Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 162: Không bàn mà trùng ý (Hạ)

Edit: Aoi Tetsu

Gần kề cửa ải cuối năm, đủ loại chuyện liền bắt đầu tăng lên. Ngay cả Bạch Anh Tước lúc trước ỷ vào bản thân đã nộp thuế tự do, đã từng đem giờ hành chính coi như ngày nghỉ lễ cũng không thể không sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, mỗi ngày ngồi đủ tám giờ ở trong văn phòng.

Quan Miên sau này trở lại công ty, tuy rằng bề ngoài vẫn là chức vị cố vấn như trước, nhưng những người khác đều bí mật ngầm hiểu ý mà đem cậu coi như phu nhân chủ tịch có chức vụ cố vấn. Bản thân Quan Miên cũng cảm thấy, bất quá cậu đối với cái nhìn của những người khác cũng không quá quan tâm, cho dù bọn họ thường xuyên quăng tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cẩn thận từng li từng tí cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Vấn đề bây giờ cậu quan tâm nhất vẫn là làm sao xây hảo thành phố trên không. (là thành không trung ấy)

hảo vừa có nghĩa là được/ tốt vừa có nghĩa là xong, nên có thể là xây xong hoặc xây tốt

Ý nghĩ lập kế hoạch thành phố trên không tồn tại đã lâu, ý nghĩa nó đại biểu vô cùng lớn lao, với hàm ý loài người chính thức quyết định di chuyển hướng về phía biển trời, bởi vì lúc trước loài người chạy theo phát triển cực nhanh, ở rất nhiều thành phố tạo thành ô nhiễm môi trường không cách nào cứu vãn, khiến mức ô nhiễm của rất nhiều thành phố không thích hợp cho loài người sinh sống, không thể không làm cho chúng lui nhường trở thành thành phố phụ trợ hạng hai. Tất nhiên, trang bị kỹ thuật hiện nay còn chưa đủ để dưới tình huống xây dựng thành phố trên không trung dưới biển sâu không phá hỏng cơ cấu sinh thái hải dương, cho nên chỉ có thể trước tiên thử nghiệm ở biển cạn (biển có độ sâu nhỏ hơn 200m), thế nhưng vấn đề còn tồn tại vẫn rất nhiều như cũ, quan trọng nhất chính là làm cách nào đảm bảo chất lượng sinh hoạt của cư dân thành phố trên không cũng như không phá hỏng đời sống của cư dân thành phố vùng lân cận cùng với sinh vật biển cạn phía dưới thành phố trên không.

Mặc dù Quan Miên đối với sinh vật học một chữ cũng không biết, chẳng qua cậu liên tục xem mười tám bản kế hoạch đã có hiểu biết đại khái về kiến thức căn bản, tiếp theo sẽ từ những bản kế hoạch trúng tuyển này chọn phương án tốt nhất.

Đặng Viên ngược lại thường xuyên đến lắc lư, muốn từ trong miệng cậu dò ra chút manh mối. Dù sao hợp tác lúc trước và kế hoạch đấu giá hắn mất sắc bén, cho nên muốn từ kế hoạch thành phố trên không cứu vãn điểm ấn tượng ở trong cảm nhận của Bạch Anh Tước. Bất quá Quan Miên hôm nay nói phần này rất tốt ngày mai nói phần kia cũng được, Đặng Viên từ động tác tay chân thân thể của cậu đến biểu cảm khuôn mặt phân tích đầy đủ một tuần lễ vẫn là không có thu hoạch chút nào, không thể làm gì khác hơn là cam chịu số phận mà đi phân tích thành phố trên không.

Sau khi Đặng Viên đi không bao lâu, Bạch Anh Tước đã tới.

Quan Miên đầu tiên là sững sờ, lập tức bừng tỉnh nói: “Đấu võ?”

Bạch Anh Tước ôm ngực nói: “Tôi tưởng em đã quên mất rồi.”

Quan Miên đánh giá bộ quần áo hưu nhàn (1) khác hẳn với bình thường kia của anh, khen ngợi nói: “Phương thức nhắc nhở của anh rất hiệu quả.”

