Mạc Phi vất vả leo ra khỏi đống báo, thở hổn hển liếc mắt nhìn An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ vẻ mặt vô tội cầm tờ báo dưới đất lên lật, chỉ chỉ bàn trà, nói, “Để lên đó.”
Mạc Phi nhìn trời xem thường, đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, ôm đống báo để lên bàn, An Cách Nhĩ gác chân ngồi trên ghế sô pha, lật báo.
“Cậu tìm manh mối ở trong này?” Mạc Phi cầm tờ báo đã ố vàng lên nhìn, nhíu mày.
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Nơi này phỏng chừng sẽ có chút manh mối.”
“Nhiều báo như vậy biết xem tới chừng nào?” Mạc Phi cào tóc.
“Chỉ cần tìm mấy tin đặc biệt cổ quái thôi.” An Cách Nhĩ vừa nói vừa lật báo, “Giống như cái tên Black JK kia khẳng định là dạng thích vừa vui vừa náo động còn phải rất đa dạng.”
“A…” Mạc Phi nở nụ cười, “Cậu hình dung hắn hình như rất chuẩn xác, tôi cũng hiểu hắn rất gây sức ép, còn muốn làm nhiều thứ đa dạng.” Khi nói chuyện, Mạc Phi nhìn thoáng qua cành hoa hồng đen cắm trong bình.
An Cách Nhĩ lẳng lặng lật báo, Mạc Phi cũng cầm báo lên lật, đột nhiên cong cánh tay…. gãi lưng.
“Anh làm gì vậy?” An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn.
“Aiss.. trên người có chút ngứa.” Mạc Phi nghĩ nghĩ, đứng dậy đi lên lầu, miệng nói thầm, “Nguy rồi, rận trong báo cũ chạy vô người rồi!”
An Cách Nhĩ ngây ngốc nhìn Mạc Phi vọt vào phòng tắm, khóe miệng không khống chế được giơ lên, cúi đầu tiếp tục xem báo.
Phòng tắm ở trên lầu truyền đến thanh âm rào rào, Mạc Phi đã bắt đầu tắm rửa, An Cách Nhĩ đang xem báo, đột nhiên nghe trong nhà bếp tiếng ‘sùng sục’. Lúc đầu hắn không để ý đến nhưng thanh âm cứ không ngừng kêu, còn truyền đến thanh âm ‘xèo xèo’.
An Cách Nhĩ cầm tờ báo bước vào nhà bếp nhìn, liền thấy Mạc Phi đang nấu nước. An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm trong chốc lát, quay đầu lại, bước lên lầu.
Trong phòng tắm, Mạc Phi đang lau tóc, cái gì cũng chưa mặc…
An Cách Nhĩ chớp mắt mấy cái, nhìn từ trên xuống dưới, sờ cằm.
“Ách…” Mạc Phi mặc dù không sợ An Cách Nhĩ thấy, mọi người đều là nam nhân sợ cái gì, nhưng trên mặt An Cách Nhĩ tựa hồ mang theo đánh giá, hắn vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, “Nga, đang nấu nước, cậu xuống tắt bếp gas đi, tôi xuống ngay.” Nói xong, lập tức đóng cửa lại.
An Cách Nhĩ đứng ngoài cửa nghĩ nghĩ, xoay người xuống lầu, đi vào nhà bếp bắt đầu tìm — Tắt ở chỗ nào?
Chốc lát sau, Mạc Phi vọt xuống, hắn chỉ mặc có cái quần, áo chưa kịp mặc, bởi vì hắn biết An Cách Nhĩ đảm bảo không biết tắt bếp, đừng có đốt luôn nhà bếp là được.
Quả nhiên liền thấy An Cách Nhĩ vẫn còn đang đối diện với ấm nước kêu to.
Mạc Phi bước qua tắt bếp, An Cách Nhĩ đứng ở phía sau nhìn tấm lưng của Mạc Phi, tay tiếp tục sờ cằm.
Mạc Phi đổ nước ấm vào bình thủy, xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, hỏi, “Tìm được manh mối chưa?”
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, mở tờ báo ra, nói, “Quán bar này, tối nay chúng ta đi đi!”
“Quán bar?” Mạc Phi cầm tờ báo nhìn, thấy trên đó An Cách Nhĩ dùng bút đỏ khoanh tròn, tiêu đề là, “Có ba người trong lúc cuồng hoan đột nhiên chết ở một quán bar” Mà quán bar này nằm giữa trung tâm thành phố S, tên là Ba Lạc Khắc.
