Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 7-3: Căn gác xếp

Sau khi nhận cuộc gọi, Thân Nghị mang theo Oss và Tôn Kỳ mau mau chạy tới tòa lâu đài.

Quản gia cau mày ngồi trên sô pha, đại khái nói với mọi người tình huống trong nhà, chủ nhân của hắn đúng là kiếm tiền bằng phương pháp mà An Cách Nhĩ nói.

Bởi vì gia tộc đã suy tàn, công chuyện làm ăn gặp khó khăn, để duy trì cái nhà này, nhất định phải tìm cách kiếm tiền. Hơn nữa, bản thân Wiesen lại có kiến thức lịch sử phong phú cùng kinh nghiệm giám định đồ cổ, cho nên hai cha con sử dụng phương pháp này để gạt người ta kiếm tiền.

Phương pháp này áp dụng rất đơn giản, đầu tiên, tước sĩ lợi dụng căn nhà rộng lớn của bọn họ, giấu món đồ cổ sau đó giả vờ phát hiện ra.

Sau khi tìm được, giả vờ thêm vào mấy truyền thuyết không rõ ràng hoặc lời nguyền. Sau đó chế tạo ra làm những việc xấu xa để chứng minh lời nguyền đó. Cơ bản cũng chỉ có đánh lén, ám toán vân vân, làm cho nhà đối phương gà bay chó sủa, hoành hành không kể ngày đêm, từ đó làm người ta nghi ngờ món đồ kia.

Sau đó, Wiesen lợi dụng thân phận sử gia, đi giải quyết vấn đề cho bọn họ, lấy món đồ cổ đi, giải trừ lời nguyền trong nhà, từ đó nhận được khoản thù lao to lớn. Sau đó mang món đồ đã mang lời nguyền cùng thân phận không rõ ràng, bán cho một người không sợ chết khác, rồi lại tiếp tục gây chuyện, thuận lợi nhận được khoản thù lao khác.

“Thì ra là dùng phương pháp này để kiếm tìền.” Thân Nghị lắc đầu cảm thán, “Khó trách không thể sống ở châu Âu nữa! Đoán chừng đã bị tiếng xấu, có khi còn phạm tội lừa gạt!”

“Nhưng mà, xem ra lần này vận xui đã tự ập xuống đầu mình.” An Cách Nhĩ nói tới đây, cảm thấy có chút buồn cười, “Đầu lâu của Laura lần này là tình cờ lấy được, vốn muốn rao truyền tin đồn, tìm kiếm khoản tiền nhiều hơn, cũng không nghĩ tới, bản thân lại dính chưởng! Nhưng bọn họ vẫn không muốn bỏ qua cơ hội kiếm tiền, cho nên liền nhở Cửu Dật tra rõ chân tướng.”

Sắc mặt quản gia càng thêm khó coi, từ ánh mắt của ông, có thể nhìn ra An Cách Nhĩ đã đoán đúng.

“Nga.” Mạc Phi cũng bắt đầu hiểu ra, “Ông không chịu báo cảnh sát, vì sợ thân phận lừa gạt bị vạch trần, đến lúc đó những đồ vật trong nhà đều bị tịch thu! Ông mất hết tất cả, hơn nữa ông cũng đã lớn tuổi, sẽ không có ai chịu mướn ông, vấn đề dưỡng già liền trở nên khó khăn.”

“Tôi không phải lo cho mình!” Quản gia lên tiếng cãi cọ, “Chủ yếu tôi chỉ muốn giữ lại vài thứ cho tiểu thiếu gia thôi!”

“Bớt gạt người đi.” An Cách Nhĩ cười lạnh một tiếng, “Nếu ông thật sự lo cho tiểu thiếu gia nhà ông, vậy sao khi hắn bệnh nặng, ông lại không quan tâm? Ông không sợ nếu để chậm trễ, hắn sẽ chết à?”

Sắc mặt quản gia càng thêm khó coi, cúi đầu không nói.

Oss cau mày, “Ông giết người vì muốn chiếm đoạt tài sản?”