(1) quần áo hưu nhàn: quần áo mặc khi không làm việc, để đi dạo hoặc mặc ở nhà đều được

Bạch Anh Tước cười từ trong túi áo rút ra một tờ giấy trắng, trên đó viết hai chữ đấu võ, “May là hiệu quả, nếu không tôi chỉ có thể tìm keo dán đem nó dán ở ngực nhắc nhở em.”

Quan Miên nói: “Gần đây tôi có chút bận.”

“Làm ông chủ của em cùng với người yêu, tôi tỏ vẻ tình huống của em tôi rõ như lòng bàn tay.” Hai khuỷu tay Bạch Anh Tước chống ở trên bàn, cười híp mắt nhìn cậu nói, “Nói thí dụ như, tối hôm qua tám giờ đến mười một giờ…”

Quan Miên thừa nhận đến rất thoải mái, “Tôi đang chơi Tinh Chiến.”

Bạch Anh Tước cố ý nhăn mặt nói: “Bây giờ tôi có biểu hiện ra bất mãn rõ ràng của tôi đối với việc em chơi trò chơi cũng không gọi tôi hay không”

Quan Miên nói: “Anh có phát hiện anh ở trong game uy nghiêm hơn hay không?”

Bạch Anh Tước nói: “Nếu như em không thích, tôi có thể cười đùa cợt nhả chơi trò chơi với em… Chắc là sẽ rất có hứng thú.”

Quan Miên nói: “Không phải vấn đề của anh.”

“Vậy càng gay go hơn.” Bạch Anh Tước cau mày nói, “Chúng ta ngay cả kết hôn đầy năm còn chưa, em đối với cảm giác của tôi đã bước vào thời kỳ lạnh nhạt.”

Quan Miên đóng máy vi tính lại, cầm lấy âu phục khoác ở trên ghế dựa, một bên mặc một bên đứng dậy, “Nếu như không muốn biết thêm một mặt càng lạnh nhạt hơn… Đi thôi.”

Bạch Anh Tước đứng lên, vào lúc cậu sát qua bên người, thuận thế ôm lấy eo cậu, “Thầy giáo tiểu học nói, băng cần ánh mặt trời đến hòa tan.”

Quan Miên vỗ bỏ tay anh, sau đó trở tay cầm lấy cổ tay anh đi ra ngoài, “Ông ấy nhất định đã quên nói cho anh, lửa chỉ dùng nước lạnh tưới tắt.”

Đối với bộ bảo an của Tập đoàn Thịnh An mà nói, mức độ coi trọng của công ty đối với đấu võ mỗi năm một lần chỉ có Tết âm lịch có thể sánh ngang, đến cả sinh nhật cũng không có hưng phấn như thế.

Chẳng qua cảm xúc của A Hùng không thế nào cao, đặc biệt là thời điểm nhìn thấy Quan Miên và Bạch Anh Tước cùng nhau xuất hiện.

Tư Không Duy vỗ vỗ bờ vai hắn, “Không có chuyện gì. Cùng lắm thì không làm ở chỗ này.”

A Hùng rốt cục có mấy phần ý chí chiến đấu, cắn răng nói: “Chính là, cùng lắm thì không làm ở chỗ này. Ngược lại xã hội hiện đại tối đa không tiền nhàn rỗi, ấm no chung quy không thành vấn đề. Lần này chúng ta nhất định phải đánh bại Vũ Thâm, cùng nhau lấy quán quân đoàn đội!”

(阿雄终于有了几分斗志,咬牙道:“就是,大不了不在这里干。反正现代社会最多没闲钱,温饱总不成问题。我们这次一定要打败武深,一起拿团体冠军!”)

Ánh mắt Tư Không Duy lóe lóe, nhẹ nhàng nắm cổ tay, “Cố gắng lên.”

Nhìn thấy Bạch Anh Tước và Quan Miên cùng nhau xuất hiện còn có Vũ Thâm.

