Năm nay có một người nào đó ở Sài Gòn hay Hà Nội, hoặc ở một tỉnh lỵ nhỏ, hiện mới ra trường với hai bàn tay trắng, nhưng trong 20 năm nữa người ấy sẽ là một kỹ nghệ gia có tiếng hoặc một nhà buôn triệu phú.
Năm nay có một người nào đó... rất có thể là một người bạn học của anh, mới bước vào trường đại học,nhưng vào năm 1974 anh ta sẽ trở thành một nhà bác học khắp thế giới đều biết tiếng.
Năm nay có một người nào đó... hiện đang viết những tin vụng vặt cho một tờ báo vô danh, hoặc đang sống lay lất để viết những bộ tiểu thuyết mà chưa có một nhà xuất bản nào dám nhận in, nhưng vào năm Giáp Dần, tên người ấy sẽ đặng ghi vào lịch sử văn học nước nhà.
Thưa anh, tôi không biết lấy số cũng không biết đoán vẻ, nhưng tôi có thể nói một cách chắc chắn với anh rằng. NĂM NAY CÓ MỘT NGƯỜI NÀO ĐÓ... SẼ LÀM NÊN MỘT SỰ NGHIỆP VẺ VANG TRONG 20 NĂM TỚI ĐÂY. Tôi dám quả quyết như thế, vì trong 20 năm tới đây những người hiện nay đang cầm đầu những nghành hoạt động trong nước đã làm xong nhiệm vụ của họ, đã đến tuổi về hưu, thì tất phải có lớp người mới thay thế họ.
Và tôi cũng có thể nói thẳng với anh rằng: hiện nay đã có rất nhiều người đang dự bị để lãnh những trách nhiệm cao cả trong xã hội tương lai ấy.
Đó là những người hiện đang "GIAM" mình trong vòng học hỏi, đang cặm cụi "TRUI" vào lò những thực tế mới hiểu biết, đang "LIỀU" lãnh thử thách để hành động, đang "NỔ LỰC" vuợt qua mọi khó khăn...
Đó là những người "khỏe", "những người đắc lực" những người có nhiều hy vọng để thay thế lớp người ưu tú của nước nhà hiện nay.
Còn hạng "tài hoa son trẻ" chỉ biết cười với đùa, xem đời như một trò chơi, hạng "người máy" chỉ biết hành động theo lệnh của người khác mà không hiểu đẻ ra một sáng kiến nào, hạng "người bông gòn" hay sợ bẹp, không biết nỗ lực, chỉ có thể làm những nấc thang cho hạng người "đắc lực" đạp lên tiếng tới để nhận lãnh những trách vụ cao cả mà người đời fải giao phó cho họ.
Lẽ phải là thế: vì ở nước nào cũng thế, sự tiến bộ hay chăng là do công trình của những người "đắc lực" những người họat động, dám liều, chịu làm, chứ không pảhi do những nhà tri thức thuần túy giam mình trong tháp ngà, những người nhúc nhát hay sợ thất bại, những người thích nói hơn thích làm.
Đây là một ý tưởng có thể giúp một người nào đó... thêm phấn khởi để mạnh bước trên con đường sự nghiệp. Một sự nghiệp mà năm 1974 sắp tới, anh cũng như tôi sẽ đặng thấy lớp khải hoàn.
Và biết đâu... một người nào đó là chính là "ANH". Đó là điều tôi mong ước và cầu chúc anh trong dịp năm mới này...