Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 2-2: Con quỷ tinh nghịch tác quái

Mạc Phi nhìn chằm chằm ảnh chụp đến cau mày, An Cách Nhĩ lấy tay đón lấy, vừa thấy liền sờ sờ cằm thấp giọng nói, “Ân, so với tưởng tượng, bên trong còn muốn thú vị hơn.”

“Đây là cái gì?” Oss cũng nhoài người tới nhìn, “Thấy ghê quá vậy.”

An Cách Nhĩ đem ảnh chụp cầm lên, đưa trước ánh sáng nhìn trong chốc lát, nói, “Rất có cảm giác nghệ thuật.”

“Đây là cái gì?” Mạc Phi khó hiểu hỏi.

“Lá thư này được viết bởi một phu nhân tên là Hoàng Tĩnh.” An Cách Nhĩ vừa trả lời vừa lấy ra mấy lá thư khác, “Lúc trước cô ta đã gửi cho tôi hai lá thư tương tự thế này.”

Mạc Phi tiếp nhận hai lá thư An Cách Nhĩ đưa cho hắn, chỉ thấy trong mỗi bức thư đều có một tấm ảnh, đều là kim ngư hoa… Nhưng mà màu sắc của con cá thì có chút khác biệt.

An Cách Nhĩ đưa lá thư trong tay cho Mạc Phi nói, “Sau khi đọc xong nói cho tôi biết anh nghĩ gì.”

Mạc Phi có chút buồn bực, tiếp nhận lá thư nhìn nhìn, nghĩ thầm, đại khái đây cũng là một công việc của trợ lý đi, mặc kệ nó, dù sao tiền lương cũng cao.

Nhìn thoáng qua lá thư, Mạc Phi đã bị nội dung của nó hấp dẫn, chữ viết rất thanh tú, vừa thấy thì biết là do một phu nhân nhã nhặn viết ra. Ở đầu thư đại khái giới thiệu mình là Hoàng Tĩnh, cô là một người có số phận tương đối lận đận,  làm công, đi học cùng với khoản nợ ngập đầu của cha mẹ để lại đã làm nên cuộc sống của cô. Năm 25 tuổi, cô gặp được một phú thương tên Âu Khải lớn hơn cô 3 tuổi. Âu Khải thay cô trả hết số nợ, hơn nữa còn cưới cô về làm vợ, một năm sau, cô sinh cho Âu Khải một đứa bé trai, bắt đầu ở nhà làm bà chủ. Chính là, cô nghĩ cuộc đời mình giống như cô bé lọ lem bây giờ cực kì hoàn mỹ lại đột nhiên xảy ra một chuyện. Nửa năm trước, bởi vì có lần không may hít phải khí gas trúng độc, cô cùng đứa con mới ba tuổi Âu Minh Minh đều phải nhập viện, Âu Minh Minh chết, cô thì bị di chứng nghiêm trọng, không thể sinh con. Từ đó về sau, tình cảm giữa cô và Âu Khải bắt đầu chuyển biến xấu, gã thường xuyên một hai tháng cũng không về nhà lấy một lần, để cô một mình ở nhà. Có thể bởi vì quá nhớ con mình, Hoàng Tĩnh thường xuyên nghe thấy tiếng con nít cười, trong lúc mơ còn nghe thấy tiếng bước chân “lẹp xẹp” ngoài cửa, hình như có con nít ở ngoài chạy tới chạy lui. Cô có đi khám bác sĩ, bác sĩ tâm lý nói tinh thần của cô có chút suy sụp, đề nghị cô nuôi thú, trồng hoa, vân vân, giải sầu nỗi buồn trong lòng mình. Hoàng Tĩnh nghe theo lời đề nghị, cô không thích mấy con vật có lông, cho nên xem xét nuôi cá vàng, còn trồng hoa các loại.

Trồng hoa cùng nuôi cá đã giúp cuộc sống của cô tốt hơn, tính cách cũng cởi mở không ít, hơn nữa bắt đầu giảm bớt mơ thấy đứa con, cô dần dần yêu thích các loại cá kiểng xinh đẹp, cho nên cô đặt hồ cá ở nơi dễ thấy trong nhà, thường xuyên cả ngày đều ngồi nhìn chằm chằm hồ cá tới ngây người.

Nhưng nửa tháng nay, đã xảy ra một chuyện lạ lùng, Hoàng Tĩnh sáng sớm bước ra phòng khách, phát hiện chậu hoa mình đặt ngoài ban công không hiểu tại sao lại ở phòng khách, càng thêm quỷ dị chính là, cá trong hồ không thấy đâu, chúng nó đã bị đũa xuyên qua, cắm trong chậu hoa, còn những cành hoa trong chậu đã bị ném xuống đất.

