TOẢN THẠCH HOA

Kết cục

Docsach24.com

hỉ thấy hai người bọn họ sau khi song chưởng giao nhau thì đều tự lui về phía sau ba bước, qua đó có thể thấy được công lực của họ tương đương. Ngay khi lùi đến bước thứ ba thì tay của đại sư bá ta liền động, một quả Kim Liên Tử đã bắn tới Thạch Hiên Đình.

Tay của Thạch Hiên Đình lúc đó cũng động, "xuy" một tiếng, bắn ra một đồng tiền vàng. Một tiếng "Keng" thanh thúy vang lên, hai thứ ám khí đụng nhau rồi đồng thời tản ra hai hướng.

Đại sư bá ta hét lớn một tiếng: "Tốt", tiếp đó hai tay đồng lọat vung ra, mười quả Kim Liên Tử chia thành mười luồng ánh sáng vàng hướng về Thạch Hiên Đình đồng loạt bắn tới. Thạch Hiên Đình cười to, mười đồng tiền vàng cũng đồng loạt bay ra theo cái phất tay của hắn. Trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe được tiếng "keng keng" vang lên không dứt bên tai, hai mươi cái ám khí bắn ra tứ phía, ánh vàng chói lọi, quả là một kỳ quan.

Đại sư bá của ta liền nói: "Thật không ngờ các hạ trên phương diện ám khí cũng có tạo nghệ đến bực này"

Thạch Hiên Đình lạnh lùng cười thốt: "Không dám"

Ngôn ngữ của hắn đối với đại sư bá ta lúc đó cũng không dám quá mức vô lễ, đương nhiên là hắn biết rõ võ công của đại sư bá ta cao cỡ nào, so với hắn chỉ có hơn chứ không kém.

Đại sư bá ta lúc này lại vung song chưởng lên định tấn công tiếp thì đột nhiên nghe được Lê Minh Mai cất tiếng dịu dàng: "Đừng đánh nữa”

Lời của nàng vừa thốt ra thì thân hình của đại sư bá ta chợt lóe và lui về phía sau. Lê Minh Mai tiến về phía trước vài bước, nàng vẫn mặc bộ đồ xinh đẹp như thưở nào, dưới ánh mặt trời khuôn mặt của nàng mặc dù có vẻ rất tái nhợt nhưng vẫn không thể nào che lấp được cái đẹp vốn có của nàng, quả là khó hình dung.

Nàng tiến về phía trước thêm hai bước nữa rồi nói: "Mười lăm năm không gặp, ngươi có khỏe không?"

Thạch Hiên Đình vừa nhìn thấy Lê Minh Mai đi tới, trên mặt liền xẹt qua một ít thần sắc hoảng sợ.

Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, sắc mặt của hắn lại trở lại lạnh lùng như bình thường, quát: "Kẻ phản bội sư môn như ngươi có tư cách gì nói chuyện cùng ta?”

Lê Minh Mai đột nhiên nở nụ cười, nói: "Năm đó tại sao ta lại bị trục xuất ra khỏi Bắc Thái Cực Môn, bây giờ trước mặt mọi người ngươi có dám nói ra không?"

Ta nhìn thấy được Thạch Hiên Đình sau khi nghe được những lời kia thì cả người hắn liền hơi run rẩy, sắc mặt cũng hơi biến đổi.

Trong lòng ta biết giữa hai người bọn họ nhất định có mối quan hệ cực kỳ đặc biệt, Thạch Hiên Đình là cha của Thạch Cúc, còn Lê Minh Mai thì tự nàng đã chính miệng nói với ta nàng là mẹ của Thạch Cúc, và nàng còn nói với ta rằng người mà nàng hận nhất chính là Thạch Hiên Đình. Nhưng rốt cuộc mối quan hệ thật sự của hai người là gì đây?

Chỉ thấy Thạch Hiên Đình không tự chủ được lui từng bước về phía sau, tay chỉ vào Lê Minh Mai nói: "Ngươi …… ngươi …… ngươi…..”

Lê Minh Mai lại mỉm cười nói: "Ngươi sợ cái gì? Ngươi sợ gì hả?"

