Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 1-5: Người bị lãng quên

Sau khi đè Thẩm Húc đang cáu kỉnh lại, Oss thấy thiếu niên suy sụp ngã xuống sô pha, nhịn không được ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Có thể nói chưa?”

An Cách Nhĩ gật đầu, bảo Vương Ải kể lại quá trình gây án.

Lúc Vương Ải nói chuyện, ngữ khí và bộ dáng đều rất cổ quái.

Oss đã gặp qua rất nhiều tội phạm kể lại quá trình gây án, nhưng lại đem sự thật nói ra như kể chuyện tình yêu, thậm chí còn có cảm giác mơ mơ màng màng; thì đây là lần đầu tiên, một lúc sau mới hiểu được cái gọi là yêu tới chết đi sống lại.

Vương Ải từng là một bệnh nhân của Trần Bổn Lâm, trong quá trình chữa bệnh, cô đã yêu hắn.

Oss vừa nghe xong liền sợ hãi, tâm nói các cô gái trên đời này bị cái gì vậy? Tên tiểu tử Trần Bổn Lâm đó đúng là rất đẹp trai, có tiền, có tài, nhưng mà đánh rắm rất thối cộng thêm tính tình bị hư, lúc trưởng thành thì đã tốt hơn nhiều rồi… Hồi còn trẻ đúng thật là quỷ cũng không bằng.

An Cách Nhĩ thấy biểu tình của Oss biến hóa, mỉm cười bảo, “Oss.”

“Hả?” Oss xoay đầu lại nhìn hắn.

“Người càng khó hiểu, một khi đã hiểu ra, mị lực càng nhiều.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng khéo léo giải thích cho Oss.

“Vậy sao?” Oss sờ đầu, chỉ thấy An Cách Nhĩ nháy mắt về phía Tôn Kỳ mấy cái — Cho nên, cố gắng rút ngắn khoảng cách!

Oss có chút khó khăn, hay là phải biến thành con quỷ thấy ghét như Trần Bổn Lâm mới có được người yêu?

Chuyện tình yêu của Vương Ải rất đơn giản, có thể liên quan đến căn bệnh năm ấy của cô.

Mà Vương Ải lại tin chắc, Trần Bổn Lâm có hảo cảm với cô.

Mạc Phi luôn luôn ở bên cạnh lắng nghe, hắn cảm thấy, Vương Ải có thể biến sự quan tâm của bác sĩ đối với bệnh nhân lẫn lộn thành tình yêu.

Oss cũng “Sách” một tiếng, “Nói tới tói lui, bác sĩ Trần đối với bệnh nhân tốt hơn so với người bình thường…” Nói xong, rất bất mãn nhìn Thẩm Húc liếc mắt một cái, cảm thấy thằng nhóc này lấy oán trả ơn, cũng hiểu được là do bản thân mình gây ra, năm ngoái mang nó tới cho bác sĩ Trần làm gì?!

Nhưng dùng lời của Vương Ải mà nói, cô xác minh Trần Bổn Lâm có hảo cảm với mình, hơn nữa còn khẳng định hắn thích mình, nhưng sau đó hắn lại phản bội, kết hôn với một thiên kim tiểu thư, tài mạo xuất chúng lại có tiền, tạo thành một gia đình hạnh phúc, cô lại bi thương cả một đời.

“Cô nói vợ cậu ấy?” Oss sửng sốt.

Vương Ải gật đầu.


“Oa, cô vọng tưởng rồi, hai người đó quen nhau lâu lắm rồi.”

Vương Ải nhìn hắn trong chốc lát, “Vậy tại sao hắn còn yêu tôi? Là hắn yêu sai người!”

Oss khẽ rút khóe miệng, nhỏ giọng nói, “Cô chẳng lẽ không nghi ngờ, e là không phải vậy, bác sĩ Trần căn bản không có yêu cô.”

“Không phải!” Vương Ải lắc đầu, “Tôi khẳng định!”

Oss bất đắc dĩ nhún vai, Cửu Dật cũng hiểu điều này thật làm cho người ta không biết làm sao, nhưng An Cách Nhĩ lại gật đầu, lên tiếng nói, “Tôi tin cô, nói tiếp đi.”

Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.

Chỉ có Mạc Phi là không ngẩng đầu lên, hắn đang lấy quần áo trong hành lý ra đem đi giặt.

