Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 98: Tự vào Bạch gia (trung)

Có qua có lại, mới toại lòng nhau.

Người nọ bán tín bán nghi nhìn cậu rồi nói: “Xin hãy chờ một chút.” Nói xong liền xoay người đi vào trong.

Những bảo vệ khác làm việc rất năng suất, người cần dọn sô pha thì dọn sô pha ra, người cần đưa đồ uống thì đưa đồ uống, khi gã bảo vệ sau khi nhận được lệnh cho mời cậu vảo quay ra thì nhìn thấy Quan Miên đang vắt chéo chân ngồi hưởng thụ trên sô pha, vừa uống nước vừa nghe các bảo vệ khác kể chuyện cười.

“E hèm, mời theo tôi.” Bảo vệ chỉ về phía một con đường.

Quan Miên đứng dậy, giao cái lọ nước đã uống sạch cho gã bảo vệ đưa nước cho mình ban nãy, sau đó quay sang bảo với gã bảo vệ vừa kể chuyện cười: “Cảm ơn chuyện cười của anh, rất buồn cười.”

Gã bảo vệ kể chuyện cười: “…”

Lúc bóng của Quan Miên và vị bảo vệ đầu tiên biến mất trong thang máy, gã mới rầu rĩ nói: “Em đã xuất chiêu tiếu lâm nào đâu.”

Những vị bảo vệ khác rối rít an ủi gã.

“Chỉ cần khẩu âm của cậu thôi là đủ để mang lại hiệu quả rồi.”

“Đúng đấy đúng đấy, cái giọng cà lăm của cậu vô cùng hiệu qua luôn.”

“Cộng thêm cái mặt của cậu nữa quả đúng là quá sức buồn cười í.”

“…”

Gã bảo vệ kể chuyện cười: “…” Này là an ủi đây sao? Mắc gì gã cứ có cảm giác mình bị công kích hội đồng ấy nhỉ?

Thang máy lên tầng cao nhất.

Cửa vừa mở ra, đập ngay vào mắt Quan Miên ánh sáng chói lóa rực rỡ.

“Mời.” Bảo vệ mời Quan Miên ra khỏi thang máy rồi quay vào.

Cửa thang máy đóng lại nghe “đing” một tiếng, thang máy dần dần đi xuống.

Một tràng tiếng chuông vang lên, ánh sáng dần dần tối lại, sau đó tất cả tối om, nhưng ngay lập tức có rất nhiều tia sáng đủ màu lóe lên, chiếu rọi cả một vùng không gian.

Quan Miên đột nhiên xoay lại.

Có năm quý bà đang đi tới, tuổi trung bình khoảng bốn mươi. Người trẻ nhất ước khoảng ba mươi, người lớn nhất trông cỡ hơn sáu mươi.

Đi đầu là một người đàn bà trang nhã mặc sườn xám, tuổi khoảng bốn mươi. Trên tay bà là một cái điều khiển từ xa, có thể thấy những cảnh tượng đẹp đẽ này đều do bà ta sắp xếp. “Hoan nghênh quang lâm. Tôi là Bạch Lữ thị.” Bà chìa tay ra.

“Rất vui được làm quen với bà ạ.” Quan Miên bắt tay bà. Bà ta có một đôi mắt sâu lắng, tinh tường, sáng lấp lánh, mang lại cảm giác nhìn xa trông rộng rất hiếm gặp ở tuổi này.

Bạch Lữ thị nhấn vào một cái nút trên bảng điều khiển.

Sau lưng bọn họ xuất hiện một chiếc sô pha. Các quý bà lần lượt ngồi xuống.

Bạch Lữ thị lại nhấn vào nút khác, một chiếc ghế chân cao tự động di chuyển tới sau lưng Quan Miên.

“Mời ngồi.” Bạch Lữ thị chìa tay mời cậu ngồi xuống.

Quan Miên nghe lời.

Bạch Lữ thị nói: “Xin cho phép chúng tôi tự giới thiệu. Tôi là bà cố của Anh Tước.”

