Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 16-4: Ám dạ qua đi

Cửu Dật mang theo thôn dân chạy vọt ra cửa ngoài, liền nhìn thấy Oss xuống xe.

Cửu Dật vừa chạy vừa la to, “Cứu mạng!Cứu mạng!”

Đám người kia không đuổi theo vì đã bị cảnh sát giữ lại.

“An Cách Nhĩ đâu?” Oss sốt ruột, “Còn năm tên phú thương bị trói?”

“Phú thương?”Cửu Dật mở to hai mắt, “Bị ai bắt cóc?”

“Không biết, bọn họ sáng nay ngồi trên máy bay chuẩn bị đi nghỉ phép thì bị bắt cóc, theo bản ghi chép thì máy bay bị khống chế bay tới khu vực này, sau đó thì mất tăm hơi…”

“Ái dà…” Cửu Dật nhấc mi, “Lúc này phỏng chừng đã bị chôn sống rồi.”

“Cái gì?!” Oss rống to, Cửu Dật lập tức bịt hai lỗ tai lại.

“Bây giờ người ở đâu?”Oss hỏi.

Cửu Dật vươn tay chỉ về phía nhà gỗ, “Chắc là ở trỏng?”

Oss mang người chạy về hướng đó, lên lầu kiếm một vòng, phát hiện không có ai, chạy xuống hỏi Cửu Dật.

Cửu Dật sờ sờ đầu, “Cái kia, chắc là trốn ở đâu đó trong mấy căn nhà đi.”

Oss phân phó mọi người bắt đầu đi tìm kiếm.

Cửu Dật mỉm cười, hy vọng An Cách Nhĩ và Mạc Phi giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, dù sao, nếu để cảnh sát chen vào thì thật mất hứng.

Trong rừng lúc này có An Cách Nhĩ, Mạc Phi và Black JK, chạy theo Ace ở phía trước, hướng vào rừng sâu.

Nơi đó bọn họ đều quen thuộc, là nghĩa địa.

Tim An Cách Nhĩ bắt đầu đập mạnh, tuy rằng hắn không nhớ rõ cha mình có hình dáng thế nào, nhưng vẫn cảm thấy cũng không hề xa xôi, đại khái cũng vì chức nghiệp giống nhau đi.Với lại, người mà mẹ mình vô cùng yêu thương và sùng bái, hẳn là một người đàn ông rất giỏi, tuy rằng ông ta có chút vô tình với mẹ mình.

“Gâu gâu!”Ace đột nhiên sủa lên.

Mọi người chạy về phía trước, chỉ thấy bên cạnh phần mộ của cha Black JK, đột nhiên lại hiện ra thêm năm ngôi mộ.

Mà trên mặt đất lại có một người đang nằm.

Trong bóng đêm, An Cách Nhĩ và Mạc Phi có thể cảm nhận người kia chưa chết, nhưng mạch đập rất yếu.

An Cách Nhĩ khẩn trương, Mạc Phi thấy hắn bối rối, lập tức tiến lên hai bước, nhẹ nhàng chạy tới bên người đang nằm, máu trên ngực ông ta chảy không ngừng.

Đề phòng nhìn tới khuôn mặt, Mạc Phi thở ra một hơi, người này là cha Black JK, bởi vì hai người rất giống nhau, ít nhất cha của An Cách Nhĩ cũng không có diện mạo phương Tây thế này.

Black JK cũng bước tới, hắn cũng không hề đau lòng hay phẫn nộ như Mạc Phi và An Cách Nhĩ tưởng tượng, mà là rất bình tĩnh, chậm rãi bước tới bên cạnh cha mình.


Mạc Phi đứng lên, trở về bên người An Cách Nhĩ, kéo An Cách Nhĩ ra đằng sau, tránh cho cha Black JK giận cá chém thớt. Dù sao, nếu hai người quyết đấu, vậy người giết ông ta chỉ có cha của An Cách Nhĩ thôi. Bất quá Mạc Phi để ý tới, cha của Black JK chỉ có một vết thương, nhưng lúc nãy có hai tiếng súng, bên cạnh cũng có cây súng. Nói cách khác, một phát súng là bắn về phía cha An Cách Nhĩ, không biết ông ta có bị thương không, bất quá hình như đã rời khỏi đây, hy vọng không có việc gì.

Mạc Phi xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, chỉ thấy hắn khẽ cau mày, nhìn về phía rừng rậm phía xa.

“Xem ra đã thua.” Black JK ngồi xổm xuống bên người cha mình, “Ba hình như rất có duyên với nơi này, nhưng mà cuối cùng vẫn phải an giấc ngàn thu.”

