Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 52: Điện thoại

Liên tục một tuần không logout trò chơi, cho dù có kho dinh dưỡng cung dưỡng, thân thể vẫn không khỏi có chút không chịu nổi.

Cho nên, sau khi đăng xuất từ trong trò chơi ra, chuyện đầu tiên Tề Dã làm, chính là ra khỏi cửa.

Siêu thị ngay dưới lầu, cậu định tự đi mua chút nguyên liệu nấu ăn về, làm một bữa tiệc lớn an ủi bản thân đáng thương.

Mặc áo khoác, đang chuẩn bị ra khỏi cửa, đột nhiên nghe được tiếng điện thoại vang lên.

Là ai?

Tề Dã ngừng lại cước bộ, nghĩ có vài người biết số điện thoại của mình.

Ngoại trừ Tiếu Hoa Sinh, cũng chỉ có người trong nhà, còn có Ly Hỏa vừa nói cho trong trò chơi. Lúc này, người trong nhà hẳn sẽ không gọi điện đến mới đúng. Phải Ly Hỏa không? Hắn định gọi một cuộc điện thoại thử thật giả trước?

Vừa nghĩ đến cuộc điện thoại này có thể là của thanh niên lúc nào cũng tươi cười, kỳ thực lòng dạ khó lường kia, Tề Dã không hiểu sao trở nên khẩn trương. Thẳng đến tiếng chuông điện thoại bén nhọn lại vang lên, kiên nhẫn gần đem màng tai chấn động, Tề Dã mới vươn tay nhận điện thoại.

“A lô, xin chào.”

“A!!!!!!!!!!! Tớ chết đói rồi! A Dã, tớ định đến chỗ cậu ăn! Cậu nhất định là tính toán xuống bếp đi! Tớ lập tức đến, đừng ăn trước, chờ tớ!”

Giọng nói lớn quen thuộc xuyên qua ống nghe truyền tới, Tề Dĩ trầm mặc chốc lát, ngữ khí không đổi nói.

“Xin lỗi, bạn gọi nhầm số rồi, tạm biệt.”


Nói xong, liền muốn cúp điện thoại.

“Chờ một chút! Chờ một chút! Cậu đừng vội cúp máy! Tớ chịu trách nhiệm mua, cậu muốn mua cái gì tới giúp cậu mang qua! Để tớ cọ ăn đi! Một tuần không ăn thứ gì ngon rồi, bây giờ trong miệng tớ đều nhạt nhẽo! Tớ van cậu!”

Suy tư chốc lát, Tề Dã nói. “Thịt bò cao cấp ở siêu thị, cá rô tươi nhất ở tiệm thủy sản, đậu hũ mới làm của Kim Viết, còn có rau cải tươi ở tiệm rau củ. Hạn trong nửa giờ cậu mang đến, quá hạn không đợi.”

Nói xong, liền ba một tiếng dập điện thoại.

Đã có người cố ý đưa đến cửa, cũng khỏi cần ra khỏi nhà mua nguyên liệu nấu ăn. Thay áo khoác vừa mới mặc vào, Tề Dã đến phòng bếp phía sau làm công tác chuẩn bị. Rửa tốt nồi, lấy tốt phối liệu, lúc toàn bộ công tác đều làm tốt không sai biệt lắm, Tề Dã tháo tạp dề xuống, bước chậm tới phòng khách.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

“Này!” Một thanh niên tuấn lãng đứng ở cửa, hai tay cấm một túi đồ lớn, đang cười hì hì chào Tề Dã.

Con mắt lưu chuyển để lộ tâm tư linh hoạt của người này, là một tên trong bụng có linh lợi. Mà Tề Dã, đã quá hiểu người này.

Tiếu Hoa Sinh, con trai thứ ba của Tiếu gia một trong ba đại cổ đông của Vạn Hoa, cũng là người bạn từ nhỏ của Tề Dã.

Trải qua cùng lớn lên từ nhỏ nói cho cậu biết, người trước mắt nhìn như trong sáng này, kỳ thực có không ít ý nghĩ xấu. Luôn thích lấy người khác mua vui, mà thích nhất chính là vào giúp vui —— chính là lấy vui sướng của mình trên cực khổ của người khác, kiều loại cười trên nỗi đau của người khác. Bất quá, Tề Dã tự nhiên cũng biết đối phó với tên gia hỏa này thế nào.

