Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 112: Hàng xóm cạnh nhà (thượng)

Cự ly xa quá, đến gần tí nào.

Khác hẳn với tình hình sục sôi của toàn bộ game thủ Mộng Đại Lục, những nhân vật trung tâm của gió bão đang nhàn rỗi thảnh thơi hưởng thụ trong tổ Cày Cấp Ma Quỷ. Sau sự kiện Vua Sa Mạc cướp quái gần một tháng, cả đám bọn họ vẫn mải mê càn quét phó bản như ngựa không dừng vó, cứ như chẳng hề hoàn toàn chẳng bị ảnh hưởng gì cả.

Đương nhiên sự nỗ lực của họ được báo đáp rõ rệt.

Ám Hắc Đại Công đã thăng lên cấp 85. Phải biết rằng với kiểu nhả kinh nghiệm keo kiệt của Mộng Đại Lục, đây đã là tốc độ sét đánh.

Vì đánh quái vượt cấp nên Quan Miên thăng cấp càng nhanh hơn, giờ đã là 61. Trứng dơi Tội Lỗi Quá Xá tặng cuối cùng cũng phát huy công dụng. Đó là một con dơi biến dị màu xanh lá cây, tốc độ nhanh hơn đồng loại nhưng đương nhiên vẫn kém rồng có cánh của Ám Hắc Đại Công một trình độ nhất định. Vì vậy mỗi lúc luyện cấp hai người họ thường cùng cưỡi rồng có cánh.

Cũng trong lúc đó, bảng cao thủ xuất hiện những thay đổi nho nhỏ.

Người đứng đầu và thứ hai vẫn không đổi.

Lòng Son Chiếu Sử Xanh lên một lèo tới cấp 93, trông có vẻ không chênh lệch lắm với Trùm Bất Tử nhưng trên thực tế lại luôn đè trên đầu gã, không cho gã cựa quậy. Trùm Bất Tử phen này cũng cắn răng vùi đầu luyện cấp, vừa mới lên được cấp 91, ngồi vững vị trí “lão nhị” người ta.

Tinh Phi Ngân vẫn đứng hàng thứ ba, nhưng không còn là người xếp thứ ba duy nhất nữa. Vua Sa Mạc, Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta, Thiên Tử Thứ, Hết Mưa Trời Sáng đều đã lên cấp 89. Cấp 88 lại càng nhiều, tính cả Tội Lỗi Quá Xá tổng cộng có đến ba mươi sáu người.

Hiển nhiên để chuẩn bị cho thành chiến, rất nhiều game thủ đều đang vùi đầu khổ luyện.

Đến giờ cơm, bọn Quan Miên ra khỏi phó bản thì gặp một đám người chơi chuẩn bị vào trong. Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta vận động cổ và nói: “Không biết vì sao mà gần đây cứ thấy tay chân rã rời, hổng lẽ tại nhảy nhót khiêu vũ hơi bị nhiều?”

Thái Hoa Đại Đạo ngạc nhiên hỏi: “Logout xong anh còn đi khiêu vũ với bạn gái nữa hả?”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh liếc qua.

Thái Hoa Đại Đạo cảm giác ánh mắt của anh ta có nội dung rất phong phú nhưng trước mắt gã vẫn chưa giải mã ra được.

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Làm gì có thời gian chứ. Chẳng phải rảnh cái là vào đây lăn lộn với mọi người rồi sao?”

Thái Hoa Đại Đạo thật sự cảm thấy nội dung thể hiện trong mắt Lòng Son Chiếu Sử Xanh có gì đó thay đổi, nhưng thay đổi theo chiều hướng ngày mai trời lại sáng.

Quan Miên vẫy tay chào họ, đang tính logout thì nhìn thấy một tiểu tinh linh nhào vào người mình. Cậu đưa tay nhận thư, là của Tội Lỗi Quá Xá. Ngay đầu thư, cậu ta dùng liền tù tì mười dấu chấm than để thể hiện sự hưng phấn khi được trở về với game, sau đó hỏi thăm tình hình của Quan Miên, rồi quay ngoắt 180 độ bàn chuyện thành chiến, nói chuyện công thủ đâu đấy rõ ràng. Nếu không phải thư có hạn chế số từ, Quan Miên có cảm giác cậu ta sẽ còn ghi lại hết thảy kế hoạch thành chiến của Tinh Nguyệt.

“Hôm nay tôi không ăn cơm ở ngoài.” Hôm nay là cuối tuần nên Ám Hắc Đại Công không cần đón cậu tan ca và đi ăn cơm.

Ám Hắc Đại Công thấy cậu gọi dơi thì phất tay triệu hồi rồng có cánh, “Tôi tiễn đằng ấy.”

