oOo
Lâm Phàm không biết làm sao cho phải. Đẩy ra thì không đúng, mà không đẩy lại càng sai.
Nếu đẩy người ta ra, sau đó nói với người ta rằng: ngày đó ta đùa thôi, cô đừng để trong lòng, thì làm tổn thương người ta đến cỡ nào chứ?
Quên đi, muốn ôm cứ ôm, dù sao cũng không hụt đi xu nào.
Chỉ là Huyền Vân Tiên này có dáng người tốt thật, mặc đạo bào không nhìn ra, ôm lấy mới cảm giác được có hai quả gì mềm mềm đè lên ngực mình.
Vừa lúc này, Huyền Vân Tiên dựa đầu vào vai Lâm Phàm, ôn nhu nói:
- Ôm ta được không?
Vừa nghe đến yêu cầu này, Lâm Phàm run lên. Muội tử, yêu cầu của ngươi có chút quá mức a.
- Đây... Đây rốt cuộc là làm ra cái ác nghiệt gì...
Huyền tông chủ nhìn cảnh tượng hoang đường trước mắt, vô cùng tức giận.
Huyền Vân Tiên là đệ tử do nàng tân tân khổ khổ bồi dưỡng, để đảm nhiệm vai trò tông chủ đời kế tiếp của Huyền Kiếm Các, sao có thể phát sinh cảm tình nam nữ?
Bất kể thế nào, cũng phải cản lại nghiệt duyên này.
- Tông chủ, không nên tức giận, ta đã cho đệ tử đi báo với Lăng Phong rồi. Chỉ cần nó không đồng ý, Vân Tiên nhất định có chỗ cố kỵ.
Một thái thượng trưởng lão nói.
- Cũng chỉ có thể làm như vậy.
Huyền tông chủ gật gật đầu, đem hết thảy hy vọng gửi gắm vào trên người Lưu Lăng Phong.
Nàng biết Huyền Vân Tiên và Lưu Lăng Phong quan hệ rất tốt. Lưu Lăng Phong được Huyền Vân Tiên nhận nuôi từ khi còn nhỏ, mà Lưu Lăng Phong cũng coi Huyền Vân Tiên như mẹ. Nếu Lăng Phong không đồng ý, Vân Tiên nhất định sẽ phải suy nghĩ, sau đó mọi người xúm vào khuyên nhủ, có lẽ có thể thay đổi ý tưởng của Vân Tiên.
....
- Sư huynh, ở phía trước rồi.
Nữ đệ tử kia nói.
- Được, hôm nay ta muốn xem rốt cuộc là tên khốn khϊế͙p͙ nào, cũng dám nhúng chàm sư phụ của ta.
Lưu Lăng Phong gằn giọng. Hắn cho rằng trên thế gian này không có một nam tử nào xứng với sư phụ mình.
Không, có lẽ có một người duy nhất, chính là người cầm roi liên tục quất lên người mình.
Thế nhưng hiện giờ vị kia đã bỏ mình lại, không biết đi đâu mất rồi...
- Sư huynh xem, chính là người kia.
Nữ đệ tử kia chỉ phía trước, nói.
Lưu Lăng Phong nhìn thấy nơi đây vây đầy người, tức giận muốn rút kiếm xông tới cho nam tử kia một bài học. Nhưng khi hắn nhìn rõ mặt của nam tử kia, lập tức lại ngây người.
- Tông chủ, người xem, Lăng Phong tới rồi, hơn nữa nhìn bộ dạng hình như còn muốn liều mạng.
Một thái thượng trưởng lão nói.
- Ừ, đứa nhỏ Lăng Phong này không tệ, không uổng bình thường chúng ta cưng chiều nó.
Huyền tông chủ thở phào một cái, ít nhất còn có hy vọng.
- Vân Tiên rất để ý tới cảm xúc của đứa nhỏ này. Nếu đứa nhỏ này không đồng ý, thì dễ rồi.
Một thái thượng trưởng lão khác nói.
- Xem ra năm đó tông chủ đồng ý cho Vân Tiên nhận nuôi đứa nhỏ này lại là một chuyện tốt. Ai có thể nghĩ đến, hiện giờ sẽ phát sinh loại chuyện này.
- Tốt, hiện tại tất cả phải dựa vào Lăng Phong rồi.
Huyền tông chủ nở nụ cười.
- Chaaaaaaa...
Thân mang theo hy vọng của bao người, Lưu Lăng Phong giờ khắc này kích động đến run lên, chạy như bay về phía Lâm Phàm, rồi giữa đường trực tiếp quỳ hai gối xuống, trượt đến, tạo thành một cảnh tượng làm người ta trợn mắt há hốc mồm.
- Cha à....
Lưu Lăng Phong trượt tới cạnh Lâm Phàm, hai tay ôm chặt đùi hắn, chảy nước mắt khóc rống lên.
Giờ khắc này, thế giới một mảnh im lặng.
Tông chủ Huyền Kiếm Các trợn tròn mắt, đây là chuyện quái dị gì?
Chúng thái thượng trưởng lão Huyền Kiếm Các cũng bị một màn trước mắt hù dọa run lên.
Mà đông đảo đệ tử, cả đám trợn mắt há mồm.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai có thể đến nói cho các nàng biết được không?
Không phải nói, Lưu Lăng Phong sẽ không đồng ý sao? Như thế nào vừa thấy mặt đã bày ra cảm xúc kịch liệt như vậy, còn gọi người khác là cha?