Thạch Hiên Đình lại tiếp tục lui về phía sau, hào khí của hắn vừa rồi chẳng biết đã biến đi đâu rồi nữa.

Lê Minh Mai nói tiếp: "Ngươi sợ là bị con gái của chúng ta biết được hành vi của ngươi rồi khinh thường không dám nhận ngươi là cha nữa phải không?"

Ta vừa nghe được lời này thì liền ngẩn ra trong chốc lát, tiếp đó hướng mắt nhìn về Thạch Cúc, chỉ thấy Thạch Cúc cũng mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn cha mẹ của nàng.

Lê Minh Mai từng bước tiếp cận Thạch Hiên Đình nói: "Mười bảy năm rồi, ta mang tội danh phản sư đã mười bảy năm, đơn giản chỉ vì hy vọng con gái bé bỏng của ta có thể lớn lên, hôm nay, con ta đã an toàn, ta …… ta ……"

Lê Minh Mai nói đến đây thì trong mắt liền toát ra lửa giận. Ta nghe xong lại tiếp tục ngây người, tiếng “con gái” từ miệng nàng phát ra tự nhiên là Thạch Cúc rồi, vậy còn câu "con ta đã an toàn" thì có ý tứ gì đây?

Lê Minh Mai ngừng lại một chút rồi tiếp: "Ta phải trả một cái giá thật lớn mới đổi được sự an toàn của con ta và người yêu của nó……", nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, nét mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Hiện tại bọn họ chắc đang ở một nơi xa lắm”

Nói xong lời này thì nàng đột nhiên cúi đầu xuống, hai mắt bắn thẳng đến Thạch Hiên Đình, nói gằng từng chữ: "Hôm nay ta muốn cùng ngươi liều mạng!"

Thạch Hiên Đình dưới từng câu chữ của Lê Minh Mai, thân thể dường như cứng đờ không động đậy, sắc mặt của hắn hiện càng ngày càng khó coi. Ta nhìn ra được qua sắc mặt của hắn, một nửa là bởi vì tức giận nhưng một nửa còn lại thì không thể hiểu là nguyên nhân gì?. Ngay lúc Lê Minh Mai nói hết lời thì thân hình Thạch Hiên Đình đã động, cánh tay hắn vung ra, một chưởng đánh tới người Lê Minh Mai.

Một chưởng này của hắn, thế tới cực nhanh, nếu không phải tận mắt thấy được thì sẽ không dám tin nó nhanh đến thế. Lê Minh Mai đang ngẩn người, dường như là thật không ngờ Thạch Hiên Đình lại ra tay với nàng như vậy. Trong giây phút ngẩn ngơ ngắn ngủi thì chưởng của Thạch Hiên Đình đã đến, chỉ còn cách ngực của nàng không tới nửa thước. Trong nháy mắt, ta đã quên mất đại sư bá đang đứng ở bên, cũng quên luôn sự đau đớn ở vai trái, ta quả thực đã quên tất cả, hét lớn: "Minh Mai, mau tránh đi"

Ta một mặt hét to, một mặt dậm chân, chưởng phải vung lên, lao thẳng tới phía sau lưng của Thạch Hiên Đình. Tiếp đó ta xuất chưởng, dùng hết tất cả lực đạo, trong giây phút đó trước mắt ta có gì ta cũng chẳng quan tâm, trong lòng ta chỉ có một ý nguyện, đó chính là phải cứu cho Lê Minh Mai cho bằng được, về phần sẽ mang lại hậu quả gì cho bản thân thì ta căn bản không hề lo lắng.

Khi ta vọt đến được phân nửa đoạn đường thì lúc này ta mới có thể bình tĩnh nhìn thấy rõ tình hình trước mắt. Lúc đó cách lúc ta hét to lên chỉ có khoảng vài giây thì ta đã nghe được tiếng của đại sư bá hét lớn, sau đó thân hình cũng phóng về phía trước. Thạch Hiên Đình cũng vung tay trái về phía sau xuất ra một chưởng.

Bởi vì Thạch Hiên Đình dùng tay trái xuất chưởng nên một chưởng ở tay kia của hắn đang đánh tới Lê Minh Mai có phần chậm lại một chút. Lê Minh Mai lúc này đã bừng tĩnh, tuy nhiên nàng có muốn chuyển thân tránh né cũng không kịp nữa rồi, tay của nàng lập tức vung lên đánh ra một chưởng.

