TOẢN THẠCH HOA

Chương 7

Docsach24.com

hoảng nửa giờ sau, chúng ta nghe được từ phía xa xa vang lại một tiếng nổ "Ầm" thật lớn, một cột lửa to từ trên biển bốc lên.

Trải qua một lúc thì ánh lửa mới tắt hẳn. Ta và Thạch Cúc nhìn nhau, im lặng không nói gì. Một lúc sau ta lên tiếng "Cô thấy thế nào?"

Thạch Cúc ngây người một hồi rồi nói "Vệ đại ca, bất luận thế nào thì ta cũng thấy chiếc du thuyền này có gì đó kỳ lạ vô cùng”

Ta nói "Cô có nghĩ là có người có chủ tâm cứu chúng ta không?”

Thạch Cúc cười khổ một chút nói "Ở chỗ này sao?"

Ta chỉ nói "Không sai!"

Thật lòng mà nói, trong lòng ta hiện tại đang nghĩ tới một chuyện, nếu Tử Thần đã đến đây thì đương nhiên Lê Minh Mai cũng đến, có thể người cứu chúng ta là nàng.

Ta cảm thấy có phần an tâm, chiếc thuyền của chúng ta thuê đã nổ tan tành nhưng chúng ta cũng đã an toàn thoát khỏi. Trong lòng ta hiện cũng lo lắng và suy nghĩ lời của Thạch Cúc. Chúng ta ra boong tàu để nghỉ một chút. Ta ngồi xuống, bốn bề tối đen và yên tĩnh lạ thường.

Thạch Cúc đã tắt máy để cho thuyền tự trôi. Đột nhiên trong lúc đó, Thạch Cúc lên tiếng "Vệ đại ca, anh nghe xem, đó là âm thanh gì vậy?”

Ta đang muốn kêu nàng ngồi xuống nghỉ ngơi thì nghe được lời của nàng, tức thì liền ngẩn người.

Ta nghe được một âm thanh đang phát ra cực nhỏ. Ta cho rằng nếu không phải là người từng luyện qua nội công, có tai mắt đặc biệt linh mẫn thì nhất định sẽ nghe không được. Âm thanh đó phát ra "Đích …… đích …… đích" không ngừng, nó giống như là âm thanh của một cái đồng hồ báo thức.

Ta lắng nghe một hồi, nói "Chỉ sợ bên trong cabin có một cái đồng hồ báo thức đang reo”

Chúng ta vội vàng đi vào trong cabin thuyền, quả nhiên có một cái đồng hồ báo thức đang nằm đó, Thạch Cúc đưa tay nhặt nó lên rồi ném xuống biển.

Tuy nhiên, âm thanh "Đích …… đích ……" vẫn vang lên, chúng ta hiện tại không biết nó phát ra từ đâu nữa.

Ta tin rằng ai trong đời cũng đều trải qua một lần như vậy, nghe được một âm thanh cực nhỏ truyền tới nhưng lại không thể tìm nơi nó phát ra. Nó từ bốn phương tám hướng truyền đến, căn bản không biết ở nơi nào.

Lúc này chúng ta hai người đang ở trong hoàn cảnh như thế.

Chúng ta mặc dù không có mở miệng nhưng trong lòng đều biết loại âm thanh này là do vật gì phát ra, đó là bom hẹn giờ.

Ta lại trúng kế của đối phương.

Ta hiện tại có thể đoán được, lúc chúng ta lên thuyền tại cảng tàu thì trên thuyền chúng ta thuê không có đặt bom, tuy nhiên do đối phương dàn cảnh để chúng ta tin là có.

Ngay lúc chúng ta hoang mang thì đối phương lại phái người mang chiếc thuyền này tới để chúng ta thấy được sự an toàn, nhưng thực tế chiếc du thuyền này mới là chiếc có đặt bom. Nếu chúng không bố trí chiếc thuyền này thì khi chúng ta thấy mấy lời của chúng để lại, chúng ta có thể nhảy xuống biển để bơi vào bờ, dù thời gian có dài nhưng vẫn an toàn vì dù sao đi nữa lúc đó chúng ta cũng ở gần bờ hơn.

Tuy nhiên, ngay lúc chúng ta nghĩ đã an toàn thoát khỏi thì lại rơi vào một cái bẫy khác thật sự nguy hiểm chết người.