“Không có!” Quản gia kích động, “Tôi làm sao dám! Lần này thật sự là do ma quỷ làm! Tôi nghĩ là do báo ứng hoặc lời nguyền! Là thật, mọi người phải tin tôi!”

An Cách Nhĩ sờ cằm, “Thật sự không phải do ông làm?”

“Thật!” Quản gia liên tục lắc đầu, “Phu nhân là tự sát! Tôi sao có thể làm bà ấy tự sát được?!”

Mạc Phi cảm thấy có chút khả nghi, Wiesen vừa rồi còn đang nói chuyện với bọn họ, đột nhiên chết đứng, chẳng lẽ bị trúng độc? Thời gian cũng quá sát, giống như không muốn chữ viết trên đầu lâu bị lộ ra ngoài.

Nghĩ tới đây, Mạc Phi nhịn không được hỏi quản gia, “Wiesen nói, hắn đã giải được chữ viết trên đầu lâu, là thật à?”

“Là thật!” Quản gia rất tự tin gật đầu, “Thiếu gia ở phương diện này rất uy tín, nếu không cũng không gạt được nhiều người như vậy.”


Mọi người cảm thấy chuyện này thật tà môn, rốt cuộc là do ai sát hại?

Thân Nghị bảo cảnh viên vào dò xét hiện trường, Oss cũng bắt đầu đi kiểm tra các phòng.

Cửu Dật ủ rũ cúi đầu ngồi trên sô pha, “Ai… đợt này bị lỗ rồi! Đúng là khởi đầu thất bại a.”

“Cũng chưa nhất định, nếu đây lừa gạt, vậy anh cũng được tính trong những người bị lừa gạt, anh sẽ được trả lại một phần tiền.” An Cách Nhĩ đứng lên, bước ra cửa sổ nhìn xuống đồi, “Gần đây không biết có tiệm cơm nào không, để gọi bọn họ mang cơm tới.”

Mạc Phi hơi sửng sốt, “An Cách Nhĩ, em phải ăn cơm ở đây?”

“Đúng vậy.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Tối nay còn phải qua đêm ở đây nữa.”

Mọi người cả kinh há miệng, “Qua đêm?”

“Ân.” An Cách Nhĩ khẽ mỉm cười, “Không cảm thấy rất kích thích à?”

“An Cách Nhĩ, cậu quả nhiên vẫn là người có thần kinh sắt thép!” Oss cười khan hai tiếng, “Trò chơi kích thích này tự mình cậu chơi đi, tôi về điều tra, đi trước một bước.” Nói xong, Thân Nghị đứng lên đi, ông cực kì không muốn qua đêm ở đây!

An Cách Nhĩ thấy ông phải đi, cũng không hề cản, chỉ thờ ơ nói một câu, “Tối nay không ở lại, sẽ không bắt được hung thủ đâu đó.”

Mọi người đều sửng sốt.

Thân Nghị giật mình hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu biết ai là hung thủ?”

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Không biết, nhưng mà căn phòng này đã bị nguyền rủa, như vậy trong phòng không những có thần minh cổ đại mà còn có cả đầu lâu của Laura, cho nên nhất định sẽ gặp!”

“Xung quanh không có cửa hàng, nếu lái xe xuống núi thì phiền lắm.” Cửu Dật nghiêng về phía ở lại đây qua đêm, dù sao, giờ mà đi thì cũng hơi kì, hắn nhìn đồng hồ, “Chờ ăn tối xong rồi quay lại thì quá nguy hiểm, chi bằng ở đây giải quyết đi.”

“Vậy mọi người ở đây ăn cơm đi.” Quản gia mở miệng nói, “Tôi có thể nấu cơm.”

Oss nghe thấy, lập tức kéo An Cách Nhĩ qua, nhỏ giọng hỏi, “Ê, lỡ ổng đầu độc tụi mình rồi sao?”

An Cách Nhĩ nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu với Oss, ý bảo hắn nói có lý.

Oss thấy hắn tiếp thu ý kiến của mình, cũng yên tâm bớt, thế mà An Cách Nhĩ lại hỏi quản gia, “Ông sẽ không đầu độc chúng tôi chứ?”

