Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 1-3: Hung thủ ở sát vách

An Cách Nhĩ kêu bảo an kia, cùng Oss bọn họ đến chỗ mọi người tập trung nhìn qua một vòng.

“Cô gái kia có tới bàn tiếp tân tranh cãi ầm ĩ không?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Không có.” Bảo an lắc đầu, có chút nơm nớp lo sợ hỏi, “Cô ta không phải chết rồi sao?”

An Cách Nhĩ không trả lời, mang mọi người về trước phòng 407, nhìn dọc theo biển số phòng, ở cách đó ba phòng tìm thấy phòng 401.

An Cách Nhĩ nhìn cửa phòng kia trong chốc lát, nói với Oss, “Mở cửa ra.”

“Hả?” Oss sửng sốt, muốn gọi phục vụ, lại nghe An Cách Nhĩ nói, “Phải nhanh.”

Oss vừa định hỏi, “Tại sao?”, Mạc Phi ở phía sau hắn đã tiến tới, một tay giữ lấy khung cửa, nhấc chân đá một phát.

“Rầm” một tiếng, cửa bị đá văng. Theo sau, chợt nghe đến tiếng thét chói tai của con gái, Mạc Phi thấy bên trong có một cái giường lớn, ở trên là một đôi nam nữ không mặc quần áo.

Oss sửng sốt hỏi, “Tại sao lại có người trong phòng? Không phải đều đã tập trung lại rồi sao?” Vừa hỏi xong liền nghe tiếng cô gái bên trong hét lớn, “Cút ngay!” Vừa nói vừa ném một chiếc giầy ra. Mạc Phi chạy nhanh đi, thấy An Cách Nhĩ ngay ở phía sau, theo bản năng giữ chặt cánh tay hắn kéo ra.

An Cách Nhĩ phản ứng tương đối chậm, nếu không nhờ Mạc Phi kéo hắn ra, khẳng định sẽ bị trúng ngay mặt, bị kéo đi còn ngốc hồ hồ không biết đã dừng lại, tức khắc đụng trúng ngực Mạc Phi, hắn cũng không có biểu tình gì khác, lấy tay xoa xoa bả vai, nói với Oss, “Bắt người đi, hung thủ ở trong phòng đó.”

Cảnh sát ngoài cừa cùng Mạc Phi đều ngây ngẩn cả người, nhưng người bên trong đã rất nhanh phóng xuống giường, chỉ thấy bọn họ đều mặc quần cùng nội y, xem ra là giả bộ ngủ.. Nam nhân kia bay nhanh tới cửa sổ, định nhảy xuống.

“Bắt người!” Oss lúc này mới phản ứng, cảnh sát lập tức vọt vào trong. Cô gái kia ở phía sau, rất nhanh bắt được, mà nam nhân kia đã nhảy xuống cửa sổ, “A” một tiếng kêu lên thảm thiết.

Mạc Phi lắc đầu, đây là lầu bốn, cho dù không chết cũng sẽ té gãy chân.

Oss kêu thủ hạ bắt người, lại nghe “Ầm” một tiếng. Oss sửng sốt, chợt nghe An Cách Nhĩ nói, “Nếu không nhanh lên hắn có thể sẽ bị cắn chết.” Cùng lúc đó, ở phía dưới truyền đến thanh âm thảm thiết tê tâm liệt phế.

Oss ló ra bên ngoài nhìn, thấy con thằn lằn kia không biết từ lúc nào đã nhảy xuống, dùng sức cấu xé tên nam nhân, còn hắn thì không ngừng kêu la giãy giụa. Oss chạy nhanh đi kêu người tới cứu, An Cách Nhĩ chỉ chỉ cái giường nói: “Chỗ đó hẳn là có súng điện kích, có thể chế phục con vật kia.” Nghe An Cách Nhĩ nói xong, có vài cảnh viên chạy qua tìm, quả nhiên tìm thấy súng điện kích ở trên giường, còn có y phục dính máu.