Quan Miên ngây người nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên. Nếu hỏi bước đột phá vĩ đại nhất trên phương diện khoa học kỹ thuật giữa sự chuyển tiếp của thế kỷ 29 và 30 là gì, không hề nghi ngờ, câu trả lời chính là sự phát triển ngược chiều của sinh mạng.

Các nhà sinh vật học cuối cùng cũng tìm ra phương thuốc cải thiện vấn đề sức khỏe suy giảm do tuổi cao khi con người phát triển tự nhiên đến một độ tuổi nhất định nào đó. Loại thuốc này có thể kích thích sức sống trên tất cả các phương diện, nhờ vậy mang lại hiệu quả phát triển ngược. Có điều thời hạn được sử dụng thuốc là hữu hạn, hơn nữa giá cả vô cùng cao, rất khó để sản xuất đại trà cho tất cả mọi người. Trên thực tế chính phủ vẫn luôn muốn cấm không cho sử dụng loại thuốc này để tránh tạo thành bùng nổ dân số, phá vỡ thế cân bằng lực sản xuất và nhân khẩu của các quốc gia. Vì vậy trước mắt nếu muốn được sử dụng loại thuốc này, không chỉ điều kiện kinh tế phải mạnh mà còn phải được Quốc hội thông qua, chính phủ cho phép, xác nhận người được dùng thuốc là người có cống hiến vĩ đại cho nhân loại.

Vị Bạch Lữ thị trước mặt cậu đương nhiên là nhờ vào loại thuốc này nên mới phát triển ngược, trở về độ tuổi năm mươi, sáu mươi.

Trong lúc Quan Miên ngẩn ra một thoáng, những vị phu nhân còn lại lần lượt giới thiệu bản thân.

Từ trái qua phải theo thứ tự là bác cả gái của Bạch Anh Tước, bác hai gái, bà nội, cô họ cả, cô họ hai. Bạch Lữ thị ngồi bên cạnh bà nội của Bạch Anh Tước, những người khác đều ngồi cách một khoảng để tỏ ý tôn trọng.

“Cháu nhất định thấy lạ vì sao cháu tới mập hợp đồng mà người xuất hiện lại là bọn tôi.” Bạch Lữ thị mỉm cười nói: “Bởi vì nhà họ Bạch chúng tôi là một gia tộc rất đặc biệt.”

Quan Miên chớp mắt để thể hiện mình đang lắng nghe.

Bạch Lữ thị nói: “Thường khi người lạ đến nhà họ Bạch của chúng tôi thì phải trải qua cuộc nghiệm chứng thân phận và hẹn trước. Có điều nếu cháu đã đích thân mang hợp đồng tới tức là tờ hợp đồng này rất quan trọng, vì vậy chúng tôi đã bỏ bớt những thủ tục rườm rà để hỏi cháu vài vấn đề.”

Quan Miên mơ hồ cảm thấy có gì là lạ.

Qua những lời ông nội của Phồn Tinh Hữu Độ có thể biết được nhà họ Bạch là gia tộc rất có thế lực trong cả ba giới quân sự, chính trị và thương nghiệp, vì vậy khi có người lạ đến thăm phải kiểm tra lý lịch không phải là chuyện khó hiểu. Nhưng điều khiến cậu không thể hiểu nổi là nếu không tin tưởng cậu, họ có thể yêu cầu cậu để hợp đồng lại rồi xác nhận sau. Còn tự nhiên hợp thành một tổ điều tra chuyên môn thế này nhìn sao cũng thấy bất thường.

Chẳng qua xưa nay cậu không hay bộc lộ cảm xúc, tuy trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu lắng nghe.

Bạch Lữ thị hỏi: “Cháu tên gì?”

“Quan Miên.”

“Cha mẹ cháu có ở cùng cháu không?” Câu hỏi này của Bạch Lữ thị hỏi rất tinh vi.

Quan Miên đáp: “Cháu mồ côi.”

Bạch Lữ thị nói: “Xin lỗi.”

“Không sao ạ.”

“Cháu tốt nghiệp trường nào? Chuyên ngành gì?”

Quan Miên mím môi.

Bạch Lữ thị nói: “Trình độ học vấn cao thấp thế nào không có liên quan gì đến nhân phẩm. Chúng tôi hỏi vậy chỉ để hiểu thêm về cháu mà thôi.”

