Tối Cường Hệ Thống

Chương 244: Cửu Tiêu Tông đã bị các ngươi dày xéo như vậy?

oOo
- Sư tỷ, sư phụ và mọi người có thể chống đỡ đợi chúng ta trở về sao?
Trong khu rừng rậm rạp, một tiểu sư muội, vẻ mặt lo lắng nói.
- Có thể, nhất định là vậy.
Đại sư tỷ gật gật đầu, nhưng vẻ sốt ruột trong mắt lại bán đứng nàng.


Rõ ràng nàng không thể xác định tông môn có thể chống đỡ đến lúc đó hay không.


Các nàng vốn đang sinh hoạt rất vui vẻ trong tông môn. Tông môn không tranh chấp sự đời, rất ít khi tham dự tranh đấu giữa các tông môn khác, thế nhưng ai ngờ có một ngày, tông môn của các nàng lại bị một tông môn cường đại coi trọng.
Bởi thế, diệt tông.


Các nàng nghĩ mãi mà không rõ, Cửu Tiêu Tông là đệ nhất đại tông ở phía Tây, tại sao phải tiêu diệt một cái tông môn nho nhỏ của các nàng, song phương cũng không hề có bất kỳ vướng mắc lợi ích nào cả.


Giờ phút này, các nàng một đường chạy đi, chính là muốn đi tìm người giúp đỡ, giải quyết hiểm cảnh mà tông môn đang gặp phải.
Thế nhưng, lúc này, một thanh trường kiếm bỗng xuất hiện từ trong hư không, cắm xuyên lên mặt đất, ngăn con đường đi lại.


- Đám dư nghiệt Nguyệt Cung Tông, lần này xem các ngươi chạy đi đâu?
Từ trên không, hơn mười bóng người hạ xuống.
- Người Cửu Tiêu Tông đuổi tới.
Mặt các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông trầm xuống.


- Đại sư tỷ, chúng ta làm sao bây giờ. Một nữ đệ tử có sắc mặt tái nhợt cuống lên hỏi. Những đệ tử Cửu Tiêu Tông này xuống tay tàn nhẫn, rất nhiều sư tỷ sư muội đã chết trên tay bọn chúng.
Hơn nữa, họ cũng không ngờ, đã rửa hết bột phấn dính trên người, mà vẫn bị đuổi theo.


Chẳng lẽ trời cũng muốn tuyệt đường sống của Nguyệt Cung Tông sao?
Chiến lực mạnh nhất Nguyệt Cung Tông chỉ là Đại Thiên Vị cao giai, còn xa mới đến đại viên mãn. Nếu không phải có đại trận hộ sơn ngăn chặn, sợ là Nguyệt Cung Tông đã sớm bị diệt.


Nhưng nếu không thể thoát đi tìm hỗ trợ, vậy Nguyệt Cung Tông diệt cũng chỉ là vấn đề thời gian.
- Nhân cơ hội giết ra ngoài.
Trên khuôn mặt của Mộc Hàm hiện lên vẻ kiên quyết.
Tuy rằng rất khó để giết ra, nhưng nếu bó tay chịu trói, thì một điểm hy vọng cũng không có.


Đám đệ tử Nguyệt Cung Tông nắm chặt vũ khí trong tay. Các nàng ít giao tiếp với bên ngoài, càng ít kinh nghiệm thực chiến, giờ đối mặt với một đám người hung ác, trong lòng các nàng rất sợ hãi.


- Ha ha, nghe đồn đệ tử Nguyệt Cung Tông đẹp như thiên tiên, hôm nay vừa thấy, quả là danh bất hư truyền. Mười bảy người cảnh giới Nhập Thần, một người cảnh giới Tiểu Thiên Vị trung giai, rất không tồi, đáng tiếc chưa đủ nhìn.
Một nam tử trung niên bên Cửu Tiêu Tông bước tới.


Nam tử này mũi ưng, mặt rỗ, tà quang lưu chuyển trong đôi mắt híp.
Vốn gã luôn bị trấn áp trong địa lao ở Cửu Tiêu Tông, nào ngờ bỗng được tông chủ thả ra, để cho lập công chuộc tội. Đối với Lê Thiên Hành gã, đây quả thực là trời ban ân.


Lê Thiên Hành có tu vi Tiểu Thiên Vị cao giai, xem như không tệ, đệ tử nội môn trong tông cũng khó so được với gã, mà tội lỗi gã từng mắc, là mê gian một sư muội đồng môn.


Cả quãng thời gian dài bị nhốt, dục vọng nín hồi lâu còn chưa có chỗ phóng thích, hiện giờ đi ra, có người đưa đến tận cửa để phát tiết, cũng không thể lãng phí.
- Các sư đệ, sư huynh cho các ngươi xem một màn kích thích.


Lê Thiên Hành cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt dữ tợn mang theo một tia tà khí.
Trong một sát na, Lê Thiên Hành động thủ, phất ống tay áo, sương mù bỗng bay đầy trời, bao phủ lấy mười tám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông.
- Đừng hít vào, sương mù này có độc.


Mộc Hàm cực kỳ hoảng sợ, vừa nhìn sương mù, nàng cảm thấy có điều không đúng, vội hét lên.
Các đệ tử Nguyệt Cung Tông vội vàng vận chuyển chân nguyên tạo thành một vòng tròn trong bảo hộ quanh người, ngăn cản màn sương này ăn mòn.