“Ba Lạc Khắc?” Mạc Phi sờ đầu, nhìn kỹ hình ảnh quán bar được đăng kế bên, mặt nhăn mày nhíu, đem tờ báo trả lại cho An Cách Nhĩ, nói, “Tôi thấy tốt nhất là đừng đi.”
“Tại sao?” An Cách Nhĩ khó hiểu nhìn hắn.
“Đây là Gay bar.” Nói xong rót nước pha trà.
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Là bar dành cho đồng tính sao?”
“Ân.” Mạc Phi gật đầu, “Bọn họ không chào đón trai thẳng.”
“Bọn họ làm sao biết được ai là trai thẳng a?” An Cách Nhĩ tò mò hỏi.
“Tôi nghe nói liếc mắt một cái liền nhìn ra.” Mạc Phi nhún nhún vai, “Mặt khác bọn họ còn thích kết bạn, ở cửa làm trò ôm hôn trước mặt bảo an vân vân, vậy thì sẽ cho vào.”
“Vậy hai chúng ta đi đi.” An Cách Nhĩ nói.
“Khụ khụ…” Mạc Phi đang uống trà, vừa ho vừa nhìn An Cách Nhĩ, “Thật sao?”
An Cách Nhĩ chớp mắt mấy cái, “Không phải chỉ cần giả trang thành đồng tính thôi sao? Đây không phải việc khó.”
Mạc Phi có chút không tự nhiên, nhưng tầm mắt vẫn bất giác nhìn khuôn mặt tinh xảo của An Cách Nhĩ. Nhìn hai mắt của hắn, Mạc Phi biết hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới điều gì khác, hơn nữa không biết vì sao, Mạc Phi cảm thấy nếu hôn An Cách Nhĩ, chính mình giống như chiếm tiện nghi người ta.
“Đêm nay chúng ta phải đi.” An Cách thu hồi tờ báo, bưng một tách trà bước ra phòng khách.
“Quán bar này có chỗ khả nghi sao?” Mạc Phi hỏi.
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Muốn vào trong phải mặc y phục đen, mà bảng hiệu của quán bar, rất giống với cái này.” Vừa nói vừa lấy ra danh thiếp ám dạ cuồng hoan hội của Hắc JK.
Mạc Phi lấy danh thiếp sau đó so với tờ báo, gật đầu, “Đúng là rất giống.”
An Cách Nhĩ cười cười, “Vậy cứ quyết định thế đi, đêm nay đi xem một chút rốt cuộc là tổ chức gì.”
“Này.” Mạc Phi đột nhiên hỏi, “Cậu còn nhớ Oss nói gì không?”
“Ân, hắn nói sáng nay sẽ gửi tư liệu qua cho tôi, nhưng giờ còn chưa có tới.” An Cách Nhĩ bất mãn nói.
“Không phải.” Mạc Phi vô lực lắc đầu, “Hắn miêu tả về Black JK còn có ám dạ cuồng hoan hội, nếu nơi đó thật sự là cứ điểm, hẳn là rất nguy hiểm mới đúng a… Hai ta đi vào thì tra được cái gì?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Tôi chỉ tò mò muốn đi nhìn một cái, cũng không phải muốn điều tra cái gì, manh mối nếu có trong quán bar, chúng ta có thể phát hiện ra.” Nói xong cầm cái ly đảo đảo bước lên lầu.
Mạc Phi hỏi hắn, “Không ăn cơm sao?”
An Cách Nhĩ đẩy cửa phòng làm việc ra, nói, “Tôi muốn vẽ tranh, anh đừng quấy rầy tôi.” Nói xong, đóng cửa lại.
Mạc Phi ngồi trên ghế sô pha uống trà, tiếp tục xem báo giết thời gian.
Qua giờ ngọ, đại khái tới giờ cơm tối, Mạc Phi đem thức ăn thơm ngào ngạt để trên bàn, nhìn đồng hồ trên vách tường đã sắp sáu giờ, thấy An Cách Nhĩ bước ra khỏi phòng làm việc, tâm tình vô cùng tốt bước xuống.
“Vẽ cái gì mà vui vẻ vậy a?” Mạc Phi đưa bát cơm với đôi đũa cho hắn, hôm nay hắn cố ý đè cơm trong bát An Cách Nhĩ xuống, vậy cậu mới ăn được nhiều hơn một chút. Người này kỳ lạ vô cùng, mặc kệ là đói hay no, đều chỉ ăn một chén, mặc kệ là bát hay tô, dù sao cũng lười múc cơm… Mạc Phi thấy hắn còn chưa ăn cơm trưa nên cố ý múc nhiều hơn một chút.
