Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 4: Chế độ trò chơi (thượng)

Lính mới gia nhập, tìm không ra đường.

Đã nắm bắt bí quyết, công việc còn lại trở nên vô cùng dễ dàng.

Bản Chất Minh Mẫn nghe tiếng bổ của Quan Miên càng lúc càng nhỏ, không kìm được mà hâm mộ, học theo phương pháp của cậu, giảm đi lực tay, trong đầu thầm làm một phép tính.

“Choáng!”

Quan Miên nghe tiếng anh ta buồn rầu lẩm bẩm mới tò mò hỏi: “Sao vậy?”

Bản Chất Minh Mẫn đỏ mặt lắc đầu: “Không gì.”

Một lúc sau.

Bản Chất Minh Mẫn xáp lại bên Quan Miên, dò hỏi: “Ban nãy cậu thật sự tính nhẩm trong đầu?”

Quan Miên gật gật.

“Nhưng sao tôi tính lại không hiệu nghiệm?” Bản Chất Minh Mẫn nhỏ giọng làu bàu.

“Anh làm phép toán gì?” Quan Miên hỏi.

Bản Chất Minh Mẫn đáp: “Một cộng một bằng hai ấy.” Chẳng phải bảo phép tính đơn giản ư? Anh ta ngơ ngác nhìn Quan Miên.

Quan Miên đưa ra kiến nghị: “Anh thử nhẩm một trăm mười hai nhân một trăm mười hai xem sao.”

Bản Chất Minh Mẫn xòe ngón tay tính toán, đã hết thời gian vẫn không để ý.

Quan Miên nói: “Mười hai ngàn năm trăm bốn mươi bốn.”

Bản Chất Minh Mẫn kinh ngạc nhìn cậu, “Sao cậu tính ra thế?”

Quan Miên trả lời: “Bản năng.”

“…”

Bản Chất Minh Mẫn cam chịu số phận, tiếp tục bán sức trâu bò.

Quan Miên hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, thậm chí bổ sung đầy đủ phần còn thiếu hôm qua. Sau khi hoàn thành bốn tiếng mặc định, bảng điều khiển xuất hiện thông tin mới.

[Hệ thống] Thời gian quy định bốn tiếng đã hết, bạn muốn tiếp tục làm việc hay không?

Quan Miên chọn “Không”.

Bảng điều khiển nhảy ra thêm hai lựa chọn:

Chuyển sang chế độ trò chơi.

Thoát.

Quan Miên suy nghĩ vài giây rồi chọn trò chơi.

[Hệ thống] Đang tải chế độ trò chơi…

Quan Miên đợi một hồi thì phát hiện bản thân được đưa đến căn lều hình tròn như lần đầu đăng nhập.

Màn hình trong mờ lơ lửng trước mặt cậu.

[Hệ thống] Hoan nghênh người chơi thứ 900293881 gia nhập thế giới ảo. Mời bạn lựa chọn thể loại trò chơi:

1. Học tập.

2. Nuôi dưỡng.

3. Thực chiến.

4. Sách lược.

5. Trí tuệ.

6. Dưỡng sinh.

7. Kinh doanh.

8. Mạo hiểm.

9. Xã giao.

10. Thí nghiệm.

11. Tổng hợp.

Mộng Đại Lục thuộc thể loại nào?

Quan Miên hoa cả mắt. Thể loại học tập, trí tuệ, dưỡng sinh, kinh doanh, xã giao đều không giống. Thể loại nuôi dưỡng, mạo hiểm cùng thí nghiệm tỷ lệ cũng rất thấp. Khả năng cao nhất chính là thể loại tổng hợp, thứ nhì là thực chiến.

Cậu suy ngẫm một chốc mới lựa chọn thể loại thực chiến.

[Hệ thống] Hoan nghênh Mộng Xuân Không Tỉnh bước vào thế giới thực chiến. Mời bạn lựa chọn hình thức trò chơi:

1. Vật lộn.

2. Vũ khí lạnh.

3. Chiến đấu trên ngựa.

4. Bắn súng.

5. Lục chiến.

6. Hải chiến.

7. Không chiến.

8. Tinh chiến.

9. Ma pháp.

Mộng Đại Lục là hình thức nào nhỉ?

Quan Miên rà lên lướt xuống hai lần, chọn mục số 2, tiếp theo được đưa đến phòng nghỉ ngơi.

[Hệ thống] Mời bạn lựa chọn y phục chiến đấu.

Quan Miên tùy tiện chọn bộ áo choàng rộng màu xanh, sau đó quan sát chung quanh. Một mặt tường là bảng thông báo, trên bảng liên tục hiển thị những tin tức mới. Bên trái là bảng xếp hạng game thủ, bên phải là số phòng trong trò chơi.

