Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 8-1: Vụ án thứ 8: Necronomicon : Cuốn sách

Lúc An Cách Nhĩ và Mạc Phi trở về nhà, đó đã là buổi trưa của ngày hôm sau.

Vừa bước vào cửa liền thấy Thân Nghị tay cầm dĩa bánh ngọt, vừa ăn vừa đỏ mặt.

Oss vọt vào trong, “Đói quá trời quá đất!”

“Đội trưởng, vụ án phá được rồi!” Tôn Kỳ nói cho Thân Nghị biết.

“Hả? Ờ.” Thân Nghị gật đầu một cái, tiếp tục đỏ mặt ăn bánh ngọt.

An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi buồn bực, Thân Nghị sao lại phải đỏ mặt? An Cách Nhĩ ngồi xuống bên cạnh ông, hỏi, “Ai, chú có làm chuyện gì kì quái với Emma không vậy?”

“Không có! Dĩ nhiên là không có!” Thân Nghị vội vàng phản biện, “Tôi rất kính trọng Emma.”

“Ân, vậy thì tốt.” An Cách Nhĩ cười cười, vươn tay vuốt bộ lông mềm mại của Ace.

Mạc Phi bưng một tách hồng trà cùng điểm tâm ra cho An Cách Nhĩ, sau đó vào trong phụ Emma làm cơm trưa.

An Cách Nhĩ tựa trên ghế sô pha, cảm thấy là lạ, liếc một cái liền thấy bó hoa hồng trên bàn, không nhịn được cười thành tiếng, “Chú rất biết hành động nha, không tồi!”

“Hả?” Thân Nghị không hiểu nhìn hắn.

“Đội trưởng, lần đầu hẹn hò đã tặng hoa hồng rồi sao? Động cơ không đơn giản nha!” Tôn Kỳ cười hì hì nói.

Thân Nghị cả kinh, sặc bánh ngọt, vội vàng lắc đầu, “Ách… không phải, cái này không phải tôi tặng.”

“Không phải chứ?” Tôn Kỳ xoay mặt nhìn bó hoa hồng, “Cái này là hoa hồng đen, mắc lắm nha!”

“Hoa hồng đen?” An Cách Nhĩ cũng cau mày nhìn kỹ, “Rõ ràng là màu đỏ mà?”

“Là màu phấn đó, hai người không thấy xung quanh có vòng đen à!” Tôn Kỳ nghiêm túc nói, “Đây là loại rất đắt, trong nước khẳng định không có cách nào trồng được!”

Thân Nghị cười cười, “Tôi còn tưởng chất lượng không tốt, qua một đêm đã héo, hôm qua nhìn đỏ hơn hôm nay.”

“Cái gì?!” Không đợi An Cách Nhĩ gật đầu, Tôn Kỳ chợt nhảy dựng lên.

Mọi người không hiểu nhìn cô, “Sao cô lại kinh ngạc như thế?”


“Là hoa hồng đổi màu! Là đổi màu đó!” Tôn Kỳ cầm lên ngửi một cái, “Là rất đắt, cực kì đắt, đắt lắm lắm luôn á!”

An Cách Nhĩ và Thân Nghị nhìn nhau một cái, trong lòng nói, cái bà này có cần thổi phồng dữ vậy không.

Tôn Kỳ tay cầm bó hoa, nhìn thấy tấm thẻ kia, trên đó có in hình vương miện.

“Đây là cái gì?” An Cách Nhĩ đưa tay nhận thẻ, cau mày nhìn một lát, chưa từng thấy bao giờ, vương miện nhìn rất kỳ lạ, chính giữa có vài khối bảo thạch. Vương miện ở mỗi thế kỉ, mỗi quốc gia đều khác nhau, loại này chắc là vương miện của đức vua, cụ thể là ở thời kì nào, có thể cần phải tra một chút.

“Oa, mười hai đóa!” Tôn Kỳ xoay đầu nói, “Rất chịu chi tiền nha, có ai đang theo đuổi Emma hả?”

Thân Nghị lập tức cảm thấy nguy hiểm, “Bó hoa này rất đắt sao?”

Tôn Kỳ lập tức gật đầu, “Ân, hết mấy vạn đó chú!”

Thân Nghị cau mày, lòng nói, đồ xa xỉ! Thứ lãng phí! Đồ phô trương! Không có phẩm vị!

An Cách Nhĩ cầm lấy bó hoa nhìn nhìn, “Ân, nhìn kỹ thì đúng là rất đẹp, có thể đổi màu.”

