Tối Cường Hệ Thống

Chương 177: Chuyện kinh khủng xảy ra

Dịch & Biên:
†Ares†
oOo
Đội xe này chạy trong sa mạc, bánh xe in hằn lên lớp cát mềm mại những vệt thật dài. Hai bên đội xe là một nhóm binh lính mặc giáp đen, cưỡi hung thú đi cạnh, mỗi người đều cầm trường đao tỏa ra hào quang sắc bén, uy hϊế͙p͙ lòng người.


Trong đội xe có mấy chiếc cũi sắt, giam cầm toàn là hung thú uy mãnh, thế nhưng giờ chúng nó lại không có chút sức lực nào mà nằm sấp trên sàn cũi, chỉ có ánh mắt cùng những tiếng rít gào là không bớt chút hung ác nào.


Những binh lính giáp đen này vừa di chuyển vừa cảnh giác nhìn quanh, thi thoảng ánh mắt đảo tới đám hung thú trong cũi thì không nhịn được mà tươi tỉnh hẳn lên, bởi vì đây là thu hoạch lớn nhất của bọn hắn suốt một tháng qua.


- Lần này nhờ có tiểu thư xuất hành cùng chúng ta nên thu hoạch phong phú, chắc sẽ bán được cái giá tốt lắm đây.
Một gã thị vệ giáp đen cười nói.


Tuy rằng lần này nguy hiểm trùng trùng, nhưng dưới sự chỉ huy của tiểu thư, cũng không xuất hiện thương vong, còn bắt được sáu con hung thú cảnh giới Tiên Thiên đại viên mãn.
Thị vệ thúc hung thú đang cưỡi ghé vào bên cạnh chiếc xe ngựa phong cách cổ xưa đi phía trước, cung kính nói:


- Tiểu thư, phía trước chính là Hắc Hạp Cốc, cần phải cẩn thận.
Ở bên trong sa mạc Tử Vong, không chỉ cần phải chú ý đám hung thú ẩn núp dưới đất, mà càng phải để ý nhiều hơn tới đám cướp nơi này.
Sa Mạc Thập Tứ Phỉ, đó là tồn tại còn kinh khủng hơn cả hung thú trong sa mạc Tử Vong.


- Nhớ nhắc mọi người chú ý nhiều hơn.
Từ trong xe ngựa truyền ra một giọng nói trong trẻo ngọt ngào như là tiếng của thiên nhiên, chỉ nghe thôi đã khiến người ta mê say.
Thị vệ giáp đen cung kính nhìn từ ngoài chiếc xe, trong lòng không khỏi nghĩ, thế gian tại sao lại có nữ nhân như vậy.


Cũng không biết hạng người thế nào mới có thể chiếm được trái tim của tiểu thư.
Cách đó không xa, cát bụi bay lên, một đám người cưỡi trên mình hung thú, chạy rất nhanh bên trong sa mạc.


- Hặc hặc, một tháng trước đã chú ý tới bọn chúng rồi, không ngờ qua một tháng đã có thu hoạch trở về, đúng là tiện nghi cho chúng ta.
Cầm đầu đám người là một sa phỉ chỉ có một mắt, khuôn mặt hung ác cười rộ lên.
(Sa phỉ: cướp sa mạc)


Kẻ này chính là thủ lĩnh của mười bốn sa phỉ, Sa Độc Long, Nhập Thần trung giai, thân kiêm tám loại công pháp.
Mỗi loại công pháp trong đó đều là Huyền giai hạ phẩm, khiến hắn có thực lực kinh người, xem như nhân vật số một trong sa mạc Tử Vong.
Mười ba sa phỉ còn lại cũng đều lấy chữ "Sa" ở đầu tên.


Sa Đạo Thiên, Sa Diệt Hung, Sa Vô Hành v.v…
Sa Mạc Thập Tứ Phỉ này hoành hành ngang ngược ở sa mạc Tử Vong, người đi qua sa mạc Tử Vong không chỉ cần cảnh giác hung thú bên dưới cát mà còn phải cẩn thận mười bốn tên giặc cướp này.


Mười bốn sa phỉ không có thủ hạ, chỉ có mười bốn tên cùng hành động một lần, thuộc về cấp bậc bá chủ trong sa mạc rộng lớn này. Đã từng có cao thủ muốn tru diệt đám tai họa muôn dân này, nhưng đáng tiếc lại bị bọn chúng giết ngược lại, chôn thây trong sa mạc.


Bởi vậy từ đó không còn cao thủ nào nói muốn thay trời hành đạo đến tru diệt Sa Mạc Thập Tứ Phỉ nữa rồi.
- Sáu con hung thú cho các đệ, con bé kia thuộc về lão tử.
Sa Độc Long cười lớn nói, giống như tất cả chuyện này đều ở trong lòng bàn tay.


- Hặc hặc, lão đại tận hứng xong nhớ cho bọn đệ hưởng ké đấy, thật muốn thưởng thức qua mùi vị của tiểu thư Cung gia.
Sa Diệt Hung dáng người thấp bé, lè lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, ánh mắt ɖâʍ tà nói.
- Được…
....


Giờ phút này, đội xe đã đi tới gần biên giới của sa mạc Tử Vong. Nơi đây là một khe núi tạo thành từ hai vách núi thẳng đứng, không cao không thấp, vừa đủ để ngăn cách sa mạc thành hai, chỉ để lại một thông đạo ở giữa này.
- Tiểu thư, đã đến Hắc Hạp Cốc rồi.