Quan Miên đáp: “Học viện NOH.”

Bạch Lữ thị ngạc nhiên.

Học viện NOH là trường nổi tiếng cả nước, số lượng chiêu sinh hằng năm có hạn, trên cơ bản chỉ lấy những người tài, tỉ lệ là mười vạn chọn một.

“Cháu thích màu gì?” Bạch Lữ thị nhanh chóng hỏi câu tiếp theo.

Quan Miên cau mày đáp: “Không đặc biệt thích màu nào cả.” Với cậu thì xanh đỏ tím vàng đều đẹp riêng, cơ mà câu hỏi có vẻ bắt đầu đi theo chiều hướng… hơi lạ.

Màn hỏi đáp cứ thế mà kéo dài gần cả tiếng đồng hồ.

Bạch Lữ thị không còn gì để hỏi mới dừng lại, bà quay sang bảo với những người bên cạnh: “Mấy đứa có gì muốn hỏi không?”

Cô họ hai mở lời: “Ban nãy khi trả lời về tiêu chuẩn chọn bạn đời, cháu bảo không có tiêu chuẩn gì là sao? Cả nam nữ đều được à?”

Quan Miên trả lời không chút ngượng ngùng: “Vâng, không ngại ạ.”

Cô họ hai lại hỏi: “Nếu đối phương rất có tiền thì sao?”

Quan Miên đáp: “Cùng tiêu tiền với người ấy.”

“…” Cô họ hai bật cười, “Cô rất hài lòng với câu trả lời của cháu.”

Cô họ hai vừa dứt lời thì cô họ cả ra trận: “Ban nãy cháu bảo chí hướng cuộc đời của cháu là mong được bình an. Vậy cô muốn hỏi cháu, cuộc sống thế nào theo cháu là không bình an?”

Quan Miên đáp: “Lấy một chọi sáu.”

Nụ cười của cô họ cả sượng trân, cô đưa mắt cầu cứu Bạch Lữ thị.

Bạch Lữ thị mỉm cười nhìn sang phải.

Bà nội cười hỏi: “Cháu định khi nào kết hôn?”

Cuối cùng Quan Miên cũng biết cảm xác khó chịu từ lúc đặt mông ngồi xuống tới tận bây giờ từ đâu mà có. Không chỉ các câu hỏi có vấn đề mà cả ánh mắt của các quý bà đều như đang chấm điểm nàng dâu.

“Tạm thời cháu chưa tính gì tới chuyện đó.” Cậu trả lời.

Bà nội vội nói: “Tuổi cháu không còn nhỏ nữa, cháu nên cân nhắc là vừa.”

Quan Miên hỏi bằng giọng tỉnh rụi: “Bà biết tuổi của cháu?”

Bà nội ngây người, “Chẳng phải hai…”

Bạch Lữ thị lơ đễnh huýnh nhẹ bà nội một cái rồi mỉm cười bảo: “Nhắc mới nhớ, cháu vẫn chưa giới thiệu tuổi của mình.”

Quan Miên đáp: “Chẳng phải bà đã biết rồi sao ạ?”

Bạch Lữ thị cười cười, thản nhiên lái sang chủ đề khác, “Trong mắt tôi cháu chỉ là một đứa chắt trai.”

Bác cả gái nói: “Hợp đồng mà cháu nhắc tới là hợp đồng gì vậy?” Bác cả gái nhìn Quan Miên, cả gương mặt bác sáng bừng lên vì nụ cười rạng rỡ, nhưng trong ánh sáng lại như che giấu chút gì đó mờ ám.

Quan Miên nghiêm mặt đáp: “Hợp đồng cho thuê bãi đậu xe.”

“Hả?”

Ngoài Bạch Lữ thị, tất cả những vị phu nhân còn lại đều ngây ra, lúng úng nhìn sang Bạch Lữ thị.

Bạch Lữ thị lại rất bình tĩnh, bà chỉ cười nhạt một tiếng, “Anh Tước ở tầng hai mươi tám.” Nói rồi, bà ấn nút cho thang máy chạy lên.

Quan Miên đứng dậy, chào tạm biệt với từng người rồi mới bước vào thang máy.

