Trịnh Lâu sau khi để lại địa chỉ công trường liền cáo từ, An Cách Nhĩ và Mạc Phi cũng đáp ứng hắn chạng vạng sẽ tới công trường.
Người đi rồi, Mạc Phi đứng dậy bước vào phòng bếp không biết bận cái gì, sau đó ôm ra một cái tô thủy tinh lớn, còn cầm theo máy đánh trứng, hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, có cái loại này trên đời sao?”
“Anh nói cương thi?” An Cách Nhĩ hỏi.
Mạc Phi gật gật đầu, “Tôi tuy rằng không tin, nhưng mà thường xuyên nghe người ta nói.”
“Ân.” An Cách Nhĩ tựa lưng vào ghế suy nghĩ, nói, “Nói về quỷ thần tồn tại cùng loài người cơ hồ đều giống như lịch sử lâu đời, bọn họ cũng hoàn toàn bất đồng giữa phương Đông và phương Tây nhưng cả hai đều có một điểm chung, bất kỳ dân tộc nào cũng đều tin sau khi con người chết đi sẽ biến thành một hình thái khác, bọn họ có được những năng lực mà chúng ta không có, hơn nữa đều tràn ngập tà ác làm chúng ta sợ hãi.”
Mạc Phi nghe An Cách Nhĩ nói xong liền hỏi, “Vậy cậu tin ma quỷ tồn tại?”
An Cách Nhĩ nhìn nhìn hắn, nói, “Mạc Phi, có tin hay không kỳ thật cũng không khác nhau mấy.”
Mạc Phi tựa hồ có chút không rõ, một bên đánh trứng một bên hỏi An Cách Nhĩ, “Lời này là có ý gì?”
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn máy đánh trứng trên tay Mạc Phi, nói, “Nếu anh tin một thứ tồn tại, thì nếu nó không có trên đời, anh cũng sẽ tạo ra lý do để nó tồn tại, cũng tìm được chứng cứ. Nhưng nếu anh tin nó không tồn tại, cho dù nó có trên đời, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp chứng minh nó không tồn tại. Bởi vậy có một số chuyện nó tồn tại hay không, đối với anh mà nói mấu chốt chính là anh có tin hay không.”
Mạc Phi chớp mắt vài cái, tắt máy đánh trứng, khuấy khuấy lòng trắng trứng sền sệt, tiếp tục bật máy đánh tiếp, “Cậu nói cũng có lý, ma quỷ, thượng đế, thần linh, người ngoài hành tinh… Tồn tại hay không đích xác là không ai có thể chứng minh.”
“Chậc chậc.” An Cách Nhĩ vươn ngón tay giơ giơ, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, ma quỷ, thượng đế, thần linh với người ngoài hành tinh là hai khái niệm khác nhau.”
Mạc Phi giương mắt nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ còn thành thật nói với hắn, “Người ngoài hành tinh tồn tại!”
Mạc Phi giật mình, không thể tưởng tượng ra An Cách Nhĩ lại vô cùng tin tưởng người ngoài hành tinh có trên đời.
Một lúc sau, An Cách Nhĩ đuổi theo Mạc Phi, từ phòng khách đi vào phòng bếp, từ phòng bếp đi ra phòng khách, tới tới lui lui theo sát hắn mấy tiếng, đưa ra rất nhiều ví dụ chứng minh người ngoài hành tinh có trên đời, hơn nữa còn tin tưởng đã có người chụp được, nhưng đều bị giấu đi hết rồi.
Mạc Phi cuối cùng chịu hết nổi, vươn tay che miệng An Cách Nhĩ lại, nói, “Hiểu rồi, cậu chính là ví dụ điển hình của tin thì có, không tin thì không có.”
An Cách Nhĩ cau cau mũi, bất mãn nhìn Mạc Phi, “Anh không tin có người ngoài hành tinh sao?”
“Tôi tin.” Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ mang theo bộ dáng chờ đợi, liền không tự giác nói ra, gật gật đầu, nói với An Cách Nhĩ, “Bắt đầu tin từ bây giờ.”
An Cách Nhĩ nhìn hắn trong chốc lát, mỹ mãn nở nụ cười.
