Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 103: Công việc làm mới (thượng)

Nào thành phố mới, nào nhà ở mới.

Không có game, thời gian bỗng trở nên thật thừa mứa.

Vì vậy bảo vệ dưới nhà lại được một lần nữa chứng kiến cảnh tượng hiếm có: Quan Miên ra ngoài.

Cậu lượn vào nhà sách mua hai quyển sách lúc trước chưa có thời gian đọc. Lúc về, bảo vệ nhìn cậu và chỉ tay lên lầu, sau đó lộ ra nụ cười tinh quái.

Ba phút sau Quan Miên mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Anh Tước ôm một đóa hoa hồng đứng trước cửa nhà cậu.

Quan Miên hỏi: “Anh định mở tiệm hoa?”

Bạch Anh Tước đáp: “Nếu đằng ấy thích, tôi có thể xây vườn hoa.”

Quan Miên mở cửa vào nhà, chẳng buồn quay đầu lại, “Sao lại rảnh rỗi tới đây?”

Bạch Anh Tước nói: “Chuyện của Tập đoàn Tấn Mãnh đang quậy tưng bừng, làm bạn bè nên ghé hỏi thăm thôi.” Rõ ràng anh rất hiểu đạo lý tiến thoái, trước tặng hoa làm tiếng, sau dùng một câu bạn bè để lùi, không để Quan Miên bắt bẻ.

Sau khi vào trong, Bạch Anh Tước nhìn thấy trên bàn ăn có sẵn một cái cốc lớn. Cái cốc này Quan Miên dùng để cắm hoa lần trước Phồn Tinh Hữu Độ tặng, mấy hôm sau hoa tàn, vì vậy cốc lại trống không. Bạch Anh Tước vào bếp lấy nước và cho thêm ít muối rồi cắm hoa vào cốc.

Quan Miên đứng khoanh tay dựa lưng vào cửa phòng ngủ nhìn anh.

Bạch Anh Tước nói: “Nghe nói Tập đoàn Năng lượng Tấn Mãnh đang nghiên cứu kế hoạch mở rộng các chức vụ công tác, đằng ấy có hứng thú không?”

Quan Miên nói: “Chưa cân nhắc bao giờ.” Lần trước chọn công việc cu li chẳng qua vì nó cho phép cậu rúc trong nhà không cần ra ngoài, sau đó lại mê game, còn về phần công ty có phải là Tập đoàn Năng lượng Tấn Mãnh hay không cậu chả buồn để ý.

Bạch Anh Tước hỏi: “Vậy có cân nhắc đến công ty tôi làm không?”

Quan Miên hỏi lại: “Công ty anh?”

Bạch Anh Tước nói: “Tập đoàn Thịnh An.”

Mặt Quan Miên khẽ đổi sắc.

Bạch Anh Tước vẫn luôn quan sát sắc mặt của cậu, thấy thế thì không khỏi mở lời hỏi: “Sao vậy?”

Quan Miên đáp: “Nếu tôi không nhớ nhầm, Tập đoàn Thịnh An là một trong ba tập đoàn tài chính lớn ủng hộ Đảng Cải cách.”

Bạch Anh Tước nói: “Đúng thế, đằng ấy có ý kiến gì với chính sách của Đảng Cải cách sao?”

“Không.” Quan Miên nói: “Nhưng tôi không thích dính vào chính trị.”

Bạch Anh Tước nói: “Với tôi thì việc ủng hộ Đảng Cải cách không phải vì chính trị mà là vì kinh tế. Trong xã hội hiện đại, Đảng Cải cách, Đảng Công bằng, Đảnh Liêm chính đều là cổ phiếu đưa ra thị trường. Ai làm lãnh đạo thì cổ phiếu của phe đó sẽ tăng. Từ thời ông ngoại tôi, nhà tôi đã đưa mình lên chung chiếc thuyền với họ. Đây là quan hệ lợi ích trần trụi. Dù cũng có rất nhiều chính sách của Đảng Cải cách nhà tôi không hẳn đã tán thành trăm phần trăm.” Thấy Quan Miên nhíu mày, anh không khỏi cười bảo: “Đừng nói đằng ấy là người ủng hộ của Đảng Nguyên thủy chứ, không thích việc đưa các Đảng ra sàn chứng khoáng, không thích các tập đoàn tài chính gia nhập vào chính đảng?”