“Toàn bộ đồ đều mua đủ rồi?”

Khoanh hai tay nửa dựa ở cánh cửa, Tề Dã hỏi.

“Đủ rồi, nếu không cậu để tớ vào nhà, tớ đếm từng cái cho cậu xem?” Tiếu Hoa Sinh cũng cười tủm tỉm nói. “Bất quá động tác nhanh lên một chút, một tuần nay đều nằm trong khoang thuyền trò chơi, dạ dày tớ đã sớm kháng nghị rồi.”

Bất đắc dĩ cười một tiếng, Tề Dã nhìn người bạn da mặt vô cùng dày, lui về phía sau chừa đường ra. “Vào đi.”

“Thuận lợi đạt được mục tiêu! Hoàn thành nhiệm vụ!” Cười đi vào nhà, Tiếu Hoa Sinh buông đồ xuống, đầu tiên nhìn xung quanh nhà một vòng, sau đó chạy đến phòng bếp nhìn một chút. Cuối cùng mới quay lại hỏi. “Hôm nay cậu chuẩn bị làm cái gì? Mấy món ăn?”

Tề Dã đang lật xem nguyên liệu mua về, lấy ra một củ khoai tây để trong tay ước lượng. “Thịt bò hầm khoai tây.”


“Ừ, khoai tây thịt bò, không tệ không tệ, còn gì nữa?” Lấy tay lau lau bên miệng, Tiếu Hoa Sinh lại hỏi.

“Khoai tây thái sợi xào ớt xanh, canh trứng tảo tía.”

“Lại khoai tây.” Chần chừ một chút, Tiếu Hoa Sinh lần thứ hai hỏi. “Cái khác đâu?”

“Không có, đã nhiều như vậy.” Giữa lúc nói chuyện, Tề Dã đã đứng dậy, đi vào phòng bếp đem nguyên liệu cần dùng lấy ra, toàn bộ thứ khác toàn bộ để vào tủ lạnh. Mà phía sau chỉ nghe tiếng Tiếu Hoa Sinh không dám tin tưởng hô to gọi nhỏ.

“Không phải đi, tớ đến một chuyến như thế, cậu bảo tớ mua nhiều đồ như vậy, kết quả chỉ làm ba món! Còn đều là thức ăn thường ngày!” Vừa nói chuyện, Tiếu Hoa Sinh vừa thử dùng hai mắt “ngập nước” đi làm cảm động người xảo trá có tâm làm bằng sắt đá trước mặt.

Tề Dã đang bật lửa chờ nồi nóng nghe vậy ngẩng đầu liếc hắn. “Vậy cậu không ăn?”

“… Ăn.” Cuối cùng Tiếu Hoa Sinh bất đắc dĩ khuất phục dưới lạnh nhạt vũ lực, chỉ có thể nhẫn nại hạ xuống thân thú lao nhanh trong lòng, yên lặng cắn răng.

Cho dù là thức ăn thường ngày, ở trong tay người trù nghề cao siêu, cũng sẽ biến thành mỹ vị nhân gian không tầm thường. Nhất là loại cảm giác nhàn nhạt ấm áp trong thức ăn thường ngày này, càng khiến người ta rượu đủ cơm no, cũng cảm thấy mỹ mãn.

Sau khi ăn xong, xoa cái bụng ăn đến tròn vo, Tiếu Hoa Sinh thỏa mãn thở dài. “Vẫn là ở chỗ cậu đây ăn thoải mái. A Dã, tới nói cô gái trước đây chia tay với cậu thật không biết quý trọng, đầu năm nay đi đầu tìm được cái loại nam nhân tốt lên được phòng khách vào được phòng bếp này. Nếu như cậu là nữ, tớ từ lúc cậu vừa tròn mười tám tuổi liền đem cậu lấy về nhà rồi! Ha ha, con dâu nuôi từ bé.”