Nhóm cảnh viên lao xuống, Oss có chút vô lực nhìn An Cách Nhĩ, “Lại nữa, lần sau cậu có thể đừng dùng ngữ điệu bình tĩnh này đi nói ba cái chuyện kích động không a? Tốt xấu gì cũng phải để tôi chuẩn bị tâm lý, vạn nhất đá văng cánh cửa mà người bên trong cũng móc súng ra thì phải làm sao?”


An Cách Nhĩ nhìn Oss trong chốc lát, nói, “Hắn không có súng.” Nói xong, chợt nghe cảnh viên phụ trách kiểm tra bên trong nói, “Đội trưởng, đúng là không có súng, chỉ có một con dao.”

“Được rồi.” Oss nhe răng đối với cảnh viên kia, quay đầu hỏi An Cách Nhĩ, “Đến tột cùng là sao lại thế này?”

“Ân.” An Cách Nhĩ chỉ chỉ biển số phòng, “Nguyên bản, đây là phòng cô gái chết.”

“Nga?” Oss nhìn biển số trên cánh cửa gỗ, chỉ thấy một con số 401. Có chút giật mình hỏi, “Vậy tại sao cô ta lại ở trong phòng 407?”

“Đi nhầm.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng trả lời, kéo Oss trở về phòng 407, Mạc Phi vẫn mở to hai mắt lắng nghe, chạy nhanh theo hai người. Đi tới trước gian phòng 407, An Cách Nhĩ chỉ chỉ số 7 trên biển số nói, “Đây là số 7 phải không?”

“Ân.” Mọi người gật đầu.

“Bước trên hành lang sẽ nhìn thấy đi? Lui xuống khoảng năm sáu bước ấy.” An Cách Nhĩ chỉ chỉ hỏi.

“Ách.. cũng tàm tạm.” Oss lui lại vài bước, vừa nhìn vừa nói.

“Nếu như là người viễn thị không mang mắt kính thì sao?” An Cách Nhĩ lại hỏi.

“Viễn thị?” Oss sửng sốt, chợt nghe Mạc Phi nói, “Người viễn thị không mang theo mắt kính, ở phía xa sẽ thấy hơi mơ hồ, tới gần càng không thấy.”

“Tiểu tử cậu sao lại biết a?” Oss quay đầu nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi không hề gì nói, “Tôi đã từng làm việc ở tiệm bán mắt kính.”

An Cách Nhĩ chỉ chỉ cánh cửa, “Người chết kia trong túi xách có một hộp đựng kính, là kính sát tròng, thuyết minh cho việc cô ta bị viễn thị, trong túi xách cũng có rất nhiều đồ trang điểm cũng vật tẩy trang, có thể thấy cô ta có thói quen trang điểm, đeo kính rất nặng nề, cho nên ở bên ngoài sẽ không đeo kính.”

“Cho nên khi ở xa đã nhìn số 7 thành số 1?” Oss hỏi, “Còn chìa khóa mở cửa thì sao?”

“Khách sạn này đã hoạt động được nhiều năm.” An Cách Nhĩ chỉ vào cánh cửa, “Loại cửa này có một đặc điểm, nếu chìa khóa cắm ở bên trong, cửa sẽ không tự động khóa, trừ phi ở bên trong đã khóa lại.”

Oss nhìn cửa phòng một chút, gật đầu, “Đúng vậy.”

“Cô gái đã chết kia dùng chìa khóa cắm vào, phát hiện cửa có thể mở, cho nên cũng tưởng mình ở phòng này, liền mở cửa vào trong.” An Cách Nhĩ biểu thị động tác mở cửa của nữ người chết, nói, “Cô ta mang hành lý vào trong, chuyện thứ nhất phải làm là đem hành lý bỏ vào tủ quần áo đi, nhưng cửa tủ đã mở. Cô ta thấy bên trong có một cái vali, quay đầu lại nhìn bốn phía, phát hiện trong phòng vẫn còn rất mới, cũng không giống có người ở qua… đang buồn bực thì vali kia rung lên.”