Quan Miên nói: “Đảng Nguyên thủy cũng là các nhà chính trị hoặc chính khách, động lực thúc đẩy họ phát triển cũng là chính trị và lợi ích, đều là chính trị cả thôi.”

Bạch Anh Tước nói: “Chính trị là kết quả tất yếu của thời đại, nó được xây dựng trên cơ sở trật tự, không thể không có.”

Quan Miên nói: “Tôi không phải thành phần phản xã hội. Chẳng qua chính trị quá xa vời với tôi, chuyện tôi quan tâm chẳng qua chỉ là mấy giờ ăn cơm mấy giờ đi ngủ.”

Bạch Anh Tước cười bảo: “Xem ra mục tiêu của chúng ta nhất trí thật đấy.”

Quan Miên hỏi: “Anh cũng quan tâm mấy giờ ăn mấy giờ ngủ lắm hả?”

Bạch Anh Tước nói: “Nói một cách nghiêm khắc thì tôi rất quan tâm đằng ấy mấy giờ dùng cơm trưa.”

Quan Miên nhướng mày.

“Hỏi thêm một câu. Không biết tôi có vinh hạnh được mời đằng ấy cùng dùng bữa trưa không?” Bạch Anh Tước cười hì hì chìa tay ra.

Quan Miên hỏi: “Đi đâu ăn?”

Bạch Anh Tước ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhà tôi được không?”

Quan Miên cau mày.

Bạch Anh Tước vội bổ sung: “Nhà riêng của tôi.”

Nhà mà Bạch Anh Tước nói không phải nhà lớn của họ Bạch mà là khu nhà trong cùng thành phố.

Nhà anh có tổng cộng bốn tầng. Tầng một là garage xe và sân vận động, tầng hai là sảnh, phòng khách, phòng ăn và nhà bếp, tầng ba là phòng sách và sân chơi, tầng bốn là phòng ngủ. Có điều Quan Miên bước lên tới tầng hai là bước hết nổi nữa.

“Meo.” Một con mèo đen tuyền uể oải nhảy khỏi sô pha, vươn bốn chân ra và duỗi lưng một cái, sau đó uyển chuyển đi tới trước mặt Bạch Anh Tước rồi vẫy đuôi.

Bạch Anh Tước giới thiệu: “Bạn ở chung nhà với tôi, Tuyết Sơn.”

Tuyết Sơn quay đầu nhìn Quan Miên, đôi mắt vàng xanh nhìn chằm chằm vào cậu như đang đánh giá vị khách xa lạ này.

Quan Miên mặt không biểu cảm nhìn nó.

Bạch Anh Tước hỏi: “Đằng ấy muốn ăn cái gì?”

Quan Miên đáp: “Thịt mèo.”

Bạch Anh Tước cười bảo: “Đằng ấy ăn mất Tuyết Sơn là tôi mất đi một người ở cùng, tôi sẽ cô đơn lắm. Nhưng nếu đằng ấy định tự thế vào thì tôi có thể cân nhắc một chút.”

Quan Miên nói: “Chả buồn cười gì cả.” Cậu chăm chú nhìn chòng chọc vào chú mèo còn thấp hơn đầu gối của mình, dường như hoàn toàn quên mất lời đùa không buồn cười đó là do cậu bắt đầu.

Bạch Anh Tước hỏi: “Đằng ấy định đứng đây cả đời hả?”

Quan Miên đáp: “Tôi đang cân nhắc về nhà.”

Bạch Anh Tước nói: “Nhưng bữa trưa của chúng ta còn chưa bắt đầu.”

Quan Miên nói: “Nhưng trong đầu tôi ăn no rồi.”

Thấy cả người cậu cứng ngắc, Bạch Anh Tước bèn cúi xuống bồng mèo lên.

Lúc này Quan Miên mới thở phào nhẹ nhõm, sống lưng cũng bớt thẳng.

Bạch Anh Tước nói: “Đằng ấy vào phòng ngủ ngồi một lát đi, tôi xuống bếp chuẩn bị cơm.”

Quan Miên hỏi: “Mang mèo theo?”

Bạch Anh Tước đáp: “Tôi nghĩ trong trường hợp cần có thế giới của hai người, Tuyết Sơn sẽ biết tự giác vào phòng sách đọc sách.”

