Người dịch:
Minh Thư
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
- Vĩnh Hằng Chi Vị, Hoang Thần Thiên Vương ta chỉ vì tình thế bắt buộc.
Một đại hán trần truồng, thân hình cao ngất, ước chừng vài chục trượng, làn da màu đồng cổ, tỏa ra hơi thở làm người sợ hãi, đây là cường giả của Cự Nhân tộc, tu vi đã đến Thần Thiên Vị tầng chín Bát Hoang Hợp Nhất cảnh.
Hơi thở chất phác này còn cao hơn một bậc khi so với những cường giả cùng cấp, đặc biệt là Thiết Chùy sau lưng, mặt trên nó có từng tia sét quấn quanh, phù văn điêu khắc đầy thần bí, tỏa ra khí tức hủy thiên diệt địa.
- Cự Nhân tộc từ khi nào có một cường giả như vậy?
Lâm Phàm nghi ngờ, bất quá khi nghĩ đến Khoa Phụ của Cự Nhân tộc, trong lòng đã hiểu hiểu một chút.
Xem ra, mỗi chủng tộc khi có cường giả trở về, tổng thực lực của chủng tộc đó chắc chắn sẽ có tiến bộ lớn.
Giống như Cự Nhân tộc trước mặt hắn đây, nếu như vào năm năm trước, chắc chắn đó chính là cường giả đứng đầu, không thể không có tiếng tăm gì.
- Hoang Thần Thiên Vương, Vĩnh Hằng Chi Vị lần này không nhất định là của ngươi đâu.
Bên cạnh Hoang Thần Thiên Vương cũng không thiếu cường giả, tu vi của bọn họ đều là Thần Thiên Vị tầng chín, khí tức cường đại, nhìn vào đã biết không phải người bình thường, thật sự khác biệt rất lớn với những Đại Thiên chủng tộc mà Lâm Phàm đã thấy năm năm trước..
Đây là do số mệnh, khiến khí thế thay đổi.
Hết thảy những biến hóa này hiển nhiên đều là sau khi những cường giả đó trở về mang đến.
- Con lừa trọc, ngươi có biết lai lịch của bọn họ không?
Lâm Phàm hỏi.
- Thiên Vương? Bần tăng trên đường chạy trốn đã từng nghe nói tới, Đại Thiên chủng tộc có một bảng xếp hạng, top 100 thiên kiêu mạnh nhất của các chủng tộc đều nằm trong đó, mà Hoang Thần Thiên Vương của Cự Nhân tộc này hiện tại chính là Thiên Vương của bảng xếp hạng đó.
Thích Già Tôn giả nói.
Lâm Phàm gật gật đầu, không nghĩ tới còn làm ra một bảng xếp hạng như vậy, sau đó nở nụ cười:
- Con lừa trọc, sao ngươi lại không tiến vào bảng xếp hạng vậy?
- Nguyên bản, ta có thể vào đó chứ, nhưng lại bị Phật Tộc truy sát, cơ hội này tự nhiên cũng biến mất.
Thích Già Tôn Giả tiếc nuối.
...
Lâm Phàm và Thích Già Tôn Giả xuất hiện cũng đưa tới sự chú ý của một số người, có điều, những người này hiển nhiên không thèm để hai người Lâm Phàm trong mắt.
Hiện tại, bọn họ chỉ muốn đợi đến thời khắc ngọn núi này mở ra, rồi sau đó tiến vào bên trong cướp giật cái vị trí Vĩnh Hằng duy nhất kia.
Vĩnh Hằng Chi Vị đã từng là một tồn tại bị hạn chế trong cõi u minh, thế nhưng từ sau khi các cường giả Đại Thiên chủng tộc trở về, những Vĩnh Hằng Chi Vị đều rải rác ở khắp nơi thế giới.