Hoàng Tĩnh sợ hãi, cô ban đầu nghĩ có kẻ trộm, hoặc có người nào đó đùa dai, nhưng mà nhà cô ở tầng 16, không có khả năng leo lên tới tận đây. Hoàng Tĩnh gọi điện thoại cho Âu Khải, người chồng đã hơn nửa năm không về, Âu Khải nghe xong chỉ nói ba từ, “Báo nguy đi.”

Hoàng Tĩnh báo cảnh sát, cùng ngày, cảnh sát đã đến, ở trong phòng điều tra một chút, vài cảnh viên cũng hiểu được có chút bất khả tư nghị. Sau đó, bọn họ gọi cho chồng của cô – Âu Khải, Âu Khải nói với bọn họ, Hoàng Tĩnh sau khi mất đứa con, bị chẩn đoán là tinh thần phân liệt cùng chứng uất ức. Vì thế, cảnh sát nhận định Hoàng Tĩnh có thể là lúc phát bệnh làm ra, nhưng sau khi làm thì không nhớ gì cả. Cảnh sát nói vài câu sau đó rời đi, cũng không nghe tin tức gì nữa.


Một tuần sau, sáng sớm Hoàng Tĩnh thức dậy, lại thấy chậu kim ngư hoa thứ hai. Hoàng Tĩnh cảm thấy có khi nào mình gặp ma các thứ hay không, liền bỏ tiền ra nhờ bạn bè mời đại sư giỏi về đuổi quỷ đến nhìn thoáng qua. Đại sư sau khi nhìn xong, nói với Hoàng Tĩnh là trong nhà không sạch sẽ, có mấy con quỷ tich nghịch quậy phá, cũng không cần phải đuổi quỷ gì đó, chỉ cần viết thư cho người này, nhờ hắn tới giải quyết, đại sư ghi lại cho Hoàng Tĩnh địa chỉ của An Cách Nhĩ. Hoàng Tĩnh sau đó vội vàng viết hai lá thư cho An Cách Nhĩ. Lá thư sáng ngày hôm nay là do Hoàng Tĩnh mới gửi ngày hôm qua. Sáng hôm qua Hoàng Tĩnh phát hiện chậu kim ngư hoa thứ ba. Cô sắp chịu hết nổi rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này cô sẽ phát điên mất, cho nên mới viết lá thư thứ ba cho An Cách Nhĩ, thỉnh hắn vô luận thế nào cũng phải tới cứu cô.

Mạc Phi xem xong lá thư thứ ba, cũng thật sâu nhăn mày lại, ngẩng đầu hỏi An Cách Nhĩ, “Lúc trước cô ta gửi cho cậu hai lá thư, sao cậu lại không đi giúp?”

An Cách Nhĩ gác chân lên, tựa vào ghế nhìn ảnh chụp trên tay, nói, “Nói thật, sau khi xem xong lá thư đầu tiên, cách nghĩ của tôi cũng không khác gì cảnh sát, cảm thấy có thể là do Hoàng Tĩnh làm.”

Mạc Phi gật gật đầu, đem thư thả lại tại chỗ.

“Nói xem, anh cảm thấy thế nào?.” An Cách Nhĩ hỏi Mạc Phi.

“Tôi?” Mạc Phi tựa hồ có chút khó xử, hắn chưa từng gặp qua chuyện quỷ dị này, nghĩ nghĩ, nói, “Tôi chỉ là tò mò, người đàn ông kia tại sao lại không về nhà, hơn nữa vợ mình ở nhà kêu cứu, hắn cũng không về nhà một chuyến?”

An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, nghiêng đầu dùng ánh mắt đánh giá nhìn Mạc Phi, thật lâu sau mới nói, “Lối suy nghĩ hảo thú vị.”

Mạc Phi có chút xấu hổ, nhún vai, “Tôi cũng không phải chuyên gia.”

“Ân, trên lá thư có viết địa chỉ.” An Cách Nhĩ chỉ chỉ ngoài cửa, nói với Mạc Phi, “Đi hỏi đường đi, chúng ta lập tức đi.”

Mạc Phi dở khóc dở cười, lấy bản đồ trong đống báo chí ra, nói, “Tôi mới mua, cũng không cần hỏi đường nữa.” Vừa nói vừa mở bản đồ ra, đưa lá thư cho Oss. Oss tự nhiên nhận ra đây là đường nào, đại khái nói cho Mạc Phi biết một chút, Mạc Phi nhớ kỹ đường, lại vẽ ra bản đồ đơn giản.

“An Cách Nhĩ, vì sao lại đột nhiên muốn đi?” Mạc Phi ngẩng đầu hỏi, “Lá thư thứ ba không giống hai lá trước sao?”