Quan Miên lại hỏi: “Nó có biến thành người được không?”

Bạch Anh Tước cười đáp: “Giáng sinh tới tôi sẽ hỏi ông già Noel.”

Đợi anh bồng mèo biến mất khỏi cầu thang, thần kinh của cậu mới thả lõng đôi chút. Quan Miên nhìn chung quanh, sau đó tránh không chọn chỗ con mèo vừa nằm, ngồi vào ghế sô pha bên cạnh.

Lúc Bạch Anh Tước dùng thức ăn vặt an ủi xong Tuyết Sơn – Mèo ta vì không được vị khách mới tới hoan nghênh mà tự tin bị tổn thương nặng nề, Quan Miên đã dựa vào số pha thiếp đi.

Bạch Anh Tước lấy một tấm thảm mỏng đắp cho cậu.

Quan Miên cảm giác được mở mắt ra.

Bạch Anh Tước nói: “Coi chừng cảm.”

Quan Miên hài lòng nhắm mắt lại.

Bạch Anh Tước lùi lại mấy bước ngắm cậu một lát, chắc chắn cậu ngủ thoải mái mới xoay lưng vào bếp.

Khi salad chính tay anh trộn, beefsteak và bánh mì chuẩn bị xong, Quan Miên đã ngồi vào bàn ăn.

Bạch Anh Tước đặt từng phần thức ăn lên bàn rồi rót hai ly rượu vang. Anh nâng ly chạm nhẹ vào ly của cậu, nhấp một ngụm và nói: “Thử tài nấu nướng của tôi xem nào.”

Bấy giờ Quan Miên mới cầm dao nĩa lên ăn.

Trong suốt lúc ăn cả hai đều không nói gì, chỉ thỉnh thoảng chạm ly.

Rót vào bụng gần nửa chai rượu, gò má Quan Miên hồng lên, nhưng mắt lại sáng đến lạ.

Bạch Anh Tước cười bảo: “Nếu đằng ấy muốn mượn rượu làm càn thì nhớ báo tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ không kháng cự đâu.”

Quan Miên nói: “Đọc sách nào.”

Bạch Anh Tước: “…”

Tuyết Sơn vốn đang chiếm một chỗ ngồi nhỏ nhoi trong phòng sách lại bị đuổi lên tầng bốn.

Dẫn Quan Miên lên lầu xong, Bạch Anh Tước phát hiện “đọc sách” mà cậu nói đúng thật là “đọc sách”, hơn nữa còn là đặt hai quyển lên bàn đọc cùng một lúc.

Bạch Anh Tước lắc nhẹ ly rượu, một chân duỗi một chân co ngồi trước mặt Quan Miên, anh hỏi: “Đọc được cái gì rồi?”

Quan Miên đáp: “Trang thứ nhất quyển bên trái có ba mươi lăm chữ ‘của’, trang thứ nhất quyển bên phải có bốn mươi bảy chữ ‘của’, bên phải thắng.”

Bạch Anh Tước nói: “Tính thử chữ ‘này’ xem.”

Quan Miên nói: “Bên trái ba, phải sáu. Phải thắng.”

Bạch Anh Tước thò đầu nhìn thử rồi cười bảo: “Tờ đầu quyển bên trái chỉ có nửa trang chữ, bên phải có nguyên trang chữ, tính thế không công bằng.”

Quan Miên nói: “Có lý.” Cậu lật sang trang thứ hai.

Bạch Anh Tước nhịn không được phải bật cười.

Trước khi quen Quan Miên, anh nhất định không ngờ có một ngày anh sẽ chơi cái trò ấu trĩ này, vả lại còn chơi vui vẻ như vậy.

“Meo.” Tuyết Sơn đứng trên cầu thang nhìn chằm chằm vào hai người cứ như đang hờn dỗi vì tủi thân.

Bạch Anh Tước ra dấu suỵt nó.

Tuyết Sơn ngồi xuống, cái đuôi vẫy vẫy, mắt vẫn nhìn về phía bọn họ.

Quan Miên đột nhiên ngẩng đầu lên quay sang nhìn Tuyết Sơn.

Tuyết Sơn đột nhiên đứng dậy, cố gắng vẫy đuôi ra vẻ nịnh hót.

