Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 15-1: Vụ án thứ 15: Hung sát lạc viên : Dự cảm bất hảo

An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi tới trại an dưỡng, gặp Emma.

Emma đang ngồi uống trà đọc sách, thấy An Cách Nhĩ liền mỉm cười nghênh đón, “An Cách Nhĩ!”

An Cách Nhĩ cười cười bước tới ôm bà.

Emma hôn An Cách Nhĩ một cái, sau đó buông ra, nhìn thần sắc của An Cách Nhĩ, khẽ nhíu mày nói, “An Cách Nhĩ, cháu hình như có tâm sự.”

An Cách Nhĩ đỡ Emma ngồi xuống, nói, “Emma, cháu có việc muốn hỏi bà.”

“Ân.” Emma gật đầu, “Chuyện gì?”

“Về ba cháu.” An Cách Nhĩ ngồi xuống, “Cả kí hiệu của mẹ cháu nữa.”

Emma khẽ nhíu mày, “An Cách Nhĩ, sao cháu đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

An Cách Nhĩ nhìn nhìn Mạc Phi, đột nhiên nói, “Đúng rồi! Emma, có chuyện vô cùng quan trọng mà cháu quên nói!”

“Chuyện gì?” Emma hỏi.

“Nga, cháu với Mạc Phi đang yêu nhau.” An Cách Nhĩ nói.

Mạc Phi giật mình, cũng hơi lo lắng, Emma có bị kích động hay không, dù sao cũng là hai nam nhân, thế mà An Cách Nhĩ lại nói thẳng như vậy, làm cho Mạc Phi có chút xấu hổ.

Emma sau khi nghe xong, đầu tiên là ngẩn người, sau đó thì nhìn An Cách Nhĩ rồi lại nhìn Mạc Phi, nở nụ cười, “Mạc Phi, cháu phải hảo hảo chiếu cố An Cách Nhĩ nha, thân thể nó không được tốt lắm.”

Mạc Phi cũng ngẩn người, không nghĩ tới Emma lại đáp ứng dễ dàng như vậy, nhanh chóng gật đầu, “Ách, cháu biết rồi.”

Emma vừa lòng gật gật đầu, “Vậy cũng tốt, bà cũng yên tâm rồi.”

An Cách Nhĩ cũng nở nụ cười, nhận nụ hôn của Emma coi như lời chúc phúc, Mạc Phi ở bên cạnh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cách ở chung của hai bà cháu này thật đặc biệt.


“Đúng rồi.” Emma hỏi An Cách Nhĩ, “Lúc nãy cháu hỏi bà chuyện gì? Về ba mẹ cháu sao?”

“Đúng vậy.” An Cách Nhĩ sợ Emma lo lắng nên không kể đầu đuôi rõ ràng vụ án cho bà nghe, chỉ hỏi bà ba mình mất thế nào cùng những chuyện xảy ra năm đó.

Emma nghe xong câu hỏi của An Cách Nhĩ, lên tiếng, “An Cách Nhĩ, nhật ký của ba cháu, cháu cũng xem rồi, nó là một đứa rất thông minh, so với cháu càng thông minh hơn.”

Mạc Phi cảm thấy có chút khó hiểu, hắn thật sự không thể tưởng tượng ra người thông minh hơn An Cách Nhĩ có bộ dáng thế nào nữa.

“Vậy sao ba lại chết?” An Cách Nhĩ khó hiểu.

“Tuy rằng bà nói với cháu nó đã chết nhưng trên thực tế vẫn chưa tìm được thi thể của nó.” Emma nhẹ giọng nói, “Bà cảm thấy nó muốn bỏ đi để tìm ra một chân tướng.”

“Chân tướng?” An Cách Nhĩ hỏi, “Chính là sai lầm mà ba từng phạm phải sao?”

“Có một bí ẩn, theo cách nói của nó, đó là một sai lầm, vẫn luôn làm nó rối trí.” Emma nói, “Làm cho nó hằng đêm đều ngủ không yên, vô cùng mệt mỏi. Đột nhiên có một ngày, nó nói với bà phải đi tìm chân tướng, sau đó biến mất.”

An Cách Nhĩ nghe xong gật gật đầu, “Ba cũng không nói ba đi đâu sao?”

“Không nói.” Emma lắc đầu, “Lúc mẹ cháu sinh cháu ra, bà cũng từng phái người đi tìm, nhưng không tìm được. Bà nhớ rõ, lúc cháu hai tuổi, nó đã từng trở lại nhìn cháu thế nào.”

“Thật sao?” An Cách Nhĩ giật mình, “Cháu không nhớ.”

“Lúc đó cháu còn quá nhỏ, không nhớ được.” Emma nói, “Nó ôm cháu ra ngoài vườn, nói chuyện với cháu, sau đó bế vào trong rồi bỏ đi, không trở về nữa.”

An Cách Nhĩ gật đầu, nhíu mày — Lúc đó nếu nhớ được thì sẽ biết ba có hình dạng thế nào rồi.