“Lát nữa sẽ chuyển hết sang màu đen đó!” Tôn Kỳ kích động nói, “Nhìn đẹp ghê, mười hai đóa, có nghĩa là…” Suy nghĩ một lát, cô lấy di động ra, “Để tôi lên weibo hỏi.”

An Cách Nhĩ nhấc mi — Lại là đồ khoa học kỹ thuật với truyền thông, thấy mắc ghét!

Mạc Phi bước tới, ngồi đối diện An Cách Nhĩ, cầm lấy bó hoa, “Xác định là tặng cho Emma sao?”

An Cách Nhĩ nheo mắt lại, trong lòng có chút buồn bực, Mạc Phi không được tự nhiên hả? Sao lại không ngồi cạnh mình mà lại ngồi đối diện? Còn ngồi gần Cửu Dật nữa chứ… Yêu Cửu Dật hả? Phải giết Cửu Dật! [Trời đất quỷ thần ơi:))]

“Có rồi, mười hai đóa hoa hồng có nghĩa là càng ngày càng yêu!” Tôn Kỳ tra được kết quả, nói với An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ nhấc mi, nhìn Thân Nghị, “Tôi không thích người tặng bó hoa này, không cho hắn Emma đâu, chú đến trước nên chú thắng.”

“An Cách Nhĩ!” Emma bước từ trong bếp ra, trừng mắt nhìn An Cách Nhĩ, “Không được nói bậy!”

Mọi người đang lo lắng có được ăn cơm trưa ở đây không, Thân Nghị đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

“Xem ra lại không được ăn rồi.” Tôn Kỳ nhìn Thân Nghị bước ra ngoài nghe điện thoại, chú ý tới Cửu Dật đang nằm dài trên sô pha, “Anh bị sao vậy?”

Cửu Dật ngẩng mặt lên, xoa xoa Eliza trong lòng bàn tay, “Nga… Làm ăn bị lỗ, tâm tình không tốt.”

“Ai, có gì đâu, anh đẹp trai như vậy, đâu sợ không kiếm được tiền, cùng lắm thì kiếm vợ giàu có để người ta nuôi!” Tôn Kỳ cười hì hì nhạo báng, Cửu Dật bất đắc dĩ khẽ vuốt Eliza, “Không được đâu, lỡ người ta không đối xử tốt với Eliza thì sao.”

Eliza đẩy tay Cửu Dật ra, bắt đầu rửa mặt liếm lông. Ace ngẩng mặt lên, liếm liếm nó, Eliza vội vàng né đi, nhưng vẫn bị liếm, cả người đều dính nước miếng, bất mãn chạy lên vai Cửu Dật, tiếp tục liếm lông.

“An Cách Nhĩ, ăn cơm xong tới cảnh cục đi.” Thân Nghị nhận điện thoại xong, quay trở lại, “Có chuyện lạ!”

“Lại có chuyện lạ?” An Cách Nhĩ nhớ tới tin nhắn ngày hôm qua… nếu như là cùng một người, vậy thì không giống phong cách của hắn làm, phải là cách mấy ngày mới đúng chứ?

“Ai chết?” Mạc Phi hỏi.

“Một giáo viên trung học.” Thân Nghị trả lời, “Dạy môn số học, chừng 30 tuổi, tên là Thái Văn.”

“Cái chết của cô ta có gì đặc biệt à?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Ân, nghe nói là có chút quỷ dị, kì lạ nhất chính là có người tới cảnh cục tự thú, nói mình là hung thủ.” Thân Nghị bổ sung, “Chỉ có một người.”

An Cách Nhĩ nghe xong, khẽ cau mày, “Ý của chú là, giáo viên bị một hung thủ giết chết, mà người đền nhận tội, không có đủ năng lực để giết người?”

Oss gãi gãi đầu, Thân Nghị gật đầu, “Chính xác!”

“Chú nói cặn kẽ chút đi.” Tôn Kỳ cũng không hiểu.

“Có một nữ sinh trung học, tên là Tôn Tĩnh, đến cảnh cục tự thú, nói mình đã giết chết cô giáo.” Thân Nghị tóm tắt, trực tiếp vào vấn đề, “Cô giáo bị siết cổ, treo trên chiếc đồng hồ lớn ở trước cổng trường, cô giáo có vóc dáng cao, cao 172cm, nặng 60kg, nữ sinh kia cao chưa tới 150cm, chỉ nặng hơn 30kg.”