“Vậy tại sao cô lại giết cậu ấy?” Oss không nghĩ ra, “Hơn nữa, tại sao lại phải giết Thẩm gia, có liên quan gì tới Thẩm Húc?”

Vương Ải trầm mặc một lúc, bắt đầu nói tiếp đoạn bị cắt ngang lúc nãy.

Năm đó khi Vương Ải được chữa hết bệnh, cô đã nghĩ phải cùng Trần Bổn Lâm có một cuộc sống mới. Nhưng mà lúc đi tìm hắn, lại thấy hắn ở căn tin cầu hôn với một mỹ nhân, bác sĩ Trần cao ngạo thành kính như một tín đồ. Nhưng khi Vương Ải nhìn mỹ nhân vô cùng vui vẻ kia, cô cảm thấy bản thân không thể so sánh với đối phương.

Lúc ấy, mặt cô không chút thay đổi bỏ đi, không ở lại xem cặp đôi đang hạnh phúc đó.

Sau khi ra viện, Vương Ải việc gì cũng làm để kiếm sống. Hơn nữa cô còn đi hỏi thăm những người xung quanh bác sĩ Trần, người yêu của hắn có thân phận thế nào, cô thừa nhận là bản thân có chút tò mò, rất muốn tra được khuyết điểm của đối phương dù chỉ một ít. Cuối cùng mới biết, thì ra đối phương là thiên kim tiểu thư, có hai dòng máu, được học hành đàng hoàng, giống như một công chúa. Mấu chốt chính là người kia hầu như không có khuyết điểm nào, thân gia trong sạch, bình thường thích làm từ thiện giúp đỡ người khác, rộng rãi lại lạc quan.

Vương Ải lúc ấy rất đau khổ, cô không có dũng khí đem mình ra so sánh cho nên lặng lẽ biến mất.

Có một lần, Vương Ải đi ngang qua một làng xã, nghe nói là phải di dân, chỉ có ba con chó nhỏ bị vứt ở ven đường. Cô cảm thấy mấy con chó đó giống như cô, cho nên đã mang chúng về nhà. Mặc kệ cuộc sống khốn đốn, cô vẫn chiếu cố ba con chó phi thường tốt.

Mỗi ngày cô có một thói quen, sẽ tới bệnh viện nhìn trộm bác sĩ Trần, nhưng mà trước sau cô vẫn không tiếp cận đối phương, trong lòng rất phức tạp.

Thật ra có một ngày, Trẩn Bổn Lâm phát hiện ra cô. Hắn rất ôn nhu hỏi han, hỏi cô có cần giúp đỡ không, nhưng mà ở Vương Ải xem ra, cái này so với phản bội còn đau lòng hơn, người đàn ông này giống như không có trái tim.

Lúc đó, cô bắt đầu có suy nghĩ muốn trả thù Trần Bổn Lâm, vì thế nói dối là mình không tìm được việc làm, cuộc sống rất khó khăn, bởi vì không ai chịu mướn người từng bị bệnh tâm thần.

Trẩn Bổn Lâm hỏi người trong bệnh viện, quả nhiên đang thiếu người dọn vệ sinh, vì thế Vương Ải đã ở lại, mỗi ngày có thể danh chính ngôn thuận gặp mặt bác sĩ Trần.

Vài ngày sau, Vương Ải gặp được một thiếu niên ngồi một mình ở ven đường, thần sắc của thiếu niên đó không hiểu sao lại làm cô nghĩ tới chính mình, rất cô đơn, rất đáng thương, giống như bị phản bội.

Vương Ải bước tới nói chuyện với thiếu niên, người kia không ai khác chính là Thẩm Húc.

Sau khi nói chuyện với nhau, Thẩm Húc nói với Vương Ải, mẹ mình đã chết, ba ba thì cưới vợ mới, rất đẹp, thiếu niên rất hận ba mình vì dám vong ân phụ nghĩa. Sau đó người mẹ mới sinh ra một đứa em gái, vì thế ba ba liền bị hai người đó lừa đi mất, đối xử với thiếu niên vô cùng lãnh đạm.