Nghĩ tới đây, An Cách Nhĩ lại nhấc mi, trí nhớ hẳn là vẫn còn nằm bên trong đại não, chờ ngày nào đó mình tới tìm? Vì thế An Cách Nhĩ bắt đầu cố gắng nhớ lại chuyện cũ, tìm kiếm bên trong những kí ức rời rạc hình ảnh của ba mình.

“Emma, bà có ảnh chụp của ba cháu không?” An Cách Nhĩ hỏi.

Emma đứng lên, bước về phòng, không lâu sau trở lại còn mang theo một tấm ảnh đưa cho An Cách Nhĩ, “Lúc trước cháu không hỏi, bà còn tưởng cháu ghét ba mình, cho nên không có lấy ảnh cho cháu xem.”

An Cách Nhĩ cầm tấm ảnh, nhìn nhìn. Tấm ảnh này đã được chụp lâu lắm rồi, người bên trong rất anh tuấn, nhưng mà… Mạc Phi cũng nhìn thoáng qua, phát hiện người bên trong, không giống An Cách Nhĩ.

“An Cách Nhĩ, ngoại trừ trinh thám cùng các suy nghĩ kì lạ thì những thứ khác cháu đều giống y hệt mẹ mình. Bà cảm thấy may mắn khi cháu không giống nó.” Emma nói.

“Ba cháu có gì không tốt sao?” An Cách Nhĩ khó hiểu, “Nghe nói ba cháu cũng là một thám tử rất giỏi.”

“Đương nhiên, nhưng nó rất cao ngạo, lạnh lùng, tự phụ hơn nữa còn không có ý tốt.” Emma bất đắc dĩ thở dài, “An Cách Nhĩ, nó chẳng giống cháu, được nhiều người yêu thích.”

An Cách Nhĩ có chút muốn cười, Emma nói hắn được người thích, Oss mà nghe thấy không biết có nhảy dựng lên hay không?

“Đúng rồi.” Emma đưa cho hai người ly ca cao nóng hổi, “Sao hai đứa lại đột nhiên muốn hỏi chuyện này?”

“Nga, có một vụ án, có chút giống với vụ án năm đó của ba, cho nên cháu mới nghĩ tới muốn hỏi một chút.” An Cách Nhĩ nói, “Mà cháu cũng muốn tới thăm bà nữa.”

Emma cười gật gật đầu, “An Cách Nhĩ, nếu cháu muốn biết thêm nhiều chuyện, có thể đi tìm bạn của nó mà hỏi.”

“Bạn?” An Cách Nhĩ hơi giật mình, “Cháu chưa từng nghe nói.”

“Bởi vì cháu không hỏi nên bà cũng không đề cập tới.” Emma lấy ra tờ giấy, viết xuống một địa chỉ, đưa cho An Cách Nhĩ, “Theo địa chỉ này, tìm tới một giáo đường, ở đó có một vị cha sứ tên là Phùng Á, hắn chính là bạn thân của ba cháu.”

An Cách Nhĩ cầm tờ giấy nhìn nhìn, giương mắt nói với Emma, “Emma, cháu sẽ đi tìm ông ấy, bà có muốn đi không?”

Emma nghĩ nghĩ, lắc đầu nói, “Bà không đi, bà vẫn thích ở đây hơn.”

An Cách Nhĩ gật đầu, ba người ở trại an dưỡng dùng bữa tối sau đó An Cách Nhĩ và Mạc Phi cùng nhau rời đi.

Chờ hai người đi rồi, Emma trở về phòng, lúc này, ngoài cửa có một người đang đứng.

“Con nghĩ quyết định này là đúng sao?” Emma hỏi người ngoài cửa.

Người nọ đưa lưng lại, mắt hướng ra cửa sổ nhìn chiếc xe của An Cách Nhĩ và Mạc Phi ở phía xa xa, có chút đáp phi sở vấn (*), “Không nghĩ tới, nó lại thích nam nhân.”

(*) hỏi một đằng đáp một nẻo.

“Con không có tư cách xen vào chuyện riêng của nó!” Emma nói, “Con là một người cha vô trách nhiệm.”

Lúc nói chuyện, người kia xoay người lại, thân thể cao lớn gầy yếu, vô cùng anh tuấn, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, nhưng mà đôi mắt quá mức sắc bén, hai từ ngạo mạn cơ hồ viết ngay trên trán, làm cho người ta nhịn không được phải rời xa.

“Mẹ!” Người nọ lên tiếng, “Con nhìn An Cách Nhĩ, con lại bắt đầu nhớ An Phỉ rồi, bọn họ thật sự rất giống nhau.”

Emma lắc lắc đầu, “Đừng nói sang chuyện khác, quyết định của con, mẹ tuy rằng đã giúp, nhưng mẹ vẫn nghi ngờ, An Cách Nhĩ có thể bị thương không?”

“Con sẽ bảo vệ nó. Đương nhiên, nó có trí thông minh của riêng mình, bên cạnh còn có kỵ sĩ và bạn bè, nhưng điểm này, nó không thể thắng con.”