Trong lòng Vũ Thâm âm thầm hối hận, nếu sớm biết rằng quan hệ thương lượng cửa sau của Quan Miên là Bạch Anh Tước, lúc trước hắn nói cái gì cũng sẽ đem cậu ở lại tổ này của mình. Nhớ tới lần đầu tiên Quan Miên vào bộ bảo an liền đi bệnh viện, hắn liền cảm thấy mặt mũi tối tăm. Nhưng hắn là chủ quản bảo an, là người có chức vị cao nhất trong đấu võ, đương nhiên phải đi lên hỏi han một phen.

Bạch Anh Tước hình như không nhìn ra hắn không tự nhiên, cười tủm tỉm nghe hắn thăm hỏi xong, mới tới một câu, “Làm sao đăng ký?”

Vũ Thâm ngẩn ra, đôi mắt theo bản năng mà nhìn lại hướng Quan Miên, thầm nói: Lẽ nào cậu ta ăn một lần thiệt thòi liền nhớ thương, không đòi lại không được?

Bạch Anh Tước giơ tay hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay.

Vũ Thâm nghển cổ nói: “Cái gì?”

Bạch Anh Tước chỉ chỉ chính mình.

Cổ Vũ Thâm duỗi đến càng dài, “Cái gì?”

Bạch Anh Tước nói: ” Người báo danh, là tôi.”

“…” Vũ Thâm sau một lúc lâu mới mở miệng nói, “Tước gia, có phải là bởi vì kế hoạch thành phố trên không khiến tài chính của Tập đoàn Thịnh An căng thẳng, liên lụy đến phần thưởng cuộc thi đấu võ cũng phải so đo từng tí, cho nên anh mới dự định tự mình lên đấu lấy về?”

Bạch Anh Tước cười nói: “Kế hoạch của anh nghe không tệ.”

Vũ Thâm kinh ngạc nói: “Thật luôn à?”

Bạch Anh Tước nói: “Không, chỉ là anh phát động linh cảm để tôi một mũi tên hạ hai chim. Đi đâu?” Một câu sau của anh là nói với Quan Miên.

Quan Miên liếc nhìn tay bị cầm thật chặt, chỉ chỉ cái bàn pha lê phía trước, “Chỗ đăng ký.”

Bạch Anh Tước hỏi Vũ Thâm: “Có hồ sơ chồng chồng ra trận không?” (ý là trước đây từng có cặp chồng chồng nào lên đấu chưa, hồ sơ ở đây là lưu hồ sơ của cặp chồng chồng đó)

“Cái này, ” Vũ Thâm kín đáo nói, “Tình huống như Tước gia vậy, không nhiều.”

Bạch Anh Tước nói: “Anh còn chưa kết hôn nhỉ?”

Vũ Thâm lắc đầu nói: “Riêng mình tôi chính là cả gia đình, dù sao cũng không ai thúc giục, không vội.”

Bạch Anh Tước nói: “Tôi thấy Tư Không Duy không tệ.”

Mặt Vũ Thâm đều đen, “Cái này…”

Bạch Anh Tước vỗ bờ vai hắn, cười như không cười nói: “Thật ra hai câu vừa nãy của tôi không có liên hệ chắc chắn gì, anh không nên nghĩ quá nhiều.”

Vũ Thâm: “…”

Bạch Anh Tước ở chỗ đăng kí đăng kí đặc cách, thật sự là ở trên thủ tục thi đấu thêm vào một mình mình.

Nghe nói Bạch Anh Tước muốn tham gia, toàn bộ bộ bảo an sôi trào, bất quá không phải cao hứng, là lo âu ưu sầu. Dù sao đây không phải là thi đấu nhã nhặn gì, là thật sự động tay động chân. Cái gọi là quyền cước không có mắt, lỡ đâu ở giữa trận đấu đem Bạch Anh Tước đánh bị thương…

Trong bụng bộ bảo an đều lắc lư không ngừng giữa giữ gìn bát cơm và tinh thần thi đấu.

Bạch Anh Tước thấy Quan Miên đứng bên cạnh không nói một lời, cười nói: “Sợ tôi thua?”

