Tối Cường Hệ Thống

Chương 227: Vật bên trong cung điện

Dịch giả: †Ares†
oOo
Giờ phút này, Lâm Phàm sắp khóc rồi. Chỗ này rõ ràng đã không phải là nơi dành cho người a.
Hắn vung Vĩnh Hằng Chi Phủ trong tay, chém về những cánh tay màu đen kia. Thế nhưng chúng nó lại như vô cùng vô tận, toàn bộ không gian nơi này đều bị phủ kín trong những cánh tay đó.


- Con bà nó, là ngươi bức ta. Thương Thiên Kiếm!
Trải qua lần thú triều ở Thanh Lĩnh quận, Lâm Phàm đã ngưng tụ được kiếm thứ hai.
Mà kiếm này được Lâm Phàm gọi là "Nhân Nghĩa Kiếm".


Pháp tướng ma thân ba đầu sáu tay nháy mắt xuất hiện, phòng ngự mọi hướng, phía sau là "Thương Thiên Kiếm" và "Nhân Nghĩa Kiếm" mang theo kiếm ý vô cùng, chặt đứt những bàn tay kia.
- Gà Con, đi ra cho tao.
- Ò ó o...


Giờ khắc này, Gà Con được thả ra từ túi chứa đồ, đang định đắc ý kêu to vài tiếng thì chợt nhìn thấy cảnh trước mắt, đôi mắt to tròn đáng yêu kia trợn lên sửng sốt, rồi vội đập cánh, né một bàn tay màu đen chụp qua.
- Gà Con, đừng kêu nữa, đánh nhau rồi...


Giờ phút này, quanh thân Lâm Phàm hình thành một vùng thoáng đãng, pháp tướng ma thân ba đầu sáu tay phòng ngự kín phía sau, dùng hai thanh kiếm ngưng tụ từ kiếm ý chặt đứt vô số bàn tay đen, mà phía trước được Lâm Phàm dùng Vĩnh Hằng Chi Phủ mở đường.
- Ò ó o...


Gà Con nhìn thấy tình huống xung quanh, giương cao đôi cánh không lông, kêu to mấy tiếng, sau đó chạy thật nhanh trên mặt đất lấy đà, rồi nhảy thật cao lên giữa không trung.
- Ò ó o...


Trong nháy mắt, từ trên người Gà Con tỏa ra một vòng hào quang đỏ, bao trùm trọn cả cái cung điện dưới đất. Những bàn tay đen đầy trời không ngừng vặn vẹo, cuối cùng toàn bộ tan thành mây khói.
Lâm Phàm thấy một màn như vậy, cũng thở phào một hơi.
- Gà Con, mày thật lợi hại.


Lâm Phàm không thể không bội phục, nếu không phải Gà Con tung đại chiêu, có khi hắn còn đang đau đầu.
- ò ó o...
Gà Con khoái trá ngửa cao cái đầu, sau đó khệnh khạng bước tới trước mặt Lâm Phàm, lại nhảy đến vai hắn, cọ cọ lên khuôn mặt Lâm Phàm.


- Tốt lắm, ghi nhớ công lớn ngày hôm nay của mày.
Lâm Phàm được buông lỏng, thoải mái hơn hẳn.
Nhưng ngay khi một người một gà đang đùa giỡn xả hơi, từng đợt tiếng vang truyền tới trong tai của cả hai.
Cả hai ngẩng mặt nhìn tình huống trước mắt, lập tức cùng trợn trừng lên.


Bởi vì sợi dây xích quấn quanh cung điện kia đang mất nhanh hào quang, rồi đứt đoạn thành từng khúc.
- Gà Con, vừa rồi mày đã làm gì thế?
Lâm Phàm ngơ ngác hỏi.
- Ò ó o...
Gà Con chớp chớp mắt, lắc lắc cái đầu nhỏ, giống như là đang nói: "Không biết a."


Lâm Phàm nhìn nhìn cung điện, nuốt một ngụm nước bọt, rồi hét lớn một tiếng:
- Gà Con, chúng ta trốn mau.
Sau đó, hắn tóm lấy Gà Con, rồi co chân mà chạy theo đường cũ.
Nhìn tình hình, Lâm Phàm khẳng định, đại Boss muốn xuất hiện.