“Chúng ta đi bar thế nào, có cần trang bị gì không?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Khụ…” Mạc Phi xém tí nữa bị sặc, nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu có cái gì mà trang bị?”
“Tôi là hỏi, cần thay quần áo gì đó hay không?” An Cách Nhĩ vừa ăn cơm vừa hỏi.
“Không cần đi… Bất quá nếu cậu nói vậy thì tốt nhất mang theo súng.” Mạc Phi tùy ý nói xong ăn canh.
“Trong ngăn kéo tủ có một thanh.” An Cách Nhĩ trả lời.
“Phốc…” Mạc Phi bất lịch sự phun hết canh trong miệng ra, xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, thấy An Cách Nhĩ mỉm cười, “Lừa anh thôi.”
“A…” Mạc Phi hít một hơi, bản tính An Cách Nhĩ gần đây càng lúc càng lộ rõ, ban đầu còn tưởng hắn chỉ là tên họa sĩ lười biếng, còn có chút ngốc, nhưng gần đây phát hiện ra hắn rất thích đùa dai, đặc biệt là lúc tâm tình tốt.
Ăn cơm xong hai người chuẩn bị một chút, lên xe, hướng tới Ba Lạc Khắc nằm giữa trung tâm thành phố S.
An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi Mạc Phi, “Anh có thể hôn nam sinh sao?”
Mạc Phi dở khóc dở cười, “Sao có thể?”
“Tôi cũng không thể.” An Cách Nhĩ có chút khó xử vuốt cằm, nói, “Nếu thật sự phải hôn, vậy phải làm sao a? Ánh mắt thế nào? Tay để ở đâu?”
Mạc Phi vô lực nhìn hắn, “Vậy cậu cũng chưa từng hôn nữ nhân sao?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Tôi đã từng hôn bà nội, anh thì sao?”
Mạc Phi nhún vai, “Cậu hơn tôi, tôi ngay cả bà nội cũng chưa từng hôn.”
“Vậy đến lúc đó làm sao?” An Cách Nhĩ hỏi.
Mạc Phi bất đắc dĩ, “Đến lúc đó rồi tính, nói không chừng vận khí tốt khỏi cần hôn.”
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Cũng đúng.”
Bất quá… Thật bất hạnh, lúc tới trước cửa quán bar, Mạc Phi còn chưa dừng xe, đã thấy bốn bảo an thân hình vạm vỡ đứng trước cửa nhìn chằm chằm khách nhân. Tiến vào quán toàn là những người có đôi có cặp, hơn nữa đều là nam, ở cửa bị mấy bảo an nhìn chằm chằm, hai người thâm tình ôn hôn hơn ba mươi giây, mới có thể vào.
An Cách Nhĩ thân thủ kéo kéo Mạc Phi, hỏi, “Mạc Phi, làm sao bây giờ, thật sự phải hôn rồi a.”
Mạc Phi có chút vô lực, hỏi, “Vậy cậu còn muốn vào hay không a?”
“Tôi muốn vào.” An Cách Nhĩ thành thật nói, “Nhưng tôi không hôn đâu.”
“Cậu định đoạt đi.” Mạc Phi cởi dây an toàn, nói với An Cách Nhĩ, “Cậu nhớ rõ phải nhắm mắt lại a!”
“Nhắm mắt?” An Cách Nhĩ khó hiểu, “Nhắm lúc nào?”
“Lúc hôn.” Mạc Phi mở cửa, xuống xe.
An Cách Nhĩ cũng xuống xe, có một chút khẩn trương, hắn chưa từng tới loại địa phương này, cùng Mạc Phi bước tới cửa, bốn đại hán nhìn có chút giật mình, Mạc Phi thấy bọn họ nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ, trong mắt tràn ngập kinh diễm, trong lòng có chút bực bội, vẻ đẹp của An Cách Nhĩ mà vào trong này đảm bảo sẽ gây phiền toái.
“Khụ.” Thấy bọn họ không hôn đã muốn bước vào trong, một bảo an ho khan một tiếng, bốn người đứng ngoài cửa, ngăn trở đại môn, nhìn chằm chằm hai người.
Mạc Phi thở dài, xem ra không có cách khác, chỉ còn cách đứng lại, An Cách Nhĩ vừa lúc đang đánh giá bốn phía.
Mạc Phi đưa tay, nhẹ nhàng đè sau đầu An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ khó hiểu xoay mặt nhìn hắn, bị Mạc Phi nắm cằm, mặt tiến tới.