Tối Cường Hệ Thống

Chương 860: Giời Ạ, Hầu Tử

Người dịch:
Minh Thư
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
- Cứu mạng a, không đánh lại.
- Ngươi đừng tới đây, không phải ta muốn nuốt ngươi đâu.
- Chủ nhân, ngươi làm sao có thể vứt tên biến thái này vào đây được chứ, cứu mạng oa!


Lúc này, bên trong Động Thiên, vô số sinh linh sưng mặt sưng mũi, Thượng Cổ Đại Yêu cũng bị một nện làm khuôn mặt biến dạng, vô cùng thê thảm.
- Bầy sinh linh giun dế các ngươi mà cũng dám nuốt bản tọa, rõ ràng muốn tìm chết.


Lúc này, bên trong Động Thiên, một bóng người vô cùng thô bạo vênh váo, một quyền đánh ngã toàn trường.
Nam tử trung niên này chính là khí linh của Tinh Không Bỉ Ngạn, khi Tinh Tộc Chi Tổ bị chém chết, hắn cảm nhận khí tức cường hãn, lạnh run lên, không dám ra bên ngoài.


Sau đó tiến nhập vào Động Thiên thần bí này, lại có khí linh dám can đảm muốn nuốt hắn, điều này đã chọc giận hắn rồi.
Vừa ra tay đã diệt toàn quân, những con giun dế này căn bản không phải đối thủ của khí linh.


- Các ngươi thật sự con mẹ nó thảm thiết quá, nhiều người như vậy mà không đánh được một khí linh.
Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt, cảm thấy hoàn toàn bất đắc dĩ.


Có điều, sau khi nghĩ kỹ một chút thấy cũng phải, Tinh Không Bỉ Ngạn này là tổ khí, sức mạnh phi phàm, cho dù Thượng Cổ Đại Yêu cũng khẳng định không phải đối thủ của nó.
- Chủ nhân cứu mạng a, cái tên này quá hung hãn.
Thượng Cổ Đại Yêu thê thảm hô lớn.
- Chủ nhân, ta cũng không được.


Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương giờ khắc này giống như lợn chết nằm một bên, trong mắt toát vẻ tuyệt vọng sâu sắc.


Mình dù sao cũng là Giáo Hóa Vương Phật, nhưng lại bị tên khí linh ghê tởm này đánh đến hoàn toàn tan vỡ, ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không có, đúng là không có nhân tính.
- Nhân tộc, bản tôn là thiên địa chi linh, ngươi mau mau thả bản tôn ra ngoài nhanh.


Khí linh Tinh Không Bỉ Ngạn nhìn Lâm Phàm, ngữ khí không vui nói.
- Ha ha, ngươi đánh người của ta mà còn muốn rời khỏi, ngươi đang nằm mơ à?
Lâm Phàm cười yếu ớt một tiếng, sau đó đánh tới một đạo phong ấn
- Đây chính là Bản Nguyên Phong Ấn Thuật.


Trong chớp mắt, khí linh Tinh Không Bỉ Ngạn cảm giác được sức mạnh của mình đã bị đối phương phong ấn, liền gào thét rít gào:
- Ta là khí linh Tinh Không Bỉ Ngạn, mau thả ta ra ngoài.
Đối với một khí linh nho nhỏ, Lâm Phàm cũng lười quản.


- Sức mạnh của tên này đã bị ta phong ấn, các ngươi muốn xử thế nào thì cứ xử đi.
Sau khi nói xong câu đó Lâm Phàm liền rời khỏi Động Thiên.
Lúc này, Thượng Cổ Đại Yêu đứng lên, khóe miệng lộ ra từng tiếng cười lạnh.


- Hừ, lúc trước dám vô lễ với bản Hoàng, vậy hiện tại, để bản Hoàng cẩn thận giáo dục ngươi một chút.
- A!
- Thả ta ra ngoài.
Những tiếng kêu thảm thiết lan truyền bên trong Động Thiên.
...
- Con lừa trọc, ngươi làm sao vậy?


Lúc này Lâm Phàm phát hiện biểu hiện Thích Già Tôn Giả có gì đó không đúng, hình như đã có chuyện gì xảy ra.
Thích Già Tôn Giả nhìn Lâm Phàm, ngay vừa rồi hắn có một ý nghĩ, cảm thấy rằng mình không thể cứ tiếp tục như vậy được.


Gặp phải nguy hiểm căn bản không có sức đánh trả, giống như một phế vật.
- Thí chủ, bần tăng muốn tự mình đi ra ngoài lang bạt một phen.
Thích Già Tôn Giả nói ra suy nghĩ trong lòng.


Lâm Phàm sững sờ, không ngờ Thích Già Tôn Giả sẽ nói như vậy, nhưng nhìn ánh mắt của hắn rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Lâm Phàm ngẫm lại cũng hiểu rõ nguyên nhân mà Thích Già Tôn Giả muốn thế…
Lâm Phàm rất rõ ưu sầu trong lòng Thích Già Tôn Giả.


- Tốt, nhớ kỹ, giữ được cái mạng nhỏ là quan trọng nhất.
- Thí chủ yên tâm đi, bần tăng rất thông minh, sẽ không dễ dàng chết đâu, cho dù nói thế nào, bần tăng cũng là đội phó của Quân Khởi Nghĩa mà.


Thích Già Tôn Giả hiển nhiên biết việc lộ diện thế này cực kỳ nguy hiểm, nhưng một cường giả nếu có lòng sợ hãi, sẽ hoàn toàn trở thành rác rưởi, vĩnh viễn không khởi sắc.
- Đây là đài sen của Phật tổ, ta giữ lại cũng vô dụng, cho ngươi.