“Mẹ hy vọng con và An Cách Nhĩ sẽ bình an.” Emma ngồi bên giường, “Hy vọng An Cách Nhĩ sẽ sống hạnh phúc.”

Người kia gật đầu, “Con biết, con cũng hy vọng An Cách Nhĩ sẽ hạnh phúc. Về phần mình, con dường như rất nhớ An Phỉ.”

Emma cũng bắt đầu trở nên thương cảm, thấy người kia khoác áo khoác, liền hỏi, “Con tính đi sao?”

“Đúng thế.” Người kia gật đầu, “Mọi chuyện phải có cái kết và chuyện này cũng tới lúc chấm dứt rồi.” Nói xong, vươn tay nắm lấy tay Emma khẽ hôn, “Emma, hẹn gặp lại!”

Emma chậm rãi gật đầu, tiến tới hôn lên cái trán hắn, “Hẹn gặp lại!”

An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi về tới nhà, lúc này, sắc trời đã tối, An Cách Nhĩ tắm xong, một mình ngồi trên xích đu ngẩn người, trên tay cầm tờ giấy ghi địa chỉ.

“An Cách Nhĩ, sao vậy?” Mạc Phi vừa lau tóc vừa bước tới, thấy thần sắc An Cách Nhĩ liền hỏi.

“Emma hình như đang giấu cái gì đó.” An Cách Nhĩ đột nhiên nói.

Mạc Phi ngồi xuống bên cạnh hắn, “Nghi ngờ bà nội không tốt sao?”

An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn hắn, “Không, tôi không phải nói bà giấu tin tức hay manh mối gì, mà là bà đang che dấu sự bất an của mình.”

Mạc Phi sửng sốt, hồi tưởng lại, khẽ nhíu mày, “Hôm nay Emma hình như có một chút giống như vậy.”

An Cách Nhĩ tựa lưng vào xích đu, thân thủ nhẹ nhàng sờ tóc Mạc Phi, “Mạc Phi, Emma đã phẫu thuật vài lần, có mấy lần xém nữa thì không xong.”


“Vậy sao?” Mạc Phi giật mình, “Anh còn nghĩ thân thể bà khỏe mạnh lắm.”

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Không phải vậy đâu. Thân thể của bà không tốt, rất yếu là đằng khác, nhưng bà rất lạc quan, bà sẽ không lo lắng bất cứ chuyện gì, ngoại trừ những chuyện liên quan đến tôi.”

“An Cách Nhĩ, ý của em là Emma đang lo cho em?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Tôi, hoặc người thân cận của bà.”

Mạc Phi cầm lấy tờ giấy địa chỉ trong tay An Cách Nhĩ, “Địa chỉ này…”

“Là thật.” An Cách Nhĩ nói, “Tôi đã hỏi qua, trong giáo đường thật sự có một vị cha sứ tên là Phùng Á, hắn cũng biết ba tôi, chúng tôi đã hẹn giờ rồi, ngày mai đi gặp.”

“Nhưng mà, Emma hẳn là sẽ không để em làm mấy chuyện nguy hiểm, đúng không?” Mạc Phi lo lắng hỏi, “Có cần kêu bọn Oss đi cùng không?”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, lắc đầu, nói, “Không cần đâu.”

Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ đứng dậy, “Không sao, có anh đi với em, không sao đâu.”

An Cách Nhĩ nhìn nhìn Mạc Phi, mỉm cười, “Mạc Phi… Ngày đó, sao anh lại vào phòng tranh của tôi?”

Mạc Phi sửng sốt, lập tức ngẩng mặt lên suy nghĩ, cười nói, “Chắc là trùng hợp. Ma xui quỷ khiến thế nào đó, anh cũng không biết.”

“Cơ duyên của một người thật sự tồn tại.” An Cách Nhĩ nói, “Có đôi khi, một lần gặp nhau có thể thay đổi cả cuộc đời họ. Cơ duyên giữa tôi và anh rất đẹp, cho nên sau lần đó cuộc sống của cả hai cũng tốt lên. Nhưng có chút cơ duyên không tốt, một lần gặp mặt có thể hủy hoại hạnh phúc cả đời họ. Anh đoán xem, ba tôi năm đó có phải gặp điều xấu không?”

Mạc Phi nhíu mày, kéo An Cách Nhĩ lên giường, đắp chăn lại, “An Cách Nhĩ, anh cảm thấy, lần này có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

“Ân?” An Cách Nhĩ khó hiểu, “Sao lại có cảm giác này?”

Mạc Phi lắc đầu, “Không biết, anh cảm thấy hơi bất an.”

An Cách Nhĩ cười nói, “Trùng hợp vậy sao? Tôi cũng thế.”

“Chúng ta vẫn đi sao?” Mạc Phi lo lắng.

“Đương nhiên.” An Cách Nhĩ vươn tay sờ hai má Mạc Phi, “Nghi ngờ điều gì phải dùng hành động để xóa sạch nó, trốn tránh chỉ càng làm nỗi băn khoăn thêm lớn thôi.”