Oss nhấc nhấc mi, “Cô ta có thể cho là mình hoa mắt đi?”

An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Vì thế cô ta xoay người mở vali, con thằn lằn lớn nhào ra, cô ta sợ hãi, kêu thảm thiết. Lúc này đôi nam nữ vốn phải ở phòng này vừa lúc tới cửa, hai người thấy có một cô gái bên trong, hơn nữa còn phát hiện con vật trong hòm đã nhào ra, liền nhanh chóng đóng cửa lại.”

“Chờ một chút..” Oss cắt ngang, “Nguyên bản bọn họ đã tới?”

An Cách Nhĩ gật gật đầu nói, “Phòng này không khóa, bởi vì có người đã tới đem vali đựng con thằn lằn bỏ trong phòng, sau đó một nam một nữ kia sẽ đem con thằn lằn đó mang đi, để tiền lại.”

“Đội trưởng!” Cảnh viên phụ trách kiểm tra phòng 401 mang theo một cái vali nói, “Bên trong có rất nhiều tiền a!”

Oss có chút vô lực nhìn hắn, cắn răng, “Cậu rõ ràng làm trợ lý cho hắn, thôi đừng làm cảnh sát nữa.”

Tiểu cảnh viên kia lập tức chạy đi.

“Có người bỏ nhiều tiền ra mua vậy sao?” Oss lắc đầu, “Mua về làm gì? Ăn hả?”

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Thằn lằn Komodo là một loài có độc, nọc độc của nó có thể trong nhát mắt gây tê cả một con trâu rừng, sau đó ăn thịt, tính tình hung tàn, nhưng rất mạnh, nó vẫn còn giữ lại tính chất đặc biệt của khủng long ăn thịt xa xưa, có một loại sức mạnh cùng mỹ cảm ngưng kết theo thời gian.”

“Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói về nghệ thuật.” Oss nhún vai, nói với An Cách Nhĩ, “Đại khái là buôn lậu động vật quý hiếm, sau đó thì sao?”

“Một nam một nữ kia sau khi vào phòng, thấy cô gái chết đang rất sợ hãi, hét lên có quái vật, hướng hai người cầu cứu, sau đó, có bảo an đến gõ cửa.” An Cách Nhĩ nói, “Bảo an kia không có nghe lầm, thật sự có người hét có quái vật hơn nữa còn cầu cứu.”

Mạc Phi một bên gật gật đầu, “Sau đó bảo an kia phải đi tìm quản lý lấy chìa khóa?”

“Bảo an ở đây chỉ mặc đồng phục trang trí mà thôi.” An Cách Nhĩ thản nhiên nói, “Ngay cả bộ đàm cũng không có, cho nên tôi cảm thấy, hung thủ đại khái không phải lần đầu tiên lợi dụng khách sạn này để giao dịch.”

“Chính là phỏng chừng đây là lần đầu tiên gặp phải sự cố có người hồ đồ vào nhầm phòng.” Oss hỏi tiếp, “Chờ bảo an lấy chìa khóa, hai người kia đã giết xong cô gái đó?”

An Cách Nhĩ gật gật đầu nói, “Nam hung thủ dùng súng điện kích gây mê con thằn lằn, nữ hung thủ đại khái không chế phục được nữ người chết, đã dùng dao giết chết cô ta.”

“Sau đó bảo an mang người tới mở cửa, nam hung thủ đem thi thể, thằn lằn cùng mình trốn trong phòng vệ sinh, nữ hung thủ diễn trò cãi lộn, tự mình tới quầy tiếp tân trách cứ, như vậy có thể đem người dẫn đi.” Oss sờ sờ cằm, “Sau đó nam hung thủ tái xử lý thi thể.”

An Cách Nhĩ rút tay ra khỏi túi quần, nhẹ nhàng ngáp một cái, nói tiếp, “Chính là lúc xử lý thi thể, đã xảy ra việc ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn?” Oss cùng Mạc Phi đều nhìn An Cách Nhĩ.

