Tối Cường Hệ Thống

Chương 138: Ta muốn xuất tông

Dịch & biên: †Ares†
oOo
Một tháng sau.


Lâm Phàm khoanh chân tu luyện. Lãng Triều Kình hiện giờ đã lên tới mười hai tầng kình lực; Vô Tướng Thiên Ma và Kiếm Ý cùng đạt tới cảnh giới đại viên mãn là tầng 3; Xoay Chuyển Càn Khôn, Hắc Hổ Đào Tâm, Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ v.v… thì vẫn dậm chân tại chỗ như trước.


Nhất là công pháp tăng phúc Long Hoàng Phách Thế, còn chưa tăng nổi cả một cọng lông.
Tu vi tự thân càng là không có bao nhiêu tiến bộ, nhiều exp như vậy, nếu dựa vào cắn thuốc thì không biết tới bao giờ mới đầy.


Dù mỗi ngày luyện chế không ít đan dược, nhưng đại đa số đều là đan dược sơ cấp, ăn vào không tăng được bao nhiêu exp.
- Không được, nhất định phải ra ngoài một lần.
An nhàn quá mức làm cho Lâm Phàm cảm thấy cả người khó chịu, giống như toàn thân chẳng còn tí sức nào cả.


Mục tiêu của hắn còn rất lớn, rất xa, giờ cứ sống an nhàn như vậy sẽ khiến tâm tính bị biến chất.
An nhàn không phải tác phong của ca, cứ tiếp tục nhàn nhã như vậy, ca vẫn còn là ca sao?
Tiên Thiên sơ giai (60 triệu/ 100 triệu)
Từng này exp không biết tới lúc nào mới có thể đầy nữa.


Chẳng qua nếu có thể đột phá cánh cửa Tiên Thiên sơ giai, vậy lượng exp cần thiết sẽ giảm bớt.
Nhưng tóm lại nhất định phải ra ngoài một phen, vì exp, cũng vì để nhìn thế giới này rộng lớn tới cỡ nào.
Lâm Phàm đứng lên, đẩy cửa phòng ra, hai mắt chăm chú nhìn hư không, lòng đã hạ quyết tâm.


- Sư thúc.
Lúc này Thiên Vũ từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Lâm Phàm, lập tức tiến lên ân cần chào hỏi.
Trong khoảng thời gian này, Thiên Vũ cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của mọi người ở Vô Danh phong, đồng thời bồi dưỡng được cảm tình thâm hậu với hai người Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác.


Nhất là Trương Nhị Cẩu, Thiên Vũ lại càng có hảo cảm.
Mặc dù ở trong mắt Thiên Vũ, Trương Nhị Cẩu tu vi thấp, thiên tư không được, nhưng thời gian dài ở chung, hắn phát hiện Trương Nhị Cẩu luôn quan tâm đến mình, để hắn nhớ lại sự quan tâm của huynh trưởng trong nhà khi hắn vẫn còn là phàm nhân.


- Ừm, tu vi đã tiến vào Tiên Thiên sơ giai, không bao lâu nữa là có thể khôi phục hoàn toàn rồi.
Lâm Phàm nhìn Thiên Vũ nói.
Trong đoạn thời gian này, căn cơ của Thiên Vũ đã được Lâm Phàm dùng đủ loại dược liệu để khôi phục hơn phân nửa.


- Tất cả đều là nhờ sư thúc ban cho đệ tử cơ hội tân sinh, đệ tử vĩnh viễn khắc ghi.
Thiên Vũ cung kính nói.
Ở bên Lâm sư thúc thời gian càng dài, Thiên Vũ càng cảm thấy sư thúc thần bí.


Nhưng Thiên Vũ lại không biết, vị sư thúc giống như thần trong lòng hắn cũng đang buồn rầu không thôi. Vì muốn để lại trong lòng hắn một ấn tượng không thể xóa nhòa, Lâm Phàm phải làm bộ thâm trầm rất là vất vả, không có lúc nào được sống với bản chất thật.


Thế nhưng Lâm Phàm cho rằng tất cả chuyện này đều đáng giá, bởi căn cứ báo cáo của Trương Nhị Cẩu, nội tâm của Thiên Vũ đang dần dần thay đổi, tiếp tục kiên trì hẳn là sẽ có thể dụ dỗ để hắn ở hẳn lại đây.
- Tông chủ, chúng ta đã trở lại.


Giờ phút này Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác từ đằng xa xuất hiện.
Từ mấy ngày trước Lâm Phàm đã nảy ra ý định xuất tông, cho nên sai hai người đi vào tông môn tìm hiểu tin tức một phen.
- Có thu hoạch gì không?
Lâm Phàm hỏi.