Tề Dã đang thu dọn bàn ăn, trừng mắt liếc người này. Bất quá thấy hắn đúng giờ đưa tới phần lương thực chuẩn bị ba hôm sau, Tề Dã quyết định tạm thời để người này đắc sắt một hồi, im lặng không lên tiếng bát đũa đến phòng bếp.

Thấy Tề Dã đi thu dọn, Tiếu Hoa Sinh rốt cục cảm thấy chút hổ thẹn, từ bên cạnh bàn đứng dậy đang chuẩn bị đi giúp một tay.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn Tề Dã bận việc trong phòng bếp, Tiếu Hoa Sinh rất không lễ độ khách thay chủ, đi qua nhận điện thoại.

“A lô, ai vậy?” Trong giọng nói của hắn trước sau như một lộ ra tùy ý cùng kiêu ngạo.

“… Là Vô Truy sao?” Người đối diện tựa hồ chần chừ một lát, mới hỏi.

“Cái gì vô không vô! Cậu là ai ——” Nói đến phân nửa, Tiếu Hoa Sinh đột nhiên hồi phục lại tinh thần. Biết số điện thoại này, ngoại trừ Tề gia cũng chỉ có mình, người trước mắt đang gọi điện thoại này, lẽ nào chính là…

Nghĩ đến đây, con ngươi hắn vòng vo chuyển, lập tức sửa lời nói. “Đúng! Tôi chính là Diệp Vô Truy, cậu là ai tìm tôi có việc gì! Không có việc thì nhanh cúp máy, đứa nhỏ nhà tôi còn chờ tôi cho ăn đây!”


“…”

Nghe người ở bên kia điện thoại không lên tiếng nữa, Tiếu Hoa Sinh trong lòng cười thầm vài tiếng, đang chuẩn bị nói gì đó. Thình lình từ phía sau truyền tới một thanh âm trắc.

“Cậu phải về nhà cho đứa nhỏ ăn? Lúc nào có con riêng ở bên ngoài, bác trai bác gái không biết?”

Tiếu Hoa Sinh cứng đời, chậm rãi xoay người lại. Chỉ thấy Tề Dã đang mỉm cười nhìn hắn, trong tay cầm một cái phương tiện truyền tin tức thời. “Có muốn bây giờ tới liền đem tin tức tốt này nói cho bác trai bác gái hay không. Dù sao họ trông mong cậu kết hôn cũng đã nhiều năm, cái này rất tốt. ngay đứa nhỏ cũng có rồi.”

Nhìn nụ cười ấm áp kia, kỳ thực lộ ra trận trận ám sắc của Tề Dã, khiến Tiếu Hoa Sinh không khỏi đánh một cái rùng mình, vội vã khẩn cầu nói.

“Không nên! Đại ca! Tha tớ đi! Tớ chỉ tùy tiện nói chơi, nghìn vạn lần đừng cho hai người thái hoàng thái hậu trong nhà kia biết! Tớ sai rồi! Tớ không dám nữa!”

Thần sắc khẩn cầu trong mắt, giống như chú chó nhỏ thương cảm hề hề của Tiếu Hoa Sinh, thoạt nhìn thật đúng có vài phần “Đau khổ đông người”. Tề Dã trong lòng buồn cười, nét mặt vẫn bảo trì vẻ mặt vốn có.

“Đưa điện thoại cho tớ.”

“Vâng! Bệ hạ, ngài nhận đi!” Bóp cổ họng kỳ quái kêu một câu, Tiếu Hoa Sinh cung kính đem ống nghe đưa qua.

Cầm điện thoại qua, liếc mắt nhìn bạn bè đến chết không thay đổi nghĩ ở bên cạnh nghe trộm, Tề Dã chỉ có thể bất đắc dĩ kệ hắn nói.

“Xin chào.”

Nhưng mà, không nghĩ tới đối diện không có truyền đến thanh âm người nói chuyện, mà là một trận tiếng cười trầm thấp. Thanh âm kia trầm ổn mà cực từ tính, lại chứa một loại ái muội, khiến người nghe nhịn không được mặt đỏ tới mang tai.

Sau khi tiếng cười dừng lại, Tề Dã rốt cục nghe được người đối diện nói.

“Cậu cho rằng tôi là ai?”