Sau khi bóng cậu hoàn toàn khuất sau thang máy, bà nội mới ngờ vực hỏi: “Chuyện gì vậy nhỉ? Chả phải Anh Tước bảo đã bày tỏ với thằng bé, hai người đang yêu đương sao?”

Cô họ hai cười bảo: “Mấy đứa trẻ bây giờ đều thích ra vẻ bí ẩn. Có lẽ thằng bé không muốn để mình biết chúng nó đang qua lại với nhau.”

Bác hai gái lắc đầu nói: “Chị lại không cảm thấy như vậy. Ban nãy lúc chúng ta trò chuyện, chị luôn quan sát thằng bé. Chị cảm thấy nó với Anh Tước không giống lắm.”

Bác cả gái quay sang hỏi Bạch Lữ thị: “Bà nội, bà thấy thế nào ạ?”

Bạch Lữ thị chỉnh lại đồng hồ đeo tay rồi thong thả trả lời: “Bà từ nước ngoài chạy vội về đây không phải vì một bản hợp đồng cho thuê bãi đậu xe.”

Bà nội nói: “Đúng vậy, khó lắm Anh Tước mới có người trong lòng, chúng ta phải giúp đỡ nó nhiều hơn mới được.”

Bác cả gái gật đầu nói: “Tính Anh Tước buông thả, thoải mái, phải có người quản lý nó mới được. Con thấy thằng bé Quan Miên này được đấy mẹ ạ, rất trầm tính.”

Bà nội nói: “Thầy tướng số từng nói, Anh Tước nhất định phải kết hôn trước lúc ba mươi tuổi, nếu không sẽ đoản mệnh! Ba thằng bé không tin tướng số, bảo nó hai tám hẵng lấy vợ nó cứ khăng khăng không chịu, mới hai bảy rưỡi đã đám cưới, cuối cùng không những mất sớm mà còn liên lụy cả vợ.”

Bác hai gái vội quàng vai bà nội để an ủi bà.

Bạch Lữ thị nói: “Tư liệu về Quan Miên từng bị người khác dùng mánh khóe động tay động chân, ngoài những thông tin cơ bản nhất như ngày tháng năm sinh và tên họ, tất cả những khoảng khác đều để trống. Bà nghĩ có người đã xâm nhập vào hệ thống máy tính của chính phủ để làm chuyện này. Nhưng nếu nó đã bảo nó từng là học sinh của NOH thì chúng ta cứ vậy mà tra tiếp. Tuy bà hy vọng Anh Tước có thể kết hôn trước ba mươi nhưng lại không muốn nó tìm một người không rõ lai lịch như vậy.”

Những người khác đều gật đầu tán thành.

Quan Miên ngồi thang máy lên tầng hai mươi tám.

Cửa thang máy vừa mở ra, Quan Miên đã nghe thấy tiếng sóng biển vỗ từng đợt. Cửa sổ đều kéo rèm lại, trên rèm đang chiếu cảnh sóng biển dập dồn trông vô cùng sinh động.

“Sao đằng ấy lại tới đây?”

Thang máy biến mất, Bạch Anh Tước đứng trước cửa thang máy nhìn cậu, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng không buồn che giấu. Anh mặc trên người bộ quần áo thể thao màu trắng, tóc mái dán sát vào trán, mồ hôi chảy ròng ròng.

Quan Miên lấy trong túi ra một tờ giấy bị gấp thê thảm giao cho anh, “Hợp đồng.”

Bạch Anh Tước thuận tay kéo chiếc khăn lông quàng trên cổ qua lau mồ hôi, một tay nhận lấy tờ giấy mở ra xem, sau đó phì cười bảo: “Hợp đồng cho thuê bãi đậu xe?”

Quan Miên nói: “Đây là ưu đãi khách trọ mới được.”

Bạch Anh Tước nói: “Được. Chốc nữa tôi sẽ chuyển tiền qua.”

Quan Miên nói: “Tiền đã giao rồi, anh chỉ cần ký tên là xong.” Thấy Bạch Anh Tước cứ nhìn mình cười mãi, cậu dừng một chút rồi lại bổ sung: “Trả ơn anh lần trước cứu tôi ra khỏi hang hùm.”