Chỉ nghe được hai tiếng "binh binh" của song chưởng chạm nhau vang lên, ta và Lê Minh Mai đều bị chấn lui khoảng ba bốn bước.

Ta lúc đó chỉ cảm thấy được đầu choáng váng và hoa mắt, lòng ngực nóng lên phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống mặt đất. Ngay lúc ta ngã xuống thì trước mắt nhìn thấy được đại sư bá mặt đầy sát khí và phẫn nộ đã đến bên cạnh ta, tay vung lên, một chưởng hướng đầu của ta đánh xuống.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc và ta không hề còn lực chống trả thì lại nghe được Lê Minh Mai hét lớn: "Hãy dừng tay"

Nàng đương nhiên cũng đã nhận ra được ta qua tiếng hét to của ta lúc nãy, do đó nàng mới hét lớn cứu ta, tiếng hét đã làm cho chưởng của đại sư bá dừng lại giữa không trung,

Tuy nhiên ngay lúc Lê Minh Mai đang lo lắng về tính mạng của ta và chỉ lo bảo sư bá của ta dừng tay thì nàng đã quên mất Thạch Hiên Đình đang ở trước mặt của nàng. Trong lúc mơ hồ và lo lắng nàng tiến về phía trước thì một chưởng đã đánh tới trước ngực của nàng. Ta vội hít một hơi, còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở thì đã nghe được một tiếng "bùm" vang lên, Tử Thần đã vung cây gậy đen sì của hắn lên, cây gậy của hắn vốn là một cây súng đã được cải tạo, viên đạn đã cắm vào ngay ngực phải của Thạch Hiên Đình.

Sắc mặt của Thạch Hiên Đình biến đổi, tay trái lập tức đưa lên vết thương bụm chặt lại, tuy nhiên trong nháy mắt ấy hắn vẫn kịp thời hung hăng tung ra một chưởng, ấn vào lồng ngực của Lê Minh Mai.

Một chưởng đó làm ta cảm thấy rất là đau đớn, quả thực so với bị một chưởng đánh vào ngực còn đau đớn hơn.

Thạch Hiên Đình và Lê Minh Mai đồng thời ngã xuống. Sắc mặt của Lê Minh Mai trở nên khó coi cực kỳ. Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía lại trở nên yên tĩnh tới cực điểm.

Trong các tiểu thuyết võ hiệp hiện tại thì chúng ta thường có thể đọc được những câu như "Tất cả mọi chuyện diễn ra chỉ là trong nháy mắt, nhanh như điện xẹt....", lúc ấy quả thật tình hình của chúng ta diễn ra nơi đó cũng chính là như thế.

Tất cả đều phát sinh rất nhanh, ngay cả khi thời gian tự hỏi cũng không có thì biến cố đã phát sinh rồi. Chuyện xảy ra xong, cả thế giới đối với ngươi cũng dường như hoàn toàn bất động. Ta nhìn thấy sắc mặt của Lê Minh Mai đã chuyển sang màu tím, ta liền vội vàng chạy tới chỗ của nàng.

Nàng chờ cho ta gần bên cạnh nàng thì liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó đột nhiên cười lớn.

Tiếng cười của nàng nghe thật quá thê lương và buồn bã, làm cho ta lúc đó chẳng biết phải mở miệng ra sao để an ủi nàng. Lúc này nàng bỗng nhiên hét lớn: "Đường Thiên Tường, ngươi tới đây"

Lúc nàng thốt ra sáu chữ này, miệng nàng đã chảy ra nhiều máu. Ta nhìn thấy liền ngây người trong khoảnh khắc, ta thật không biết nàng đang kêu tên. Tuy nhiên ngay lập tức ta đã hiểu ra bởi vì Tử Thần đang vội vã chạy đến bên người nàng, tiếp đó hắn quỳ xuống cạnh bên, gấp gáp nói: "Minh Mai, ta chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, ta thật sự rất yêu em"

Lê Minh Mai lại cười to, sau đó nói: "Rất tốt, trong cả đời ta gặp được hai người đàn ông, thì ra tất cả chỉ toàn là gạt ta. Thạch Hiên Đình"

Thạch Hiên Đình sau khi trúng đạn thương thế rất nặng, máu ở ngực chảy ra không ngừng. Khi hắn nghe được tiếng Lê Minh Mai gọi hắn thì miệng chỉ "hừ" một tiếng.