Chúng ta không biết trái bom đặt ở đâu, lúc này chúng ta đang trong vòng tiến thoái lưỡng nan, không bỏ thuyền không được mà bỏ thuyền thì cũng khó vì hiện tại đã cách bờ quá xa rồi.

Ta và Thạch Cúc đứng đối diện nhau, trên trán ai cũng đổ mồ hôi, chỉ khoảng có hai phút thôi nhưng chúng ta dường như thấy nó dài đằng đẳng bởi vì chúng ta hiểu được tùy nơi tùy lúc, tấm thân của chúng ta có thể hiến dâng cho mẹ đại dương.

Ta thở một hơi dài rồi nói "Chúng ta bỏ thuyền!”

Thạch Cúc chỉ im lặng gật đầu.

Đột nhiên trong lúc đó ta cảm thấy muốn nói xin lỗi nàng, ta nói "Nếu lúc này chúng ta bỏ thuyền, cơ hội sống sót vẫn còn, thật xin lỗi, tất cả đều tại ta"

Thạch Cúc nhìn ta, nói "Đừng nói nữa, mau chuẩn bị đi"

Ta cùng nàng vội vã mặc đồ lặn, sau đó lấy hai cái phao cứu sinh đeo vào rồi cùng nhảy xuống biển.

Chúng ta tạm thời không cần phải mở bình dưỡng khí vì chúng ta có phao cứu sinh. Chúng ta từ từ bơi xa chiếc thuyền, trôi nổi một hồi lâu, được khoảng một tiếng sau thì nghe đựơc một tiếng nổ "Ầm" thật lớn vang lên, chiếc du thuyền nổ gãy thành hai đọan, sóng biển bắn lên cao rồi lại rơi xuống tạo thành một vòi phun rất đẹp.

Thạch Cúc thở dài một hơi nói "Thật nguy hiểm quá!"

Lại trải qua không bao lâu, sắc trời đã dần dần sáng, ánh bình minh đã dần nhô lên, chúng ta hịên tại thấy được chính mình đang ở trong đại dương xanh ngắt một màu.

Chúng ta cùng nhau thở dài một hơi, hiện tại một chút biện pháp cũng không có. Một lát sau, đột nhiên chúng ta nhìn thấy cách đó không xa ở phía trước, có một vật gì đó đang bơi qua bơi lại.

Vừa nhìn thấy nó, sắc mặt của ta liền trầm xuống. Ta vội vã bơi về phía trước một chút để nhìn cho kỹ, mở to đôi mắt ra nhìn thì thấy ở phía trước khoảng chừng mười thước có một vật màu xám trắng đang nhàn nhã chuyển động!

Trời, màu xám trắng ma quỷ! Đó là màu của con cá hung ác nhất đại dương, cá mập hổ!

Thạch Cúc liền hỏi ta "Có chuyện gì sao?"

Ta lắc đầu nói "Không có gì"

Thật sự mà nói lúc này ta còn có thể trả lời Thạch Cúc cái gì đây? Chẳng lẻ nói có một con cá mập hổ dài khỏang sáu thước đang ở gần chúng ta. Đừng nói là hiện tại chúng ta có súng, súng đạn cũng chẳng giải quyết được gì vào lúc này. Nếu bắn trúng nó, máu tươi chảy ra thì sẽ dẫn đến cả bầy chạy tới! Hiện giờ điều chúng ta có thể làm không gì khác hơn đó là phải bình tĩnh.

Chỉ có cố gắng bình tĩnh đừng có kinh động con cá mập hổ kia thì chúng ta mới có hy vọng trốn chạy!

Thạch Cúc hình như nhìn ra gì đó qua sắc mặt của ta, thấy ta đang suy tư nàng liền lên tiếng "Vệ đại ca, chúng ta đang gặp nguy hiểm, phải không?”

Ta không có trả lời nàng, chỉ là nhìn chằm chằm về phía trước. Hiện tại nó chỉ còn cách chúng ta khoảng hai thước mà thôi. Màu xám trắng ma quỷ đó đang nhàn nhã chuyển dời thân thể nặng nề của nó.

Ta bặm môi lại, cảm nhận được vị mặn của nước biển nhất thời khiến cho ta tỉnh tảo hơn.