“Ha hả.”Ông ta khẽ cười, nâng mắt nhìn Black JK.

“Con sẽ không báo thù cho ba.” Black JK sửa lại mái tóc rối cho ông, “Ân oán của ba đã giải quyết xong, hơn nữa con cũng rất thích An Cách Nhĩ.”

Cha hắn chậm rãi mở miệng, thật lâu sau mới nói, “Con so với ta còn thông minh hơn…”

“Đương nhiên rồi.”Black JK hơi nheo mắt lại, “Bởi vì con được di truyền gien tốt mà, hơn nữa con còn rất cố gắng.”

Ông ta gật đầu, xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ lúc này đang nhìn ông ta, mắt đối mắt, An Cách Nhĩ hỏi, “Ông ta đâu?”

Cha Black JK chậm rãi lắc đầu, “Ta đã bắn trúng hắn, nhưng hắn đã trốn thoát, đúng là hồ ly.”

“Người nằm trong phần mộ năm đó của ông là ai?”An Cách Nhĩ hỏi.

Ông ta chậm rãi nhắm mắt lại, “Cậu đoán đi…”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Tôi nhớ rõ, ở phía xa trong khu rừng này có một cảnh sát trị an, nhưng sau đó không hề nghe thấy tin tức gì về ông ta cả.”

“Ha hả… Khụ khụ.”Cha Black JK cười to, “Không hổ là con của hắn, một đứa trẻ rất thông minh.”

“Năm đó tại sao ông phải làm vậy?”An Cách Nhĩ hỏi.

“Nghèo.” Ông ta chậm rãi nói, “Muốn thay đổi vận mệnh, nhưng mà ràng buộc nhiều lắm, lại không có của cải.”

“Vậy sao lại thay đổi?”

Ông ta trầm mặc một hồi sau đó mỉm cười, “Vì Jack…” Nói xong, quay sang nhìn Black JK không hề biến sắc, “Nó là một đứa trẻ rất có tiền đồ.”

Trong mắt ông ta tràn ngập yêu thương cùng vui mừng nhưng Black JK lại chỉ thờ ơ, biểu tình đạm mạc nhìn cha mình đang sắp lìa xa thế giới.Mạc Phi tựa hồ sinh ra một ảo giác, đứa trẻ lúc nãy còn không muốn xa mình, nhiều năm sau lại biến thành một con người xa lạ, nhìn người cha mình từng yêu thương phải chết đi vô cùng thờ ơ.

“So với ta, con chắc là sẽ đi xa lắm.” Ông ta nở nụ cười nhìn chằm chằm Black JK.

“Yên tâm đi.”Black JK vân đạm phong khinh trả lời, “Con sẽ.”

Lời này xem như là lời vĩnh biệt ngắn ngủi cuối cùng, cha hắn mỉm cười nhắm mắt ra đi.

Ngoài bìa rừng lúc này truyền đến thanh âm ồn ào, Oss rốt cuộc thành công ép được Cửu Dật nói ra, vọt vào trong rừng.

Black JK đứng lên, nhìn nhìn An Cách Nhĩ và Mạc Phi, mỉm cười, “Vụ án này tôi rất thỏa mãn, tiền phí tôi sẽ cố gắng trả sau, cáo từ.”

An Cách Nhĩ hỏi hắn, “Anh có trở lại không?”

“Tạm thời sẽ không.”Black JK mỉm cười, “Tôi muốn biến mất một thời gian ngắn, đi chữa một chút thương thế của tôi.”

“Tôi thật sự không nhìn ra anh có bao nhiêu vết thương.”An Cách Nhĩ nói.

Black JK nở nụ cười, “An Cách Nhĩ, cậu vẫn rất đáng yêu, hy vọng chúng ta sẽ có ngày gặp lại.”Nói xong, hắn thong dong đi sâu vào trong cánh rừng.

Không lâu sau, An Cách Nhĩ và Mạc Phi liền nhìn thấy một chiếc trực thăng ở phía xa.

“Ê!” Oss lúc này cũng mang người tới.

“Người đâu?”Oss nhìn thấy trực thăng ở phía xa, tức tới nỗi dậm chân đùng đùng.

“Oss, anh đúng là một cảnh sát xuất sắc.” An Cách Nhĩ bất đắc dĩ lắc đầu, “Sao lần nào đến cũng trễ hết vậy?”

Oss thở dài, quả nhiên vừa đụng mặt liền bị chọc, liếc mắt liền thấy năm nấm mồ, không khỏi hít vào một cỗ lãnh khí.

“Người đều chết hết rồi sao?”Oss sợ hãi.