Đối với những cường giả vẫn bị kẹt ở Thần Thiên Vị tầng chín, chỉ cần có thể chiếm được Vĩnh Hằng Chi Vị, rất có thể nhất phi trùng thiên, tiến nhập tầng mười thần diệu Vĩnh Hằng Thần Vị cảnh.
- Lát nữa chúng ta có đi vào không?
Thích Già Tôn Giả hỏi.
- Đi chứ, vì sao lại không? Tu vi bây giờ của ngươi thật sự quá thấp, theo ta làm bạn, áp lực của ngươi khẳng định rất lớn, vì thế nhất định phải tăng tu vi cho ngươi mới được.
Lâm Phàm cười nói.
- Gì chứ?
Thích Già Tôn Giả vừa nghe câu nói của Lâm Phàm, ý muốn tự tử cũng có luôn rồi, cái này có thể không nói tới được hay không, cái gì gọi là áp lực lớn chứ, bần tăng ngược lại một chút áp lực cũng không có a.
Ầm ầm!
Vừa lúc đó, đất rung núi chuyển, ngọn núi cao vút trong đám mây kia đột nhiên chấn động, tựa như bị một đôi tay từ giữa tách đi ra ngoài, một khe nứt to lớn giống như Nhất Tuyến Thiên xuyên qua trong thiên địa.
- Thần Sơn mở rồi!
Khoảnh khắc đó, những cường giả các tộc đang đứng đợi ngay lập tức hóa thành từng đạo cầu vồng đi vào thần sơn.
Đối với những cường giả này, hiện giờ là thời điểm tranh đoạt từng giây từng phút, Vĩnh Hằng Chi Vị chỉ có một, nếu như chậm một bước, rất có thể sẽ bị người khác cướp mất.
- Con lừa trọc, chúng ta cũng vào đi thôi.
Sau khi toàn bộ mọi người đều đi vào, Lâm Phàm mới chậm rãi nói.
Đối với những tình huống như thế này, Lâm Phàm không vội chút nào
Sau khi đi vào Thần Sơn, Lâm Phàm quan sát hư cảnh xung quanh, thần sắc lộ vẻ kinh dị.
Nơi này không giống như một bí cảnh mà càng giống một thế giới nguyên vẹn.
Ngọn núi liên miên, mênh mông vô bờ, đồng thời trong này cũng không có bất kỳ Cổ Thú nào, giống như một thế ngoại đào nguyên, có điều, Lâm Phàm nghĩ ở đây chỉ sợ không đơn giản.
Lâm Phàm phi hành trong hư không, nhìn thấy những cường giả tiến vào lúc trước đang đứng một chỗ, hình như đang thảo luận cái gì đó.
- Bọn họ đang làm gì vậy?
Thích Già Tôn Giả nghi ngờ hỏi, một đám người đứng một chỗ chẳng lẽ đang nói chuyện phiếm?
Khi Lâm Phàm rơi vào đám người, bọn họ mới biết cả đám bị người ta cản đường.
Nhìn về phía xa, bên trong những dãy núi đó có một luồng ánh sáng Vĩnh Hằng Chi Vị thần thánh hùng vĩ, có một nam tử mặt không đổi sắc ngồi ngay ngắn bên trên Vĩnh Hằng Chi Vị đó.
Khí tức bình tĩnh, giống như một cổ tử thi, không có bất cứ động tĩnh gì.
Thế nhưng, theo những cường giả có mặt ở đây, chuyện này chắc chắn không đơn giản, từng người từng người lộ vẻ nghiêm túc.
- Hoang Thần Thiên Vương, Vĩnh Hằng Chi Vị đang ở trước mắt, sao các ngươi còn không đi.
Một nam tử Long Tộc trước đây cũng là Thiên Vương trên bảng xếp hạng ngữ khí kích tướng nói.
- Ha ha, không vội.
Hoang Thần Thiên Vương cười nói.
