Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 39: Nghiên cứu chiến thuật (hạ)

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Tuy Quan Miên cùng Bị Thịt Rỗng đều có người giám hộ, nhưng cân nhắc tới sự thay đổi chóng mặt của những tình huống phát sinh khi chiến đấu, Phồn Tinh Hữu Độ bèn chuẩn bị sẵn kế hoạch B. “Nhỡ Vô Song cùng Minh Nguyệt không ra tay kịp, hai đứa cứ áp sát bên anh.”

Giả sử người khác nói câu này, gã nhất định sẽ bị xem là kẻ tự cao tự đại, nhưng Phồn Tinh Hữu Độ thì khác, lời nói của anh ta vô hình trung lại khiến mọi người an tâm và tin tưởng.

Bị Thịt Rỗng cười tít mắt.

Quan Miên hỏi: “Nếu anh cũng không ra tay kịp thì sao?”

Bị Thịt Rỗng rất muốn nhảy dựng lên, anh biết mình đang nói chuyện với ai không? Lão đại sao có thể không ra tay chứ?! Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng câu hỏi kia càng tăng thêm hệ số an toàn cho bản thân, bởi lẽ Bị Thịt Rỗng đã phanh lại kịp thời.

Phồn Tinh Hữu Độ kín đáo nói: “Mọi người sẽ cố gắng tiêu diệt địch thủ.”

Đây chẳng phải nói, chỉ đành phó mặc cho số phận thôi ư?! Xem xem địch chết trước hay ta chết trước…

Bị Thịt Rỗng cảm động nói: “Lão đại, em tin anh.”

Phồn Tinh Hữu Độ tủm tỉm cười, nụ cười khiến cho gương mặt bình thường chợt sáng bừng lên, “Thế chúng ta tiếp tục nghiên cứu những cách chấm điểm khác nhé.”

Lưu Tinh Chi Chiến thật ra không chỉ thuần về thao tác cá nhân cùng hợp tác tập thể. Trong thời gian ngắn, hai điều này đều có thể rèn luyện nâng cao, nhưng để rút ngắn khoảng cách giữa các đội lại khó vô cùng. Bởi lẽ, Lưu Tinh Chi Chiến phụ thuộc khá nhiều vào sự hiểu biết cùng cách vận dụng thang điểm khéo léo.

Thân là chuyên gia phân tích số liệu cao cấp, dùng Phồn Tinh Hữu Độ phân tích quy tắc cùng phương thức sử dụng thang điểm chẳng khác gì giết gà bằng dao mổ trâu. Thế nhưng Quan Miên nhận ra, vì không thể chuẩn bị tốt trước khi biết về quy tắc cuộc chơi, trong lòng Phồn Tinh Hữu Độ khó tránh man mác hối tiếc. Do không có hai game thủ cùng hệ chiến đấu hay ma pháp, điểm phối hợp của họ xem như mất sạch. Nếu đoán trước được sự việc, Phồn Tinh Hữu Độ nhất định sẽ đổi Gia Cát Động Minh.

Quan Miên nhìn cả bọn nói nói nói, rồi luyện luyện luyện, quyết định tìm đại gốc cây nào đó để ngả lưng.

Bị Thịt Rỗng bất mãn hỏi: “Anh không luyện à?”

Quan Miên đáp: “Tôi chỉ cần học nhận biết mặt mũi Vô Song cùng Phồn Tinh Hữu Độ là được rồi.”

Bị Thịt Rỗng khinh bỉ: “Thiệt chả cầu tiến gì cả.”

Quan Miên nói: “Sự thiếu cầu tiến là cống hiến lớn nhất của tôi cho đội ta.”

Bị Thịt Rỗng hỏi: “Thôi đi, anh không cầu tiến thì cống hiến cái gì?”

Quan Miên đáp: “Bởi vì tôi giữ nguyên cấp 30 mới kéo chân mọi người được.”

“…” Bị Thịt Rỗng nhanh chân bỏ đi, gia nhập đội ngũ luyện tập, bởi vì cậu ta mới phát hiện, tranh luận cùng Quan Miên cơ bản là một chuyện vừa tốn sức vừa phí thời gian.

Phối hợp quy mô nhỏ đã xong, Phồn Tinh Hữu Độ chuẩn bị tiến hành thao luyện quy mô lớn, cả Quan Miên cũng bị gọi vào đội hình.