Vương Ải sau khi nghe xong, có chút xúc động nói, “Đàn ông đều là như vậy, thích xinh đẹp, chỉ đối xử tốt với họ, còn những người không quan trọng thì lại rất xem nhẹ, ngẫu nhiên cho đi một chút tình yêu, giống như bố thí tự xem là vĩ đại…”

Thẩm Húc lúc đó gật đầu, cảm thấy rất có lý!

Vương Ải bị thiếu niên làm cho xúc động, ngẩng đầu nhìn, thấy sắc trời đã tối, liền chủ động đưa Thẩm Húc về, lúc đứng trước cửa nhà thì đụng phải người mẹ kế của Thẩm Húc.

Vương Ải sửng sốt, bởi vì người mẹ kế của Thẩm Húc rất đẹp, cái loại cảm giác khi nhìn thấy vợ của Trần Bổn Lâm là y như đúc.

Mẹ kế của Thẩm Húc cảm tạ Vương Ải, cũng mời cô vào nhà, Vương Ải lúc đó nhìn thấy ba ba của Thẩm Húc, cùng một loại người với Trần Bổn Lâm, mà khi hai vợ chồng ở chung, hình thức so với cặp kia cũng chẳng khác nhau mấy, còn có một cô công chúa đáng yêu, gia đình hạnh phúc làm cho cô ghen tị, thứ mỹ mãn mà cô vĩnh viễn cũng không thể có được.

Vương Ải rất khó chịu, trong lòng dâng lên oán hận thản nhiên, có cái gì đó đang thiêu đốt trong cơ thể.

Hai người thường xuyên qua lại, Thẩm Húc cũng hay tìm cô tâm sự. Cả hai đều tìm được không ít điểm chung, cảm thấy bản thân bị người ta vứt bỏ, là người không ai yêu, đối với tất cả mọi người chỉ có hận.

Thẩm Húc thường xuyên gây rắc rối, đại khái cũng vì để ba ba chú ý, nhưng Vương Ải phát hiện ra, ba ba của Thẩm Húc thật lòng thật dạ thương yêu mẹ con nhà kia, đối xử với Thẩm Húc rất lạnh nhạt.

Bởi vậy trong lòng Thẩm Húc chứa đựng đầy oán hận, hận tất cả những người bên cạnh mình.

Có một ngày, Vương Ải bị té xỉu trong lúc làm việc, khi tỉnh lại đã được đưa vào bệnh viện. Bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho cô, thật bất hạnh, cô bị ung thư, còn là thời kì cuối, có thể chỉ sống được hai năm nữa.

Vương Ải cầm tờ giấy kiểm tra sức khỏe rời khỏi bệnh viện, cảm thấy bầu trời như sập xuống, lúc đó cô nghĩ phải đi tìm Trần Bổn Lâm, bảo hắn an ủi mình.

Nhưng khi tới nơi, lại được người ta báo cho một tin, Trần Bổn Lâm xin nghỉ phép hai tháng, nghe nói là vợ hắn mang thai sắp chuyển dạ cho nên bây giờ hắn dành tất cả thời gian để ở cạnh vợ mình.

Vương Ải lén lút tới chỗ bệnh viện vợ hắn đang ở, đi nhìn một cái, quả nhiên bác sĩ Trần đang tận tâm chiếu cố vợ mình.

Vương Ải một lần nữa lẳng lặng về nhà, giống như mấy lần trước, trái tim nát thành từng mảnh, mà cảm giác thương tâm không phải vì bản thân cô độc mà là một loại cảm giác không thể hiểu được — bản thân thật sự làm cho người ta chán ghét.

Về tới nhà, cô thấy Thẩm Húc đang cho ba con chó ăn.

Ba con chó nhỏ từng bị người ta vứt bỏ nơi ven đường, bây giờ đã lớn thành ba con chó to, đứng lên so với nam tử còn cao hơn. Đại khái vì ở trong căn phòng âm u suốt một thời gian dài, cho nên dị thường hung hãn, chỉ nghe lời Vương Ải và Thẩm Húc mà thôi.

Thẩm Húc thấy sắc mặt tái nhợt của Vương Ải, liền hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô nói, bản thân không còn sống bao nhiêu lâu nữa, bị người ta làm thương tổn, cảm thấy cuộc đời này không còn gì đáng giá.

Thẩm Húc sau khi biết tình trạng của cô, đột nhiên hỏi, “Vậy cô có hận bác sĩ đó không?”