An Cách Nhĩ cười cười, lấy ra tờ báo sáng nay cho Mạc Phi xem.

Mạc Phi nhận được tờ báo, chỉ thấy mấy cái tin tức giải trí, còn có một tin, “Phú thương mỹ nam, cử chỉ thân mật hư hư thực thực với người tình đồng tính,” còn có tin tức về diễn viên, “Phú thương họ Âu đã kết hôn.” nhìn ảnh chụp, là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi. Người đàn ông này nhìn có vẻ trẻ, mặc một cái áo sơmi giản dị, tóc dài buộc ở đằng sau, đeo kính mát, mẫu người thì cực kì đạt tiêu chuẩn, là một mỹ nam.

“Ngay cả tin tức giải trí cậu cũng xem?!” Oss vẻ mặt khâm phục nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ có chút khó hiểu nhìn hắn, “Tin tức đăng lên không phải cho người khác đọc sao?”

“… thì đúng.” Khóe miệng Oss hơi rút một chút, thấy An Cách Nhĩ vươn tay chỉ chỉ một người nam nhân trẻ tuổi trên báo, hỏi Oss, “Giống ai?”

Oss cầm lên nhìn thoáng qua, giật mình mở to hai mắt, “Đây không phải Hạ Phàm sao?”

“Hạ Phàm là ai?” Mạc Phi khó hiểu hỏi.

An Cách Nhĩ chỉ chỉ một câu trong lá thư của Hoàng Tĩnh, “Đại sư chuyên môn đuổi quỷ.”

“Đại sư…” Mạc Phi cầm tờ báo lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông kia hồi lâu, ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Thật đúng là nhìn không ra.”

“Hắn chỉ là kẻ lừa đảo giảo hoạt mà thôi.” Oss cười lắc đầu, “Tiểu tử này chuyên gia dẫn khách cho An Cách Nhĩ, thuận tiện kiếm tiền thù lao.”

“Vụ án này có chút thú vị.” An Cách Nhĩ đứng lên, nói với Mạc Phi, “Đi thôi.”

Oss cũng đứng lên, nói, “Tôi về trước, nếu gặp phải chuyện lạ gì thì gọi cho tôi.” Nói xong, xoay người bước ra ngoài. Lại nghe An Cách Nhĩ nói, “Oss, nửa phút nữa anh sẽ gặp chuyện xấu.”

“Hả?” Oss đang đi ra ngoài, không để ý dưới chân, quay đầu nhìn An Cách Nhĩ, đồng thời, hắn không biết làm sao đạp phải dây giày của mình. Oss vướng chân, theo bản năng bước tới vài bước nghĩ muốn đứng vững, không khéo chính là bậc thang trước mặt đã được Mạc Phi quét dọn sạch sẽ bóng loáng bây giờ vẫn còn ướt.

Oss trượt chân, ngã văng ra ngoài, “Ba” một tiếng, thực chật vật đứng lên khỏi bậc tam cấp…

“Ai da…” Quần bò của Oss thủng một lỗ, tay cũng bị trầy da.

Mạc Phi ở bên trong cau mày, nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu nếu không nói, hắn cũng chưa chắc bị té.”

An Cách Nhĩ mặt không chút thay đổi gật gật đầu, “Đó là đương nhiên.”

Có chút vô lực lấy ra thuốc khử trùng, Mạc Phi chạy ra ngoài giúp Oss một chút. Oss té không nhẹ, hắn mở cửa xe, quay đầu lại, chỉ thấy An Cách Nhĩ đang khoác áo khoác màu đen trên cánh tay, tao nhã tựa lên khung cửa nói với hắn, “Oss, giày đẹp lắm.”

Oss sửng sốt trong chốc lát, sau đó nở một nụ cười, thân thủ run rẩy giơ lên ba ngón tay, thở dài, bước lên xe.

“Tại sao phải hại hắn?” Mạc Phi đóng cửa phòng tranh lại, lên xe cài dây an toàn, hai ngón tay kẹp lấy bản đồ lúc nãy vừa vẽ lại, hai mắt nhìn, khởi động xe.

“Hắn mới mua giày.” An Cách Nhĩ nói, “Màu sắc của đôi giày so với quần áo không giống như phong cách bình thường của hắn, thoạt nhìn giống như mới mua. Cái loại giày hình tròn rất dễ cởi, hắn cột dây cũng không chặt, chứng tỏ lúc mang rất vội vàng. Lúc hắn trả thù lao cho tôi, khóe miệng có hơi giơ lên đắc ý, độ dày của phong bì so với lúc trước thiếu đi ba tờ… Đôi giày kia hai ngày trước tôi xem tạp chí mua sắm có thấy qua, là hàng hiệu, ba trăm đồng.” An Cách Nhĩ nhấc chân, có chút trẻ con nói thầm một câu, “Ngã chết hắn.”