Phồn Tinh Hữu Độ vừa hô bắt đầu, Quan Miên cùng Bị Thịt Rỗng đều chạy ù về phía Vô Song và Minh Nguyệt Vô Ảnh.

“Sai rồi!” Chạy được nửa đường, Quan Miên đột nhiên kéo Bị Thịt Rỗng lại, nhưng cậu đã quên mất chuyện thực lực của mình kém hơn đối phương, cho nên lại bị cậu ta lôi đi xềnh xệch.

Bị Thịt Rỗng dừng bước, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Quan Miên đang lảo đảo, “Anh làm gì vậy?”

Quan Miên bình tĩnh lấy lại thăng bằng, “Cậu nên đứng trong phạm vi chung quanh tôi.”

Bị Thịt Rỗng hỏi: “Tại sao? Em là người của chị Minh Nguyệt!”

Phồn Tinh Hữu Độ đột nhiên chen lời: “Phải, cậu ấy nói đúng!”

Bị Thịt Rỗng ngơ ngác.

Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Kết giới của Vô Song là phòng ngự nhóm, có khả năng bảo vệ đồng đội trong chu vi hai mét, lấy cậu ấy làm tâm. Hai đứa có thể đứng cùng nhau.”

Gia Cát Động Minh lo lắng hỏi: “Nhưng hai người cùng lên liệu có hơi quá sức Vô Song không?”

Rõ ràng là câu nói rất bình thường, nhưng chẳng hiểu sao qua miệng của Gia Cát Động Minh lại trở thành bỉ như vậy.

Quan Miên đáp: “Tốc độ của Minh Nguyệt Vô Ảnh nhanh hơn Bị Thịt Rỗng, để cô ấy chạy tới chắc chắn tiết kiệm thời gian hơn để Bị Thịt Rỗng chạy qua chỗ cô ấy.”

Bị Thịt Rỗng hỏi: “Nhưng tốc độ Vô Song cũng nhanh hơn anh mà, sao không phải anh ấy chạy đến chỗ anh?”

Quan Miên từ tốn đáp: “Vì anh ta phải bày kết giới.”

Bị Thịt Rỗng nhìn Phồn Tinh Hữu Độ.

Phồn Tinh Hữu Độ gật đầu.

Quan điểm cơ bản đã thống nhất, cuộc diễn tập tiếp tục. Tốc độ của Bị Thịt Rỗng lần này rất nhanh, dường như chạy đến ngay sau khi kết giới của Vô Song vừa bày xong. Tuy Quan Miên rất cố gắng chạy, nhưng vì bị hạn chế tốc độ nên trông như đang nhàn nhã rảo bước.

Vị trí đứng của mỗi người phối hợp ăn ý.

Thậm chí Phồn Tinh Hữu Độ còn đặt ra tất cả giả thiết, ví như bơm máu thế nào cho tổn thương bao nhiêu, hoặc tùy trường hợp mà ưu tiên cho ai. Tính toán của anh ta chặt chẽ vô cùng, gần như ngang với máy tính, liệt kê từng trường hợp chẳng thiếu cái nào.

Ngoài Quan Miên chỉ cần chạy vào ngồi yên trong kết giới, những người khác đều bị xoay đến chóng mặt.

Bạn nên biết Phồn Tinh Hữu Độ tiến hành tập luyện dựa trên tổ đội từ các chức nghiệp khác nhau, mà nghề nghiệp trong Mộng Đại Lục có những bốn loại chính, bao gồm mười lăm ngành, xét cả trường hợp nghề nghiệp bị trùng, thậm chí sáu người cùng một nghề nghiệp, tổng cộng đã có tới chín mươi cách tổ đội.

Phồn Tinh Hữu Độ dường như cũng thấy mình hơi ép bọn họ quá đáng nên đề nghị nghỉ ngơi.

Bị Thịt Rỗng hoan hô thành tiếng, lập tức dùng tiểu tinh linh viết thư.

Quan Miên ngồi đọc báo.

Phồn Tinh Hữu Độ bước đến, ngồi xổm trước mặt cậu, “Hôm nọ cậu dẫn bạn đi thi à?”

Quan Miên đáp: “Ừ.”

“Vậy cậu là chuyên gia phân tích số liệu sao?”

“…”

Quan Miên ngẩng lên.

Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười nhìn cậu.