Quan Miên đứng trước bảng thông báo, đang cố gắng tìm thông tin liên quan đến Mộng Đại Lục thì chợt nghe thấy hai tiếng ken két. Bức tường phía sau mở toang, lộ ra kho binh khí vô cùng rộng lớn.

Đàn ông con trai nhìn thấy vũ khí đương nhiên không tránh khỏi ngứa tay, đặc biệt, kho còn trưng bày rất nhiều vũ khí chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Quan Miên chậm rãi bước vào kho binh khí, ken két, phòng nghỉ sau lưng đã biến mất, chỉ còn lại bức tường rắn chắc.

[Hệ thống] Mời bạn lựa chọn vũ khí.

Quan Miên tham quan một vòng rồi cầm thử món binh khí giông giống cây giáo.

[Hệ thống] Bạn đã lựa chọn kích làm vũ khí. Xác nhận?

Quan Miên sửng sốt, huơ kích vào nút “Xác nhận”.

[Hệ thống] Bạn chưa trang bị phòng riêng. Lựa chọn ngẫu nhiên, xác nhận?

Quan Miên đồng ý.

Thật ra hiện tại cậu dám khẳng định trò này không liên quan gì với Mộng Đại Lục, thế nhưng nếu đã tới, cậu cũng muốn xem thử trò chơi thể loại thực chiến, dùng vũ khí lạnh là như thế nào.

Quan Miên còn đang nghĩ ngợi thì cơ thể đã bị chuyển đến căn phòng lớn hình vuông, mỗi cạnh dài khoảng năm mươi mét, ở giữa đứng sẵn một người áo choàng màu đen.

Vì Quan Miên đứng sau lưng nên chỉ nhìn thấy mái tóc đen dài cùng tấm lưng một mét tám hai rắn rỏi của anh. Tay anh cầm thanh trường kiếm bằng bạc đã rút khỏi vỏ, dù cách rất xa vẫn cảm nhận được khí tức uy nghiêm của nó.

Quan Miên đột nhiên nảy sinh ảo giác mình vừa rơi vào luận võ tràng thời xưa.

Trong phòng lục đục xuất hiện thêm nhiều người. Tất cả đều giống như cậu, đứng sát vào tường, tay cầm đủ loại vũ khí.

Keng, keng, keng!

Hệ thống phát ra ba tiếng chuông, sau đó bảng điều khiển xuất hiện trước mặt mọi người.

[Hệ thống] Xin các bạn hãy chú ý, đấu trường Ám Hắc Chi Địa (Vùng Đất Đen Tối) đã nhận đủ hai mười người chơi, khiêu chiến chính thức bắt đầu. Chủ trì lôi đài của Ám Hắc Chi Địa: Ám Hắc Đại Công (Ông Trùm Đen Tối).

Người đứng tại trung tâm dùng kiếm vẽ ra một đóa hoa, sau đó nghiêng đầu cười khẽ: “Ai lên trước?” Tiếng nói của anh vô cùng dễ nghe, trong trẻo êm tai, nhưng dù dễ nghe đến đâu cũng khó giấu nổi thái độ không xem ai ra gì.

“Để tôi trước!” Một thiếu nữ dáng vẻ oai phong, tay cầm chiếc roi dài đỏ thẫm như máu, hiên ngang bước lên, “Tôi, Lãnh Nguyệt Băng Ngưng (Trăng Lạnh Băng Đông) làm tiên phong, xin Ám Hắc Đại Công chỉ dạy. Dù tôi có bại cũng quyết không oán thán nửa lờ…”

Chưa nói dứt “lời” thì Ám Hắc Đại Công đã thình lình xông tới, linh hoạt vung kiếm chém ngang.

Không ngoài dự đoán, giây trước trên cổ Lãnh Nguyệt Băng Ngưng lóe lên ánh kiếm, giây sau lập tức ngã xuống.

Keng!

[Hệ thống] Người chơi Lãnh Nguyệt Băng Ngưng bị loại.

Ám Hắc Đại Công hồi kiếm, nhìn thi thể Lãnh Nguyệt Băng Ngưng từ từ biến mất, bĩu môi nói: “Càng đọc lắm tiểu thuyết thì nói nhảm càng nhiều.”

Ám Hắc Đại Công vừa xoay người nên Quan Miên có thể nhìn thấy dung mạo của anh: Tuổi tác trên hai mươi, đường nét mắt mũi rõ ràng, gương mặt vô cùng khôi ngô, thế nhưng giữa chân mày lại toát ra tà khí mờ ảo khiến người ta khó chịu.

Ám Hắc Đại Công đưa mắt nhìn quanh, mỉm cười với những kẻ khác: “Người tiếp theo.”

Người xông lên ba lần bảy lượt đều bị giải quyết nhanh gọn.

Quan Miên cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là thực chiến, rõ ràng chỉ là dùng vũ lực đối kháng, không cùng thể loại với Mộng Đại Lục. Nếu đã như vậy, khả năng cao nhất chính là thể loại tổng hợp.