“…” Đưa tay xoa xoa lỗ tai, Tề Dã nói. “Ly Hỏa, cậu rất buồn chán.”


“Cậu nghe một tiếng liền biết là tôi?” Thanh âm bên kia tựa hồ mang theo một chút dương dương tự đắc.

Tề Dã liếc mắt nhìn Tiếu Hoa Sinh đang nghe trộm bên cạnh, trong lòng nghĩ hai người này thật đúng là có một điểm chung, luôn luôn dễ dàng thích lên mặt. Thế nhưng, đối phó với người như thế, cậu đã tìm ra một phương pháp.

“Tôi biết là cậu, bởi vì chỉ có ba người biết số điện thoại của tôi. Trong đó một người hiện tại ở ngay bên cạnh tôi, người khác lúc nào tuyệt đối không gọi tới, tự nhiên chỉ có thể là cậu.”

“Ở bên cạnh cậu?” Thanh âm trong điện thoại thoáng cái trầm xuống. “Là người ban nãy?”

“Ừ.” Đưa tay xoa nhẹ cạnh bàn, Tiếu Hoa Sinh chớp chớp mắt nhìn mình, Tề Dã trả lời.

“… Hảo Mộng Vô Hoa?” Ly Hỏa bên kia, thoáng cái liền đoán trúng.

“Ừ, chính là hắn, vừa ở nhà tôi dùng bữa trưa xong.” Nhớ tới ở phòng bếp còn một đóng nồi bát chưa rửa xong, Tề Dã thờ ơ nói.

Ai biết lời này vừa nói ra, bầu không khí bên kia nhất thời giảm xuống mấy độ. Chỉ nghe thấy thanh âm tựa hồ mang theo ý cười của Ly Hỏa. “A? Dùng bữa trưa?”

“Ừ. Cậu muốn đi đâu?” Tề Dã đang trả lời một câu, xoay người phát hiện Tiếu Hoa Sinh cong thắt lưng dáng vẻ như muốn chuồn đi, một tay túm áo hắn, hỏi một câu.

“Ha ha, tớ, tới chỉ là đột nhiên thấy bụng khó chịu, muốn đi WC một chút, các cậu trò chuyện trước.” Tiếu Hoa Sinh cười ngượng ngừng nhanh chóng tránh thoát khỏi tay Tề Dã, rời khỏi hiện trường gây chuyện. Hắn hiện tại hối hận không ngớt, vì sao lúc đó đầu óc lại nghĩ ra loại phương pháp này chỉnh Ly Hỏa, bây giờ không chỉ không chỉnh được người, bản thân còn phải đối mặt với điều xấu có thể xảy ra trong trò chơi, thực sự là cái được không bù đủ cái mất, lợi bất cập hại.

Nhìn Tiếu Hoa Sinh mạc danh kỳ hiệu chạy trốn, Tề Dã một mình đứng tại chỗ, tiếp tục trò chuyện với Ly Hỏa.

“Lần này tìm tôi, có chuyện gì? Có tin tức rồi sao?”

“Không có.”Không ngờ, Ly Hỏa trăng trợn phủ định. “Chỉ thử số một chút, đây không phải không tín nhiệm cậu, mà chỉ là một loại cẩn thận thôi. Cậu có thể hiểu chứ?”

Tề Dã lần thứ hai nghĩ, tính cách bản thân Ly Hỏa với trong trò chơi thực sự không hề khác nhau, có đôi khi khiến người ta tức giận đến không nói được lời nào, bởi vậy, cậu chỉ có thể phản kích như vậy.

“Ừ, tôi hiểu. Bây giợ cậu cũng nghiệm chứng qua, vậy cúp đi.”

“Này, chờ một chút ——!”


Không đợi người bên kia điện thoại nói chuyện, Tề Dã cạch một tiếng, lưu loát cúp điện thoại.

“Thế nào?”

“Không, không có việc gì. Chỉ là trong lòng cảm thấy hơi kính phục, kính phục mà thôi.” Trong miệng nói như vậy, trong lòng Tiếu Hoa Sinh nghĩ, quả nhiên là sơn ngoại hữu sơn ngoại hữu nhân.

Một vật khắc một vật.