Lê Minh Mai lại nói: "Vào mười bảy năm trước lúc Thạch Hiên Đình ngươi dụ dỗ ta thì ngươi đã nói gì hả?"

Đôi mắt của Thạch Hiên Đình chuyển động nhưng hắn cũng không hề lên tiếng.

Thạch Cúc vừa nghe được Lê Minh Mai nói thế thì vội vàng đứng lên, hỏi: "Cha, bà ta đang nói gì thế?"

Thạch Hiên Đình cố gắng đưa tay lên vẫy ra hiệu cho Thạch Cúc, nói: "Cúc nhi, con …… tới đây."

Thạch Cúc vội tiến đến bên cạnh Thạch Hiên Đình rồi quỳ xuống. Thạch Hiên Đình cố gắng đưa tay vuốt ve gò má của Thạch Cúc, nói: "Con gái của ta, bà ta …… là mẹ ruột của con đó"

Thạch Cúc "A" một tiếng, Thạch Hiên Đình lại nói: "Nhưng con đừng quên, bà ta chính là một người rất hạ tiện và vô -", chữ cuối cùng hắn còn chưa kịp nói ra thì bịch một tiếng, tay của hắn rơi xuống mặt đất, khí tuyệt thân vong.

Lê Minh Mai giương giọng cười to, nói: "Cuối cùng ta cũng chính mắt nhìn thấy ngươi chết, ngươi hãy xuống địa ngục mà dụ dỗ những phụ nữ không biết ngươi đi, ha ha...", nàng vừa cười vừa ọc máu.

Thạch Cúc ngơ ngác đứng lên, ánh mắt nhìn vào Lê Minh Mai.

Giọng của Lê Minh Mai đột nhiên trở nên bình thường, nhìn Thạch Cúc nói: "Lúc ta ở tuổi của con đã bị lão tặc đó lừa gạt …… sau khi sinh ra con xong thì lão tặc đó muốn …… giết người diệt khẩu, nhưng may mắn là ta đã trốn thoát, hôm nay con …… cũng đã trưởng thành rồi……"

Thạch Cúc chỉ biết ngơ ngác đứng đó, không hề nhúc nhích. Ta biết là vì mọi chuyện trước mắt đối với nàng đả kích quá lớn, quả thật là không thể tưởng tượng nên nàng thật không biết làm gì cho phải nên đành đứng bất động ra đó thôi.

Lê Minh Mai thở dài một tiếng, nói: "Đường Thiên Tường, ngươi …… lừa ta rất giỏi đó"

Tử Thần trán đầy mồ hôi, nói: "Minh Mai, ta vẫn không hề muốn giết bọn chúng, chỉ là bọn chúng muốn đối nghịch với ta nên ta mới làm thế. Minh Mai, ta là rất yêu em, em hãy tin tưởng lời nói của ta"

Sắc mặt của Tử Thần trở nên khẩn trương, giọng nói cũng run run, cùng với phong cách làm người của hắn ngày thường chẳng giống tí nào. Thật không biết Lê Minh Mai có tin lời của hắn nói hay không nhưng ta lại rất tin tưởng hắn.

Đồng thời ta cũng hiểu ra, người Lê Minh Mai yêu hiện tại là ta. Nàng rời khỏi ta ở cùng với Tử Thần, thậm chí kết hôn với Tử Thần cũng là hoàn toàn vì ta và Thạch Cúc bởi vì nàng biết Tử Thần muốn đem ta và Thạch Cúc trừ khử. Đương nhiên nàng cũng biết thuộc hạ của Tử Thần đông đảo, nếu hắn có ý muốn trừ khử ta và Thạch Cúc thì hai người chúng ta thật chẳng có cơ hội nào sống sót, do đó nàng mới đáp ứng yêu cầu của Tử Thần và với điều kiện là Tử Thần phải không làm hại chúng ta.