Một gã thị vệ giáp đen ra hiệu cho đội ngũ dừng lại, sau đó cảnh giác nhìn chung quanh nói.
Cánh cửa nhỏ trên xe ngựa bị đẩy ra, một người từ bên trong bước ra ngoài.


Một thân áo lụa trắng không tì vết, hai lọn tóc mai ôm sát phụ trợ cho dung mạo tuyệt thế, đôi mày nhỏ tinh tế, vẻ mặt dịu dàng bình thản… tất cả tính từ đẹp đẽ nhất đều tập hợp trên người nữ tử vừa xuất hiện.
- Gặp nguy hiểm.


Cung Băng Dạ chăm chú quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi bật thốt mấy chữ.
Sắc mặt thị vệ giáp đen đại biến, lập tức ra hiệu cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
- Hặc hặc, không hổ là tiểu thư thông minh nhất của Cung gia, vừa nhìn đã biết nguy hiểm.


Lúc này, mười bốn thân ảnh bay xuống từ vách đá, mà mười bốn con hung thú làm thú cưỡi thì nhe nanh mở vuốt phủ phục bên trên vách núi, mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm vào phía dưới.
- Sa Mạc Thập Tứ Phỉ!


Vừa thấy bóng người, đám thị vệ đã biến sắc, hiển nhiên không xa lạ gì với đại danh của mười bốn sa phỉ.
- Các vị hảo hán, quy củ chúng ta biết, tiền tài có thể lưu lại, còn sáu con hung thú để chúng ta mang đi được không?
Thị vệ giáp đen đứng cạnh Cung Băng Dạ nói.


Hắn biết mười bốn sa phỉ xuất hiện, muốn mở đường chạy là chuyện không thể.
Sa Độc Long cười cười, sờ sờ con mắt đã bị mù:
- Tiền tài lưu lại, hung thú lưu lại, tiểu mỹ nhân này cũng lưu lại, các ngươi có thể lăn.


Thị vệ giáp đen biến sắc, thoáng hiện vẻ giận dữ, nhưng lập tức bình tĩnh nói:
- Vị này chính là tiểu thư Cung gia…
Thị vệ giáp đen còn chưa nói hết đã bị Sa Độc Long cắt lời:


- Hừ, lão tử muốn chặn chính là tiểu thư Cung gia. Con mắt này của lão tử là do gia chủ Cung gia của các ngươi làm mù, đáng tiếc là lão già kia đã chết ở nơi này.
- Nhưng không sao, khuê nữ của lão lại bị chúng ta đùa bỡn một phen cũng đã đủ sảng khoái rồi.


Sa Độc Long cười tà, mười ba sa phỉ còn lại cũng ɖâʍ đãng cười rú lên hùa theo.
- Tiểu thư, đợi lát nữa ta bảo hộ người rời đi trước, mọi người sẽ chặn ở sau, chúng ta không không phải là đối thủ của đám giặc cướp này đâu.
Thị vệ giáp đen nói.


Cung Băng Dạ nhìn mười bốn sa phỉ, trong mắt lóe ra hận ý.
- Tiểu mỹ nhân, đừng có dùng loại này ánh mắt nhìn lão tử, cái kiểu này làm cho lão tử rất là khó chịu đấy. Không cần nôn nóng, đợi lát nữa lão tử sẽ để ngươi được sung sướng, cam đoan nhớ mãi không quên.


Sa Độc Long cuồng tiếu.
Đối với Sa Độc Long mà nói, chuyện khiến hắn căm giận nhất là lão già Cung gia kia đã khiến mắt của hắn bị mù.


Năm đó gia chủ Cung gia vì tru diệt Sa Mạc Thập Tứ Phỉ mà mang người tới sa mạc Tử Vong. Trong lúc giao thủ, Sa Độc Long bị trúng một chỉ mù mắt, còn gia chủ Cung gia thì bị Sa Độc Long dụ tới một nơi hung hiểm rồi bị hung thú nơi đó cắn nuốt.


Hiện giờ tiểu thư Cung gia này xuất hiện, Sa Độc Long muốn hung hăng tra tấn một phen, xem như báo mối thù năm đó.
Cung Băng Dạ khẽ nhíu đôi mày đẹp, xoẹt một tiếng, rút trường kiếm ra.
Sa Độc Long vung tay lên:
- Nam giết toàn bộ, nữ lưu lại.


Mười bốn sa phỉ hét lớn một tiếng, đồng loạt rút binh khí rồi lao đến.
Nhưng đúng lúc này, đám hung thú trên vách núi bỗng rống lên sợ hãi rồi nhảy cả xuống, vừa tiếp đấp lập tức luống cuống co cả bốn chân chạy tứ tán, giống như chuyện kinh khủng gì đó sắp đến.


Sáu con hung thú vô lực trong cũi sắt cũng hoảng sợ rít gào lên, cố nhấc cái thân thể vô lực để va đập vào thành cũi.
Giờ khắc này mọi người nghi hoặc vạn phần.
- Chuyện gì thế này?


Mười bốn sa phỉ thấy đám thú cưỡi khác thường như vậy thì giận dữ gầm lên, thế nhưng giờ chúng nó lại như là gặp ma, căn bản không nghe chỉ huy, thậm chí có hung thú không biết chạy đi đâu, trực tiếp đâm đầu vào vách núi, tự sát mà chết.
- Tiểu thư, những hung thú này bị làm sao vậy?


Cung Băng Dạ cũng kinh ngạc trước chuyện trước mắt, lắc lắc đầu.
Mà ngay trong một tích tắc sau, vách núi rung chuyển, một vật thể gì đó chợt phá đất cát mà ra.
- Ái ui, tổ sư mày, chậm một chút…