Vốn đây nên là chuyện để người ta phấn chấn, nhưng với Lâm Phàm mà nói, Boss không rõ lai lịch chính là nguy hiểm nhất.
Con gà chết tiệt, diệt mấy bàn tay kia là được rồi, sao còn làm gãy cả xích sắt nhà người ta, đây không phải là đào hố chôn mình sao?
"Ầm ầm..."


Cung điện kia hoàn toàn thoát khỏi xích sắt kiềm chế, không ngừng hạ xuống, mà vết máu trên cung điện, ở một khắc này giống như biến thành tươi mới trở lại, tỏa ra khí tức khiến lòng người run sợ.


Lâm Phàm đã sát tới lối ra, chỉ còn một chút nữa sẽ chạy khỏi được nơi này. Thế nhưng ngay lúc hắn nghĩ là đã thoát, từ bên ngoài lối ra bỗng có một bàn tay khổng lồ đánh thật mạnh tới.


Nhìn ngọn lửa đen trên bàn tay khổng lồ kia, Lâm Phàm căng thẳng trong lòng, đó là quái vật người rực lửa ôm bảo rương.
"Ầm..."
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể gia tăng mười vạn exp."


Mặc dù không bị thương tổn, nhưng một đòn này cũng khiến Lâm Phàm không tự chủ được mà lùi lại, mất cơ hội thoát ra.


Tới khi Lâm Phàm đứng thẳng được, quái vật rực lửa kia đã chặn lấy cửa động, biến ảo thành một quầng sáng màu đen. Quấn sáng lóe lên một cái, cuối cùng biến thành một vách đá dựng đứng, chặn toàn bộ đường đi.
Lâm Phàm nhìn bốn phía, một cái cửa ra cũng không có.


- Gà Con, chúng ta xong đời rồi.
Giờ khắc này, Lâm Phàm sắp khóc, vội tìm kiếm lối ra khắp nơi. Trong cung điện kia còn có Boss, tranh thủ nó chưa lộ diện, phải nhanh chóng tìm cách rời đi a.
Thế nhưng mãi vẫn không kiếm được nơi nào để trốn, Lâm Phàm lau mồ hôi trán, trong ánh mắt cũng là lộ ra vẻ bi ai.


- Ngẫm lại, Lâm Phàm ta dù thế nào thì cũng là một thanh niên tốt, nếu hôm nay ngã xuống ở đây, sẽ là một loại tổn thất với tông môn, với Đông Linh châu a.
Đối với Lâm Phàm, ngay sau đây sẽ là thời khác thương tâm nhất, nhưng dù có chết, cũng không thể chết vô danh.


Sau đó, Lâm Phàm dùng ngón tay thay bút, viết lên mặt đất.
"Đông Linh châu năm 6385, Lâm Phàm, tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, sơn môn đặt tại ngọn Vô Danh phong trên Thánh Tông, vì ngăn ngừa thiên hạ trăm họ lầm than, hôm nay đồng quy vu tận với tà ma, chỉ cầu thiên hạ thái bình."
....


Lâm Phàm xem lại hàng chữ trên mặt đất, cũng thỏa mãn gật gật đầu.
- Ò ó o...
Gà Con chợt đụng đụng vào người Lâm Phàm, dường như đang nói: "Còn có em nữa."
Lâm Phàm liếc nhìn Gà Con một cái, cuối cùng viết thêm một câu:
"Sủng vật Gà Con ngã xuống theo tại đây."


Sau đó, hắn còn vẽ bức hình Gà Con.
- Vậy được rồi chứ?
Lâm Phàm cũng chỉ có thể làm thế này để xoa dịu đi cảm giác căng thẳng trong lòng. Tuy rằng không biết trong cung điện là thứ gì, nhưng vẫn phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.


Gà Con tuy không hiểu gì, nhưng nhìn đến bức vẽ bên cạnh, cũng mở cánh kêu to vài tiếng.
Rầm rầm...
Giờ phút này, Lâm Phàm ngưng thần nhìn lại. Ngay lúc ấy, cung điện kia đã hạ hẳn xuống mặt đất, một cỗ khí tức mạnh mẽ đến không thể ngăn chặn tuôn ra.


Vết máu trên cung điện tỏa ra hào quang màu đỏ quỷ dị, rồi rót vào bên trong.
Lâm Phàm chau mày.
Gà Con run run, có chút sợ hãi nấp phía sau Lâm Phàm
- Gà Con, mày trốn trước đi.
Lâm Phàm vỗ vỗ Gà Con nói.
Gà Con run rẩy ò ó o vài tiếng, phảng phất là đang nói: "Gà Con ta không sợ."