Bạch Anh Tước cười bảo: “Vậy để đáp lại, tôi mời đằng ấy dùng cơm nhé.”

Quan Miên hỏi: “Máy nấu nướng toàn năng?”

“Không, đầu bếp chân chính.” Bạch Anh Tước nói: “Máy nấu nướng toàn năng tuy rất hữu dụng nhưng độ lửa điều khiển không tốt bằng con người. Có điều bây giờ ăn thì hơi sớm, để tôi dẫn đằng ấy đi tham quan phòng tôi một vòng nhé.”

Bảo là phòng vậy thôi chứ thật ra cả tầng hai mươi tám đều là của Bạch Anh Tước.

Phòng khách rộng hơn chín trăm mét vuông, phòng ngủ rộng hơn hai trăm mét vuông… Bên trong còn đặt một chiếc va li dài hơn cả mét.

Quan Miên hỏi: “Định ra riêng thuê nhà?”

Cậu chỉ thuận miệng hỏi chơi, nào ngờ Bạch Anh Tước lại thừa nhận. Anh huơ huơ tờ hợp đồng, cười bảo: “Hợp đồng cho thuê đã tới tay, lúc nào cũng có thể dọn đi.”

Quan Miên đút tay vào túi quần, nhìn anh với vẻ mặt như cười lại như không phải đang cười, “Anh định ở đâu?”

Bạch Anh Tước đáp: “Tôi cũng có túi ngủ nè.”

Quan Miên nói: “Tôi còn nhìn thấy một căn phòng hơn hai trăm mét vuông của anh nữa.”

Bạch Anh Tước nói: “Tôi đang bị ép hôn.”

Quan Miên nói: “Tôi không nhìn thấy người thứ hai xuất hiện trong phòng ngủ của anh, vậy nên theo tôi thấy tình hình chưa tới nỗi quá nghiêm trọng.”

Bạch Anh Tước cười khổ bảo: “Nếu đằng ấy biết bà cố của tôi là ai, có lẽ đằng ấy sẽ không nói thế nữa đâu.”

Trong đầu Quan Miên chợt lóe lên.

Bạch Lữ thị… Lữ… Lữ Hùng Phi.

Một cái tên đàn ông tới mức không thể nào đàn ông hơn được nữa, cũng đi cùng với sự quyết đoán mà cả đàn ông cũng đành cúi đầu chào thua. Người này từng được xem là ứng cử hàng đầu cho vị trí Quan chấp chính, về sau lại vì chồng là Tướng quân nên nên bị nhân dân nghi ngờ, cuối cùng thua sáu phiếu, đành phải chịu thiệt trong giới chính trị. Dù vậy nhưng bà vẫn là người phụ nữ có sức ảnh hưởng mạnh nhất trong giới chính trị, bản thân bà từng có cống hiến vô cùng lớn lao trong việc hoàn thiện luật pháp của đất nước hiện nay.

Thảo nào chính phủ cho phép bà ta được dùng thuốc phát triển ngược.

“Tôi từng gặp bà cố của anh.” Quan Miên nói.

Bạch Anh Tước giật mình, “Bà cố?”

Quan Miên nói: “Một người rất có sức quyến rũ.”

Bạch Anh Tước nói: “Tôi được di truyền đôi chút.”

Quan Miên nói: “Còn cả bà nội, bác cả gái, bác hai gái, cô họ cả và cô họ hai.”

Bạch Anh Tước phá ra cười, “Đợi khi nào đằng ấy rảnh, tôi dắt đằng ấy đi viếng mẹ tôi. Như vậy tất cả những phụ nữ trong gia đình tôi đằng ấy đều gặp hết rồi.”

Bên ngoài vang lên tiếng chân không nhanh không chậm, chẳng mấy chốc, Bạch Lữ thị và cô họ hai đã xuất hiện trước cửa.

Nụ cười của Bạch Anh Tước trở nên đau khổ, “Bà cố.” Nếu bảo trong nhà quản lý được anh thì cũng chỉ có mỗi quý bà Bạch Lữ thị ngoài mềm trong cứng này thôi.