Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 12-1: Vụ án thứ 12: Bất mãn của Jack : Đến từ địa ngục

“Lại có vụ án gì nữa?” An Cách Nhĩ cảm thấy gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng mục đích là nhắm vào ai? Những dấu hiệu trước cho thấy nhắm vào Mạc Phi, hơn nữa cũng đã bắt đầu từ sớm, ví dụ như vị thần bí kia cứ liên lạc với hắn, báo trước cho hắn biết sẽ giết người, so với vị cầm búa hay xuất hiện, hình như không phải là một người.

“Ở lâm trường vùng ngoại ô phát hiện một thi thể, cậu có muốn đi xem không?” Mặc dù khẩu khí là hỏi nhưng Thân Nghị đã lập tư chạy ra ngoài.

An Cách Nhĩ buồn bực, có vụ án gì mà lại làm Thân Nghị nghiêm túc như thế? Nhưng nếu kiên quyết bảo mình đi, phỏng chừng phải có nguyên nhân.

Mọi người chạy tới lâm trường ở vùng ngoại ô.

Mạc Phi lần đầu tiên tới mảnh đất lớn như thế này, tò mò hỏi Thân Nghị, “Chỗ này là đất tư nhân?”

“Ừ.” Thân Nghị gật đầu, chỉ chỉ sườn núi cao ngất xa xa, “Cả mảnh đất đều dùng để trồng rừng, chủ nhân của mảnh đất này sống ở đó.”

Theo ngón tay của ông, mọi người nhìn thấy một tòa thành sừng sững giữa rừng cây rậm rập, mang chút phong cách Bắc Âu, tường cao bao lấy cùng sắc khí xung quanh làm cho cả tòa thành có vẻ u ám.

An Cách Nhĩ nhìn một cái, xoay đầu hỏi Oss đang xem xét hiện trường, “Ở đó có người ở?”

“Tôi không rõ lắm.” Oss chỉ chỉ gốc cây to lớn trong rừng, “Thi thể ở đó.”

Người chết là nữ, mặc lễ phục màu đỏ, váy rất dài.

“Vải nhung, khó trách thoạt nhìn lại thấy máu me nhầy nhụa.” An Cách Nhĩ vươn tay sờ vải, lại xoay đầu nhìn thoáng qua, hơi nhướn mày, “Sao lại không có vải lót?”

“Quan trọng lắm sao?” Oss khó hiểu hỏi.

“Quần áo và vải vóc, thành phẩm và bán thành phẩm rất khác nhau.” An Cách Nhĩ thả tay ra, đứng dậy, phát hiện trên đầu thi thể có một miếng vải trắng, khó hiểu hỏi, “Các anh đậy lên?”

“Không có.” Oss lắc đầu, “Khi tìm thấy thi thể đã có rồi.”

“Hử?” An Cách Nhĩ nhíu mày, “Ghét thấy thi thể huyết nhục mơ hồ?”

“Ngược lại.” Oss mở tấm vải ra, bên dưới không có máu, thi thể rất đầy đủ, có thể nói là đẹp, một thi thể hoàn mỹ so với thi thể bình thường còn đáng sợ hơn.

Oss cười, “Tôi cảm thấy có chút quỷ dị cho nên gọi cậu đi cùng cho chắc ăn.”

An Cách Nhĩ và Mạc Phi cùng nhìn kỹ, phát hiện người chết cũng không làm người ta cảm thấy đẹp lạnh lùng, chín chắn như quần áo, mà là một người mặt đầy tàn nhang, làn da ngăm đen, thoạt nhìn chỉ mới mười mấy tuổi.


Cô gái này ngũ quan xinh đẹp, tóc uốn tự nhiên, thắt hai cái bím, rất mộc mạc, trên mặt không trang điểm.

“Quần áo và bộ dáng cách biệt rất nhiều.” Mạc Phi cảm thấy không hợp, có một điều gì đó khác thường.

An Cách Nhĩ thấy hai bên thi thể có đồ vật, bên trái là búa, bên phải là hoa hồng.

“Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay thì đặc biệt nhiều.” Oss thở dài, chỉ sợi dây ruy băng màu xanh da trời trên cành hoa, “Kẻ biến thái nào lại khiêu chiến cậu nữa vậy? Đây là tình huống gì?”

An Cách Nhĩ bỗng nhiên ngẩng mặt lên, chỉ chỉ tòa thành, “Hung thủ ở đâu thì tôi không biết, nhưng thi thể thì chắc chắn từ đó mà ra.”

Oss ngẩng mặt nhìn, nhíu mày, biệt thự kia yên tĩnh, không giống kiểu có người chết, hắn lập tức hỏi An Cách Nhĩ, “Sao cậu biết?”

An Cách Nhĩ chỉ chiếc đầm màu đỏ tươi của người chết, “Nhìn kỹ đi.”

Theo ngón tay của An Cách Nhĩ, tất cả đều không hiểu, nhưng Mạc Phi lại đột nhiên nói, “Có một cửa sổ không có màn.”

Được hắn nhắc, mọi người lập tức thức tỉnh, cái gọi là hiệu ứng điểm mù, chính là ở thời điểm không mục đích có vài thứ sẽ đột nhiên biến mất. Nói ví dụ như tòa biệt thự kia có rất nhiều cửa sổ. Giờ mọi người mới thấy, màn che cửa ở đó có màu đỏ hơn nữa có một cửa không có màn.

“Chiều dài của bức màn…” Oss nheo mắt lại, nhìn chằm chằm một cửa sổ, thật lâu sau mới hỏi An Cách Nhĩ, “Có phải là tôi hoa mắt không?”

“Không phải.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng lắc đầu, “Trên một cửa sổ có dấu bàn tay máu.”

“Quả nhiên…” Oss lập tức mang người tới biệt thự.

An Cách Nhĩ xoay đầu lại nhìn, trên cây búa không có dấu tích, trên thi thể cũng không có vết thương.

“Người này chết thế nào?” An Cách Nhĩ hỏi pháp y.

Pháp y kiểm tra, trả lời, “Phải mang về giải phẫu mới biết được, nhưng không thấy vết thương, giống như bị bệnh cấp tính tạo thành.”

Đang nói, đằng trước truyền tới thanh âm trong bộ đàm, tất cả cảnh sát đều xôn xao, chạy về phía biệt thự.

An Cách Nhĩ và Mạc Phi nhìn nhau, đều có dự cảm không tốt.

Tới trước cửa biệt thự, cánh cửa khép hờ, trên cửa có vết máu.

Oss đã mang người chạy vào trong, Mạc Phi và An Cách Nhĩ đứng bên ngoài.

“Có thấy quen mắt không?” An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi Mạc Phi.

“Ừ.” Mạc Phi gật đầu.

Thân Nghị nghe được cuộc thảo luận của hai người, xoay đầu lại, “Quen mắt cái gì?”

“Trước khi tôi và An Cách Nhĩ từ Luân Đôn trở về, có một vụ án, hiện trường y chang vụ này.” Mạc Phi đáp.

An Cách Nhĩ vẫn lẳng lặng đứng cạnh Mạc Phi, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, trầm mặc không nói gì.

“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi gọi.

“Ân.” An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên hỏi, “Mạc Phi, trước khi chúng ta về nước, có phải đã tới một nơi?”

“Ừ, phố Baker?” Mạc Phi cười trả lời, “Em tới xem nhà của Sherlock Holmes.”

“Không phải…” An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, “Sau khi chúng ta đi xem vở Hamlet (*) ý.”

(*) Hamlet là vở bi kịch của nhà văn, nhà soạn kịch vĩ đại người Anh William Shakespeare.

“Cậu đi xem Hamlet? Có phải lúc đang xem nói bậy nói bạ xong bị đuổi ra ngoài?” Oss có chút không dám tin, cất súng, “Bên trong chỉ có thi thể, hai nam, một trẻ một già. Hung khí chắc là búa.”

Mạc Phi xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, vẻ mặt rất khẩn trương.

“Có chuyện gì?” Thân Nghị nhìn thấu được một chút, hỏi, “Có chuyện thì đừng giấu a.”

Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ còn đang bận suy nghĩ, liền trả lời thay, “Vụ cuối cùng chúng tôi phá ở Luân Đôn là giúp bá tước phá vụ cô người hầu bị giết. Hung thủ là nam người hầu và quản gia cùng hợp tác giết người, hơn nữa hung khí là búa. Hai người đó còn muốn giá họa cho bá tước, cũng may An Cách Nhĩ phá được.”

“Là một nam người hầu và quản gia?” Oss chỉ vào bên trong, “Người chết trong đó chẳng phải y chang sao?”

“Hơn nữa lúc đó An Cách Nhĩ phát hiện manh mối là ngay trên bức màn.” Mạc Phi hơi nhún vai, “Bức màn lúc đó cũng bằng nhung.”

Oss nhìn An Cách Nhĩ, “Cái này… quả nhiên có người tìm cậu gây phiền phức?”

Mạc Phi nhíu mày, “Theo từ Luân Đôn luôn sao? Chúng ta phá rất nhiều vụ án trong năm đó, nhưng tại sao lại cố tình chọn vụ rối rắm nhất?”

“Chưa chắc là rối rắm.” An Cách Nhĩ bỗng nhiên nở nụ cười, “Có thể đang nhắc nhở tôi về thời gian và địa điểm để tôi đoán nguyên do.”

Mạc Phi hơi sửng sốt, “Em biết là ai?”

“Tôi không biết là ai nhưng tôi biết tại sao lại cứ dây dưa thế này.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vươn tay gõ đầu, “Có thể tôi không ngăn được cái miệng nên đã đắc tội với hắn.”

Mọi người trầm mặc rất lâu, Oss thật sự không nhịn được, “An Cách Nhĩ, bình thường cậu mở miệng đã đắc tội với rất nhiều người, không đắc tội với người ta mới ít đó.”

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn hắn, “Vợ chồng cãi nhau có thể xảy ra chuyện chém giết, nhưng chẳng lẽ vợ chồng nào cãi nhau cũng giết nhau à!”

Oss nhún vai, “Ý cậu là người kia thù dai?”

“Cũng có thể lời nói của tôi đã làm tổn thương lòng tự trọng của hắn.” An Cách Nhĩ mỉm cười, khoác vai Mạc Phi, “Anh nghĩ lại đi, sau khi xem xong Hamlet, chúng ta đi đâu?”

Mạc Phi ngẩng mặt suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra, “Phố Hanbury!”

Khóe miệng An Cách Nhĩ hơi cong lên, “Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Hanbury?” Oss nhíu mày, nghe không hiểu, “Là ở đâu?”

“Là nơi Jack the Ripper giết người.” Thân Nghị có biết, “Có liên quan gì tới vụ này?”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Cơ bản thì tôi thường xuyên đắc tội với người khác, điều đó Oss nói không sai, nhưng ở Luân Đôn tôi không nói nhiều lắm, nếu không phải người trong rạp hát, vậy có thể là lúc trước khi rời khỏi Luân Đôn, tôi có nói một câu ở phố Hanbury.”

“Cậu nói cái gì?”

“Nói xấu về Jack.” An Cách Nhĩ cười, tựa hồ cũng biết đó là vấn đề lớn.

“Jack bị cậu nói thành cái gì?” Oss không rõ, “Chẳng lẽ ai mắng hắn, hắn cũng đi trả thù? Vậy chắc bận rộn lắm. Hơn nữa, cậu nói Jack là có ý gì? Chẳng lẽ hắn hoàn hồn xuyên không đi gây chuyện?”

An Cách Nhĩ lắc đầu, đối với lối suy nghĩ của Oss hắn đã sớm tập thành thói quen.

Mạc Phi đứng phía sau giải thích, “Thật ra An Cách Nhĩ không nói xấu Jack mà là xem thường hắn.”

Oss và Thân Nghị liếc mắt nhìn nhau.


An Cách Nhĩ nhún vai, “Tôi vẫn luôn giữ vững ý kiến của mình, nếu năm đó có máy móc hiện đại, có máy xét nghiệm máu hoặc phân biệt vân tay này nọ, Jack sẽ bị bắt rất dễ dàng.”