Vương Ải gật đầu, “Có.”

“Cam lòng hay không cam lòng?”

Vương Ải lắc đầu, “Đương nhiên là không cam lòng!”

“Nếu như có thể cùng hắn chết đi thì sao?”

Mắt Vương Ải sáng lên.

Vì thế, hai người làm một cuộc giao dịch, thiếu niên sẽ dùng một năm để Vương Ải tiếp cận Trần Bổn Lâm, sau đó bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, hoàn thành tâm nguyện, kết thúc tất cả!

Hai người đạt được thỏa thuận, bọn họ trước tiên huấn luyện chó trong một thời gian ngắn, cuối cùng dùng chó làm hung khí hành hung.

Đêm đó, Vương Ải lặng lẽ mang chó tới bên cửa Thẩm gia, Thẩm Húc phụ trách ném ra bốn đôi giày, Vương Ải cột đôi giày vào chân chó. Sau đó Thẩm Húc xuống lầu mở cửa… Thả chó hành hung.

Sau khi ba con chó cắn chết người, bọn họ lại đổi giày, mang đôi giày dính máu của Vương Ải đi tiêu hủy, Thẩm Húc còn làm bộ té xỉu trước cửa nhà, bị người ta phát hiện đi báo cảnh sát.

Vụ án cơ hồ hoàn mỹ đến không có chút sứt mẻ nào.

Sau đó Thẩm Húc làm bộ tinh thần có vấn đề, quả nhiên liền được chuyển vào bệnh viện tâm thần tốt nhất, không nghĩ tới Oss lại là bạn của Trần Bổn Lâm, bởi vậy thiếu niên không cần tốn nhiều công sức liền được hắn điều trị.

Chứng bệnh của Thẩm Húc rất kì lạ, làm Trần Bổn Lâm phi thường chú ý tới, mà đồng thời Vương Ải cũng giả bộ quan tâm Thẩm Húc, làm Trần Bổn Lâm có không ít thời gian đối thoại với cô. Một năm này, Thẩm Húc thực hiện lời hứa của mình, làm bộ biến thành kẻ điên bị kích động. Mà Vương Ải thì đang hưởng thụ những giây phút cuối cuộc đời, mỗi một ngày đều tận lực hưởng thụ thời gian ở bên cạnh Trần Bổn Lâm, tuy rằng mỗi tối, hắn đều quay về bên cạnh người con gái mà mình yêu nhất.

Ngày Vương Ải nhận được kết quả khám sức khỏe, bệnh viện báo cho cô biết bệnh tình của cô đã trở nên nguy kịch, cô lập tức báo cho Thẩm Húc biết.


Ngày đó Thẩm Húc cùng bác sĩ Trần gặp mặt, Vương Ải đứng bên cửa sổ, đó là lần chót cô gặp bác sĩ Trần.

Sau khi mọi người đi rồi, Thẩm Húc dùng tiếng chó sủa làm mệnh lệnh, thực hiện giao dịch năm ngoái. Vương Ải mang chó tới, giống như năm đó, giết chết người mình yêu nhất, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.

Lúc cảnh sát điều tra, Thẩm Húc giả bộ đào tẩu, vừa chạy vừa giả tiếng chó sủa, khiến cho người ta nghi ngờ. Khi trở lại cảnh cục, sẽ đem hết toàn bộ sự việc đổ lên đầu Vương Ải, nói là một năm này bị cô uy hiếp nên mới không dám nói, nhưng khi cô giết bác sĩ Trần, bản thân quá sợ hãi nên mới đi báo án. Thẩm Húc sở dĩ phải bỏ trốn, là bởi vì hắn cần một tin tức xác định bác sĩ Trần đã chết! Vương Ải chắc chắn sẽ đền tội còn Thẩm Húc sẽ được tự do, chiếm được di sản lớn của gia đình, bắt đầu sống cuộc sống cho bản thân. Dùng một năm thay đổi nửa đời sau của mình, hắn cảm thấy rất đáng giá.

Oss sau khi nghe xong, vẻ mặt bội phục nhìn Thẩm Húc, “Không phải mi là học sinh trung học sao? Sao có thể nghĩ ra được mấy cái này?”