- Đừng cản trở, nhanh chóng đi qua một bên.
Lâm Phàm đá cho Gà Con một cái.
Mà Gà Con thì im lìm nhìn Lâm Phàm, sau đó lưng, lại quay lại liếc Lâm Phàm một cái, như là đang nói: "Không phải Gà Con ta nhát gan, mà là lão đại cho ta đi trước đấy nhé."


Sau đó, nó chạy như bay ra một góc xa, núp vào bóng tối, thi thoảng lại ngó đầu gà ra nhìn tình huống bên này.
* * *
"Ầm..."
Giờ phút này, cung điện kia sụp đổ, tro bụi đầy trời che đi tất cả, không nhìn rõ tình huống bên trong.
"Kéttttttt..."


Bỗng từ đống đổ nát truyền ra một âm thanh làm lông tóc dựng đứng. Lâm Phàm nắm chặt Vĩnh Hằng Chi Phủ, sẵn sàng một cuộc ác chiến.
"Uỳnh..."
Trong một sát na, một cột sáng màu đen từ đống hoang tàn kia phóng lên cao, xuyên qua mặt đất mà phóng lên tận trời xanh.


Bên ngoài Táng Hải Yêu Địa, đám người gồm trưởng lão các tông môn, gia chủ Yêu gia, Tần vương vẫn đang chờ đợi, thấy luồng sáng này xuất hiện thì tất cả đều biến sắc.


Bọn họ không rõ đã xảy ra cái gì bên dưới, nhưng cho rằng nhất định là có người đoạt được trọng bảo, chỉ không biết là ai.
Tần vương có chút lo lắng. Y có một dự cảm không tốt, nhưng cảm giác này lại không biết đến từ đâu, chỉ hy vọng hoàng nhi của mình sẽ không gặp chuyện gì.


Y đã tra trong sách cổ về bảo tàng Thất Thánh, đúng là từng có một đại năng như vậy, nhưng cách đây đã quá xa xôi. Mà vị đại năng này cũng thật sự để lại bảo tàng, chỉ không biết hoàng nhi của y có lấy được không.


Rồi y nghĩ, hẳn là chiếm được, bởi vì hoàng nhi của y có bản đồ giấu bảo.
Thế nhưng Tần vương lại không biết, mỗi người tới đây đều có bản đồ, mà đó là công lao của hoàng nhi tốt của y.
....
Dưới lòng đất.


Lâm Phàm lấy tay che mắt. Loại ánh sáng này để cho hắn có cảm giác không thoải mái. Xem ra cột sáng một ngày một đêm lần trước là từ nơi này phát ra.
Lần này cột sáng đen cũng không kéo dài quá lâu, bắt đầu dần dần tiêu tán.


Mà lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy trong đống hoang tàn xuất hiện một cái quan tài đá dựng đứng lên. Quan tài này có phong cách cổ xưa thần bí, mặt trên khắc đầy phù văn ấn ký, nhưng những phù văn ấn ký này đều mờ mịt không phát sáng nữa.


Mà bên ngoài quan tài cũng có một sợi xích quấn quanh, nhưng cũng sớm đã mất đi tác dụng giống phù văn kia.
Lâm Phàm hoảng hốt, bên trong này đến cùng là phong ấn quái vật gì chứ, một tầng lại một tầng phong ấn, chẳng lẽ là một tuyệt thế cổ ma sao?


Lâm Phàm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng quá biến thái nha, lợi hại một chút chút là đủ rồi, đừng là loại mạnh đến nghiền ép tất cả.
"Hít hà..."
Trong quan tài đá truyền ra tiếng hít thở làm người ta kinh hãi, phảng phất là thứ trong đó đã tỉnh dậy.
"Hít hà..."


Lại một lần hít thở nữa.
"Uỳnh..."
Giờ khắc này, Lâm Phàm ngẩng đầu, trên không trung kia đột nhiên ngưng tụ một tầng mây đen xoay tròn, mà bên trong mây có vô số ánh chớp lóe lên. Gió cũng nổi mạnh, rít gào từng cơn, từ bốn phía trên vách đá bỗng đâu xuất hiện vô số u hồn gầm thét.