“Không sợ.”

Bạch Anh Tước cười vui vẻ hơn, “Xem ra em rất có lòng tin đối với tôi.”

Quan Miên liếc mắt một cái, “Bởi vì anh có vũ khí cuối cùng.”

“Cái gì?” Bạch Anh Tước tò mò hỏi.

Quan Miên nói: “Giấy lương. Lúc bọn họ ai sắp thắng, anh liền ném nó ra.”

Bạch Anh Tước bật cười nói: “Cái biện pháp này không tệ. Bất quá công ty phát tiền lương đều không có giấy lương, không bằng bảo giám đốc phòng nhân sự xuống, có chuyện gì liền ném cô ấy ra?”

Quan Miên nói: “Theo thể tích và trọng lượng mà nói, có thể xem là vi phạm lệnh cấm vật.” (cấm mang đồ nặng lên sàn đấu:v)

Bạch Anh Tước cười to.

Bọn họ bên này cười đến càng vui vẻ, càng tôn lên bộ bảo an một mảnh mây đen mù sương.

Mấy cái bảo an vây quanh Vũ Thâm, bảo hắn nghĩ biện pháp.

“Lỡ đâu không cẩn thận ra tay nặng, vậy phải làm gì?”

“Nếu ra tay nhẹ, đây không phải là trái với tinh thần đấu võ sao?”

“Nếu không, võ thần a, anh xem hay là anh cùng chủ tịch làm thi đấu riêng một chọi một đi?”

“Đúng đúng đúng, cử đại diện đi!”

Vũ Thâm đau đầu mà ấn huyệt thái dương, “Các cậu suy nghĩ nhiều quá.”

Hai mắt các nhân viên bảo an tràn ngập tha thiết chờ đợi, Vũ Thâm bị nhìn không thể không lộ chân tướng, “Yên tâm. Tước gia tuyệt đối không phải là tôm chân mềm trong tưởng tượng của các cậu. Thay vì suy nghĩ làm sao ra tay lưu tình với anh ta, không bằng suy nghĩ lỡ đâu anh ta ra tay không lưu tình nên làm sao bây giờ còn hơn.”

Các nhân viên bảo an kinh ngạc nói: “Lẽ nào anh ta là cao thủ?”

Vũ Thâm nói: “Cậu cảm thấy anh ta sẽ ăn no rửng mỡ không có chuyện gì chạy xuống tìm người đánh anh ta sao?”

Mặt các nhân viên an ninh lộ vẻ gượng gạo, hiển nhiên lúc trước bọn họ chính là nghĩ như vậy.

“…”

Bộ bảo an chỉ dũng cảm mạnh mẽ thôi không được a, chỉ số vũ lực mạnh cùng lúc nhất định phải đem chỉ số trí lực cũng nâng lên. Vũ Thâm đột nhiên lo lắng sâu sắc đối với tiền đồ của bộ bảo an.

“Vậy lát nữa lúc chúng ta đánh có nên ra toàn lực hay không hả?” Một đám các nhân viên bảo an cùng mong đợi nhìn hắn.

Vũ Thâm nói: “Thi đấu đương nhiên không thể giở trò bịp bợm, nhưng tinh thần thể dục nước ta từ trước đến giờ là thi đấu thứ hai, hữu nghị thứ nhất. Tôi tin Tước gia cũng muốn nhìn thấy chúng ta tiến hành thi đấu nghiêm túc thân thiện.”

Các nhân viên bảo an mắt lom lom nhìn hắn, “Vậy là có ý gì?”

Vũ Thâm: “…” Thật sự muốn bàn bạc một chút cùng giám đốc phòng nhân sự, sau này chọn người không thể chỉ chọn thân thủ tốt, trí lực cũng rất quan trọng a.

Tư Không Duy đột nhiên sáp | đến nói: “Rất đơn giản. Nếu như muốn phóng thủy (2), thì làm đến mức gọn gàng nhanh chóng. Nếu thật sự đánh chủ tịch đại nhân bị thương, vậy thì chính mình gánh, không muốn liên lụy võ thần. Là ý này đi?” Hắn nở nụ cười hỏi, mang theo cảm giác u ám không khỏe.