- Có ạ, bọn đệ tử nghe được tin từ nội môn là tông môn sẽ cử đệ tử nội môn đi Phiêu Miểu Tuyết phong vào sáng ngày mai.
Trương Nhị Cẩu nói.
Lâm Phàm nhìn về phía Thiên Vũ. Thiên Vũ là đệ tử nội môn, hẳn sẽ biết đó là nơi nào.


Thiên Vũ cảm nhận được ánh mắt của Lâm sư thúc, bèn nói:


- Sư thúc, Phiêu Miểu Tuyết phong kia nằm ở thành Dung Thiên. Ngọn núi đó quanh năm bốn mùa gió tuyết không ngừng, cũng là nơi mãnh thú tụ tập. Thành Dung Thiên chính là được các đại tông môn lập ra để trấn thủ ở đó, ngăn cản mãnh thú xâm lấn.
Lâm Phàm gật đầu, lại quay sang Trương Nhị Cẩu:


- Có tìm hiểu được lần này đi Phiêu Miểu Tuyết phong là chuyện gì không?
- Có ạ, nhưng không rõ thật hay giả. Hình như tại đó xuất hiện một con mãnh thú cảnh giới Thiên Vị, tình huống cụ thể thì không rõ lắm.
Trương Nhị Cẩu nói.


- Sư thúc, có lẽ tông môn muốn cử người đi giết con mãnh thú này. Mãnh thú Thiên Vị toàn thân là bảo, thế nhưng cũng cực kỳ hung hiểm, chỉ sợ các tông đều có hành động.
Thiên Vũ một bên nói. Hắn từng tham dự qua loại chuyện này, trong lòng tự nhiên hiểu rõ.


- Thì ra là thế. Được rồi, mọi người đi nghỉ đi.
Lâm Phàm khoát tay áo, sau đó đi xuống núi.
Hắn muốn tới chỗ của tông chủ để xin đi cùng.


Lâm Phàm thích nhất là giết mãnh thú. Exp nhiều, còn dễ dàng có được bảo bối. Nếu cứ quanh quẩn trong tông thì không biết tới khi nào mới có thể thăng cấp.
- Tông chủ đi đâu thế nhỉ?
Trương Nhị Cẩu nghển cổ nhìn theo, thắc mắc.
- Hẳn là sư thúc cũng muốn đi Phiêu Miểu Tuyết phong.


Thiên Vũ nhìn bóng lưng sư thúc rời đi mà nói.
....
Một đường đi xuống, Lâm Phàm nhận được vô số lời chào hỏi cùng ánh mắt sùng bái từ các đệ tử ngoại môn. Hiện tại, lý tưởng duy nhất của bọn họ là có thể trở thành đệ tử của Vô Danh phong.


Thế nhưng Lâm sư thúc mãi vẫn không thấy có ý định chiêu nạp đệ tử, các đệ tử ngoại môn này cũng chỉ biết tiếc nuối trong lòng.
Tại sao trước kia không nhìn ra Vô Danh phong có tiềm lực như vậy chứ? Giờ muốn gia nhập cũng quá khó khăn.
....


Lâm Phàm đi thẳng một mạch tới đại điện của tông chủ Thánh Tông.
- Lâm Phàm cầu kiến tông chủ.
- Vào đi.
....
Tiến vào đại điện, thấy đã có vài thái thượng trưởng lão bên trong, Lâm Phàm lập tức nở nụ cười, chào hỏi:
- Bái kiến các vị sư huynh.
- Thì ra là sư đệ a…


Một tiếng sư đệ này khiến mấy vị thái thượng trưởng lão rất là không thoải mái. Bọn họ đã một bó tuổi, lại phải kêu một thanh niên tí tuổi đầu làm sư đệ, thật đúng là quái dị.


Thế nhưng cũng không có cách nào. Hiện giờ Lâm Phàm là phong chủ Vô Danh phong, lại tự lập tông môn, nhìn từ địa vị chính là ngang hàng với họ.
Mà vai vế thì xem như nhập môn chậm một chút, gọi là sư đệ cũng hợp tình hợp lý.
Yến tông chủ nhìn thấy Lâm Phàm, cười hỏi:
- Có chuyện gì?


- Tông chủ, sư đệ nghe nói đệ tử nội môn sắp đi tới Phiêu Miểu Tuyết phong đúng không, cho nên sư đệ tới để xin được đi theo.
Lâm Phàm nói.
- Không được!
Lâm Phàm vừa dứt lời, những thái thượng trưởng lão kia đã cùng lên tiếng bác bỏ.


Hiện giờ Lâm Phàm có được thủ pháp Nhất niệm thành đan, đã là bảo bối của tông môn, sao có thể cho đi tới hiểm địa mạo hiểm chứ.


Huống hồ những tông môn khác dù không có oán cừu với Thánh Tông, nhưng rất khó cam đoan bọn họ sẽ không hạ sát thủ khi biết Thánh Tông có đệ tử có bản lĩnh ‘Nhất niệm thành đan’.
-----oo0oo-----