Mạc Phi có chút dở khóc dở cười, gật đầu, “Đúng là rất tiện nghi cho hắn.”

Xe xuất phát trong chốc lát, An Cách Nhĩ đột nhiên nói, “Anh có thể hút thuốc, tôi không ngại đâu.”

Mạc Phi sửng sốt, hắn cảm thấy loại người như An Cách Nhĩ sẽ không thích thấy người ta hút thuốc, cho nên hắn vẫn chưa hút, dù sao một ngày hắn hút mấy điếu, không hút cũng không có gì quá khó chịu, bất quá hắn rất ngạc nhiên vì An Cách Nhĩ biết hắn hút thuốc.

Tựa hồ nhìn thấu được nghi ngờ của hắn, An Cách Nhĩ cười cười, nhìn tay của Mạc Phi, nói, “Lúc anh dùng ngón tay kẹp tờ giấy, giống như là cầm một điếu thuốc, hơn nữa…” An Cách Nhĩ nhìn quần bò của Mạc Phi, “Bên trong có một gói thuốc lá.”

Mạc Phi cười cười, tay trái cầm tay lái, tay phải móc vào túi lấy bao thuốc lá mới mua, dùng miệng xé giấy niêm phong, cổ tay nhẹ nhẹ lắc, lấy ra một điếu thuốc, đặt lên miệng. Đem gói thuốc lá để sang một bên, lấy bật lửa ra mồi điếu thuốc. Hoàn thành một loạt động tác, Mạc Phi kéo kính xe xuống, cầm điếu thuốc, từ từ phun khói ra. Sương khói màu xám theo gió ngoài cửa sổ bay đi…


UVN Th�a”�E;`�mso-bidi-font-family:”Times New Roman”‘>

“Oa!” Oss nhìn bốn phía, cười nói, “Nơi này rốt cuộc giống chỗ cho người ở rồi.”

Mạc Phi đứng lên mời hắn ngồi, rót cho hắn một chén trà, đặt ở bên bàn, nói với An Cách Nhĩ, “Tôi về phòng một lát.”

An Cách Nhĩ chỉ chỉ sô pha mới mua bên cạnh, nói, “Anh ở đây cũng được.”

Mạc Phi cũng không nói gì, ngồi xuống sô pha, cầm báo lên xem.

“Đây là thù lao của cậu.” Oss đưa phong bì cho An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ gật gật đầu, ý bảo hắn đặt lên bàn.

Mạc Phi ngẩng đầu nhìn, dựa theo độ dày mà nói thù lao rất nhiều nha, thì ra là thế, khó trách An Cách Nhĩ nhìn giàu như vậy, nguyên lai đó là cách thứ nhất hắn kiếm tiền, nói không chừng còn là chủ yếu.

“Hai người kia khai báo so với cậu nói không sai biệt lắm.” Oss nói, “Suy đoán của cậu vẫn vậy, chuẩn đến làm người ta giật mình a, tôi thấy cục trưởng muốn mời cậu tới làm đội trưởng rồi, như thế có thể phát tiền lương ít hơn một chút.”

An Cách Nhĩ tựa vào ghế, vừa tán gẫu cùng Oss vừa xem thư sáng nay nhận được.

“Đi mua máy tính đi.” Oss có chút bất đắc dĩ nhìn An Cách Nhĩ, “Bây giờ ai còn đọc thư?”

An Cách Nhĩ thấy trong đó có một phong thư, không hề gì hỏi Oss, “Thẩm vấn phạm nhân thế nào? Có hỏi ra mua thằn lằn làm gì không?”

“Bọn họ cũng chỉ là trung gian thôi, nghe nói có người bỏ ra mấy ngàn vạn đến mua.” Oss nói.

An Cách Nhĩ gật gật đầu, lực chú ý bị nội dung lá thư trong tay hấp dẫn… Lúc lật sang trang thứ hai, có một bức ảnh rớt xuống, vừa lúc rơi xuống chân Mạc Phi. Mạc Phi xoay người nhặt lên, thấy trên ảnh chụp là một chậu hoa, hoặc nói là, nhìn thoáng thì là một chậu hoa, nhưng nếu nhìn kỹ, Mạc Phi không khỏi nhíu mày. Chỉ thấy chậu hoa kia được cắm năm đóa “hoa”, mỗi một đóa đều dùng cây đũa xuyên qua mắt kim ngư. Năm đóa hoa là năm con kim ngư bất đồng nhan sắc, đuôi cá tán thật to, không hiểu được, so với hoa càng diêm dúa lòe loẹt hơn, lại lộ ra một mùi vị hôi tanh.