Mạc Phi gãi gãi đầu, mặc kệ An Cách Nhĩ đứng trước mặt, cúi đầu tiếp tục bận rộn.
An Cách Nhĩ nhìn thấy một vật thể hình tròn trên bàn, vàng vàng mềm mềm, liền vươn tay chọc chọc.
“Đứng im!” Mạc Phi kéo tay hắn về.
“Bắt đầu từ lúc nãy anh liền trở nên bận rộn.” An Cách Nhĩ tò mò, “Anh làm gì vậy?”
“Bánh ngọt.” Mạc Phi bâng quơ trả lời, “Lần trước mua rất nhiều trứng, nếu không ăn sẽ hư.”
An Cách Nhĩ nhìn lòng đỏ trong tô, hỏi hắn, “Sao anh tách ra được hay vậy? Lòng đỏ này có thể cho tôi làm màu vẽ không?”
“Có thể cho cậu một ít, bất quá phải để lại đây chút xíu.” Mạc Phi dở khóc dở cười, “Trưa nay ăn bánh ngọt, nếu tối về khuya quá thì làm cơm chiên trứng, được không?”
An Cách Nhĩ chớp chớp mắt, thấy Mạc Phi cầm lên một cái bình y như bình sơn lắc lắc, bắt đầu xịt lên bánh ngọt.
An Cách Nhĩ vươn tay quét một miếng nếm thử, “Ngọt.”
Mạc Phi cười cười nói, “Tôi đã từng làm trong tiệm bánh, bất quá tôi chỉ biết bắt bông, thường xuyên nhìn các sư phụ bánh ngọt làm, đây là lần đầu tiên tôi làm bánh.”
An Cách Nhĩ thấy Mạc Phi phun lên một miếng kem, sau đó lấy một con dao dài, cơ hồ phải trát bằng vì đã làm hỏng.
“Mạc Phi, tôi đã từng thấy qua, cái này rất khó làm!” An Cách Nhĩ phát biểu ý kiến.
Mạc Phi có chút vô lực nhìn hắn, “Vậy phải làm sao? Tôi cũng không biết khắc hoa.”
An Cách Nhĩ sờ cằm, vươn tay muốn lấy bình ‘phun sơn’ nói, “Để tôi.”
Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, đưa bình kem cho hắn.
An Cách Nhĩ cầm lấy, cúi đầu nhìn chằm chằm miếng kem đang nằm trên mặt bánh, lắc đầu, dùng dao cắt bánh ngọt thành mấy miếng, sau đó bắt đầu chắp nối.
Mạc Phi gật gật đầu, “Ân, bây giờ được hơn rồi đó.”
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn hắn một cái, bắt đầu xịt kem, xịt hết hai bình.
Mạc Phi ở một bên nhìn, hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ… cậu làm gì vậy?”
An Cách Nhĩ không nói gì, vén tay áo lên, cầm lấy dao khắc, bắt đầu tạo hình.
Mạc Phi đứng một bên nhìn, thấy An Cách Nhĩ đang tạo hình, tạo ra một người nam nhân đứng thẳng, sau đó An Cách Nhĩ bắt đầu chỉnh mặt, tóc tai… Xuống tí nữa là cổ, bả vai, xương quai xanh, cơ ngực… Hình thái ban đầu, Mạc Phi đoán là một nam nhân khỏa thân, hơn nữa bộ dáng còn có chút giống mình.
Sau khi An Cách Nhĩ điêu khắc nửa người trên, bắt đầu chuẩn bị tới nửa người dưới, Mạc Phi nhanh chóng ngăn cản hắn, “An Cách Nhĩ… Có thể…”
An Cách Nhĩ quay đầu lại trừng hắn, tựa hồ bất mãn vì dám quấy rầy mình sáng tác, nói, “Tôi vẫn chưa làm xong!”
Mạc Phi cười gượng hai tiếng, “An Cách Nhĩ, cái bánh này… cậu muốn khắc ai?”
An Cách Nhĩ ra oai liếc mắt nhìn hắn, “Không giống anh sao? Tôi đối với chi tiết nhân vật nắm rất chắc, cho nên anh không muốn tôi làm hết chớ gì.”
