oOo
Trưởng lão năm tông và gia chủ Yêu gia giờ phút này liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng gật gật đầu.
Bọn lão quyết định rồi, không cứu, có thể bảo trụ tính mạng của bản thân mới là việc quan trọng nhất.
Lúc này, bọn lão thật sự không nghĩ ra, người này rốt cuộc là ai, lật tay một cái đã đập chết Vương Minh Hải? Mà quan trọng nhất là, Táng Hải Yêu Địa không phải chỉ dưới Đại Thiên Vị mới vào được sao?
Đám đệ tử Côn Bằng Tông dùng ánh mắt căm thù nhìn Lâm Phàm. Vương trưởng lão chết, kẻ trước mắt này tội ác ngập trời, bọn họ phải khắc ghi sâu trong lòng, từ nay về sau Côn Bằng Tông cùng kẻ này không chết không ngừng.
Giờ phút này, Lâm Phàm rất muốn nói: "Đây là một cái hiểu lầm".
Thế nhưng những lời này vừa tới cổ họng đã bị hắn nuốt xuống.
Trừ mình ra, đám này biết thực lực thật sự của mình thế nào, bản thân mình là ai đâu?
- Bản tọa vốn không muốn giết người, nhưng người này làm nhiều việc ác, quen giết người cướp của, lấy mạnh hϊế͙p͙ yếu, tội nghiệt quấn thân, bản tọa lần này coi như là thay trời hành đạo
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh, rất nỗ lực tạo ra bộ dạng cao thâm bí hiểm
Gà Con thì còn đang trợn mắt há hốc mồm, không ngừng ngẩng lên cúi xuống cái đầu nho nhỏ, hết nhìn "đại ca" của mình đến nhìn lão già chết đến không thể chết lại trên mặt đất.
Nó không ngờ đồng bọn của mình lại mạnh đến thế, vừa ra một chưởng, trời long đất lở.
Nhưng đối với nó, đồng bọn càng mạnh, nó càng vui vẻ. Chỉ có như vậy mạng gà của nó mới càng thêm an toàn.
Gà Con làm ra cái vẻ đáng yêu dụi dụi đầu vào mặt Lâm Phàm, chân gà lại tiến sát vào thêm một chút, cố để tăng tình cảm.
- Vị trưởng lão này, ngươi nói sao?
Lâm Phàm cười cười nhìn về phía Thanh Hỏa trưởng lão của Liệt Diễm Tông.
Tính tình của Thanh Hỏa trưởng lão vốn nóng như lửa, giờ phút này mặt cũng tái nhợt, phẫn nộ, không cam lòng, cuối cùng sợ sệt gật gật đầu.
- Đúng.
Rõ ràng, không có ai muốn vì người ngoài mà lãng phí cái mạng nhỏ của mình.
Lâm Phàm nhìn nhìn đám trưởng lão tông môn, rồi chợt trông thấy Tần vương vẫn chưa từng nói tiếng nào, đang đứng im không nhúc nhích, thì định nói cho đối phương biết, con của ngươi đã sớm chết rồi.
Nhưng đến khi hắn thấy được ánh mắt lo âu của Tần vương, lại không khỏi mềm lòng.
Chuyện giữa hắn và Tần Thần vương triều rất phức tạp. Con trai của Tần vương bạo ngược, lạm sát kẻ vô tội, Lâm Phàm báo thù cho một trăm lẻ tám dân thôn, không có gì đáng trách.
Mà Tần vương vì con mình báo thù, cũng là chuyện phải làm, ân ân oán oán ai cũng không nói được rõ ràng.
Lại nhìn đến Tần vương, Lâm Phàm coi như đã rõ, Tần vương ngày đó là thế thân, Tần vương hiện giờ mới là Tần vương thật sự.
- Tần vương, ngươi không cần chờ nữa, con của ngươi thiên tư tuyệt đỉnh, được đại năng Thất Thánh coi trọng, trở thành đệ tử thân truyền, mang đi dạy dỗ. Thất Thánh cũng truyền lời, con của ngươi sát khí tội nghiệt quá nặng, dễ gặp Thiên khiển, nếu ngươi muốn con của ngươi bình an, trở về phải đối xử tử tế với dân chúng, thay con mình giảm bớt tội nghiệt.