Kỹ năng chiến đấu của Ám Hắc Đại Công thật sự xuất chúng, sau lưng bị hai, ba người cùng tấn công mà vẫn ung dung xử lý từng tên.

Quan Miên đứng nghệch ra chưa được bao lâu thì bốn bề bỗng trở nên yên tĩnh.

Ám Hắc Đại Công không ngừng múa kiếm thành những đóa hoa xinh đẹp.

“Hình như còn một người.” Anh mỉm cười với Quan Miên, “Đằng ấy cần bao lâu nữa để chuẩn bị?”

Quan Miên trả lời: “Tôi nhận thua.”

Ám Hắc Đại Công sửng sốt, sau đó chợt bật cười, “Được thôi. Tôi bảo đảm sẽ xử lý nhanh gọn một chút.”

Quan Miên nói: “Tôi không thích bị giết.”

Khóe miệng Ám Hắc Đại Công khẽ nhếch lên, như cười như không, “Chẳng lẽ đằng ấy hy vọng sau khi nhận thua, tôi sẽ hiến thân cho đằng ấy giết?”

Quan Miên lắc đầu đáp: “Tôi đã nghĩ ra phương pháp thứ ba.”

Ám Hắc Đại Công dán mắt vào cậu.

Quan Miên bình tĩnh kéo bảng điều khiển đến trước mặt, chọn nút “Thoát”.

[Hệ thống] Cưỡng chế thi hành lệnh thoát sẽ bị trừ trị số nhân phẩm, bạn vẫn muốn tiếp tục?

Quan Miên không hề do dự mà chọn tiếp tục, sau đó vút một tiếng biến mất trước mắt Ám Hắc Đại Công.

Cảnh vật trở lại phòng đăng nhập.

Quan Miên cau mày nhìn bảng điều khiển.

[Hệ thống] Trị số nhân phẩm của bạn hiện tại đang âm, không thể đăng nhập chế độ trò chơi trong vòng ba mươi sáu tiếng đồng hồ. Mời bạn lựa chọn chế độ làm việc hoặc thoát.

Quan Miên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lựa chọn chế độ làm việc, sau đó… Hình ảnh quen thuộc của khu mỏ dần dần hiện ra.

Bản Chất Minh Mẫn không có ở đó, trên núi chỉ có hai cậu bé mười bảy, mười tám tuổi đang khai thác khoáng sản.

Quan Miên chậm rãi xuống núi. Hôm nay là ngày thứ hai cậu bước vào thế giới ảo, ngoài thể loại thực chiến ban nãy vẫn còn nhiều thứ chưa quan sát hay tìm hiểu kỹ càng.

Khu mỏ khá lớn, cậu tốn mất ba phút để tìm thấy đường xuống núi. Đường rất dốc, bây giờ cậu mới hiểu tại sao chiến sĩ tóc đỏ đồng ý mua đi bán lại. Nếu cho cậu lựa chọn, cậu cũng thà bớt chút lợi nhuận còn hơn suốt ngày chạy lên chạy xuống con đường này.

Không trung chợt truyền đến tiếng kêu vô cùng thê thảm.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy con dơi cỡ bự đang từ hướng đông bay đến. Người đuổi theo phía sau cậu không nhận ra, nhưng hai người dẫn đầu cậu hoàn toàn quen thuộc – Thủy Lam Mộc Ngẫu cùng với cô bé tóc đen hôm nọ.

Một quả cầu lửa xoay tròn bay về phía Thủy Lam Mộc Ngẫu.

Thủy Lam Mộc Ngẫu cưỡi dơi né tránh rồi phóng trả ba cây tiễn bằng băng. Quan Miên nhận ra sắc mặt của cô càng lúc càng trắng, thế nhưng cô không hề để ý, cứ cắm đầu xông vào khu mỏ.

“Không thể để ả chạy đến khu miễn chiến (khu vực game thủ không được phép chiến đấu)!” Một trong số những cô gái bám theo điên cuồng thét lên.

Song đã muộn màng, Thủy Lam Mộc Ngẫu liều mạng kéo dơi lao xuống mặt đất.

Tốc độ con dơi của cô bé tóc đen hơi chậm, chính vào lúc đáp sát biên giới khu mỏ thì bị một sợi dây leo quấn lấy, thình lình giật cô xuống đất.

“Á!” Cô bé tóc đen rú lên chói tai.

Thủy Lam Mộc Ngẫu đột nhiên quay đầu lại, vội vã niệm thần chú nhưng vẫn không kịp. Một thanh kiếm dài xuyên qua thân thể cô bé tóc đen. Trong nháy mắt, thân thể cô bé biến thành luồng sáng trắng, từ từ biến mất. Con dơi cô cưỡi cũng lập tức tan thành mây khói.