Quan Miên nghe theo anh cất dơi đi, quen chân ngồi lên lưng rồng, hai người thoắt cái phóng lên trời xanh.

Thái Hoa Đại Đạo đột nhiên nhỏ giọng hỏi Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta, “Hai người họ là một cặp hả?”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta hỏi lại: “Cậu định chen vào?”

Thái Hoa Đại Đạo đáp: “Hai người họ cặp với nhau được bao lâu rồi anh?”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đáp: “Theo anh biết thì mới quen biết chưa được một năm.”

Thái Hoa Đại Đạo lắc đầu.

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta hỏi: “Cậu chấm Mộng Xuân hay Đại Công đấy?”

Thái Hoa Đại Đạo lườm cậu ta một cái, “Em chỉ đang suy nghĩ không biết hai người họ có giai đoạn nồng cháy hay không.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì ta cả kinh hỏi: “Giai đoạn nồng cháy?”

Thái Hoa Đại Đạo thấy cậu ta ngạc nhiên thì cũng ngạc nhiên theo, “Hai người không phải người yêu?”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta hỏi ngược lại: “Lẽ nào họ là người yêu?”

Hai người ngơ ngẩn nhìn nhau rồi xoay qua nhìn Đại Tự Báo Chấn Phiên và Lòng Son Chiếu Sử Xanh như muốn tìm ra đáp án từ họ.

Lòng Son Chiếu Sử Xanh rũ mắt.

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta thở dài, “Đi thôi.”

Thái Hoa Đại Đạo hỏi theo bản năng: “Mấy anh đi đâu?”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Tìm chỗ nào ngả lưng mà không bị cấn vào lưng.”

Baute sau khi được trùng tu.

Tầng tầng lớp lớp những công trình kiến trúc san sát thi nhau mọc lên sau tường thành, tường thành vốn mang danh cao ngất giờ đã không còn che khuất được những hình ảnh ngạo nghễ bên trong.

Rồng có cánh chao liệng một vòng trên thành rồi đáp xuống ngay trước Thần điện Quang Minh.

Tội Lỗi Quá Xá đang đánh giá thần điện. Tuy thân là thành viên của công hội, cậu ta vốn nên bình đẳng với tất cả kiến trúc nhưng với thân phận quang minh tế tự, đặc biệt chú ý đến Thần điện Quang Minh vốn cũng là chuyện thường.

Quan Miên nhảy khỏi lưng rồng, Ám Hắc Đại Công đánh tiếng chào Tội Lỗi Quá Xá rồi cùng rồng có cánh bay vút lên không.

Tội Lỗi Quá Xá quay đầu lại nhìn thấy Quan Miên thì ôm chầm lấy cậu!

“Đợt này em hổng cần thi lại!” Tội Lỗi Quá Xá hùng hồn tuyên bố, chẳng khác nào nô lệ đấu tranh thành công ngôi vị chủ nhân.

Quan Miên hỏi: “Đề mở hả?”

Tội Lỗi Quá Xá xìu hẳn, “Em học hành đàng hoàng thiệt chứ bộ. Để có đủ tín chỉ tham gia thành chiến, em đã vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng chăm chỉ học hành!”

Quan Miên đáp: “Cậu có vẻ tự hào nhỉ.”

Tội Lỗi Quá Xá hất mặt lên trời.

“Học hành là nghĩa vụ và quyền lợi của học sinh, học hành chăm chỉ chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên?” Quan Miên hỏi.

Tội Lỗi Quá Xá chẳng còn tí hãnh diện tự hào nào mà chỉ thấy thanh thản như mới thoát khỏi trại cải tạo. “Thôi anh này, mình bàn chuyện đánh thành đi anh. Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc bảo công trình gần xây xong rồi, chủ nhật tuần sau nữa là hoàn công.” Cậu ta chà tay, “Đến lúc đó mình có thể đại khai sát giới!”

Quan Miên hỏi: “Cậu định giết ai?”

Tội Lỗi Quá Xá ngẩn ra, “Đánh thành mà.”

“Đánh với ai?”

Tội Lỗi Quá Xá do dự một lúc mới đáp: “Chưa nghĩ.”

“Ồ?”

Tội Lỗi Quá Xá bĩu môi, “Thôi được rồi. Thật ra là nghĩ rồi. Nếu được chọn lựa chọn hàng đầu đương nhiên là Đế Diệu. Dù sao vẫn là đối thủ lâu năm, mấy công hội khác chả bõ. Nhưng mà, e hèm, nể tình của anh, em cảm thấy mình nên xem xét lại quan hệ giữa Tinh Nguyệt và Đế Diệu.”

Quan Miên khoanh tay đáp: “Nể tình của tôi à.”