Tuy là thế, nhưng trong lòng hắn nghi hoặc không thôi, không biết nam tử đang ngồi trên Vĩnh Hằng Chi Vị kia rốt cuộc là ai, nếu không thăm dò rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không động thủ.
- Hừ, Vĩnh Hằng Chi Vị đang ở trước mắt, các ngươi không lên thì để ta lên.
Nam tử Giác tộc kế bên rít gào một tiếng, triển khai võ đạo thần thông, thân thể hóa thành mãnh thú trên đầu có một sừng to, xâm nhập vào trong hư không, phóng về phía Vĩnh Hằng Chi Vị.
Vào lúc này, một ít cường giả xung quanh cũng đứng ngồi không yên, Vĩnh Hằng Chi Vị đang ở trước mắt, không thể không lên trước tranh đoạt cho bằng được.
Phù Phù!
Lại có thêm mấy bóng người phóng lên trời, hóa thành lôi đình, phóng về hướng Vĩnh Hằng Chi Vị.
- Những người này thật bất hạnh.
Lâm Phàm mở miệng nói.
- Có ý gì?
Thích Già Tôn Giả nghi ngờ hỏi.
- Ha ha, quả nhiên quái dị, tên kia luôn xem Vĩnh Hằng Chi Vị là bảo bối, sao lại thành thật đặt Vĩnh Hằng Chi Vị rải rác ở một chỗ nào đó được chứ, hóa ra đang chờ người khác mắc câu a.
- Vị sinh linh trước mặt này chính là kẻ nắm giữ Vĩnh Hằng Chi Vị, bây giờ tuy đã ngã xuống nhưng thần niệm vẫn cực kỳ cường hãn, những cường giả Đại Thiên chủng tộc này mặc dù có tu vi Thần Thiên Vị tầng chín, nhưng nếu chân chính so sánh với Thần Thiên Vị tầng mười, vẫn có chênh lệch quá lớn.
Lâm Phàm nói.
- Ồ! Thì ra là vậy.
Thích Già Tôn Giả đồng ý gật đầu, có điều hắn cũng không đi nhắc nhở đám người phía trước.
Bây giờ thời đại đã thay đổi, trước đây Đại Thiên chủng tộc bị Cổ Tộc trấn áp nên không thể không đoàn kết với nhau, bây giờ, mỗi chủng tộc đều trở nên cường đại, nên hiển nhiên ai cũng sẽ có tư tâm.
Chết thì chết đi, chuyện này không liên quan gì đến ta.
- Vĩnh Hằng Chi Vị của ta chắc rồi.
Một tên Thần Thiên Vị tầng chín rít gào, năm ngón tay nắm lại, hư không nổ tung, muốn cướp lấy Vĩnh Hằng Chi Vị về tay mình.
Mà một ít cường giả còn lại càng không để cho đối phương thực hiện ý đồ, chỉ có thể cố gắng dốc toàn lực.
Vừa lúc đó, bóng người đang ngồi ngay ngắn trên Vĩnh Hằng Chi Vị kia đột nhiên đứng lên, trong chớp mắt, phong vân dũng động, thiên địa rúng động.
Một đạo phong mang phóng lên trời.
Xì xì!
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, nhưng thời điểm thấy không ổn thì những cường giả đang trôi nổi trên hư không đều dừng lại, sau đó bất động như trời tròng.
- Xảy ra chuyện gì?
Những cường giả đang vây xem nghi ngờ không thôi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc đó... Xoạt xoạt!
Đầu của một Thiên Vương trong chớp mắt chia lìa với thân, máu tươi nhuộm đỏ đất trời, một luồng kiếm khí sắc bén từ trong thân thể xuyên thấu ra ngoài.
Ầm!
Một vị Thiên Vương ngã xuống.
Theo sát phía sau, những cường giả khác cũng đều như vậy, thân thể nổ tung, máu tươi nồng nặc xâm nhiễm vào vô số ngọn núi, ngay cả cơ hội Tích Huyết Trọng Sinh cũng không có.