“Nam hung thủ đại khái phải đi rửa sạch toilet, để thi thể ở bên ngoài, nhưng mà, con thằn lằn kia đã tỉnh lại.” An Cách Nhĩ nói tới đây, chỉ chỉ vết thương trên người thi thể nói, “Con thằn lằn kia phỏng chừng đã ở trong vali một thời gian, cho nên khi nhìn thấy máu liền bổ nhào vào ăn, chúng nó khi ăn một con động vật lớn, đều thích ăn nội tạng trước.”

Oss nhíu mày, Mạc Phi hiểu ra có chút ghê tởm, nguyên lai lồng ngực người kia bị xé mở là do con thằn lằn.

An Cách Nhĩ tiếp tục nói, “Lúc này, nam hung thủ bước ra, phát hiện con thằn lằn đã đem thi thể biến thành một đống bấy nhầy, muốn cầm súng điện kích tới ngăn cản, nhưng con thằn lằn khi thấy súng điện kích liền bỏ chạy, làm mặt đất xuất hiện những dấu máu, sau đó vì quá hoảng loạn không tìm thấy đường trốn, liền từ trên lầu ngã xuống đất.”

“A…” Oss bừng tỉnh đại ngộ, “Khó trách cả người đầu máu, ra là bị ngã.”

An Cách Nhĩ gật gật đầu nói, “Nam hung thủ phỏng chừng ở cửa sổ nhìn thoáng qua, thấy con thằn lằn bị thương, liền chạy nhanh mang theo vali đi xuống, lúc này nữ hung thủ còn đang ở quầy tiếp tân tranh cãi ầm ĩ, hẳn là không ai chú ý tới hắn, hắn đem thằn lằn bỏ vào trong vali mang về phòng, tiếp tục dọn dẹp. Một lát sau, nữ hung thủ trở lại, hai người vì che dấu mắt người, cố ý đem dung mạo nữ người chết phá hủy, cởi hết y phục cô ta, thay áo ngủ.. Như vậy, khi bảo an khách sạn hoặc những người khác nhìn thấy thi thể, sẽ không hề hoài nghi cô là người vừa nãy đi tranh cãi ở dưới kia.”

“Ân…” Oss nhấc mi, “Thì ra là thế a.”

“Đồng thời, hai người đã phát hiện một vấn đề khác, thằn lằn đã chết.” An Cách Nhĩ hời hợt nói.

“Đã chết? Oss khó hiểu, “Còn sống mà.”

“Các loài động vật máu lạnh rất am hiểu việc giả chết, hoặc nên nói là ngất xỉu.” An Cách Nhĩ thấp giọng nói, “Hai người đó phát hiện thằn lằn đã chết, vì thế ở trong phòng thương lượng kế sách tiếp theo.. Đang lúc muốn đi thì phát hiện có người bước tới, hai người lại trốn trong phòng vệ sinh.”

“Là bảo an đó?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ gật đầu.

“Cũng đúng a.” Oss cười cười, “Tôi nghĩ nhân viên an ninh kia cũng sẽ cảm thấy kỳ quái, nếu không phải chuyện ma quái, sẽ là mình không bình thường.”

“Bảo an sau khi thấy hiện trường, sợ hãi lập tức đi báo nguy.” An Cách Nhĩ nói, “Hai hung thủ rối loạn hoang mang chạy ra ngoài, bây giờ rời đi rất nguy hiểm, huống chi nữ hung thủ vừa mới tranh cãi ầm ĩ ở dưới quầy, tất cả mọi người đều nhận ra cô ta, hai người bọn họ liền nghĩ tới một chỗ có thể trốn..”

“Hiểu được, trong túi người chết là chìa khóa phòng 401 đúng không?” Oss cuối cùng hiểu rõ ràng toàn bộ sự việc, nói, “Tới đó trốn một đêm không thành vấn đề, có thể ở bên trong khóa cửa, thần không biết quỷ không hay. Nghe có người tới gõ cửa, hai người cái khó ló cái khôn giả trang thành cái dạng kia, người tới thấy bọn họ xấu hổ sẽ nhân cơ hội đàu tẩu, nhưng không nghĩ tới cảnh sát trực tiếp tới tìm.”