Trong lúc không hay không biết, nước mắt của ta đã chảy ra. Ta kêu với giọng rất nhỏ: "Minh Mai, Minh Mai"

Lê Minh Mai quay đầu lại liếc mắt nhìn ta, sau đó nhắm mắt lại. Một hồi lâu sau lại mở ra và nhìn ta thêm một lúc nữa, tiếp đó thở dài một tiếng, nói: "Xin lỗi anh, ta đã bị người khác lừa trước rồi"

Ta vốn có ý muốn nâng nàng dậy nhưng không biết sao bản thân lại không thể làm được.

Nàng nắm chặt lấy tay của ta, ta nói: "Minh Mai, ổn rồi, bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã là quá khứ, tất cả đã trôi qua hết rồi"

Nàng thì thào nói: "Đúng vậy, tất cả đều đã là quá khứ …… đã trôi qua hết rồi…… từ nay về sau ta cũng sẽ không bị người nào …… lừa ……"

Giọng của nàng càng ngày càng nhỏ, ta thấy thế vội kêu lên: "Đại sư bá, mau đến cứu cô ấy đi, người muốn làm gì con cũng đựơc, hãy mau đến cứu nàng dùm"

Đại sư bá ta lúc này đang đứng cách đó một khỏang, lạnh lùng thốt: "Ngươi không cần cầu ta nữa, cô ấy đã không còn cứu được nữa rồi”

Ta lớn tiếng hét lên: “Không"

Cũng ngay lúc đó thì ta cảm thấy được tay của Lê Minh Mai đang cầm chặt lấy tay của ta đột nhiên buông lỏng ra, ta vội quay đầu lại nhìn nàng thì thấy nàng đã ra đi, ánh mắt vẫn còn mở nhìn vào bầu trời trong xanh.

Lúc này ta mới chú ý tới trên bầu trời dường như là có tiếng động cơ, tuy nhiên hiện tại cho dù là âm thanh gì đi nữa thì đối với ta cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Lê Minh Mai đã chết, ta ngây người tại đó một hồi lâu, sau đó mới đưa tay vuốt mắt nàng.

Ta nhìn Lê Minh Mai không biết qua bao lâu thì tiếng nói của Tử Thần đã làm ta bừng tỉnh, hắn hét lớn: "Vệ Tư Lý, là ngươi đã hại chết nàng"

Ta quay đầu lại, nhớ tới tình hình lúc nãy, nếu như Lê Minh Mai không phải vì ta mà kêu đại sư bá ngừng tay thì nàng đương nhiên sẽ không vô cớ trúng một chưởng của Thạch Hiên Đình.

Trong lòng ta cảm giác đựơc một sự đau đớn không thể nói nên lời, tuy nhiên ta cũng nhìn về Tử Thần, dùng một giọng nói cực kỳ lãnh khốc nói với hắn: "Đường Thiên Tường, trong lòng ngươi biết rõ hơn ai hết là người nào đã hại chết nàng. Đó không phải là ta, mà là ngươi!"

Tử Thần nghe xong, thân thể run run đứng lên.

Sắc mặt của hắn hiện như tro tàn nhưng trong mắt lại toát ra ánh mắt của dã thú, thét lớn: "Là ngươi, là ngươi. Mau giết tất cả bọn chúng"

Đại sư bá và Thái Bàn Tử liếc măt nhìn nhau rồi từng bước bước về phía ta. Tử Thần vẫn không ngừng hét lên: "Giết hắn, mau giết chết hắn!"

Tuy nhiên, khi đại sư bá và Thái Bàn Tử đang tới gần thì trên bầu trời bỗng vang lên tiếng động cơ, sau đó có tiếng nói to phát ra truyền xuống: "Tất cả mọi người hãy giơ tay lên”

Chúng ta đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ba chiếc trực thăng hiện đang cách mặt đất rất thấp, trên mỗi một chiếc trực thăng đều có nòng súng chỉa ra ngòai. Đại sư bá và Thái Nàn Tử nhìn thấy liền ngây người.