Ta lo nghĩ nói "Không sai, có một con cá mập hổ đang ở phía trước chúng ta, và nó đang bơi đến đây!"

Giọng nói của ta lúc này rất bình tĩnh, tuy nhiên Thạch Cúc vừa nghe ta nói xong, đột nhiên giơ cánh tay phải lên, ta thấy trong tay nàng đang cầm một thanh đao nhỏ cực kỳ sắc bén.

Ta lại càng hoảng sợ nói "Thạch Cúc, cô muốn làm gì đó? Không có khả năng đâu”

Giọng của Thạch Cúc lạnh lùng khiến người phát run, nói "Bây giờ chúng ta còn có cơ hội nữa sao?”

Ta hít một hơi, nói "Cơ hội chỉ còn lại một, hai phần trăm thôi."

Sắc mặt Thạch Cúc đột nhiên hiện lên vẻ kiên nghị nói "Vệ đại ca, anh hãy cố gắng bơi ra xa đi, càng xa càng tốt"

Ta cơ hồ kêu to "Đừng làm bậy!"

Nhưng khi lời vừa ra khỏi miệng thì Thạch Cúc đã đưa tay mở ra phao cứu sinh trên người, thân thể nàng liền trầm xuống.

Trong nháy mắt ta hoàn toàn ngây dại, trong lòng dâng lên niềm thương cảm Thạch Cúc. Ta thừa nhận nàng rất hiểu chuyện nhưng ta cũng có thể chắc chắn nàng chưa bao giờ có kinh nghiệm trên biển, do đó nàng mới dám đi đối phó con cá mập hổ kia.

Nàng nghĩ rằng lấy hành động anh dũng của nàng hy sinh để cứu ta, nhưng cho dù nàng có thể giết đựơc con cá mập đó thì sao (đây là hy vọng tốt nhất, nhưng cũng gần như không có khả năng), không được mười phút ta sẽ bị bọn cá mập khác vây quanh, tiếp đó vài giây thân thể của ta sẽ bị hàm của chúng xé ra từng mảnh nhỏ.

Hàm răng của cá mập hổ có thể sử dụng để tạo thành những trang sức xinh đẹp, nhưng khi bị chất liệu xinh đẹp này cắn vào thì tư vị cũng không hay lắm. Bởi vậy ta liền tỉnh táo lại, hai tay cũng mở phao cứu sinh trên người ra rồi lặn xuống nước. Ta thấy được hai chân của Thạch Cúc đang vẫy động, thân thể đang bơi tới chỗ con cá ma quỷ kia.

Con cá mập hổ hiện đang rất nhàn nhã bơi qua bơi lại tạo thành một vòng tròn hết sức đẹp mắt. Ta lặn xuống rồi giống như một mũi tên phóng đi trong nước vọt tới trước. Không đợi Thạch Cúc tiếp cận nó, ta liền bơi tới cạnh nàng rồi đưa tay chụp lấy cổ tay phải của nàng ta.

Nhưng ngoài dự liệu của ta, Thạch Cúc chợt chuyển thân né đựơc, nàng trở tay cầm đao, đâm tới ta! Ta lấy làm kinh hãi, nghiêng đầu né tránh nhưng lưỡi đao quá nhanh lại sắc bén nên máu trên trán ta liền chảy ra.

Trong lúc đó, cả người ta chết lặng!

Máu! Đã có máu!

Con cá mập hổ dường như phát hiện được mùi máu tươi, đang bơi đột nhiên dừng lại.

Nó dừng lại, cả thân thể khổng lồ không chút động đậy, trông giống như một chiếc tàu ngầm. Phàm là động vật ăn thịt thì trước khi tấn công con mồi đều hết sức trầm tĩnh. Ta đã thấy qua báo châu Mỹ hành động thế nào để săn con mồi, truớc khi lao đến tấn công nó ngồi trên mặt đất bất động, quả thực trông giống như một tảng đá.

Thạch Cúc xoay người lại nhìn ta, hiện chúng ta không có biện pháp nói chuyện với nhau. Ta lập tức nắm tay nàng lặn sâu xuống!

Ta tin tưởng Thạch Cúc không có ý hại ta bởi vì nàng có tình cảm với ta, tuy nhiên nàng lại muốn hy sinh bản thân nàng cũng bởi vì ta không có tình cảm với nàng!