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Thành tích học tập của em tuy không tốt nhưng thói đời em tường tận lắm nha. Hai mươi bốn đạo hiếu thực hiện đầy đủ, không phải chỉ nói suông đâu.”

Quan Miên nhướng mày, “Cậu dám chắc cậu rất tỏ tường?”

Tội Lỗi Quá Xá cảm thấy dường như cậu đang ám chỉ gì đó nhưng đáng buồn thay, cậu ta không hiểu.

Tinh Phi Ngân từ từ đi tới, nói với Quan Miên: “Đúng lúc chúng ta hãy quyết định đối thủ thành chiến đi.”

Quan Miên nói: “Tôi có nghe nói vài thông tin liên quan tới thành chiến.” Cậu thuật lại những gì lần trước Ám Hắc Đại Công kể cho Tinh Phi Ngân.

Tội Lỗi Quá Xá cau mày, “Nếu là thật thì vô lý quá. Thành trì khó lắm mới xây xong mà để bị cướp mất, sau này còn ai thèm xây thành nữa?”

Tinh Phi Ngân ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta nghĩ như vậy người khác nhất định cũng nghĩ như vậy. Tốc độ xây thành của Công hội Đế Diệu, Nhất Trụ Kình Thiên và Hắc Diệu Thạch không kém gì mình, vì vậy chỉ cần chọn làm nhiệm vụ thành chiến trùng một ngày thì sẽ phân tán được lực lượng xâm chiếm.”

Tội Lỗi Quá Xá vỗ tay nói: “Có lý.”

Quan Miên nói: “Trước mắt có hai liên minh trong Mộng Đại Lục, chúng ta tiếp tục đứng ngoài hay chọn một bên?”

Tinh Phi Ngân nói: “Chẳng phải anh đã thay mặt bọn tôi đưa ra quyết định rồi sao?”

Quan Miên nhìn cậu ta, khóe miệng từ từ nhoẻn lên.

Bạch Anh Tước vừa ra khỏi game đã nhìn thấy cô họ hai ôm Tuyết Sơn ngồi trên sô pha, vừa ăn khoai chiên vừa xem ảnh đa chiều.

“Cô?” Bạch Anh Tước tháo đồng hồ trên cổ tay đặt lên bàn trà, chuẩn bị tắm rửa, “Đến hẹn con ăn cơm ạ? Đợi con tí.”

Cô họ hai phất tay, “Cô chỉ đến truyền thánh chỉ của thái hậu, truyền xong là đi ngay.”

Bạch Anh Tước ngừng bước, cười đáp: “Có cần con bày hương án để tiếp chỉ không?”

Cô họ hai đáp: “Không cần hương án, chỉ cần chữ ký của con thôi.”

Bạch Anh Tước ngồi xuống sô pha, cười khổ đáp: “Đổi đề tài được không ạ?”

Cô họ hai nói: “Do con cả thôi. Con chỉ cần gật đầu một cái là cả nhà được thả tự do hết. Con tưởng cô thích tối ngày giục con kết hôn hả, có phải cô mở Sở Hôn nhân đâu. Nhưng biết làm sao bây giờ, mấy chuyện bói toán tướng số thà tin là có còn hơn không tin. Huống hồ chuyện của ba mẹ con còn ngay trước mắt, là tâm bệnh của mấy người già cả. Mấy người họ từng ấy tuổi thì mong chờ cái gì? Chỉ hy vọng con cháu đầy nhà, bình an yên ổn. Đừng nói cô miệng quạ, với tuổi tác của họ còn bao nhiêu lần chịu nổi cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đây?”

Bạch Anh Tước nói: “Nhưng mấy chuyện đó phải xem duyên phận.”

“Quan Miên có phải duyên phận của con không?” Cô họ hai nói: “Đừng bảo con không thích nó. Suy nghĩ ánh mắt của con mấy người tụi cô nhìn thấy hết.”

Bạch Anh Tước: “Ừm.”

“Ừm cái gì mà ừm? Rốt cuộc hai đứa đến đâu rồi?” Cô họ hai nói: “Nếu không được thì để bọn cô ra mặt cho. Cô thấy thằng bé ấy tuy hơi ít biểu cảm nhưng rất lễ phép. Bọn cô là bề trên, nó không dám trở mặt đâu.”

Bạch Anh Tước đau đầu day thái dương, “Con thấy hai đứa con bây giờ ổn lắm.”

“Bớt lảm nhảm đi.” Cô họ ai cười lạnh: “Cô không tin con chưa từng mơ đến chuyện được chính thức cởi sạch quần áo nó ra rồi đè nó lên giường.”

Ngón tay Bạch Anh Tước ngừng lại, giật mình nhìn cô.

Cô họ hai bỗng cau mày hỏi: “Chẳng lẽ con bị… lãnh cảm?”