Oss cau mày, “Ân, nếu dùng dụng cụ, chắc là làm được… nhưng con bé chỉ mới học trung học? Tuổi còn quá nhỏ sao có thể có thâm cừu đại hận gì?”

“Bởi vì con bé dùng dụng cụ nên mới nói là không thể!” Thân Nghị nói, “Kết quả nghiệm thi cho thấy, cô giáo bị siết cổ trực tiếp, sau đó bị treo lên chiếc đồng hồ, muốn làm được tất cả, phải là một nam tử có chiều cao 180cm trở lên, nặng ít nhất 80KJ, và còn cần một cánh tay rất mạnh!”

“Vậy con bé kia mượn năng lực gì?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Nguyền rủa.”

“Lại là nguyền rủa?” Oss cảm thấy giống như vừa mới ăn bánh ngọt, giờ lại ăn nữa nên có chút ngán, “Không có gì mới hết sao?”

“Sách… Nguyền rủa lần này không giống như vụ trước, nghe nói là học được từ một quyển sách.” Thân Nghị vỗ vỗ An Cách Nhĩ, “Có phải rất hứng thú không? Có muốn đi tra không?”

Mạc Phi đứng lên dọn dẹp.

An Cách Nhĩ lộ ra chút mất hứng, duỗi người, “Chẳng có hứng thú gì hết.” Vừa nói vừa đứng lên bước lên lầu, “Mạc Phi, tôi muốn đi tắm.”

Mạc Phi chạy lên chuẩn bị cho An Cách Nhĩ.

Thân Nghị không thể làm gì khác hơn là dẫn Tôn Kỳ và Oss đi tra án trước, Cửu Dật cảm thấy rất hứng thú với cuốn sách kia, cho nên cũng đi theo.

Lúc Mạc Phi chuẩn bị nước ấm cho An Cách Nhĩ, hắn ngồi cạnh bồn tắm, ngẩn người.

An Cách Nhĩ bước tới, “Sao vậy? Tâm sự nặng nề à?”

“Cái người gửi tin nhắn kia, không biết có mục đích gì đây.” Mạc Phi cau mày, “Anh cảm thấy lại dính phải nhân vật nguy hiểm.”

“Đừng có nói vụ án nữa!” An Cách Nhĩ nhúng tay vào nước, sau đó sờ tóc Mạc Phi, cơ hồ phải làm cho nó loạn hết cả lên mới hài lòng.

Mạc Phi đưa tay thử nước.

An Cách Nhĩ “Ùm” một tiếng, nhảy vào trong bồn.

“Nước còn chưa có ấm!” Mạc Phi vội vàng mở to vòi nước nóng, tắt vòi nước lạnh đi, thấy An Cách Nhĩ nghiêm mặt, vươn tay sờ cằm hắn một cái, “Có lạnh không?”

An Cách Nhĩ ngẩng mặt nhìn Mạc Phi một lúc, “Muốn tới căn nhà cũ.”

“Cũ… Ý em là chỗ của anh?” Mạc Phi chợt nghĩ tới căn nhà bỏ hoang, “Lâu rồi không có tới, đêm ở đó lạnh lắm.”

“Muốn đi.” An Cách Nhĩ nhỏ giọng nói.

“Được rồi, em tắm đi, anh đi xếp đồ.” Mạc Phi ra ngoài lấy chăn, cầm theo lò sưởi, chờ An Cách Nhĩ tắm xong, lau người cho hắn, rồi mặc quần áo cho hắn, trong mắt lúc nhìn thẳng cũng chỉ là tâm vô tạp niệm.

Sau đó lại nghe An Cách Nhĩ phiền não nói, “Không đi nữa.”

Mạc Phi không hiểu nhìn hắn, “Sao vậy?”

“Anh đoán xem…” An Cách Nhĩ chợt hỏi, “Lâu rồi không tới đó, ở đó có khi nào có người ở không?”

Mạc Phi bị câu nói kia làm da đầu tê rần, “An Cách Nhĩ, em đừng có dọa anh chứ! Em bị nghiện rồi sao?”

“Tôi chỉ là có cảm giác bất an tương đối mãnh liệt, bó hoa kia chắc là đưa cho anh rồi.” An Cách Nhĩ cau mày ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Mạc Phi, “Lại giống như cái người lần trước!”

“Người lần trước là người nào? Ý em là…”

“Không cho nói tên!” Sắc mặt An Cách Nhĩ càng thêm khó coi, cắt lời Mạc Phi, “Quên cái tên đó đi!”