Từ trên một chiếc trực thăng có ba người nhảy xuống đống rơm. Trong đó có hai người là cảnh sát, còn người khác đúng là Nelson.

Hai người cảnh sát giơ súng lên chỉa về phía chúng ta, tất cả chúng ta đều bất động. Nelson đi tới trước mặt Tử Thần, lạnh lùng thốt: "Thưa ông, lúc này đây chúng tôi có chứng cớ bắt ông về tội mưu sát! Chúng tôi ở trên trực thăng đã dùng camera quay được tòan bộ tình hình đã xảy ra"

Mặt của Tử Thần giật giật nhưng không được bao lâu đã bình tĩnh lại, chỉ tay về phía xác Thạch Hiên Đình, nói: "Là người đó định ra tay giết vợ của tôi, tôi chỉ vì bảo vệ vợ của tôi mà thôi”

Nelson khoát tay, nói: "Những lời này ông hãy để dành nói trước tòa đi". Tiếp đó “cạch cạch” hai tiếng, hai tay của Tử Thần đã bị còng lấy, Tử Thần liền quay đầu lại kêu lên "Các ngươi đi mau", dĩ nhiên là hắn đang muốn bảo đại sư bá của ta và Thái Bàn Tử chạy trốn.

Nhưng trong lúc đó, từ trên ba chiếc trực thăng đã có tổng cộng mười bốn người mặc võ trang cảnh sát phóng xuống và bao vây lấy chúng ta. Đại sư bá và Thái Bàn Tử hiện tại có chắp cánh cũng khó mà chạy thoát. Nelson suy nghĩ rất chu đáo, hắn thậm chí còn mang theo nhân viên y vụ. Sau khi họ kiểm tra thi thể của Thạch Hiên Đình và Lê Minh Mai thì chỉ thốt ra hai chữ rất đơn giản: "Đã chết!"

Nelson liếc mắt nhìn tất cả chúng ta một cái rồi nói: "Đưa tất cả bọn họ lên trực thăng"

Ta bởi vì bị thương cho nên được hai người cảnh sát giúp dìu lên trực thăng. Ta, Thạch Cúc và Tử Thần ở cùng một chiếc, bốn tên thủ hạ của Thạch Hiên Đình, Hoàng Tuấn, Thi Duy Cơ và hai thi thể thì ở cùng một chiếc. Thái Bàn Tử và đại sư bá của ta thì ở trên chiếc còn lại. Nelson vì nghĩ rằng đại sư bá và Thái Bàn Tử không phải là nhân vật trọng yếu nên chỉ phái sáu cảnh sát canh chừng bọn họ. Tuy nhiên hai tiếng sau thì Nelson đã biết suy nghĩ của hắn đã sai lầm nghiêm trọng.

Bởi vì ngay lúc trực thăng bay được khoảng hai tiếng, đang trên mặt biển bao la thì đại sư bá của ta và Thái Bàn Tử hai người đã ra tay khống chế được sáu cảnh sát và từ trên không trung phóng xuống biển. Nelson, ta và mọi ngừơi đều mở to mắt nhìn vào bọn họ.

Đối với việc đại sư bá và Thái Bàn Tử chạy thoát, trong lòng ta thật sự là vừa mừng vừa sợ. Tuy nhiên trên mặt của Tử Thần lại lộ ra vẻ mỉm cười, hơn nữa còn ác ý liếc nhìn về phía ta một hồi lâu.

Trực thăng đáp tại một thành phố nhỏ ở biên giới Pháp - Ý, sau đó chúng ta được xe chuyển tới Paris. Đến Paris, ta được đưa vào bệnh viện. Nằm trong bệnh viện, ta đã mơ thấy rất nhiều giấc mộng kỳ lạ, thậm chí có lúc ta hy vọng tất cả mọi chuyện đã phát sinh kia đều là giấc mộng.

Ngày thứ hai ta đã hồi phục lại. Nelson đến thăm. Đi cùng hắn còn có Hoàng Tuấn, Thi Duy Cơ và Thạch Cúc. Thạch Cúc nhìn thấy ta liền khóc lên.

Nelson nắm lấy tay của ta, nói: "Tất cả các người không có ai bị thưa kiện cả, mặc dù phía cảnh sát có thể thưa các người về tội danh tụ tập đánh nhau"

Ta cười khổ, hỏi: "Tử Thần đâu?"