“Dĩ nhiên là không!” Quản gia kích động, “Sao tôi dám!”

“Vậy thì làm phiền ông, sau khi ăn tối tôi còn muốn ăn bánh phô mai.” An Cách Nhĩ đưa ra yêu cầu, quản gia vội vàng đáp ứng, gọi cô tỳ nữ vào bếp phụ mình nấu cơm.

“A…” Oss tức giận vô cùng, An Cách Nhĩ quá khinh người, không có Mạc Phi ở đây hắn sợ mình đã ra tay đánh An Cách Nhĩ rồi.

Thân Nghị thì vẫn lo lắng, “An Cách Nhĩ, cậu không sợ sao?”

An Cách Nhĩ chỉ chỉ nhà bếp, “Ông ta đã đồng ý không đầu độc chúng ta rồi.”

Mọi người đều tức giận, đồng thời quay sang nhìn Mạc Phi, muốn hắn dạy dỗ An Cách Nhĩ lại! Mạc Phi cũng bất đắc dĩ, An Cách Nhĩ nếu đã đồng ý thì sẽ không sao hết.

Thân Nghị đuổi cảnh viên về, quay sang hỏi An Cách Nhĩ, “Bước kế tiếp nên làm gì đây?”

An Cách Nhĩ suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói, “Giúp tôi một chuyện!”

“Chuyện gì?” Thân Nghị thấy An Cách Nhĩ nghiêm túc, chắc là một chuyện rất quan trọng, có thể là mấu chốt để phá án.

Nhưng An Cách Nhĩ lại nói, “Emma ở nhà một mình, chú giúp tôi tới bồi bà, tốt nhất là dẫn bà đi ăn tối, tối nay chú cũng ngủ lại ở phòng tranh đi, Emma ở nhà một mình, tôi không yên lòng.”

“Ách, cái này…” Thân Nghị bị làm khó, đây là một chuyện tốt, nhưng mà, người ta vẫn xấu hổ lắm a!

An Cách Nhĩ cũng không cho ông cơ hội phản đối, vỗ vỗ bả vai ông, “Chú đi lẹ đi, Emma chắc đói bụng rồi, tôi gọi cho bà báo trước một tiếng.”

Thân Nghị không thể làm khác hơn là lái xe đi trước, nhưng mà, phải dẫn Emma đi đâu ăn đây? Nhất định phải tới nhà hàng sang trọng, Emma nhất định sẽ thích nơi an tĩnh, ưu nhã!

An Cách Nhĩ trở vào trong, thấy Cửu Dật không nói chuyện với Oss, mà đang xếp cờ. Bàn cờ hết sức cũ kỹ, quy tắc mặc dù tương đối giống cờ vua, nhưng hình dáng có chút khác biệt, trên mỗi con cờ đều có một chiếc đầu lâu kì lạ.

“Bàn cờ ác ma?” An Cách Nhĩ cảm thấy hứng thú, cầm một con cờ lên xem, con cờ màu trắng, có dính đốm máu. Suy nghĩ một chút, khóe miệng lại cong lên, đặt con cờ xuống, ngẩng đầu nhìn xung quanh, “Căn phòng này rất đặc sắc, khắp nơi đều là đồ vật bị nguyền rủa!”

“Đúng vậy, rất u ám, vậy mà cậu còn có tâm tư ngủ ở đây, tôi chẳng biết tim cậu làm bằng gì nữa!” Oss oán giận.

An Cách Nhĩ vươn tay, nắm tóc Oss kéo một cái, Oss đau đớn xoa xoa đầu. Sau đó hắn bước vào nhà bếp, thấy Mạc Phi đang nấu cơm với quản gia… Nhà bếp mang phong cách châu Âu cổ điển, rất hợp với Mạc Phi.

An Cách Nhĩ tựa vào tường thưởng thức.

Quản gia nhìn thấy, nói với Mạc Phi, “Một mình tôi làm được rồi, hai người là khách, có thể ra ngoài ngắm nhìn tòa lâu đài, đồ ăn sẽ làm xong sớm thôi.”