(2) phóng thủy: hành động cố ý tỏ ra yếu kém của một bên có năng lực mạnh hơn hoặc bằng bên còn lại

Vũ Thâm nói: “Chúng ta người luyện võ, nói chuyện đều đi thẳng về thẳng, không như cậu nghĩ nhiều như vậy. Lời tôi mới nói vừa rồi chính là ý tứ mặt ngoài.”

“À, phải không?” Tư Không Duy cười cười đi mất, cũng không đuổi đánh tới cùng.

“…” Vũ Thâm thu hồi oán giận lúc trước, bộ bảo an vẫn cần nhân tài tứ chi phát triển đầu óc đơn giản.

Trận đấu chính thức bắt đầu.

Bạch Anh Tước bởi vì là dự thi lâm thời, cho nên vòng thứ nhất luân không (3), cùng Quan Miên hai người cùng nhau ngồi ở bên cạnh xem cuộc chiến.

(3) luân không: là được cho qua vòng, vòng sau mới đấu

Vào sân đầu tiên chính là Tiểu Vạn tổ A và A Hùng tổ G.

Thấy A Hùng ra trận, trong mắt Bạch Anh Tước loé lên một chút ánh sáng.

A Hùng đột nhiên có cảm giác, nhìn thoáng qua hướng bọn họ.

Quan Miên còn khoát tay một cái về phía hắn.

Nghi nhân thâu phủ (4) chính là bạn cảm thấy cậu ta là kẻ trộm, như vậy bất kể cậu ta làm gì cũng giống như một kẻ trộm. Giống như bây giờ, hành động tỏ ý tốt của Quan Miên theo A Hùng càng giống như là khiêu khích vui sướng khi người gặp họa. Hắn thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn Tiểu Vạn.

(4) nghi nhân thâu phủ: không có căn cứ mà nghi ngờ người khác, dùng thành kiến chủ quan nhìn nhận những vấn đề khách quan, bẻ cong nguyên trạng của sự vật khách quan

Tiểu Vạn bị sát khí trong mắt hắn sợ hết hồn, len lén nhớ lại chính mình gần đây đã từng làm gì xúc phạm công việc của hắn hay không.

“A!” A Hùng bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Tiểu Vạn thu lại tâm trạng, bày ra tư thế nghênh tiếp đối thủ.

A Hùng kìm nén một bụng lửa giận lo lắng oan ức, bắt đầu liền xuống tay hung ác.

Tiểu Vạn chống đỡ được hai lần, lập tức cảm thấy hai cánh tay đau đến tê dại. Hắn không ngừng lùi lại, thân thể đến gần bên lề võ đài.

Sẽ không cứ thua như vậy chứ? Tiểu Vạn căng thẳng trong lòng. Cơ hội mỗi năm một lần không thể liền như vậy trôi theo nước chảy! Chiến ý của hắn chậm rãi bùng cháy lên, mặc dù có chút muộn, nhưng coi như đúng lúc. Dựa vào tinh thần không sợ đau, hắn theo lề võ đài, thoáng cứu vãn xu hướng suy tàn.

A Hùng mắt thấy chiến công thật vất vả gắng gượng lấy được sẽ bị đối phương từng miếng từng miếng mà ăn lại, ra tay càng ngày càng vội vã. Dưới cuồng oanh lạm tạc (5) của hắn, ưu thế của Tiểu Vạn lại bị đòi trở lại từng chút một.

(5) cuồng oanh lạm tạc: tấn công nhiều, mạnh, không tiết chế

Tiểu Vạn nhìn khoảng cách bên lề võ đài càng ngày càng gần, ý chí cầu thắng dần dần dao động.

Ngay tại thời khắc gót chân của hắn sắp bước ra võ đài chịu thua, bất ngờ đã xảy ra ——

Chân A Hùng bỗng nhiên trượt đi, cả người ngã xuống đất, không hề báo trước.