Nelson cười nói: "Hình cảnh quốc tế đã giam giữ hắn rồi, tuy nhiên khổ nổi là không có nhân chứng. Thật không ngờ lần này hắn bị thưa về tội cố ý mưu sát; hắn vốn không cố ý giết người nhưng lại bị thưa về tội đó, thật là quá hài hước"

Ta nghe xong lời của Nelson, một hồi lâu cũng không nói tiếng nào.

Nelson rất cao hứng vì lần này hắn đã có thể xử đựơc Tử Thần, bởi vì hắn đang nắm giữ trong tay những chứng cớ hoàn mỹ nhất, mọi sự việc phát sinh tại nhà kho trên đảo hắn đã dùng máy camera quay được tòan bộ.

Tuy nhiên lúc đó ta lại phát giác ra mục đích mà hắn muốn cũng không thể trăm phần trăm đạt được.

Vì ngay lúc Tử Thần nổ súng thì cũng là lúc mà Thạch Hiên Đình xuất ra một chưởng đánh về phía ngực của Lê Minh Mai.

Nelson lại nói: "Vệ tiên sinh, bên khống muốn mời anh làm nhân chứng, hy vọng anh ở lại Paris này vài ngày nhé”

Ta gật đầu, đáp: "Có thể."

Nelson nói xong liền cáo từ. Hoàng Tuấn và Thi Duy Cơ cùng ta nói chuyện một hồi, cuối cùng ta hẹn với họ là sau khi chuyện ở Paris này giải quyết xong thì ta sẽ lập tức đến tìm bọn họ.

Bọn họ nói tạm biệt cùng ta.

Chỉ còn lại Thạch Cúc và ta. Thấy nàng không nói lời nào, ta cũng chả thốt lời nào. Một hồi lâu sau, nàng mới nói: "Vệ đại ca, anh nói xem chôn mẹ ở đâu là tốt nhất”

Đôi mắt của ta cảm thấy hơi ươn uớt, nói: "Cứ tùy tiện tìm một chỗ vậy, còn đóa hoa kim cương kia hãy đặt bên người của mẹ cô nhé, cô nghĩ sao?”

Thạch Cúc im lặng gật đầu, sau đó đột nhiên lại khóc.

Nàng khóc một hồi lâu, mới nói: "Vệ đại ca, có phải là tôi quá trẻ con không?”"

Ta cười khổ một chút rồi hỏi: "Vậy cô có định trở về Tây Tạng không?”

Thạch Cúc gật đầu, nói: "Tôi dĩ nhiên phải trở về, lệnh bài chưởng môn đang nằm trong tay tôi, Vệ đại ca, anh có đến thăm tôi không?"

Ta nói: "Nếu có thời gian rảnh tôi nhất định sẽ đến thăm cô." Khi ta vừa mới dứt câu thì đột nhiên phát hiện ra trong phòng lại có thêm hai người.

Ta thật kinh hãi bởi vì hai người này xuất hiện không một tiếng động. Ta cố lấy lại bình tĩnh, sau đó mới phát hiện ra hai người đó đúng là đại sư bá của ta và Thái Bàn Tử.

Trong khoảng thời gian ngắn, Thạch Cúc và ta đều ngây dại. Đại sư bá nói: "Chúng ta muốn cướp ngục, cần các ngươi hỗ trợ."

Ta lắc đầu, nói: "Không có hy vọng đâu, hắn chính là tội phạm quan trọng mà”

Đại sư bá nói: "Nếu hắn bởi vì vậy mà bị phán tử hình thì ta tuyệt sẽ không tha thứ cho ngươi"

Ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đại sư bá, người có thể cam đoan rằng nếu hắn được vô tội phóng thích thì các người sẽ không để hắn phạm tội nữa chứ?”

Mặt của đại sư bá ta hiện ra vẻ kinh ngạc, một hồi lâu mới nói: "Ngươi có biện pháp gì không?"

Ta gật đầu đáp: "Con có."