Mạc Phi ở đây, thật ra là để đợi, giúp là chuyện phụ, giám sát mới là chuyện chính, hắn cũng không muốn bị hạ độc. Nhưng mà An Cách Nhĩ lại chạy tới, kéo hắn ra vườn hoa.

“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi nhắc nhở hắn, “Không giám sát ông ta sao? Lỡ ông ta bỏ độc vô thiệt rồi sao?”

“Không đâu.” An Cách Nhĩ bước tới vườn hoa dưới bầu trời chạng vạng, đạp trên lớp cỏ mềm mại, “Nơi này lớn thật.”

Mạc Phi đoán An Cách Nhĩ chắc là lại có chủ ý quỷ quái gì đó, cho nên cũng không cản, cùng hắn dạo vườn hoa, ngắm phong cảnh, gật đầu, “Đúng là một nơi rất tốt!”

Dọc theo đường đi, hai bên là những bông hoa đầy màu sắc rực rỡ, còn có những bụi cây được cắt thành những hình dạng khác nhau.

An Cách Nhĩ vừa nhìn vừa nói, “Vườn hoa ở Tây phương với vườn hoa ở Trung Quốc rất khác nhau, ở Trung Quốc chú trọng vẻ thanh lịch với tự nhiên, còn ở Tây phương thì chú trọng quy tắc! Nếu theo cái này mà nói, đáng ra Tây phương phải có suy nghĩ cứng nhắc hơn Trung Quốc mới đúng chứ.”

Mạc Phi đi theo, thỉnh thoảng gật đầu một cái, cũng không đưa ra ý kiến gì.

An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn hắn, “Mạc Phi, sau vụ lần trước, anh đột nhiên trở nên buồn buồn.”

“Hả?” Mạc Phi ngẩn người, lập tức lắc đầu, “Không có, anh rất ổn.”

“Thật sao? Có vấn đề gì thì phải nói với tôi đó.” An Cách Nhĩ bóp bóp ót hắn.

Mạc Phi gật đầu, cảm giác của mình gần đây có chút đè nén, An Cách Nhĩ lại vô cùng nhạy cảm với vấn đề này. Ngẩng đầu lên muốn hít thở không khí trong lành, nhưng khi vừa nhìn thấy thứ ở phía trước, Mạc Phi liền lùi lại, “Ách…”

“Chuyện gì?” An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn hắn.

“An Cách Nhĩ, em nhìn kìa!” An Cách Nhĩ ngẩng đầu lên, theo ngón tay của Mạc Phi nhìn tới, chỉ thấy bên cửa sổ của lâu đài, có một người đàn bà đang đứng, nhìn kỹ có thể thấy bà mặc đầm đen. Từ kiểu cách, có thể nhìn ra chính là dạng váy cổ châu Âu, quá xa nhìn không ra tuổi tác, nhưng mà trên mặt có nếp nhăn, nghĩa là không còn trẻ. Bà ta núp bên cửa sổ, nhìn chằm chằm về phía An Cách Nhĩ và Mạc Phi, ánh mắt có chút kinh hoàng.

“Bà ta là ai?” An Cách Nhĩ nhíu mày.

“An Cách Nhĩ, em xem chiều cao của bà ta kìa!” Mạc Phi nhắc nhở An Cách Nhĩ, “Anh cảm thấy bà ta hình như không có chân!”

An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên, dùng bàn tay tạo thành ống nhòm, nhìn kỹ… quả nhiên! Người đàn bà kia giống như đang bay giữa không trung!

“Nga… Là hồn ma à?” An Cách Nhĩ thuận miệng hỏi một câu, xoay người chạy vào tòa lâu đài, “Chúng ta đi bắt bà ta!”

“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi xoay đầu nhìn, thấy ‘con ma nữ’ kia chợt xoay người, chạy vào bên trong, chẳng lẽ muốn trốn?

Mọi người thấy Mạc Phi và An Cách Nhĩ vội vã chạy vào trong, đuổi theo hỏi, “Hai người làm gì vậy?”

“Trên gác có người!” Mạc Phi trả lời, Oss rùng mình một cái, “Chẳng lẽ giống như trong tiểu thuyết kinh dị?!”