Thậm chí có một ít nữ đệ tử não lắm nếp nhăn nghĩ tới một cái chuyện kinh khủng, hay Lưu Lăng Phong chính là con tư sinh của Huyền trưởng lão cùng nam tử trước mắt này?
Bằng không năm đó vì sao Huyền trưởng lão liều mạng cầu tông chủ đồng ý, nhận nuôi Lưu Lăng Phong.
Nghĩ tiếp tới tuổi của Lưu Lăng Phong, mọi người cũng cảm giác càng thêm khủng bố.
Chẳng lẽ Huyền trưởng lão mười bốn tuổi đã sinh con?
Nếu Lâm Phàm biết ý tưởng của các đệ tử Huyền Kiếm Các, nhất định sẽ phun ra một ngụm máu dài ba mét, đây là đang viết tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết sao...
....
Giờ phút này, không chỉ có người Huyền Kiếm Các bối rối, ngay cả Lâm Phàm cũng triệt để mộng.
Fuc-k..., tại sao tự dưng lại tòi ra một đứa con trai a.
Mà khi nhìn rõ kẻ ôm bắp đùi mình thì Lâm Phàm cũng nhận ra rồi, đây không phải tuyệt thế pêđê từng bị mình dạy dỗ trong rừng cây sao?
- Này này, ngươi đừng có gọi bậy, ta làm cha ngươi khi nào hả?
Lâm Phàm sắp khóc rồi, mọi chuyện có thể bình thường một chút không?
Mình rốt cuộc làm chuyện ác nghiệt gì, để giờ gặp tình huống thế này?
- Không, ngài chính là cha của con. Con coi sư phụ như mẹ, ngài và sư phụ của con ở cùng một chỗ, ngài sau này sẽ là cha con rồi.
Lưu Lăng Phong gắt gao ôm đùi Lâm Phàm.
- Sư phụ, người nói xem, đây có phải là cha con không?
Huyền Vân Tiên nghe được đồ nhi nói vậy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, cuối cùng ngượng ngùng gật gật đầu.
- Cha, ngài xem xem, sư phụ cũng gật đầu.
Lưu Lăng Phong hiện tại hoài niệm một màn ở trong rừng kia.
Bởi vì mình không nghe lời, cha kéo mình vào trong rừng cây nhỏ, dùng roi da hung hăng quật mình. Cái loại cảm giác này, Lưu Lăng Phong vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
Thậm chí một mực hoài niệm những đòn roi "yêu thương" ngày đó.
....
Nếu Lâm Phàm biết ý tưởng của Lưu Lăng Phong, tuyệt đối lại phun máu.
Theo Lâm Phàm, kỹ năng "Dạy dỗ" chẳng qua là khiến đối phương phục tùng. Hắn lại không biết, kỹ năng này có dạy dỗ cả nội tâm tư tưởng của đối phương.
Giờ phút này, trên Huyền Kiếm Các đã tồn tại mấy ngàn năm, xảy ra một màn để cho người "đau lòng".
Mà Lâm Phàm cũng cảm giác hôm nay tới Huyền Kiếm Các chính là một quyết định sai lầm.
- Ngươi trước tiên buông ra.
Lâm Phàm nhìn Lưu Lăng Phong nói.
Hắn cảm giác cần phải nói chuyện tử tế với những người này.
Không phải là tới lấy lệnh bài chí tôn sao? Có cần phải chơi như vậy không? Nếu không phải tâm tính mình đủ mạnh mẽ, không chừng sớm đã bị một màn này hù chết.
- Không, cha, con không buông.
- Buông ra.
- Không, cha.
- Buông ra.
- Không, cha.
....
- Ngươi buông chân cha ra.
Lâm Phàm giờ phút này sắp phát nổ, nhân sinh quan trực tiếp hỏng mất. Tiểu gia còn là xử nam a, làm sao lại nháy mắt liền có một đứa con trai lớn như vậy.
- Vâng, cha.
Lưu Lăng Phong vừa nghe, lập tức buông lỏng chân Lâm Phàm ra, sau đó rất là vui vẻ đứng ở một bên.
- Vân Tiên à, ngươi cũng buông ra đã, chúng ta ngày sau từ từ ôm.
Lâm Phàm hiện tại chỉ có thể ổn định những người này trước, bằng không hôm nay khẳng định đừng nghĩ đi.
- Gọi ta là Tiên nhi được rồi.
Huyền Vân Tiên dịu dàng nói.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại. Gặp loại tình huống này, hắn tình nguyện đại chiến một trận nữa với "Tuyên Cổ Chi Giác" còn hơn.
- Tốt, Tiên nhi, ngươi trước tiên buông ra...
Lâm Phàm thực bất đắc dĩ, nhưng bất đắc dĩ lại có thể thế nào? Hết thảy đều do mình trang bức rước lấy.
Giờ khắc này, Lâm Phàm đã ngộ thật sâu rồi.
Trang bức có phiêu lưu, cần cẩn thận.
....
- Không ngờ vừa tới đây đã có thể nhìn thấy một màn này, thật ra khiến người ta mở rộng tầm mắt, ha ha ha ha...
Đúng lúc này, phía trên không Huyền Kiếm Các, có người xé hư không tới. Mấy đạo thân ảnh lơ lửng trong không trung, nhìn thấy tình cảnh phía dưới thì cùng cười lên điên cuồng.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).