Đại sư bá nói: "Được, chúng ta đây hai người có thể cam đoan”

Khi nói xong những lời đó thì ngay lập tức đã bỏ đi. Thạch Cúc kinh ngạc hỏi ta: "Vệ đại ca, anh chuẩn bị cứu Tử Thần à?"

Ta thở dài một hơi, nói: "Cúc, tôi hy vọng cô hiểu được, tôi cứu Tử Thần không phải là vì sự an toàn của bản thân mà là vì tình yêu sâu đậm của hắn dành cho Lê Minh Mai"

Thạch Cúc dường như nghe hiểu nên gật đầu.

Phiên tòa xử án của Tử Thần diễn ra, luật sư biện hộ của hắn mặc dù đã cố bào chữa là hắn vì bảo vệ vợ mà nổ súng giết người nhưng hiển nhiên đây không phải là luận chứng mạnh vì đoạn phim quay lại đựơc chiếu ra thì rõ ràng là Thạch Hiên Đình chỉ bất quá xuất ra một chưởng đánh về phía Lê Minh Mai mà thôi. Quan tòa và bồi thẩm đoàn ai cũng không thể tin tưởng được một chưởng kia có khả năng làm chết người, cho nên hành động của Tử Thần rõ ràng là cố ý giết người.

Khi phiên tòa lên tới cao trào thì luật sư biện hộ cho mời ta lên làm nhân chứng. Ta cố gắng không tiếp xúc ánh mắt với Tử Thần và Nelson. Ta chỉ là tự thuật sự thần kỳ của võ thuật Trung Quốc, không những một chưởng có thể đánh chết một người mà ngay cả một con trâu to cũng có thể đánh chết.

Tiếp đó quan tòa hỏi ta: "Anh có thể chứng minh không?"

Ta bình tĩnh đáp: "Tôi có thể."

Phiên tòa liền được hoãn lại.

Ngày hôm sau, tòa án đấ sắp xếp đem một con trâu đến. Ta liền chứng minh dùng một chưởng đánh ngã gục nó, do đó Tử Thần được xem là vì bảo vệ vợ của hắn nên đã đựơc phán vô tội.

Sau đó, Nelson hỏi ta: "Tại sao lại làm vậy?"

Ta đáp: "Mục đích của anh là tiêu diệt tội ác, và tôi tin tưởng tôi đã làm được điều đó cho anh rồi”. Nghe ta nói thế hắn nửa tin nửa ngờ bỏ đi.

Tử Thần cũng đi tới cạnh ta hỏi một câu y chang: "Tại sao lại làm vậy?"

Chúng ta hai người nhìn nhau một hồi lâu, tiếp đó ta đáp: "Vì tình yêu chân thật của ngươi đối với Minh Mai"

Trên mặt hắn liền hiện ra một vẻ mặt cực ký khó hình dung, sau đó hắn không nói lời nào liền bỏ đi.

Từ đó trở đi ta cũng không gặp lại hắn (khi gặp lại thì ở trong một tình huống khác). Ta và Thạch Cúc đã trở lại thôn Palgaccio và đã tìm được Thi Duy Cơ. Nàng đã dẫn chúng ta đến nơi lặn và chúng ta đã tìm kiếm suốt bảy tám ngày, trong thời gian này ta đã tìm được một viên kim cương. Trong lòng ta thầm tin năm đó Rommel thật sự đã từng sở hữu kho báu trị giá rất lớn và đã giấu chúng ở dưới đáy biển, tuy nhiên hiện tại đã bị lạc mất, kho báu đã bị phân tán khắp nơi trong đại dương mênh mông, có thể có rất nhiều thứ đã làm mồi cho cá rồi.

Chúng ta bỏ đi ý đồ tìm kiếm, trở về an táng cho Lê Minh Mai, đặt bên cạnh nàng đóa hoa kim cuơng lộng lẫy. Sau đó Thạch cúc buồn bã chia tay với ta.

Trong vòng một tháng đầu, dường như ngày nào ta cũng đến trước mộ phần của Lê Minh Mai thầm kêu tên của nàng, trong đầu lại nhớ tới từng sự việc nhỏ nhất xảy ra giữa nàng và ta, trong lúc không hay không biết, nước mắt của ta đã nhỏ xuống bia mộ của nàng.