Gà con.
- Lão ca, bọn họ đi đâu vậy?
Gà con nâng đầu nghi ngờ nhìn bốn phía.
- Bọn họ đều đi học tập rồi.
Lâm Phàm nói rằng.
- Ơ! Học tập cái gì, đồ ăn ngon vậy mà không chịu ăn.
Gà con lắc đầu, lại một lần nữa tiếp tục thưởng thức mỹ thực.
Trong chớp mắt, đất rung núi chuyển, nơi đóng quân Hầu tộc tựa như đang xảy ra địa chấn.
- Trời ạ, có cần phải mãnh liệt như vậy hay không?
Lâm Phàm hô to một tiếng, con mẹ nó, chuyện này nghịch thiên quá rồi a.
A!
A!
A!
Lúc này, từng tiếng thét chói tai vang vọng toàn Hầu tộc.
Sao có thể ɖâʍ đãng như vậy!
Nhất định phải báo cáo.
Lâm Phàm bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, nhưng nội tâm hắn sắp hỏng mất, không ngờ rằng sinh linh Hầu tộc lại mãnh liệt như vậy, tiếng thét chói tai thật sự kinh thiên động địa.
“Đinh, độ thiện cảm của Hầu tộc tăng lên giá trị sùng bái (trị số max).”
Thời điểm nghe hệ thống thông báo, Lâm Phàm cảm giác tất cả mọi thứ mà mình làm đều rất đáng giá.
Không nghĩ tới chỉ dựa vào hai bước đã có thể nâng trị số thiện cảm của Hầu tộc đến chỉ số cao nhất.
Nhật nguyệt điên đảo.
Lâm Phàm cùng Gà con liền ngồi chỗ đó từ từ thưởng thức.
Từng âm thanh oanh động giống như đang hòa âm, vang dội cả một ngày trời.
Đối với Lâm Phàm, tất cả những việc này không khiến hắn kinh dị lắm, Đại Thánh là một cường giả nghịch thiên như vậy mà còn bị thiếu hụt sinh lý, quả thật khiến người khác cảm thấy khó tin.
Bất quá bây giờ đã được rồi, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết, Đại Thánh lúc này có thể vui sướng bay lượn trong đại dương.
Ngày hôm sau!
Ầm!
Một bóng người xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
Đại Thánh lúc này đang tươi cười hết sức rạng rỡ, ánh mắt nhìn Lâm Phàm bao hàm ngàn vạn ý muốn cảm tạ.
Lúc này, Đại Thánh một tay khoát lên bả vai Lâm Phàm, không huyên thuyên nói bất kỳ lời gì, chỉ thốt ra hai chữ.
Nhưng hai chữ này cũng bao hàm tất cả mọi thứ …
- Cảm tạ!
- Không cần cám ơn ta đâu.
Lâm Phàm cảm nhận ý muốn cảm kích trong lời nói của Đại Thánh, chỉ bình tĩnh gật gật đầu.
- Nỗi khổ của ngươi ta hiểu rõ, bây giờ đau khổ đã được giải quyết rồi, ta muốn Đại Thánh giúp ta một việc.
- Ngươi cứ nói đi, mặc kệ chuyện gì, ta cũng sẽ hỗ trợ ổn thỏa đến cùng.
Đại Thánh không chút do dự đáp ứng.
Chỉ dựa vào độ thiện cảm bây giờ, còn có chuyện gì mà hắn không đáp ứng a.
- Đánh ta.
Lâm Phàm nói.
Gà con lúc này đang nghỉ ngơi đột nhiên nâng cao đầu, trong đôi mắt gà lộ ra thần sắc khác thường.
- Lão ca của ta, chẳng lẽ ngươi bị bệnh thần kinh hay sao thế?
- Ặc!
Đại Thánh sững sờ, không hiểu rốt cuộc Lâm Phàm đang nghĩ gì.
- Ta đang tu luyện một môn công pháp luyện thể, phiền Đại Thánh giúp ta áp chế thực lực.
Lâm Phàm cảm thấy cơ hội của mình đến rồi.
Cho dù thực lực không thể tăng lên, nhưng vô luận như thế nào cũng phải làm thân thể trở nên bất khả chiến bại a.