Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 66: Ăn dấm

Sử dụng thanh ‘Đao’ trên lưng ngươi đi.”

Ngu Sanh chắp tay mà đứng, nhìn Diệp Vô Truy thản nhiên nói.

Hai người tiến vào gian phòng tựa hồ là phòng luyện võ riêng, góc tường bày dãy giá treo rất nhiều binh khí, ở giữa là một khu đất trống, để cho người có thể vọt lên so đấu.

Ngu Sanh tay không, Diệp Vô Truy dùng đao.

Nhưng sẽ không có người thấy không công bằng, hoặc, cho dù Diệp Vô Truy chiếm ưu thế vũ khí, cũng không nhất định có thể chiếm được phần tốt trong tay giáo chủ Cửu Trọng giáo.

“Vãn bối lãnh giáo.”

Diệp Vô Truy rút đao ra, chắp tay với Ngu Sanh.

Cậu đưa tay khởi thủ thức trước, sau đó vận chuyển nội lực vào đao phong, hết sức chuyên chú đầu nhập tới trong trận tỷ thí này.

Thừa có thể bớt, thiếu có thể bổ sung thêm, sinh tức lẫn nhau, cuồn cuộn bất diệt.

Mặc niệm tâm pháp, Diệp Vô Truy nâng đao ngang trước ngực, chuẩn bị ra chiêu! Cậu ngang tay chém, công kích trước tiên.

Ngu Sanh đứng tại chỗ không nhúc nhích tí nào, nhìn hậu sinh này bắt đầu tấn công…

Ly Hỏa có chút đứng ngồi không yên.

Hắn một hồi đi tới bên Danh Đao kiểm tra thương thế của ông, một hồi lại đứng lên đi vài vòng, chung quy là không quyết tâm được. Mà vô luận xoay thế nào, hắn cũng không đem tầm mắt đến phương hướng Diệp Vô Truy cùng Ngu Sanh vừa rời đi, như là tránh né cái gì đó.

Thương nhìn bộ dáng này của hắn, lạnh lùng nói.


“Nếu lo lắng, vì sao không đi theo nhìn xem?”

Ly Hỏa ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn Hảo Mộng Vô Hoa bên cạnh hắn, nhìn quan hệ thân mật của hai người, cười khổ.

“Cậu nghĩ rằng tôi là cậu? Cậu ấy… còn chưa đồng ý tôi.”

Nếu như lúc này xông vào, sợ rằng sẽ càng đụng vào nghịch lân của Diệp Vô Truy.

Ly Hỏa hiểu rõ người kia, thoạt nhìn rất nghiêm chỉnh, kỳ thực có chút cứng nhắc, lòng tự trọng lại cao. Nếu như nói cho cậu biết mình lo lắng thế nào, nhất định sẽ bị Diệp Vô Truy cho rằng là coi thường cậu.

Hơn nữa sư phụ mình, cũng không phải dễ chọc.

Ly Hỏa nghĩ đến lại thở dài, sao tiến triển phía này của mình lại không thuận lợi như thế chứ. Nhìn sư huynh đệ người ta, nói không chừng đã sớm tư thông rồi…

Còn hơn lo lắng Diệp Vô Truy bị thương trong trận so đấu, Ly Hỏa càng lo lắng chuyện khác. Sư phụ tốt xấu gì cũng nhìn mặt mũi bạn cũ, không làm Diệp Vô Truy bị thương tí nào, nhưng khó đảm bảo ông ấy sẽ không làm chuyện khác!

Nhớ tới tính cách kỳ quái khiến người khác không hiểu được của sư phụ mình, Ly Hỏa lại nhức đầu.

Tình cảm của hắn với Diệp Vô Truy, tự hỏi không hề giấu chút nào, sư phụ mình nhất định đã sớm nhìn ra. Mà trong cậy vào Ngu Sanh làm người mai mối, giúp Ly Hỏa nói vài câu hữu ích?

Việc đó nghĩ cũng đừng nghĩ!