Oss nghe xong cũng gật đầu, “Thì đúng rồi mà, có cái gì đâu chớ.”

“Đúng ha.” An Cách Nhĩ thấy ý kiến của Oss giống mình, vô cùng hài lòng.

Thân Nghị nghĩ nghĩ, “Vậy câu này của cậu đã đắc tội ai? Đối phương theo từ Luân Đôn tới đây?”

An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt cằm, “Cái này có chút thú vị.”

“Nếu không phải là Jack hoàn hồn, hay là hậu nhân của hắn đi theo cậu tới đây. Chẳng lẽ đi gây phiền phức cho cậu chỉ vì muốn chứng minh cho dù máy móc kỹ thuật phát triển, cậu cũng chưa chắc bắt được hắn?” Oss lắc đầu, “Khó lắm a, có đối tượng nghi ngờ nào không? Tên kia nhất định sống ở gần cậu, có thể là ông già ngồi xe lăn đó không?”

An Cách Nhĩ đồng ý, “Suy nghĩ của anh đại khái không khác tôi lắm, nhưng có ba điều cần phải bàn luận.”

Oss nghe xong cảm thấy hồ đồ, mình nói đến ba quan điểm lận á?

“Thứ nhất, hoàn hồn là không có khả năng, hậu nhân cũng chỉ là một trong những lựa chọn, thay mặt làm sát thủ mà không bị phát hiện có thể tính là không lớn, tôi nghĩ có thể là người sùng bái.” An Cách Nhĩ vươn hai ngón tay, “Thứ hai, máy móc kỹ thuật vẫn chưa phát triển quá nhiều. Cái gọi là phát triển là phải kích hoạt được đại não của người chết, lấy ra trí nhớ trước khi chết của họ, chuyển mã thành chữ hay hình ảnh gì đó. Nếu có loại kỹ thuật này, phim ảnh trong tương lai sẽ chẳng cần diễn viên hay đạo cụ ánh sáng gì nữa, một mình đạo diễn động não là được rồi.”

Oss lập tức xua tay, “Cậu đừng có đi xa như thế, điều thứ ba là gì?”

“Thứ ba hả?” An Cách Nhĩ bước vào biệt thự, “Tôi chưa bao giờ cảm thấy người gây phiền phức cho tôi là người đó, phải là một nhân tài mới đúng.”

“Hung thủ không chỉ có một người?” Thân Nghị kinh ngạc, “Cậu đắc tội với nguyên một tập đoàn?”

“Có lẽ là một nhóm có chung mục đích, hoặc một hình thức hợp tác kì lạ nào đó.” An Cách Nhĩ bước vào đại sảnh, trong phòng mang cảnh tượng huyết tinh, làm người ta phản cảm.

“Nhưng tất cả chỉ là đoán thôi, có đúng không?” Oss ngồi xổm xuống nhìn thi thể, hỏi An Cách Nhĩ, “Đúng là do búa, thủ pháp so với Jack không giống a, có phải là cậu lo lắng quá nhiều rồi không?”

“An Cách Nhĩ nói đúng đó.”

Mạc Phi đột nhiên mở miệng, vươn tay chỉ trần nhà.

Tất cả ngẩng mặt lên. Trên trần nhà được trang trí rất tinh xảo, chính giữa được dùng máu viết vài chữ — From Hell.

“Đến từ địa ngục?” Oss nhíu mày, “Quả thật là Jack the Ripper a!”

“Lại nói.” An Cách Nhĩ nghĩ đến Jack liền hứng thú, “Đã có không ít người phân tích đặc điểm của Jack hoặc thân phận của hắn. Nhưng mọi người có từng nghĩ — Jack có khi cũng không phải một người?”

“Cậu cảm thấy Jack the Ripper là một nhóm đi gây án, yểm trợ cho nhau?” Thân Nghị nhíu mày trầm tư, “Đúng là có khả năng này, nhưng không thể chứng thực.”

“Vụ này thì chưa chắc.” An Cách Nhĩ nhặt lên cành hoa hồng bên cạnh thi thể, “Ít nhất hung thủ để lại cho chúng ta hoa hồng, búa và thi thể.”