Mạc Phi gật gật đầu, “Cậu đúng là nắm quá rõ.”
An Cách Nhĩ lắc đầu, “Mạc Phi, nghệ thuật chính là thứ theo đuổi chi tiết, tôi theo phái cổ điển.”
Mạc Phi không buông tay hắn ra, hỏi, “Tôi muốn hỏi, cậu với tôi ai ăn phần nửa người dưới?”
An Cách Nhĩ sửng sốt một chút, nhìn cái bánh ngọt hình người, nói, “Anh ăn…”
Mạc Phi nhấc mi, “Tôi không ăn.”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, lại nói, “Vậy tôi ăn…”
Mạc Phi cũng nghĩ nghĩ, “Tôi cũng không muốn cậu ăn, nếu tôi nhìn thấy sợ tâm lý không thể tiếp thu.”
An Cách Nhĩ nhìn hắn một cái, đột nhiên vươn tay, dùng dao cắt đi chỗ kia của người bánh ngọt, tiếp tục xịt kem lên, Mạc Phi nhìn động tác của hắn nhíu mày, nhìn nhìn người bánh ngọt bất hạnh bị thiến.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, An Cách Nhĩ vươn tay tàn nhẫn dùng dao xớt đầu bánh ngọt xuống, bỏ vào miệng ăn, vừa nhai vừa bước ra phòng khách.
Mạc Phi bất đắc dĩ, lấy dĩa, cầm luôn cái bánh ngọt bưng ra ngoài.
TV ngoài phòng khách đang chiếu tin tức buổi trưa, gần đây hình như xảy ra rất nhiều vụ bắt cóc con nít.
Mạc Phi cầm bánh ngọt ngồi xuống kế bên An Cách Nhĩ, rót hai ly hồng trà, nói, “Gần đây hình như có rất nhiều trẻ con bị mất tích.”
“Trẻ con rất dễ bị hại.” An Cách Nhĩ liếm kem trên ngón tay, nói, “Hàng năm có rất nhiều trẻ con chết đi không có nguyên nhân, bất quá liên tục có mấy vụ án mất tích thế này, thật đúng là gặp không nhiều.”
“Là bắt cóc sao?” Mạc Phi hỏi, “Bất quá đều là con của mấy gia đình bình thường, cho dù bắt cóc cũng không chuộc được bao nhiêu.”
An Cách Nhĩ vươn tay, xé cái chân người bánh ngọt, nói, “Theo bản năng bảo vệ thế hệ tiếp theo của nhân loại, nếu liên lụy đến những vụ án về trẻ con sẽ rất được coi trọng, Oss mấy ngày nay khẳng định bận tới sứt đầu mẻ trán.”
“Đứa nhỏ đầu tiên mất tích cả nửa tháng rồi.” Mạc Phi nhíu mày, “Nếu không phát hiện thi thể, cũng không có điện thoại đòi tiền chuộc… Vậy bắt làm gì?”
An Cách Nhĩ vừa ăn bánh ngọt vừa xem mấy phóng viên thu thập tin tức trên TV, hắn thấy mấy bậc cha mẹ khóc rất nhiều, sờ sờ cằm, tựa hồ nghĩ không ra.
“An Cách Nhĩ!” Mạc kéo tay An Cách Nhĩ đang sờ cằm, “Kem dính hết lên trên mặt rồi kìa.”
An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn Mạc Phi, “Mạc Phi, gọi điện cho Oss, bảo hắn đi điều tra cha mẹ của mấy đứa nhỏ.”
“Điều tra cha mẹ?” Mạc Phi có chút kỳ quái, cầm điện thoại lên, hỏi, “Tra cái gì?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Mấy người đó quen biết nhau, hơn nữa, cũng không tính là quá lo lắng, bảo Oss điều tra tình hình tài chính của bọn họ.”
Mạc Phi khẽ nhíu mày, gọi điện cho Oss, nói lại toàn bộ, bảo Oss phải đi tra xét. Đặt điện thoại xuống, Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, sao cậu thấy được?”