Tiểu Vạn phản ứng cực nhanh mà xông lên, bắt chéo hai tay của hắn ra sau lưng.

A Hùng cắn răng nhịn đau, cái trán toát ra từng trận mồ hôi lạnh.

Trọng tài tuyên bố Tiểu Vạn giành thắng lợi, Tiểu Vạn lúc này mới buông hắn ra. Hắn buông lỏng tay, A Hùng liền ôm chân bắt đầu xoa bóp mạnh.

Những người khác lúc này mới phát hiện, A Hùng bị chuột rút.

Ôi thật xui xẻo.

Đây là tiếng lòng của hết thảy người đứng xem ở đây.

Tiểu Vạn lúng túng nói: “Tôi không biết anh bị chuột rút.”

A Hùng rốt cục đem cái cơ kia vuốt thẳng, chậm chậm chạp chạp đứng lên, cũng không thèm nhìn hắn liền thẳng xuống đài.

Tiểu Vạn bị gạt bỏ sang một bên ở trên đài đành phải ngượng ngùng xuống đài.

Bạch Anh Tước đột nhiên đứng lên nói: “Quá trình trận đấu vừa rồi rất đặc sắc, thế nhưng kết quả quá làm người tiếc nuối.”

Trọng tài chần chờ nói: “Nhưng mà quy tắc là như vậy.”

Bạch Anh Tước cười nói: “Tiểu Vạn giành thắng lợi thật chí danh quy (6), nhưng A Hùng thất bại thật là làm cho người ta tiếc hận, có thể cho hắn thêm một cơ hội nữa hay không vậy?”

(6) thật chí danh quy: thành quả thật sự

A Hùng vốn là muốn tìm Tư Không Duy hảo hảo kể khổ bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía người thanh niên mặc áo đen thản nhiên mà đứng hai tay đút vào túi kia.

Trọng tài nói: “Vậy theo ý tứ của chủ tịch Bạch…”

Bạch Anh Tước nói: “Không bằng lại thi đấu thêm một trận đi.”

Trọng tài áy náy mà nhìn về phía Tiểu Vạn.

Tiểu Vạn cũng bắt đầu căng thẳng.

Bạch Anh Tước nói: “Tiểu Vạn là người giành chiến thắng, việc này là chắc chắn không thể nghi ngờ. Cho nên, đối thủ lần này không thể là hắn.”

Trọng tài nói: “Nhưng những người khác đã lập trình tự thi đấu xong rồi.”

“Còn có một người.” Bạch Anh Tước mỉm cười.

Trọng tài bật thốt lên: “Ngài suy nghĩ kỹ rồi?”

“Rất kỹ.” Bạch Anh Tước bắt đầu làm vận động nóng người, tiện thể bắt chuyện A Hùng sỏa bất lăng đăng (7) đứng ở nơi đó nói, “Muốn không bị chuột rút trong trận đấu, vận động nóng người là nhân tố quyết định.”

(7) sỏa bất lăng đăng: miêu tả dáng vẻ ngu xuẩn, hồ đồ, mơ hồ

Tư Không Duy đẩy A Hùng một cái.

A Hùng lúc này mới bắt đầu di chuyển như mới tỉnh mộng.

Nếu Bạch Anh Tước mở lời còn đánh nhịp, trọng tài tự nhiên không tiện nói gì.

Vì vậy, các bảo an khác cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Vấn đề nan giải cùng chủ tịch đối chiến như vậy chỉ có một loại phương thức giải quyết ổn thỏa ——

Chính là giao cho người khác giải quyết.

Có nhiều thành ngữ mình không để Hán Việt mà chuyển sang nghĩa tiếng Việt luôn cho nó thuần Việt, chương này thì mấy thành ngữ có định nghĩa hơi dài nên mình làm thành chú thích.

Mình định làm một lèo từ 162 đến 170 rồi đăng luôn, mà sợ mọi người chờ lâu nên đăng trước chương 162 đề kết thúc phần”Không bàn mà trùng ý”, tiếp theo chắc mọi người phải chờ hơi lâu á:<<<