Ly Hỏa hiện tại chỉ cầu khẩn, sư phụ nghìn vạn lần không nên vì đường tình của bản thân ông không thuận, mà can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của đồ đệ. Phải biết rằng, hắn thật vất vả mới nhận được một chút tín nhiệm của Diệp Vô Truy!

“Ngô ân…” Trên giường đá truyền đến một tiếng rên rỉ yếu ớt.

Trước mắt Ly Hỏa sáng ngời, bước nhanh qua.

“Danh Đao tiền bối, ngài cảm thấy thế nào?” Hắn cúi thắt lưng, cẩn thận tỉ mỉ nhìn sắc mặt người bị thương trên giường.

Danh Đao này chính là nhân vật tuyệt đối quan trọng, cho dù thân thể không khỏe, ông vẫn còn có thể ra trận! Tối thiểu, Diệp Vô Truy cùng Ngu Sanh, cũng không dám bày sắc mặt gì với vị này.

Cứu tinh a cứu tinh. Ly Hỏa ở trong lòng vui mừng trắng trợn, một bên sắc mặt ngưng trọng, càng thêm quan tâm thương thế của Danh Đao.

“Ta…” Danh Đao miễn cưỡng từ trên giường ngồi dậy, chống đỡ thân thể.


“Ngươi là người phương nào!” Ông có chút đề phòng nhìn Ly Hỏa trước mắt, lại nhìn hai người Thương cùng Hảo Mộng Vô Hoa ở một bên. Nếu không phải tình hình hiện tại cho thấy những người này không gây bất lợi với mình, Danh Đao đã sớm xuất thủ rồi.

“Diệp Vô Truy đồ đệ của tiền bối ngài với ta là… bạn bè.” Ly Hỏa cắn răng nói ra hai chữ cuối cùng, kỳ thực trong lòng phi thường không cam lòng. (muốn gọi là vợ =)))

“Diệp nhi? Nó ở chỗ nào, có bị thương không?” Vừa nghe thấy tên đồ đệ mình, Danh Đao liền ngồi không yên, lo lắng hỏi.

Diệp nhi, Diệp nhi. Đây là xưng hô rất thân mật, cho dù là tiểu tử Hảo Mộng Vô Hoa kia, cũng chưa từng gọi Diệp Vô Truy như vậy.

Trong lòng Ly Hỏa có chút chua, thế những biểu hiện ra bên ngoài, chỉ là có chút do dự nói. “Vô Truy cậu ấy, vừa bị sư phụ tôi mang sang một phòng khác.” Hắn chỉ cánh cửa bên kia.

“Sư phụ ngươi?” Danh Đao hồ nghi.

Ly Hỏa một bộ dáng dấp quấn quýt, nói quanh co.

“Kỳ thực sư phụ chỉ nói là muốn chỉ điểm Vô Truy một chút, tôi nghĩ, hai người sẽ không có chuyện gì…”

Danh Đao nhịn không được hỏi. “Sư phụ ngươi là ai?”

Ly Hỏa dừng một lát, chỉ chỉ vị trí hoàn cảnh bên người, đáp phi sở vấn nói. “Vị trí hiện tại của chúng ta, chính là mật thất của Cửu Trọng giáo.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy một trận gió nổi lên, Danh Đao vốn còn đang trên giường đã không thấy bóng dáng.

Ly Hỏa trừng mắt nhìn, nhìn giường trống không phía trước. Là ai nói khinh công Danh Đao không tốt? Đây không phải tốt sao!

Thương ở một bên thờ ơ lạnh nhạt hừ một tiếng, mà Hảo Mộng Vô Hoa cũng không hiểu được, không hiểu vì sao sư huynh mình lại bất mãn.

Ly Hỏa chỉ ôn hòa cười với Thương một cái, sau đó liền đi theo Danh Đao, cũng đi tới hướng gian phòng sát vách.

Mà thiếu giáo chủ còn chưa đi vào phòng luyện võ, đã nghe thấy một tiếng gầm.