“An Cách Nhĩ, được rồi.” Mạc Phi dùng khăn lông lau tóc cho hắn, trên mặt cuối cùng cũng hiện ra chút vui vẻ, không còn nét không vui khi nãy nữa.

“Hai đứa, bà có quấy rầy không?”

Lúc này, Emma bước lên lầu, muốn dọn phòng tắm.

Mạc Phi lập tức chạy như bay tới, “Emma, bên trong trơn lắm, để cháu làm được rồi.”

Emma gật đầu, bước tới chỗ An Cách Nhĩ, lau tóc giúp hắn, “Mạc Phi rất hiểu chuyện.”

An Cách Nhĩ đắc ý, “Dạ.”

“Cho nên cháu không được ăn hiếp nó.” Emma dùng sức lau hai cái, “Cháu có thể lừa gạt người khác, nhưng có kế hoạch gì cũng phải nói cho Mạc Phi biết một tiếng, đừng có cả nó mà cũng lừa!”

An Cách Nhĩ hơi sửng sờ, “Tại sao vậy bà?”

“Mạc Phi khác với mọi người!” Emma cau mày, “Lúc trước cháu không phải đã đảm bảo với bà, sẽ đối xử với Mạc Phi tốt hơn sao, đừng để nó cảm thấy mình bị lạnh nhạt.”

“Cháu không có!” An Cách Nhĩ cãi cọ, mặt khác, hắn tựa hồ cảm thấy không khí có chút khác biệt, chẳng lẽ bất an trong lòng chính là sự biến hóa rất nhỏ của Mạc Phi?

Chờ Mạc Phi dọn phòng tắm xong, lúc bước ra, hắn đã thấy An Cách Nhĩ đứng trước cửa nhìn mình.

“Sao không xuống dưới?” Mạc Phi lấy di động ra, gọi cho Thân Nghị, nhờ ông tìm bạn bè tới căn nhà cũ lúc trước của hắn, xem xem có ai ở đó không, không biết An Cách Nhĩ suy đoán là đúng hay sai, mặt khác, Thân Nghị cũng nhân cơ hội thuật lại một chuyện cho Mạc Phi.

Mạc Phi sau khi nghe xong, định xuống lầu, đột nhiên cảm thấy ngón tay An Cách Nhĩ vẽ vòng tròn trên lưng mình, thầm thì trong miệng, “Lần sau nếu có dọa bọn Oss nữa, tôi sẽ nói cho anh biết trước.”

Mạc Phi ngây người, sau đó nở nụ cười, gật đầu, “Ân.”

Xuống lầu, Mạc Phi mở máy tính ra, ngồi xuống gõ “Necronomicon”, sau khi ra kết quả liền đưa cho An Cách Nhĩ xem.

Sau khi nhìn tấm hình một quyển sách màu đen bị rách góc, An Cách Nhĩ cau mày, “Necronomicon của Ai Cập cổ đại? Là thật hay giả vậy?”

“Chú Thân Nghị vừa nói với anh, con bé kia chính là dùng lời nguyền trong quyển sách này giết chết cô mình.” Vừa nói vừa lấy di động ra, cho An Cách Nhĩ nhìn hai tấm hình mà Thân Nghị gửi sang. Một tấm là thi thể cô giáo bị treo trước đồng hồ lớn. Một tấm khác là chụp trong cuốn Necronomicon, tấm hình cũng là thi thể bị treo trước đồng hồ lớn.

“Phía trên có chữ.” An Cách Nhĩ cầm di động nhìn kỹ, “HÌnh như là chữ tượng hình của Ai Cập cổ đại.”

Mạc Phi lắc đầu, ý bảo không biết.

“Ân… Không có lý do gì một nữ sinh trung học lại biết những chữ này.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng gõ cằm, “Có chút thú vị rồi đó.”

Hết chương 1.

(*) Necronomicon: Một cuốn sách được cho là đã ghi chép lại những bùa phép, những sinh vật huyền bí có mặt trên thế giới. Những câu chuyện trong đó tưởng chừng như có thật nhưng đó chỉ là do tác giả Howard Phillips Lovecraft tự viết nên. Cuốn sách này chưa bao giờ được phát hành nhưng lại được rất nhiều người bỏ công truy tìm, hơn nữa còn có rất nhiều tác giả khác dựa vào nội dung của Necronomicon, tạo nên những câu chuyện của riêng mình. Necronomicon thường được sử dụng trong các bộ phim kinh dị hoặc những tình tiết mang sắc thái huyền bí. [Cre: Howstuffworks, edit lại từ gek.vn]