Quan Miên nghiêng đầu, một lúc sau mới bảo: “Mèo.”

Bạch Anh Tước hỏi: “Đằng ấy ghét mèo lắm hở?”

Quan Miên: “Ừ.”

“Tại sao?” Bạch Anh Tước vô cùng tò mò.

Quan Miên mãi chẳng ừ hử.

Bạch Anh Tước ra sức dụ dỗ: “Mèo là loài động vật rất đáng yêu.”

Quan Miên nói: “Mèo biết cắn mông.”

Bạch Anh Tước: “…”

Tuyết Sơn vẫy đuôi cả buổi thấy chẳng có hiệu quả gì, hai vị khán giả lại đang mải mê nói chuyện, lòng tự tin một lần nữa tổn thương nặng nề, cuối cùng quay ngoắt đi bỏ lên lầu.

Quan Miên cúi đầu lật sách, “Đọc sách không được nói chuyện.”

“Xin lỗi.” Bạch Anh Tước dựa đầu vào tủ sách sau lưng, tiếp tục thưởng thức dáng vẻ đọc sách chuyên chú của cậu.

Tập đoàn Năng lượng Tấn Mãnh giới thiệu hai trăm công việc mới, bao gồm cả những việc sáng lấp lánh như trợ lý hành chính, giám đốc tiêu thụ vân vân, nhưng phần lớn vẫn là nhân viên văn phòng. Bản Chất Minh Mẫn gọi điện cho Quan Miên để hẹn cậu cùng đi đăng ký cho vị trí nhân viên.

Nhưng Quan Miên từ chối.

Bản Chất Minh Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ: “Tập đoàn Tấn Mãnh vì muốn giảm tầm ảnh hưởng của vụ lần này xuống mức thấp nhất đã đề nghị mức lương rất khả quan, yêu cầu lại thấp, đáng thử lắm ấy.”

Quan Miên nói: “Tôi không muốn đi làm ở công ty.”

Bản Chất Minh Mẫn nói: “Vậy cậu tính thế nào? Trừ phi cậu nộp thuế tự do, không thì chính phủ không cho phép công dân thất nghiệp đâu.”

Quan Miên nói: “Chiều tôi đến Sở Giới thiệu việc làm xem thế nào.”

Bản Chất Minh Mẫn nói: “Yêu cầu của Sở Giới thiệu việc làm cao lắm. Nếu cậu có thể tìm được việc qua sở thì vị trí trúng tuyển ở Tấn Mãnh sẽ càng ngon hơn, cậu cân nhắc một tí đi.”

Quan Miên không nói gì.

Bản Chất Minh Mẫn nói khô hết nước miếng vẫn không thuyết phục được cậu mới hậm hực cúp điện thoại.

Quan Miên đứng dậy, lấy một bộ đồ tây trong tủ rồi ra ngoài đi đến Sở Giới thiệu việc làm Tinh Tinh Tinh. Để tránh bị Bản Chất Minh Mẫn khủng bố điện thoại, cậu chỉ đành tìm đại một việc làm nào đó trước đã.

Tiếp cậu vẫn là Lão Cổ.

Nhìn thấy cậu, mặt mày Lão Cổ trông rất hân hoan, “Anh không sao là tốt rồi. Mấy ngày nay xem tin tức về Tập đoàn Tấn Mãnh, lúc nào cũng thấy lo lắng cho anh.”

Quan Miên nở nụ cười hiếm hoi, “Cảm ơn.”

Lão Cổ nói: “Anh đến tìm công việc mới sao? Thật ra lần này điều kiện Tấn Mãnh đưa ra không tệ, anh có thể cân nhắc.”

Quan Miên nói: “Tôi không muốn làm ở đó nữa.”

Lão Cổ gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu: “Đúng rồi, xảy ra chuyện như vậy ai cũng có thể bị ám ảnh tâm lý. Anh định tìm một công việc thế nào?”

Quan Miên đáp: “Lương cao.”

Lão Cổ bối rối bảo: “Nhưng lương cao yêu cầu cũng cao.”

Quan Miên nói: “Tôi muốn mua buồng game.”