Cảnh viên cấp tốc đào mộ lên, bên trong có năm thi thể đã sớm ngộp thở chết.

An Cách Nhĩ lắc đầu, xoay người ra ngoài.

Mạc Phi đuổi theo, thấp giọng hỏi, “An Cách Nhĩ, không đi tìm cha sao?”

An Cách Nhĩ cười, “Nếu ông ta muốn gặp tôi, hẳn là đã tới phòng tranh rồi, nếu không muốn gặp thì tôi đi tìm làm gì.”

“Nhưng mà ông ấy hẳn là đã bị thương.”Mạc Phi nói.

An Cách Nhĩ nhìn tình cảnh phía trước, thở dài, “Hạ Tề với Hạ Phàm sao không xuất hiện?” Mạc Phi hơi sửng sốt.

An Cách Nhĩ lắc lắc thắt lưng, không biết làm sao lại ngã sang một bên.

“A!” Mạc Phi cả kinh, phóng tới đỡ lấy hắn, “Sao vậy?”

An Cách Nhĩ ngẩng mặt nhìn Mạc Phi, vươn tay vỗ hai má hắn, cười nói, “Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, ít nhất lần này anh không bị chôn sống.”

Mạc Phi nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ trong chốc lát, vươn tay, bế hắn ra xe, khởi động xe chạy về nhà.Trong lòng có một loại cảm giác rất thoải mái.

Bây giờ Black JK đã đi rồi, xem ra đoạn thời gian tiếp theo hắn và An Cách Nhĩ sẽ rất an ổn. Mà đồng thời, Mạc Phi cũng chuẩn bị cho mình một kế hoạch nhỏ, hắn đang âm thầm chuẩn bị.Phỏng chừng sau khi An Cách Nhĩ biết thể nào cũng giận đùng đùng lên cho coi, nhưng mà đừng lo, tất cả có thể chậm rãi tiến hành.



Đêm đó, hai người tắm rửa sạch sẽ, Mạc Phi bế An Cách Nhĩ lên giường, sấy tóc cho hắn, sau đó đắp chăn cho An Cách Nhĩ rồi xoay người ra ngoài, sang nhà bên cạnh.

Quả nhiên Hạ Phàm với Hạ Tề đều ở nhà, khi thấy Mạc Phi liền nở nụ cười.

Mạc Phi hỏi, “Hai người thấy ông ta?”

Hai người gật đầu.

“Ông ta có phải đã bị thương?”Mạc Phi nhíu mày.

“Bị thương ở cánh tay, nhưng mà chúng tôi đã xử lý tốt, không cần lo.” Hạ Tề nói, “Ông ta đi rồi, hình như còn vụ án phải xử lý.”

“Ông ta vẫn làm thám tử sao?”Mạc Phi giật mình.

“Ân.” Hạ Tề lấy ra mười cuốn sách rất dày, đưa cho Mạc Phi, “Đây là quà của ông ta gửi cho An Cách Nhĩ.”

Mạc Phi vươn tay đón, hỏi, “Ông ta không nói gì khác sao?”

“Ân.” Hạ Phàm gật đầu, “Ông ta nói không muốn gặp An Cách Nhĩ, bởi vì sẽ nhớ tới vợ mình, trong lòng rất khổ sở.”

Mạc Phi cũng có chút bất đắc dĩ, không hổ là cha An Cách Nhĩ, phi thường thú vị.

Bưng sách về nhà, Mạc Phi không biết An Cách Nhĩ tỉnh lúc nào, đang nằm úp sấp trên giường, một tay nâng cằm nhìn hắn.

“Sao thế?”Mạc Phi bước tới, đặt chồng sách lên giường, “Quà của cha em.”

An Cách Nhĩ nhẹ nhàng thở ra, cười nói, “Quà hay là di vật?”

Mạc Phi sờ sờ đầu hắn, đuổi Ace xuống giường, cười nói, “Hạ Tề nói ông ta chỉ bị thương nhẹ.”

An Cách Nhĩ có chút nhàm chán ngáp một cái, mở cuốn sách ra nhìn, cười lạnh một tiếng, “Quả nhiên ông ấy vẫn làm thám tử.”

“Những thứ này là do ông ta ghi chép sao?” Mạc Phi lấy một cuốn mở ra nhìn, bên trong viết giống như tiểu thuyết, vô cùng phấn khích.

“Đốt đi!”An Cách Nhĩ đột nhiên nói.

“A?” Mạc Phi lập tức ôm chồng sách giấu đi, “Tiếc lắm, đây là tâm huyết cả đời đó!”

An Cách Nhĩ nhướng mắt lên, có chút phẫn nộ.