An Cách Nhĩ nhấc chân, nói, “Mỗi cặp vợ chồng đều rất ân ái, đều đả thông cho nhau, cùng chờ đợi đứa con trở về.”
“Có ý gì?” Mạc Phi tựa hồ khó hiểu.
“Mạc Phi, mỗi người đó đều đến từ mọi ngành nghề, tính cách cũng không giống nhau.” An Cách Nhĩ nói, “Tuy rằng tôi tin tưởng hai người đến với nhau chính là nhờ tình yêu, nhưng tôi cũng tin tình yêu là một thứ không thể kéo dài. Nhân loại chính là một loài động vật rất giỏi làm người ta thất vọng. Nếu đứa nhỏ đã mất, mười phần đối với cha mẹ, sẽ có năm phần oán trách lẫn nhau, một khi cãi nhau, sẽ bằng mặt không bằng lòng, hơn nữa sẽ có vẻ tương đối mệt mỏi… Nhưng mà những bậc cha mẹ kia trong mắt tôi có gì đó rất không hợp lý, trong mắt họ có một loại cùng nhau kỳ vọng.”
“Cùng nhau kỳ vọng con mình trở về sao?” Mạc Phi nói, “Có cái gì không hợp lý?”
“Tâm tính của một người sẽ biến hóa theo quá trình, mặc dù bi thương và kỳ vọng nhưng sẽ theo thời gian khác nhau mà thay đổi.” An Cách Nhĩ lắc lắc đầu, “Sau khi con mình bị bắt, bậc cha mẹ thường sẽ cảm thấy bi quan và nhỏ bé, thứ bọn họ kỳ vọng nhất chính là manh mối, hy vọng con mình sẽ bình an trở về, mặt khác bọn họ cũng không quá lo lắng… Nhưng mà những thứ này chỉ giới hạn trong hai ngày đầu tiên. Sau 48 tiếng lo lắng, người ta sẽ lâm vào tình trạng tuyệt vọng… Mất tích gần nửa tháng, làm sao còn có thể hy vọng? Mỗi cha mẹ bi quan đều khác nhau, nhưng biểu hiện những người này lại giống nhau, thật sự làm cho người khác nghi ngờ.”
Mạc Phi nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ thật lâu, lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, Mạc Phi cầm điện thoại lập tức nghe tiếng Oss thở hổn hển tự thuật.
Nghe xong, Mạc Phi cúp điện thoại, nói với An Cách Nhĩ, “Oss nói, điều tra ra mấy nhà đó đều cờ bạc, đều nợ nần… Mà sau khi báo đăng không bao lâu, còn có người từ thiện đến quyên góp cho bọn họ, để phòng hờ sau này có nhận được mấy cuộc điện thoại đòi tiền chuộc thì còn có tiền để chuộc, cho nên hắn cảm thấy mấy cặp vợ chồng này đều có vấn đề, đã bắt đầu điều tra.”
An Cách Nhĩ nghe xong, gật gật đầu, cũng không nói gì, tựa hồ mất hứng.
Mạc Cách Nhĩ ngồi xuống, nhích gần tới An Cách Nhĩ hỏi, “An Cách Nhĩ, cậu không tin tình yêu sao? Trước đây không phải cậu nói tình yêu là thứ tốt đẹp nhất mà?”
An Cách Nhĩ nhìn nhìn Mạc Phi, cũng không nói gì, cúi đầu cười cười, “Tình yêu rất đẹp, nhưng chỉ giới hạn trong lúc yêu nhau… Sau khi hết yêu, so với không yêu càng khổ sở hơn.”
Mạc Phi nhíu mày, “Kết luận này cậu đút kết từ đâu ra?”
An Cách Nhĩ đứng lên, cười nhạt, nói với Mạc Phi, “Giống như những lý luận trước tôi đã nói, sự thật là một chuyện, tin hay không là chuyện khác. Tin hay không là một chuyện, sự thật… đi theo hướng nào là chuyện khác.” Nói xong nhìn đồng hồ, “Mạc Phi, mang theo vũ khí có thể dùng, chúng ta đi bắt quỷ.”
Mạc Phi nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ bước lên lầu, thật sâu nhíu mày.
Hết chương 2