Đài sen rực rỡ sắc vàng có tác dụng huyền diệu, có thể gia tăng phật lực, còn có thể bảo vệ khí vận.
Thứ này có trợ lực rất lớn đối với Thích Già Tôn Giả.
Sau đó, Lâm Phàm điểm ngón tay một cái, một phù văn thần công xuất hiện.


- Đây là Tam Sinh Luân Hồi Kinh, là thần công của lão tổ Phật Tộc.
Thích Già Tôn Giả nhìn Lâm Phàm, nặng nề gật gật đầu, sau đó chắp hai tay nói:
- Đội trưởng, ta phải đi đây.
Lâm Phàm cười cợt.


- Đi đi, hi vọng lần sau gặp mặt, thực lực ngươi có thể tăng lên, đừng có mà chênh lệch càng lúc càng lớn với ta rồi cuối cùng tự mình xấu hổ đó!
- Không có chuyện đó đâu.
Thích Già Tôn Giả kinh ngạc hô.
- Ha ha!
...


Sau khi để Thích Già Tôn Giả rời đi, Lâm Phàm nhìn về phương xa, hỏi Gà con.
- Gà con, ngươi có muốn ra ngoài lang bạt một phen hay không?
Gà con đang vui mừng đột nhiên sững sờ.


- Lão ca, ta không đi, ta muốn lang bạt làm cái gì? Có ngươi bảo vệ ta là đủ rồi, ta muốn làm một con Gà con sinh sống tốt đẹp bên trong thế giới, một chút chuyện nguy hiểm kia liền giao cho nhân hình chủng tộc các ngươi giải quyết đi.
- Trời ạ, Gà con nhà ngươi rõ ràng lười biếng mà.


Lâm Phàm bất đắc dĩ nói.
Ác ác a!
Lâm Phàm vung tay đánh đầu Gà con, nó còn bá đạo ngẩng mặt lên trời kêu to, tựa như cảm thấy tự hào vì bản thân.
Xèo!
Lâm Phàm trốn vào trong hư không bay đi phía xa.


Mà lúc này, sự tình cường giả của ba đại chủng tộc ngã xuống cũng làm kinh động đến tất cả các cường giả khác.
Giữa bọn họ có cảm ứng, một khắc khi bọn hắn ngã xuống, sắc mặt từng người từng người đều đại biến, thần sắc khϊế͙p͙ sợ không thôi.


Lúc này, bên trong hư không vô tận, đang có một đoàn phật quang di chuyển qua lại, trong chớp mắt, một bàn tay khổng lồ rót vào hư không, bắt lại đoàn phật quang kia.
- Tam Sinh Luân Hồi Kinh là thần thông bất truyền trong tay tên lão tổ Phật Tộc kia, không nghĩ tới lại xuất hiện ở chỗ này.


Lúc này, vô số cường giả đều cảm ứng được phật quang lực tràn đầy trong hư không, thời điểm khi cầm nó trong tay, ai ai cũng lộ thần sắc kinh ngạc


Tam Sinh Luân Hồi Kinh này của lão tổ Phật Tộc, là thứ tất cả cường giả trong lòng đều mong có được, đây là một thần công cực kỳ mạnh mẽ, nó cực kỳ huyền diệu, tu luyện tới cảnh giới tột cùng nhất thì có thể Tam Sinh hợp nhất, hình thành thân thể vĩnh hằng.


Cho dù không tu luyện đến cảnh giới cuối cùng thì đã sao, chỉ cần có thể tu luyện tới cảnh giới có thể đuổi giết tương lai, thì cả thế giới này không người nào có thể chạy trốn từ trong tay nó.
Chém giết tam sinh tam thế, dù cho linh thức nghịch thiên cũng phải tan thành mây khói.


- Ha ha! Tam Sinh Luân Hồi Kinh, bản tọa chờ mong nó đã lâu.
- Xem ra cái tên lão tổ Phật Tộc lúc sắp chết đã ném Tam Sinh Luân Hồi Kinh vào hư không, bản tọa bây giờ vận khí nghịch thiên có được thần công này, thời điểm tận cùng kỷ nguyên, bản tọa vẫn có cơ hội nâng cao được rất nhiều thứ.


Vô số cường giả có được Tam Sinh Luân Hồi Kinh đều cực kỳ hưng phấn, tựa như nhặt được chí bảo, đồng thời cũng không nói một lời nào với bên ngoài, chỉ yên tĩnh tu luyện.


Nếu để cho người khác biết Tam Sinh Luân Hồi Kinh là có người cố ý thả ra, không biết những người này sẽ nghĩ như thế nào, không biết có bị tức quá mà chết không.
...


Lúc này, Lâm Phàm đang qua lại trong hư không bỗng dưng nhíu chặt mạy, hắn cảm giác được một loại nguy hiểm xuất phát từ tâm can, thời điểm phản ứng lại thì đột nhiên có một luồng sức mạnh mênh mông truyền đến, nặng nề đập trên người hắn.


- Trời ạ, con mẹ nó, tên nào có bệnh dám đánh bản Đế.
Lâm Phàm bị đánh vào hư không, bên tai truyền đến âm thanh vang dội.
- Nhận một gậy của lão Tôn!
Lâm Phàm sững sờ phóng tầm mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, thật sự quá kinh ngạc.
Giời ạ! Hầu Tử...