Mạc Phi ngẩn người, nói, “Đúng rồi, ông ta có nói một câu.”

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn hắn.

Mạc Phi bước tới nhẹ nhàng bóp bóp cái gáy An Cách Nhĩ làm hắn bớt giận, nói, “Ông ta nói không muốn gặp em, bởi vì sẽ nhớ mẹ em, rất đau lòng.”

An Cách Nhĩ sửng sốt, hung hãn lúc nãy được thay thế bằng nhu hòa.

Mạc Phi vỗ vỗ vai hắn, “Hài lòng rồi sao?”

An Cách Nhĩ không lên tiếng.


Mạc Phi cười hỏi, “Có còn muốn đốt không?”

An Cách Nhĩ nhíu mày, “Quên đi.” Nói xong nhìn nhìn chồng sách, “Mang tới đây, để tôi xem.”

Mạc Phi nở nụ cười, bưng chồng sách tới.

Hai người nằm trên giường, mở một cuốn ra đọc, bất tri bất giác trời cũng dần sáng.



Mạc Phi tối hôm qua đọc được một nửa thì thiếp đi, An Cách Nhĩ sau đó rời giường, bước tới xích đu ngồi xuống, còn thật sự đọc hết cuốn sách.

“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi thức dậy, đã 7h30 sáng, An Cách Nhĩ ngồi trên xích đu, tựa hồ đang xuất thần.

“Cả đêm em không ngủ sao?”

An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn Mạc Phi, gật đầu, “Ân.”

“Sao vậy?”Mạc Phi bò khỏi giường, không hiểu biểu tình của An Cách Nhĩ tại sao lại giống như đang giận.

“Người kia đúng là đáng giận mà.”An Cách Nhĩ ném đống sách lên giường, tức giận nói, “Ông ta đường xa lặn lội tới đây là vì muốn chứng minh ông ta thông minh hơn tôi sao?!”

Mạc Phi ngẩn người, bất quá hôm qua có đọc được một chút, cha của An Cách Nhĩ đúng là có trí thông minh vượt hẳn người bình thường, hơn nữa còn rất giỏi về trinh thám.

Mạc Phi ôm An Cách Nhĩ nhét vào trong chăn, nói, “Ngủ một chút đi.”

An Cách Nhĩ xoay người, đắp chăn lên, “Chờ đó đi, lão già!”

Mạc Phi cười lắc đầu, xuống dưới nấu thức ăn cho An Cách Nhĩ.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, Hạ Tề với Hạ Phàm còn có Cửu Dật sáng sớm đã chạy sang ăn chực, Oss thì mặt mày nhăn nhó, sáng sớm phải đi làm.

Giữa trưa có một người gửi đến một phong thư.

Mạc Phi mở ra xem, bên trong còn có một phong thư khác cùng với một tờ chi phiếu.

“Woa!” Cửu Dật nghiêng người sang nhìn, “Nhiều tiền dữ, là phí ủy thác sao?”

“Chắc vậy…” Mạc Phi mở tiếp phong thư kia ra, bên trong còn có hai tờ giấy. Hắn nhìn chữ viết, hình như là vé đi du lịch trên một chiếc thuyền sang trọng.

“Trong thư viết gì vậy?”Cửu Dật hỏi.

Mạc Phi mở thư ra, bên trong được viết rất đơn giản, mời An Cách Nhĩ bằng bất cứ giá nào cũng phải tới chiếc thuyền kia, giải quyết một vụ án quỷ dị.

“Cuối tuần này hả?”Hạ Phàm nhìn tấm vé, “Chiếc du thuyền này tôi biết, có một không hai nha, nghe nói trước mắt đã trở thành chiếc thuyền xa hoa nhất thế giới.”

“Không biết An Cách Nhĩ có chịu đi không nhỉ?”Cửu Dật sờ cằm, “Trên du thuyền xa hoa không biết có thứ gì tốt không ta?”

“Hẳn là sẽ đi.” Mạc Phi đặt phong thư xuống bàn, đột nhiên trên lầu truyền đến tiếng đàn du dương.

“Nga, xem ra tinh thần rất tốt.”Cửu Dật nghe tiếng đàn, “So với bình thường thì hơi kích động một chút xíu.”

Mạc Phi mỉm cười, vào nhà bếp chuẩn bị thức ăn, An Cách Nhĩ đương nhiên sẽ đi, hắn bây giờ rất cần những vụ án mang tính chất khiêu chiến, bởi vì hắn muốn vượt qua một người, con đường phá án của bọn họ vẫn rất còn chưa chấm dứt.☆ Hoàn Ám Dạ Thiên ☆