- Ha ha, bó tay chịu trói đi, vòng bảo hộ chân nguyên của các ngươi không ngăn cản được thứ này đâu.
Lê Thiên Hành cười lạnh. Thân hình tuyệt mỹ của những nữ đệ tử này khiến gã rất hưng phấn.


Những đệ tử Cửu Tiêu Tông đứng đằng sau, giờ phút này có người khẽ nhíu mày vì loại thủ đoạn hạ lưu này. Nhưng bọn họ lại không dám lên tiếng phản đối Lê Thiên Hành.
Ở trong tông, bọn họ đều đã nghe qua đại danh của gã, hiếu sát, thủ đoạn tàn nhẫn.


- Sư tỷ, ngăn không được rồi.
Một nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông bỗng kinh hô, vòng bảo hộ của nàng vỡ nát, không tự chủ được mà hít phải sương mù màu xanh kia, sau đó toàn thân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, khí lực đứng lên cũng không có.


Mộc Hàm sắc mặt đại biến, vòng bảo hộ của nàng cũng không ngừng bị ăn mòn, rồi rốt cuộc tan thành mây khói.
- Ha ha, sao, Nhuyễn Cốt Tán của lão tử được đấy chứ?


Lê Thiên Hành cười lớn. Tuy gã mới là Tiểu Thiên Vị cao giai, nhưng rất có tâm đắc ở phương diện dùng độc, nhất là hạ độc dược với nữ nhân.
- Ngươi... Đê tiện...


Mộc Hàm ngẩng đầu, căm giận nhìn Lê Thiên Hành. Nàng không ngờ đường đường cao thủ Tiểu Thiên Vị cao giai mà lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu này.


- Đê tiện? Không không... Chẳng qua là không muốn ra tay hủy các mỹ nhân mà thôi, ha ha... Các vị sư đệ, bé con này thuộc về ta, còn lại các ngươi tự chia đi, tùy tiện chà đạp, tùy tiện ngược đãi, ha ha ha ha...
Lê Thiên Hành cười rộ lên, cặp mắt ɖâʍ tà như muốn lột sạch chúng nữ ngay tức khắc.


- Đừng phí sức lực, các ngươi hiện tại ngay cả khí lực tự sát cũng không có đâu. Đương nhiên, sau khi đùa bỡn các ngươi, ta sẽ đích thân tiễn các ngươi về trời...
Lê Thiên Hành lau miệng, phảng phất là thèm thuồng đến không chịu nổi nữa.


- Lê sư huynh, không bằng giết thống khoái đi, loại hành vi xấu xa này, chúng ta không nên làm.
Lúc này, một đệ tử Cửu Tiêu Tông không nhịn được mà nói.
Lê Thiên Hành đang cười, lập tức mặt như sương lạnh, nhìn chằm chằm đệ tử kia, khiến đệ tử kia run lên.
- Sư huynh...


- Sư đệ, ngươi nói hành vi của sư huynh là xấu sao?
Lê Thiên Hành đi tới trước mặt đệ tử kia, mặt lại biến hóa, thành ôn hòa như gió xuân.


- Sư huynh, Cửu Tiêu Tông chúng ta là danh môn, diệt tông của bọn họ là chiến lược từ tông chủ và các trưởng lão, đệ không dám nói bừa, nhưng giẫm đạp đệ tử địch tông như vậy thì có khác gì là tà ma, đệ không đồng ý.
Đệ tử kia hít sâu một hơi, nói.
"Xọcccc..."
- Sư huynh, ngươi...


Đệ tử kia không ngờ Lê Thiên Hành đột nhiên hạ độc thủ, không dám tin nhìn chiếc dao găm đâm lên ngực mình, sau đó tuyệt khí bỏ mình.
- Hừ, không biết tốt xấu.
Lê Thiên Hành hừ lạnh một tiếng, thu lại dao găm bôi kịch độc.
- Các ngươi đều cho rằng sư huynh xấu xa sao?


Lê Thiên Hành lạnh lẽo nhìn mọi người, nếu có ai dám gật đầu, gã không ngại tiếp tục tự tay đưa tiễn đối phương.


Đám đệ tử Cửu Tiêu Tông hoảng sợ nhìn Lê Thiên Hành. Kỳ thật bọn họ đều nghĩ như đệ tử vừa rồi, nhưng dưới ánh mắt uy hϊế͙p͙ của Lê Thiên Hành, không một ai dám lên tiếng. Tất cả chỉ biết nhìn về những nữ đệ tử kia, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.


- Ừm, không ai nghĩ như vậy là tốt nhất. Tiểu mỹ nhân, hầu hạ bản đại gia cho tốt nào.
Lê Thiên Hành cười lớn một tiếng, tiến lên đi đến.
- Đừng tới đây...


Mặt Mộc Hàm tái nhợt, nhưng toàn thân không có một tia khí lực nào, căn bản không thể động đậy được, càng không nói cùng đối phương liều mạng.
....
- Cửu Tiêu Tông đã bị các ngươi giày xéo đến thế này rồi sao?
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn từ hư không truyền đến.


Lê Thiên Hành kinh hãi, không biết là ai.
Mà các đệ tử Nguyệt Cung Tông thì đồng loạt ngẩng đầu lên, từng ánh mắt tuyệt vọng lóe ra ánh sáng hy vọng, tìm kiếm nơi âm thanh phát ra.
Là ai... Rốt cuộc là ai...
-----oo0oo-----


☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).