oOo
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đám tông chủ ba mươi tám tông hiện giờ thành thật không ít.
Ánh mắt của đệ tử Cửu Tiêu Tông khi nhìn về Lâm Phàm đã hoàn toàn là vẻ sùng bái rồi.
Sau đó, nghi thức thượng vị tiếp tục tiếp hành trong tốt đẹp.
Lâm Phàm ngồi im tại chỗ của mình, không nói gì. Hôm nay là ngày Tân Phong huynh lên ngôi, mọi chuyện đương nhiên giao cho chủ nhà, hắn chỉ ngồi trấn áp toàn trường là đủ.
Đám tông chủ kia tuy hiện giờ không dám làm ra chuyện gì, nhưng Lâm Phàm biết, những kẻ này còn suy tính rất nhiều điều.
Nghi thức hoàn thành, Tân Phong muốn mời ba mươi tám tông chủ dùng cơm chiêu đãi, có điều đám người này lại uyển chuyển từ chối.
Tân Phong cũng không nói gì thêm, hắn hiểu, sau màn trấn lột của Lâm huynh, đám này muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa mới là lạ.
- Tân tông chủ, bảy ngày sau, bổn tông sẽ đưa quà mừng tới.
Hồng Vân Tông, Hồ tông chủ vẻ mặt đau xót nói.
Đám tông chủ còn lại cũng một lời tương tự. Lần này tiền mất tật mang, thực là một loại bi kịch a.
- Xem ra các vị tông chủ đều vội đi về để chuẩn bị lễ vật rồi. Hôm nay là ngày, vui huynh đệ của ta đăng cơ tông chủ, mọi người đều có lễ vật, sao ta lại không có chứ. Hiện các vị đều có mặt, ta xin bêu xấu, dâng lên trước một phần lễ mọn.
Lâm Phàm đứng lên, tươi cười nói.
Đám tông chủ dừng bước, nhìn phía Lâm Phàm, cũng tò mò không biết lễ vật của người này là gì.
- Bảo linh, mở cửa đi, chuẩn bị thu lễ.
Lâm Phàm hô lớn.
Bảo linh trong bảo khố của Cửu Tiêu Tông đang rất suy yếu. Bảo bối cạn kiệt, không còn bảo khí, ngày lão tan biến đã không xa. Mà vừa nghe được tiếng hô, lão mừng rỡ, vội mở rộng cửa bảo khố.
"Rầm..."
Giờ khắc này, cửa lớn luôn đóng kín ở bảo khố Cửu Tiêu Tông mở ra. Bảo linh không thể ra ngoài, chỉ nghe âm thanh tràn ngập khao khát:
- Bảo bối... Bảo bối đâu...
- Thánh Tông và Cửu Tiêu Tông là hảo hữu nhiều thế hệ, lần này Cửu Tiêu Tông gặp nạn, Thánh Tông tự nhiên không thể mặc kệ, mời quý tông thu lấy phần lễ mọn này.
Lâm Phàm vung ống tay áo, bảo bối trong túi chứa đồ ào ào bay ra.
Bảo khí đậm đặc tràn ngập toàn bộ đại điện.
Mọi người nhìn thấy bảo bối chất đống trước mắt thì đều trợn tròn mắt.
- Điều này sao có thể...
Đám tông chủ ba mươi tám tông triệt để bối rối. Bọn lão không ngờ người này lại xuất ra nhiều bảo bối như vậy.
"Thiên Vẫn thạch".
"Phong Linh châu".
"Thiên Vị quả".
....
Mỗi món bảo bối trong đống kia đều là vô giá, nhiều món tông môn bọn lão cũng không có.
- Ha ha... Bảo bối tới rồi...
Bảo linh ngửi được khí tức của bảo bối, mừng rỡ hô lớn, một luồng lực hút mãnh liệt truyền từ trong bảo khố ra, hút lấy những bảo bối này vào.
Đám người Hồ tông chủ đã hoàn toàn ngây ngẩn, cũng tin chắc một điều: Thánh Tông và Cửu Tiêu Tông căn bản không hề có mâu thuẫn, thậm chí quan hệ còn không tầm thường. Bởi vì những bảo bối này đã ngang với tài sản của tông môn bọn lão, thậm chí còn nhiều hơn.