Không phải Danh Đao, mà là thanh âm của Ngu Sanh.

“Thương thế của ngươi còn chưa tốt, động bậy nội lực làm gì!”

Ly Hỏa dừng một chút, lập tức cất bước đi vào.


Chỉ thấy bên trong phòng luyện võ, lúc này Diệp Vô Truy trái lại bị bỏ qua một bên, trong tay còn cầm đao, thoạt nhìn có chút không quá hiểu tình thế trước mắt. Mà Danh Đao lại dây dưa cùng một chỗ với giáo chủ Cửu Trọng giáo, khụ khụ, không, là giáo chủ Cửu Trọng giáo nhẹ nhàng đỡ Danh Đao mà thôi.

Danh Đao cười nhạt, muốn gạt tay hắn ra, lại bị đối phương nắm chặt, quẫy không ra được, chỉ có thể vẫy tay với Diệp Vô Truy.

“Diệp nhi, đến đây.”

Diệp Vô Truy nghe lệnh đi qua, nửa ngồi xổm bên cạnh Danh Đao, cung kính nói. “Sư phụ.”

Danh Đao mấy tháng không gặp đồ nhi, trong mắt hiện lên một mạt ôn nhu. “Sao con lại ở chỗ này, lại cùng những người này ở một chỗ?” Ông quan sát Diệp Vô Truy từ trên xuống dưới, phát hiện cậu không bị thương, mới yên lòng.

Đối với sự quan tâm của Danh Đao, Diệp Vô Truy trong lòng ấm áp, đáp. “Đồ nhi là vì tra xét một chuyện xưa mà đến, cũng bởi vì lo lắng cho sư phụ, mới có thể đuổi tới sâu trong đại mạc này.”

“Con lo lắng ta làm cái gì? Đi làm chuyện của mình là tốt rồi, giang hồ to như vậy, con còn chưa đi hết.” Danh Đao mỉm cười, giơ tay lên, xoa nhẹ tóc trên trán Diệp Vô Truy.

“Sư phụ mất tung tích, đồ nhi tự nhiên sẽ lo lắng.”

Bên này hai thầy trò ở chỗ này ẩn tình đưa tình, bầu không khí ấm áp. Một đôi thầy trò khác bên kia, bầu không khí đã không thể nào tốt rồi.

Ly Hỏa cùng Ngu Sanh đều có chút đỏ mắt nhìn một màn bọn họ ở chung này, rồi lại không biết làm cách nào.

Thừa dịp Danh Đao không chú ý mình, giáo chủ Cửu Trọng giáo chuyển mâu, hung hăng trừng đồ đệ mình. Đừng tưởng rằng hắn không biết ai gây rối!

Ly Hỏa làm ra vẻ vô tội, hồn nhiên chưa phát giác mắt đao của sư phụ.

“Sư phụ.” Bên kia, Diệp Vô Truy lại nói. “Kỳ thực rất nhiều chuyện, sư phụ lại không hoàn toàn biết được. Ân oán năm đó của sư phụ với Ngu Sanh tiền bối, có thể không giống như người suy nghĩ.”

Ngu Sanh trước mắt sáng ngời, đây là đồ đệ ngoan của Tiêu Minh phản án vì hắn a! Cơ hội nghìn năm khó gặp.

Thần sắc Danh Đao căng thẳng, vốn không muốn nghe, nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Vô Truy, lại nhẹ dạ.

“Con nói cho ta nghe một chút đi, ta hiểu lầm cái gì.”

Diệp Vô Truy nghe vậy, liền nhất nhất đem chuyện cũ năm xưa bọn họ nghe được chậm rãi nói ra. Danh Đao lúc đầu sắc mặt vẫn căng cứng, thế nhưng nghe đến cuối cùng cũng có chút cứng ngắc, một hồi lại thả lỏng ra.

Kỳ thực, bởi vì trong lời giải thích của Diệp Vô Truy, vô ý thức đem một mặt tốt của Ngu Sanh nói, nhưng lược rất nhiều chi tiết. Tỷ như, cho dù không có Kha vương phủ nhúng tay, Ngu Sanh cũng sẽ làm ra việc hãm hại này.