Quản gia cũng nghe thấy tiếng động, vừa nghe hai người bảo trên gác có người, liền lắc đầu, “Căn gác đã bị khóa rồi, không có ai hết!”

“Chúng tôi rõ ràng đã nhìn thấy!” Mạc Phi xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ gật đầu, chỉ chỉ cửa phòng, “Hơn nữa còn bay giữa không trung.”


“Bay?!” Mọi người cả kinh.

Oss rút súng ra, “Ê, đừng có hù nha! Tôi tin khoa học, không sợ ma!”

Cửu Dật tốt tính nhắc nhở hắn, “Oss, nếu bên trong thật sự có ma bay bay, anh có cầm súng cũng không xài được!”

Quản gia lấy chìa khóa, mở cửa căn gác.

Mọi người nhìn vào trong — Ở đây có người á? Căn gác không nhỏ, nhưng rất dơ, trong phòng trống rỗng, tơ nhện kết đầy, hiển nhiên, ở đây đã lâu rồi không có ai vào, cũng không thấy người đàn bà kia.

An Cách Nhĩ quan sát căn gác, ở đây chứa những tác phẩm nghệ thuật, trong đây có không ít tranh, nhưng mà phần lớn đều đã hư.

“Những bức tranh này là do ai vẽ?” An Cách Nhĩ tò mò, những bức này hiển nhiên không phải tác phẩm nổi tiếng, trên tranh dính đầy bụi bặm, đoán chừng đã qua mấy năm rồi.

“Là do lão gia vẽ.” Quản gia trả lời, “Tước sĩ lúc trước là người rất thích vẽ tranh, hơn nữa chỉ thích vẽ chân dung.”

“Ông ta học trong học viện?” An Cách Nhĩ lật từng bức tranh, động tác chợt dừng lại, sau đó rút ra một bức, hỏi quản gia, “Người này là ai?”

Mọi người nhìn vào, bên trong vẽ chân dung của một người đàn bà khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, rất gầy, sắc mặt tái nhợt. Bà mặc một chiếc đầm đen, ngồi trên băng ghế nhìn chằm chằm, lộ ra vẻ âm trầm.

“Chính là bà ta!” Mạc Phi kinh ngạc không thôi, vừa rồi nhìn thấy dưới lầu chính là người đàn bà này, để xác định mình không nhìn lầm, Mạc Phi xoay đầu hỏi An Cách Nhĩ. An Cách Nhĩ cho hắn một câu trả lời khẳng định, vừa rồi hai người nhìn thấy chính là người đàn bà này!

“Nhưng mà, bức tranh được kẹp giữa rất nhiều tấm.” Tôn Kỳ có chút nghi ngờ, “Hai người làm sao thấy được?”

“Hơn nữa cũng không bay giữa không trung.” Oss cảm thấy có chút tà môn.

Tất cả đều cảm thấy rất khó tin, chỉ có quản gia là mặt trắng bệch.

An Cách Nhĩ chú ý tới chữ ký ở góc phải bên dưới, liền cười, “Nga!”

“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi nhỏ giọng hỏi, “Phát hiện cái gì rồi?”

Mọi người tiến tới nhìn, bên dưới chỉ kí hai chữ cái tiếng Anh — L.R.

“LR, là ai?” Oss không hiểu.

An Cách Nhĩ nhìn trần nhà, “Chắc là tôi đoán không sai đi?”

Quản gia điều chỉnh hô hấp của mình, nửa ngày sau mới lắc đầu, “Đây là người do lão gia căn cứ theo một tấm hình vẽ lại, là Laura.”

Lời vừa nói ra, ngoại trừ An Cách Nhĩ, ai cũng trợn mắt há miệng, nhớ tới chiếc đầu lâu dưới lầu — Thì ra đây chính là chủ nhân thật sự của nó, Laura!

Mà Mạc Phi lại không tài nào hiểu được! Nếu vừa rồi hắn thấy bức tranh này, vậy hắn có thể cho là ảo giác, nhưng rõ ràng, người kia có chuyển động mà! Bức tranh sao mà cử động được, hơn nữa làm sao có mặt nghiêng chứ!