Lão Cổ nhất thời hiểu ra. Ông ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra trung tâm triển lãm có một công việc làm phát ngôn viên, anh biết đấy, tuy có máy tính giải thích nhưng làm sao thân thiện bằng con người. Công việc này không đến nỗi, người muốn cũng nhiều, nếu anh thích tôi có thể giúp anh báo danh đăng ký.”

Quan Miên hỏi: “Lương bao nhiêu?”

Lão Cổ đáp: “Mỗi tháng tám ngàn.”

Quan Miên cúi đầu tính toán.

Lão Cổ nói: “Nếu anh có việc thì sẽ được mua buồng game trả góp.”

Quan Miên hỏi: “Địa chỉ ở đâu?”

Lão Cổ đáp: “A phải, chỗ có hơi xa, không phải trong thành phố này. Nếu anh thích công việc này sẽ phải dọn nhà rồi.”

Tuy đã nhờ Lão Cổ báo danh nhưng Quan Miên vẫn đang do dự.

Thành phố đó chính là thành phố của Bạch Anh Tước ở, nếu dọn đến đó…

Cậu mơ hồ nhìn thấy cảnh những cái vuốt nhỏ của Tuyết Sơn vồ về phía mình.

“Cậu không sao chứ?”

Trước cửa nhà, Phồn Tinh Hữu Độ đang mỉm cười nhìn cậu.

Quan Miên đáp: “Cảm ơn quan tâm.”

Cậu mở cửa ra, Phồn Tinh Hữu Độ tự giác bước vào.

“Ông nội của anh cho phép anh được tự do hành động rồi à?” Quan Miên hỏi.

Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Trao đổi vài điều kiện.” Anh chỉ trả lời qua loa nhưng Quan Miên vốn chỉ thuận miệng hỏi chơi nên cũng không truy đến cùng. “Tôi đã nghe nói về chuyện của Tấn Mãnh.”

Quan Miên đột nhiên ngừng bước. Nhờ chuyện của Tập đoàn Tấn Mãnh, cậu bỗng phát hiện hóa ra mình không phải người cô đơn, ít ra có rất nhiều người chú ý đến cậu, quan tâm đến an nguy của cậu.

“Nếu cậu cần luật sư tôi có thể giúp.” Phồn Tinh Hữu Độ nói.

Quan Miên nhún vai đáp: “Tôi đâu có bị thương tích gì.”

Phồn Tinh Hữu Độ cười nói: “Không nhất định phải là tổn thương sức khỏe, tổn thương tinh thần cũng được. Theo tôi biết có không ít người đang lấy vấn đề tâm lý làm lý do kiện Tập đoàn Năng lượng Tấn Mãnh.”

Quan Miên hỏi: “Lý do?”

Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Nghe nói sau vụ ấy họ liên tục bị mất ngủ.”

Quan Miên nói: “Họ nên khiếu nại chính phủ mới phải.”

“Vì Cục Kiểm tra chất lượng?”

“Không. Vì không phát thuốc an thần miễn phí.” Quan Miên nói.

Phồn Tinh Hữu Độ không kiềm được phải phì cười, “Tội Lỗi Quá Xá rất lo cho cậu.”

Quan Miên nói: “Thay tôi cảm ơn cậu ấy.”

Phồn Tinh Hữu Độ im lặng một lúc rồi nói: “Tập đoàn Tinh Thần đang tuyển người, cậu có muốn đến xem thử thế nào không?”

Quan Miên hỏi: “Vị trí gì?”

Phồn Tinh Hữu Độ đáp:”Chuyên gia phân tích số liệu.”

Quan Miên nói: “Tôi không đủ tư cách.”

Phồn Tinh Hữu Độ nhún vai bảo: “Nếu vì các lý do khác thì tôi cũng không miễn cưỡng.”

Quan Miên mỉm cười.

Tiễn Phồn Tinh Hữu Độ về xong, Quan Miên thầm nghĩ: Thôi thì cứ làm phát ngôn viên vậy.

Như lời Lão Cổ, phát ngôn viên quả thật là một công việc rất hot.

Quan Miên mới sáng sớm đã tới trung tâm triển lãm, vậy mà số chờ lại là một trăm lẻ một. Có điều tốc độ của trung tâm này rất nhanh. Bề ngoài không chuyên nghiệp, rớt. Uốn lưỡi không rõ, rớt. Thái độ không điềm đạm, rớt. Phản ứng không nhanh, rớt.