Từ trong miệng Diệp Vô Truy nói ra, ngược lại hoàn toàn như giúp Ngu Sanh rửa sạch hiềm nghi.

Ly Hỏa nhìn sư phụ mừng thầm trong lòng, lại nhìn Diệp Vô Truy hồn nhiên không hiểu tình, chỉ có thể thở dài một hơi.

Mà thôi, hắn không nhúng tay. Nếu như bởi vậy lại chọc tới sư phụ, vậy không có trái cây ngon để ăn.

Rốt cục, đợi được Diệp Vô Truy trần thuật xong, sắc mặt Danh Đao hồng hồng trắng trắng, rất là xoắn xuýt. Ngu Sanh ở một bên thấy thế, nắm chặt thời cơ nói. “Ngươi cuối cùng cũng có thể minh bạch, năm đó ta chỉ vì muốn chữa thương cho ngươi, không có chủ ý gì khác. Lời nói trước đó, cũng chỉ là lời nói lúc tức giận, sao ta sẽ thực sự hạ thủ với đệ tử của ngươi.”

“…” Danh Đao nhìn cũng không nhìn hắn, chỉ bảo Diệp Vô Truy đỡ mình.

Ngu Sanh cười khổ. “Ngươi vẫn không tin ta?”

Hình dạng đáng thương ưu sầu, khiến người ta không thể tàn nhẫn quyết tâm.

Danh Đao chỉ nói. “Đi ra ngoài trước rồi nói.”

Sắc mặt Ngu Sanh buông lỏng, theo sát phía sau hai thầy trò Danh Đao rời khỏi phòng luyện võ, Ly Hỏa đi cuối. Nếu không đứng cuối, hắn sợ mình cười trộm biểu tình giả vờ thương cảm của sư phụ sẽ bị những người khác thấy. Vậy sẽ phá hủy đại sự.

Ngu Sanh như có cảm giác, quay đầu lại ôn hòa liếc hắn.

Ly Hỏa lập tức khống chế tốt biểu tình, hai thầy trò nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười hiểu ý.

Thương cùng Hảo Mộng Vô Hoa chờ bên ngoài, chỉ thấy bốn người này vừa xuất hiện, bầu không khí có khác biệt cực lớn với trước kia.

Nhất là Danh Đao cùng giáo chủ Cửu Trọng giáo, bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa bọn họ hoàn toàn không còn. Quan hệ của hai người, tựa hồ bất tri bất giác đã có chút hòa hoãn rồi.

Diệp Vô Truy giới thiệu Thương và Hảo Mộng Vô Hoa với Danh Đao, Danh Đao gật đầu thăm hỏi.

Danh Đao nghe mấy người nói rõ tình hình hiện tại, không khỏi nhíu mày.

“Nói như vậy, nhân mã của Kha vương phủ còn ở bên ngoài chắn chúng ta?”

Diệp Vô Truy nói. “Vâng, tuy rằng bây giờ còn an toàn, nhưng chúng ta cũng không thể ở mãi chỗ này không ra.”

“Ai nói không ra?”


Mọi người nhìn lại, chỉ thấy giáo chủ Cửu Trọng giáo câu ra một mạt tươi cười. “Lúc trước chỉ là Tiêu Minh chưa khôi phục thần chí, chúng ta mới ở chỗ này tu chỉnh một chút, bây giờ thì ——”

“Đồ nhi!” Ngu Sanh phân phó nói. “Mở cửa mật thất, hạ lệnh cho đệ tử giáo nội. Toàn bộ giáo chúng, tập hợp đợi mệnh.”

“Vâng!” Ly Hỏa nửa quỳ lĩnh mệnh.

Hiện ở chỗ này, là địa bàn của Cửu Trọng giáo. Cửu Trọng giáo trên giang hồ được xưng là gì?

Ma giáo.