Đệ tử Cửu Tiêu Tông cũng khϊế͙p͙ sợ nhìn Lâm Phàm. Bọn họ không ngờ quà mừng của Lâm sư huynh lại lớn đến vậy, thậm chí lớn tới mức bọn họ không dám tưởng tượng.
- Lâm huynh, chuyện này...
Tân Phong không biết phải nói cái gì.
Lâm Phàm khoát tay áo:
- Đạo làm khách thôi mà, không cần nói nhiều, một chút lòng thành. Việc của Cửu Tiêu Tông chính là việc của Thánh Tông.
- Lâm huynh, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ trả lại.
Tân Phong không nói gì thêm, hắn rõ Cửu Tiêu Tông đang thiếu nhất thứ này.
Ân tình hôm nay, Tân Phong ghi nhớ trong lòng, chỉ cần đợi qua giai đoạn khó khăn, Cửu Tiêu Tông nhất định sẽ toàn lực báo đáp.
- Trả cái rắm, huynh muốn làm xấu mặt ta sao?
Lâm Phàm vừa nghe, nhất thời khó chịu, đây không phải là coi khinh hắn sao.
Tân Phong cảm kích nhìn Lâm Phàm, không nói gì.
Đám người Hồ tông chủ nhìn một màn trước mắt, không biết có cảm xúc gì.
- Tân tông chủ, vị đại nhân Thánh Tông này, chúng ta cáo từ trước.
Mọi người nói.
Lâm Phàm nhìn đám tông chủ này, mở miệng:
- Các vị chờ một lát, ta còn có một chuyện quên nói.
Đám người dừng bước, không biết đối phương muốn nói gì.
- Vị tông chủ ban nãy bị ta một chưởng đập chết cũng không phải là giết gà dọa khỉ cho các ngươi xem, mà là bản tọa không muốn nặng sát nghiệp, nên mới không đập chết toàn bộ các ngươi ở nơi này. Thế nhưng nếu các ngươi còn dám làm chuyện gì sai lầm, ta cũng không ngại ra tay. Các ngươi nhớ cho kỹ, nếu Cửu Tiêu Tông sau này có chuyện gì xảy ra, bất kể là có phải do các ngươi làm hay không, thì tông môn của các ngươi cũng không cần tồn tại nữa. Các ngươi không tin có thể thử, nhưng đừng trách ta không nói trước.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Đám người Hồ tông chủ sắc mặt như thường, nhưng nếu nói không tức giận trong lòng là giả dối. Lâm Phàm vừa nói lời này, hoàn toàn chính là một cái tát đánh thật mạnh lên mặt của bọn lão.
Nhưng ngẫm lại thực lực của Lâm Phàm, còn thực lực của Thánh Tông, dù bọn lão không phục thì cũng chỉ có thể nhịn xuống.
- Đại nhân, chúng ta hiểu.
Đám người Hồ tông chủ trầm mặc một lát, sau đó ôm quyền nói.
- Ừm, hiểu là tốt nhất, vậy không tiễn các vị nữa.
Lâm Phàm phất phất tay nói.
Đám người Hồ tông chủ cùng một vẻ mặt như đưa đám rời đi.
Mà sau khi toàn bộ người của ba mươi tám tông rời khỏi, các đệ tử Cửu Tiêu Tông lập tức trở nên điên cuồng, mỗi người đều dùng vẻ mặt sùng bái nhìn lên Lâm sư huynh, còn không ngừng hô "Lâm sư huynh vạn tuế".
- Tân huynh, thật ngại quá, lại đoạt mất nổi bật của huynh.
Lâm Phàm cười to nói.
- Ha ha...
Tân Phong cũng cười lớn.
- Lâm huynh, không cần nói nhiều, sau này huynh chính là huynh đệ duy nhất của Tân Phong ta.
- Sao, chẳng lẽ trước kia còn chưa phải huynh đệ?
Lâm Phàm cười nói.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).