Số của Quan Miên là một trăm lẻ một, vậy là chỉ mới là người thứ ba đậu phỏng vấn.

Cuối cùng trung tâm tuyển tổng cộng bốn người.

Quan Miên vừa về tới nhà chưa được bao lâu, Lão Cổ đã gọi đến chúc mừng và sẵn tiện bàn chuyện chuyển nhà.

Phải rời khỏi đây ư?

Quan Miên đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài. Bỗng dưng cậu phát hiện ngoài vài ngày mới dọn tới, hình như cậu chả bao giờ đứng đấy ngắm cảnh nữa. Game đã chiếm gần hết thời gian của cậu, bất giác những cảnh vật chung quanh dần bị bỏ quên.

Cậu cầm một ly nước lọc đứng nhìn thành phố chầm chậm lên đèn, đột nhiên cậu cụng nhẹ ly vào cửa kiếng như đang nói lời tạm biệt.

Sau này là một khởi đầu mới.

Nhà mới rộng hơn nhà cũ của cậu, có hai tầng.

Tầng dưới có nhà bếp, phòng khách, phòng ăn, tầng trên có phòng sách và phòng ngủ.

Biết được Quan Miên dọn tới ở chung thành phố với mình, Bạch Anh Tước lập tức ghé qua.

Nói văn hoa là chúc mừng cậu thăng quan tiến chức.

Cũng vẫn là món beefsteak ấy, cũng vẫn là món bánh ngọt ấy, chỉ khác cái lần này salad có cho thêm quýt.

Ăn xong, Quan Miên hỏi anh: “Đây là món sở trường của anh sao?”

Bạch Anh Tước cười đáp: “Phải.”

“Món duy nhất?”

“Đương nhiên.” Ngón tay Bạch Anh Tước vân vê dưới cằm, nhìn cậu với ánh mắt kỳ vọng, “Không biết món sở trường của đằng ấy là gì?”

“Nhiều lắm. Sườn xào chua ngọt, thịt xé sợi hương cá, gà cung bảo…” Cậu kể ra cả tràng dài những món ăn.

Bạch Anh Tước hỏi: “Có quan hệ gì với máy chế biến thức ăn không?”

Quan Miên đáp: “Tôi chọn món rồi tới đó lấy thức ăn có tính là ‘quan hệ’ không?”

Bạch Anh Tước cười lớn, “Đúng là quan hệ giữa chủ mưu và đồng lõa.”

Quan Miên đứng dậy dọn dẹp.

“Chừng nào đi làm?”

“Ngày mai.”

Bạch Anh Tước đi theo sau lưng cậu, đứng dựa vào tủ chén và khoanh tay nói: “Môi trường làm việc ở trung tâm triển lãm cũng khá.”

Quan Miên nói: “Đã được chứng kiến khi đi phỏng vấn.”

Bạch Anh Tước nói: “Nghe nói các nhân viên hiện tại đều là trai xinh gái đẹp.”

Quan Miên hỏi: “Anh định dời địa điểm giao lưu tình cảm sang bên đấy à?”

Bạch Anh Tước đáp: “Nếu đằng ấy không ngại, tôi rất sẵn lòng.”

Quan Miên không trả lời.

Bạch Anh Tước biết điều mà chuyển đề tài, “Chiều đọc sách hay…”

Quan Miên đáp: “Tôi muốn đi mua đồ.”

“Tôi có xe. Tiện đường.”

Đồ Quan Miên muốn mua đương nhiên là buồng game.

Nhưng lần này cậu chọn loại buồng ngồi.

Bạch Anh Tước chọn màu giúp cậu.

Đen.

Nhìn buồng game đen sì, trong đầu Quan Miên chợt hiện lên hình ảnh của Tuyết Sơn, sau đó cậu chọn lại màu trắng.

Bạch Anh Tước cười hỏi: “Đằng ấy định nhìn nó mà nhớ người ư?”

Quan Miên nói: “Nghe nói hồi xưa người ta thường dùng màu trắng khi trang trí phòng tang lễ.”

“…Đổi thành màu đỏ đi.” Anh không muốn nhìn thấy Quan Miên ngồi trong phòng tang lễ chút nào.

Cuối cùng, Quan Miên khiêng một cái buồng game màu đỏ về nhà.