An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Đại khái chính là vậy.”


Oss lắc lắc thắt lưng nói, “Bất quá nói lại, cậu tại sao lại nhìn 407 nghĩ tới 401? Chỉ bởi vì kính viễn thị?”

An Cách Nhĩ không hề gì lắc lắc đầu nói, “Có rất nhiều manh mối, chỉ cần tổ chức hợp lý sẽ nghĩ ra.”

“Nói nghe một chút.” Oss đẩy đẩy hắn, “Đừng có lười.”

An Cách Nhĩ có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, nghĩ nghĩ nói, “Bảo an kể lại tình huống, cùng tình trạng của thi thể, làm cho tôi trực tiếp phỏng đoán người nháo sự và người chết không phải là cùng một người. Tôi là một họa sĩ, đặc điểm của động vật tôi đều biết rất rõ, dấu máu trên mặt đất là thuộc về loài động vật máu lạnh, không phải cá sấu mà là thằn lằn lớn. Lại nhìn tình trạng của thi thể, khẳng định đã bị thằn lằn ăn qua…” Nói xong, An Cách Nhĩ xoa xoa mi tâm, hỏi Mạc Phi, “Mấy giờ rồi?”

Mạc Phi vẫn đang ngốc lăng bên trong, sau khi kịp phản ứng, đưa tay nhìn đồng hồ nói, “Chín giờ rưỡi.”

An Cách Nhĩ gật gật đầu nói, “Tôi buồn ngủ quá, về thôi.”

“Ai!” Oss thấy hai người muốn đi, chạy nhanh tới hỏi, “An Cách Nhĩ, 401 a 401, tại sao cậu đoán được có người bên trong?”

An Cách Nhĩ quay đầu, còn chưa kịp nói Mạc Phi đã chen vào, “Nữ hung thủ kia không thể bị người khác nhìn thấy, nói cách khác tuyệt đối sẽ không ở trong đám người đã được tập trung, nếu không thể đào tẩu vậy chỉ có thể ở phòng 401.”

“Nga~~” Oss vỗ đầu, “Cũng đúng a.” Sau đó ở phía sau hô to, “Tôi đêm nay thẩm vấn hai hung thủ đó, ngày mai tới chỗ cậu!”

An Cách Nhĩ đưa lưng về phía hắn nhẹ nhàng khoác tay áo, ý bảo — đã biết, tôi đi đây.



Xuống lầu, Mạc Phi mở cửa xe, An Cách Nhĩ ngồi trên xe dựa lưng vào ghế xoa xoa mi tâm, Mạc Phi khởi động xe, chợt nghe thanh âm trầm thấp của An Cách Nhĩ, “Biểu hiện của anh tôi rất vừa lòng, anh có nguyện ý nhận công việc này không?”

Mạc Phi nhìn nhìn hắn nói, “Ân, tôi nhận.” Nói xong không quên bổ sung, “Cậu phải cho tôi ở phòng tranh đó nha.”

An Cách Nhĩ nhắm mắt lại, nửa mê nửa tỉnh hỏi, “Vì cái gì phải nhất định ở phòng tranh? Thuê một căn trọ có phải thoải mái hơn không.”

Mạc Phi trầm mặc hồi lâu nói, “Tôi thích những bức tranh đó.”

“… Mấy bức tranh đó có gì đặc biệt sao?” Thời điểm Mạc Phi nghĩ An Cách Nhĩ đã ngủ, lại nghe hắn đột nhiên hỏi một câu.

“Ân..” Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Không thể nói rõ, cảm giác rất kỳ diệu, cậu không biết sao?”

Đợi thật lâu sau, cũng không có lời hồi đáp, thời điểm Mạc Phi nghĩ An Cách Nhĩ sẽ nói gì đó, ai ngờ hắn đã ngủ mất rồi.