Thẩm Húc vẻ mặt thoải mái nói, “Chỉ tiếc… Thất bại trong gang tấc.” Nói xong, liếc mắt nhìn An Cách Nhĩ.

Oss nhíu mày, “Cũng may bắt được thằng nhóc như mi, bằng không sớm hay muộn gì cũng sẽ có đại họa, trên đời này quả nhiên người xấu là do trời sinh.”

“Người xấu không phải là do trời sinh.” Vương Ải thản nhiên nở nụ cười, “Chính là cuộc sống rất không công bằng, có người quá hạnh phúc làm cho người ta ghen tị. Mà có người lại quá đáng thương, ngay cả sự tôn trọng ít nhất cũng mất, tất cả mọi sự bất hạnh đều bám vào người.”

Oss bảo Tôn Kỳ đừng nhìn An Cách Nhĩ nữa, về sau còn nhiều cơ hội, giờ mang hai hung thủ này về đi.

Tôn Kỳ mang người rời đi, trước khi đi còn nói trong tay còn một đống vụ án chưa giải quyết, muốn An Cách Nhĩ cố vấn, mấy ngày nữa lại tới.

Oss vươn tay cào tóc, thở dài một tiếng, “Ai, lão Trần a lão Trần, sao lại chết oan uổng như vậy, bị một bệnh nhân tâm thần yêu.”

Eliza một lần nữa nhảy lên đầu vai Oss, vỗ vỗ hắn an ủi.

“Quên đi, coi như chân tướng đã rõ ràng. Tôi đi thông báo cho gia đình bác sĩ Trần.” Oss ủ rũ đứng dậy, Cửu Dật thấy tinh thần hắn vẫn còn suy sụp, lên tiếng nói, “Tôi chở anh đi.” Nói xong cùng hắn ra ngoài.

Mạc Phi sau khi đem đống quần áo bẩn bỏ vào máy giặt, bước ra ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, “Vụ án này làm cho người ta rất không thoải mái. Anh cảm thấy Vương Ải không có hận bác sĩ Trần tới mức đó, tại sao phải làm chuyện tàn nhẫn như thế?”

“Nếu cô ta không chết, có thể sẽ thầm yêu bác sĩ Trần cả đời.” An Cách Nhĩ cầm tách hồng trà lên, thổi một hơi, thấp giọng nói, “Yêu quá mãnh liệt sẽ thường lẫn lộn giữa muốn và chiếm giữ.” Nói xong, vươn tay vỗ nhẹ hai má Mạc Phi, “Tựa như đề bài kia, có người buông tha tình yêu vì hạnh phúc của đối phương, có người vì yêu mà làm đối phương mất đi hạnh phúc… Vương Ải là như vậy mà bác sĩ Trần cũng như vậy.”

Mạc Phi sửng sốt, “Ý em là, bác sĩ Trần thích cô ta, Vương Ải không phải ảo tưởng?”

An Cách Nhĩ nhợt nhạt cười, “Nếu không thì sao hắn lại đưa ra câu hỏi đó, hơn nữa còn dung túng cô ta ở bên cạnh mình?”

“Áy náy?” Mạc Phi nhíu mày, “Nghĩ không ra.”

“Không cần phải hiểu.” An Cách Nhĩ đặt tách trà xuống, “Vương Ải vốn sẽ chết, chịu tội giết Trần Bổn Lâm sẽ mãi mãi gắn liền sau tên của cô ta, đây có thể chính là nguyện vọng của cô. Tự xưng là giảo quỷ, đại khái là vì cô đã được báo trước là mình sẽ phải chết, giảo còn là cô đơn mà cô ta tự đánh giá bản thân mình, cô ta cảm thấy bản thân cũng đủ xinh đẹp không thua kém ai.”

“Anh cảm thấy ngày đầu tiên trở về đã gặp vụ án thế này, thật sự rất mất hứng.” Mạc Phi cầm quần áo lên chuẩn bị đi tắm.

“Đừng mất hứng, Mạc Phi, quên nó đi!” An Cách Nhĩ vươn tay vuốt lông Ace, “Có vài người khi đã đi rồi, vô luận có gây ra bao nhiêu xúc động, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị lãng quên. Người còn sống sẽ tiếp tục đi trên con đường của mình, cuộc đời này là vậy. Làm chúng ta phải nhớ suốt đời chỉ có vài người mà thôi.”