“Phải hay không có quan trọng chăng?” Quan Miên không muốn giấu giếm anh ta. Cùng là chuyên gia phân tích số liệu, cậu rất hưởng ứng những đường lối Phồn Tinh Hữu Độ vạch ra, và sự hưởng ứng đó lại dễ dàng để đối phương nhận ra thân phận của cậu. Nhưng Quan Miên cũng không định thừa nhận. Dù từng gặp nhau trong đời thực, song Phồn Tinh Hữu Độ với cậu chỉ là một kẻ xa lạ đơn phương nhiệt tình.

Phồn Tinh Hữu Độ cười cười, chìa tay ra, “Mặc kệ thế nào, hoan nghênh cậu gia nhập.”

Quan Miên bắt lấy rồi nhanh chóng buông ra, hờ hững nói: “Tôi tưởng trước đây anh đã hoan nghênh rồi chứ.”

Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Lần này nồng nàn hơn tí xíu.”

Quan Miên nói: “Lần sau mấy loại suy nghĩ như vậy có thể giữ trong lòng, không cần thể hiện ra đâu.”

Phồn Tinh Hữu Độ hỏi: “Sau cậu tự nhiên đổi ý gia nhập thế?”

“Tìm không thấy những đội khác.”

“Trên báo chẳng phải có rất nhiều đội mời người ư?”

Quan Miên đáp: “Bọn họ không phải đối thủ của Ám Hắc Đại Công.”

Đôi con ngươi của Phồn Tinh Hữu Độ hơi lóe lên, “Cậu muốn đánh bại Ám Hắc Đại Công?”

Quan Miên gấp báo lại, trả lời thản nhiên như không: “Nói chính xác là anh ta muốn đánh bại tôi.”

Thời gian thấm thoát trôi qua, nhất là trong thời kỳ ngày ngày luyện tập như bọn Quan Miên.

Nếu chẳng phải bạn gái Xích Đu Đung Đưa của Bị Thịt Rỗng thi thoảng đến thăm cả bọn, Quan Miên ngỡ như bản thân đã trở lại cuộc sống trong tù, chỉ khác ở chỗ thời gian nhàn hạ ngắn hơn rất nhiều.

May sao Lưu Tinh Chi Chiến qua tuần sau sẽ bắt đầu. Càng cận ngày, thời gian huấn luyện của Phồn Tinh Hữu Độ càng ít, cuối cùng nới lỏng thao diễn và tập trung vào trò chơi bổ não.

Dù rằng theo Quan Miên thì nó chẳng phải bổ não mà là hại não.

Lại kết thúc một ngày.

Trên đường về Loca Scarlett, Quan Miên bắt gặp hình bóng ủ rũ của Tội Lỗi Quá Xá.

“Em phải đi rồi.” Cậu ta ngước lên, biểu cảm quạnh hiu như ánh chiều tà, “Đừng quá nhớ thương em.”

Quan Miên nói: “Tôi sẽ nhớ cậu.”

Tội Lỗi Quá Xá giật mình, xoay lại nhìn cậu. Tuy miệng bảo đừng nhớ, nhưng cậu ta tuyệt đối không ngờ Quan Miên thật sự nói sẽ nhớ mình. Tội Lỗi Quá Xá cảm động nói: “Trước đây em cứ tưởng anh là tên máu lạnh tình lạnh, không tim không phổi. Giờ em biết mình sai rồi!”

“Ừa. Thế cậu phải sớm về nhé.” Quan Miên nở nụ cười hiếm hoi. Tuy quân tử báo thù ba năm chưa muộn, song theo tình cảm mà nói, cậu hy vọng kẻ thù từng giây từng phút xuất hiện trước mặt để mình có cơ hội ra tay hơn.

Tội Lỗi Quá Xá dùng sức gật đầu, “Yên tâm, nhất định em sẽ cố gắng đạt điểm cao, đổi lấy cơ hội vào game.”

Quan Miên cũng gật đầu, “Tôi tin cậu.”

“…”

Tội Lỗi Quá Xá rời đi trong choáng váng, quên cả việc sử dụng gọi sư thứu đến cưỡi. Trong đầu cậu ta lúc này chỉ có một suy nghĩ, mình quả nhiên là bàn tay vàng có đủ khả năng bẻ bách luyện cương thành nhiễu chỉ nhu (cảm hóa những người lòng dạ sắt đá)!