Lâm Phàm thuận miệng nói dối.
Tần vương nghe được lời này của Lâm Phàm, ánh mắt lo âu lóe ra một tia thần quang, nhưng vẫn có chút hoài nghi nhìn Lâm Phàm.
- Có tin hay không là tùy ngươi.
Lâm Phàm phất tay, cũng không muốn nói thêm, bởi vì đã nói dối thì càng nói càng nhiều sơ hở.
Tần vương nhìn Lâm Phàm, do dự một thoáng, sau đó ôm quyền cáo biệt.
Lâm Phàm không biết Tần vương có tin không, nhưng dưới loại tình huống này, có một câu của người chính là được cấp thêm vô hạn hy vọng.
- Đệ tử Côn Bằng Tông, bản tọa sẽ không giết các ngươi. Nếu các ngươi muốn báo thù, vậy tăng tu vi lên, bản tọa có thể cho các ngươi cơ hội.
Lâm Phàm nói. Thế nhưng cũng không phải là hắn đột nhiên bạo phát thiện tâm, mà là để cho bọn họ về báo cáo với tông môn, lại để đại năng của Côn Bằng Tông tới đuổi giết mình, khi đó ngang với có một nhóm lớn exp "free ship" đến tận cửa.
- Về phần các ngươi, nãy giờ không ngừng vô lễ với bản tọa, bản tọa cũng không muốn chấp nhặt, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, để lại tất cả đồ đạc trên người, bản tọa thay các ngươi phân phát cho thiên hạ, giảm bớt chút tội nghiệt hộ các ngươi.
Lâm Phàm đảo mắt nhìn tới trưởng lão năm tông, nói.
Vốn đám trưởng lão và gia chủ Yêu gia này nghe câu trước của Lâm Phàm với đệ tử Côn Bằng Tông thì thầm vui mừng, cho rằng mình không có chuyện gì, ai ngờ câu sau lại dành riêng cho bọn lão.
Đây rõ ràng là đoạt bảo, nhưng không thèm giết người!
Đám trưởng lão và gia chủ Yêu gia do dự, nhưng thực lực không bằng người, cuối cùng đành cắn chặt răng, ngoan ngoãn bỏ hết đồ ra.
Lâm Phàm hớn hở thu lại đồ của đám người này, tâm tình tốt lên rất nhiều, bởi vì thu hoạch rất phong phú.
Mà trưởng lão năm tông cùng với gia chủ Yêu gia, giờ phút này đều vô cùng buồn bực. Từng chỉ có bọn lão giết người cướp của, đã bao giờ có chuyện ngược lại thế này? Trong mắt bọn lão, người này chính là một kẻ lưu manh, hơn nữa còn hiên ngang lẫm liệt làm trò lưu manh.
Còn đám đệ tử của sáu tông lại cảm thấy thầm may mắn, bởi vì người này không cướp của bọn họ. Thế nhưng bọn họ lại không biết, Lâm Phàm là đang nuôi dê béo mới thịt. Cho các ngươi thời gian lớn lên, sau này thành cao thủ thì cướp sạch, như thế còn tốt hơn ra tay ở hiện tại nhiều.
Lâm Phàm không ngốc, ngốc chính là thế giới này!
Mà vừa lúc này, trời đang quang đãng, đột nhiên mây đen vần vũ, sấm chớp lóe lên.
Một luồng khí tức thần bí từ phương xa từ từ tiến đến.
Lâm Phàm vừa cảm nhận được khí tức này, lập tức biến sắc, bởi vì khí tức này rất quen thuộc. Hắn vội đưa mắt nhìn lên hư không, mày nhíu chặt lại.
Từ trong mây đen, một bóng người nhìn không ra dung mạo cùng giới tính, toàn thân đều bị trường bào màu đen che kín, đang khom người, hai tay nắm chặt hai sợi xích, cõng sau lưng một chiếc quan tài đá rất lớn, di chuyển trong hư không.
Mà chiếc quan tài kia nhìn đầy thần bí cùng tà ác, mặt trên loang lổ vết máu, làm cho người ta dựng tóc gáy.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).