Những u hồn này sinh tồn trong vách đá, nhưng ngay lúc mây đen kia xuất hiện, chúng nó đồng loạt bay đến bên trong tầng mây ấy.
Lâm Phàm lui về phía sau vài bước, mắt lóe sáng, hắn muốn thừa dịp thứ kia còn chưa tỉnh mà phá hủy.
Thân thể Lâm Phàm bỗng tỏa ra hào quang rực rỡ, mặt cũng trở nên nghiêm nghị.


"Nhất Chỉ Tịch Diệt."
"Thương Thiên Kiếm."
"Nhân Nghĩa Kiếm."
....
Nháy mắt, hư không không ngừng sụp đổ, hai thanh trường kiếm ngưng tụ từ kiếm ý không ngừng xoay tròn, quấy nát toàn bộ hư không.
Thế nhưng, tầng mây đen kia lại không hề hấn gì, vẫn không ngừng súc tích lực lượng.
- Vô dụng?


Lâm Phàm giờ khắc này luống cuống.
"Ầm..."
Tầng mây kia bỗng co rút lại, rồi theo hình xoắn ốc mà chui cả vào trong quan tài đá, im ắng, không có bất cứ động tĩnh gì.


Cái quan tài đá dựng đứng kia nổi lên sương mù đen quấn quan. Sương mù giống như một gương mặt quỷ dữ, không ngừng há cái miệng kinh khủng, phảng phất là đang cười nhạo thế gian.


Đúng lúc này, quan tài đột nhiên mở rộng nắp, trong đó tràn ngập sương đen, rồi một cánh tay đen kịt thò ra ngoài, móng tay hiện màu xanh sẫm.
Sương đen bắt đầu hút lại, rồi rót cả vào trong cánh tay đó.


Giờ khắc này, Lâm Phàm thấy rõ ràng rồi, nội tâm cũng kinh hãi, trong quan tài kia chỉ là một cánh tay.
Một cánh tay không có thân thể.


Cánh tay đen kịt lóe ra từng đợt hàn quang làm lòng người lạnh ngắt, mà trên cánh tay ấy còn được quấn quanh bởi những ký tự màu vàng tối nghĩa, tản ra khí tức vô cùng xa xưa.


Trong một sát na, cánh tay kia khẽ chấn động, từng cái vảy thật nhỏ không ngừng xuất hiện, bao trùm lấy cánh tay, mà dãy ký tự màu vàng giống như đã trở thành vật vô chủ, từng cái phiêu tán trên không trung.


Lâm Phàm nuốt một ngụm nước bọt, cực kỳ căng thẳng. Gà Con đang nấp ở một góc, thấy một màn này, cũng bị hù dọa rúc đầu vào trong cánh, thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy lên, hiển nhiên là bị sợ hãi đến cực hạn.


Cánh tay kia xòe năm ngón tay ra, sau đó từ từ co duỗi, không ngừng phát ra tiếng vang kẽo kẹt, phảng phất là bị phong ấn đã lâu, hiện giờ vận động có chút chưa quen.
Lâm Phàm lập tức dùng hệ thống tra xét, muốn xem tu vi của cánh tay này.
"???"
Thế nhưng ba dấu chấm hỏi, lại làm cho Lâm Phàm nháy mắt phát mộng.


Ý nghĩa ba dấu chấm hỏi tức là tu vi của đối phương cao đến độ cả hệ thống cũng không tra xét nổi.
Lúc này, cánh tay kia cảm ứng thấy Lâm Phàm, bèn xòe năm ngón tay ra, nhất thời năm luồng hào quang như năm cái liềm sắc bén phóng tới, muốn thu gặt Lâm Phàm.
- Thương Thiên Kiếm.


Lâm Phàm cực kỳ hoảng sợ, vội vận Vô Thượng Kiếm Ý, đánh tới năm luồng sáng đen kia.
Thế nhưng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Phàm, Vô Thượng Kiếm Ý nổ tung từng khúc, không hề có chút sức ngăn cản.
"Ầm..."


Năm luồng sáng va chạm với Vĩnh Hằng Chi Phủ, lực phản chấn mạnh đến độ đẩy Lâm Phàm lùi về sau cả trăm thước.


Giờ phút này Lâm Phàm hoảng sợ nhìn lên cánh tay khủng bố kia. Hắn có cường độ thân thể cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, nhưng vừa rồi còn thông qua cả Vĩnh Hằng Chi Phủ ngăn cản, mà cánh tay đó đã khiến hai tay của hắn run rẩy không thôi.
Thật mạnh...
-----oo0oo-----


☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).