Khi ta nắm được tay Thạch Cúc thì nàng cũng giãy dụa một chút nhưng sau đó thì không còn nữa. Ta nghĩ hiện tại cơ hội sống sót của chúng ta không còn đến một phần ngàn, không, ngay cả một phần ngàn cơ hội cũng không có, tuy nhiên ta vẫn nghĩ phải tự cứu mình truớc khi trời cứu, ở dưới đáy có các dãy đá san hô, không chừng chúng có thể cứu sống chúng ta!

Chúng ta nhanh chóng lặn xuống phía dưới. Con cá mập đang bất động đột nhiên đảo người một cái rồi phóng đến phía chúng ta, ta liền nhanh chóng rút ngọn nhuyễn tiên bằng bạch kim ở thắt lưng ra cầm trong tay rồi tiếp tục lặn nhanh xuống đáy.

Tuy nhiên ở trong nước thì loài người làm sao so đuợc với loài cá. Con cá mập khốn kiếp nhanh như tên bắn phóng lại đây, ta lập tức quơ ngọn nhuyễn tiên tấn công vào con mắt của nó, lúc này lực đạo ta đánh ra thật lớn làm ta không thể tưởng tượng được sao có thể như thế, có lẽ sự sinh tử đã làm bộc phát tiềm lực.

Bọt nước nổi lên, đuôi của con cá mập quét về chúng ta, Thạch Cúc và ta chuyển thân né tránh, rồi chủy thủ trong tay nàng đột nhiên phát sáng trong biển, chỉ chốc lát sau, ta thấy máu tươi chảy ra hòa quyện với nước biển.

Ta không biết đó là máu của con cá mập hay là máu của Thạch Cúc nữa nhưng điều ta phải làm lúc này là tiếp tục lặn sâu xuống. Ta vừa mới lặn xuống được khoảng hai thước thì thấy thân thể của Thạch Cúc cũng đã ở sau ta. Ta đưa tay nằm lấy tay của nàng và vẫn tiếp tục bơi nhanh. Khoảng mười giây sau, chúng ta đã đến được dãy đá san hô ở phía dưới.

Ta nhanh chóng bơi vòng quanh dãy đá san hô thì đột nhiên ta nhìn thấy một hang động có thể núp vào.

Ta vốn đã tuyệt vọng nhưng khi phát hiện ra cái động này, ta đã thấy đuợc đường sống. Ta liền kéo Thạch Cúc bơi vào động. Chúng ta vừa bơi vào thì một trận động đất truyền tới làm chúng ta giật mình.

Tiếp đó, một khối đá san hô lớn ngả xuống, vừa khớp chặn trước cửa hang động!

Điều này là điều ta đang hy vọng, đương nhiên đó là kết quả do con cá mập hổ đang bị thương gây ra. Ta nhìn Thạch Cúc, rồi tiếp tục kéo nàng bơi đi. Cái hang động này thật lớn và cũng rất sáng nữa, thật kỳ lạ!

Từ bên ngoài động truyền vào từng đợt gợn sóng, nước biển sôi trào, hiển nhiên đó là bọn cá mập khác đang bao vây con cá mập bị thương và đang định ăn thịt nó. Máu tươi của chúng chảy luôn vào trong động.

Thạch Cúc lấy tay ra khỏi tay ta rồi bơi sát bên người ta. Ta lúc này chỉ lo chú ý mọi động tĩnh bên ngoài, thì đột nhiên tay của Thạch Cúc nắm cánh tay ta giật giật rồi đưa tay chỉ về một phía. Ta vội vàng xoay người lại nhìn nàng, mặt của nàng đang hiện vẻ sợ hãi. Ngay lập tức ta nhìn về phía tay nàng chỉ thì cũng không khỏi ngẩn người.

Có người! Không sai! Ở phía sâu trong động có người!

Trên người người đó có trang bị dụng cụ lặn biển (nhân tiện nói luôn, ta và Thạch Cúc nếu không phải từng tu luyện nội công và có phương pháp khống chế hô hấp thì lúc này cũng đã xong đời). Thân người nọ đứng thẳng, lay động tại chỗ giống như một cây liễu bị gió thổi vào, tuy nhiên hắn chỉ còn có một chân. Hình dáng của hắn thật đáng sợ làm cho người nào nhìn thấy cũng phải thắt tim.

Ta và Thạch Cúc ngây người một hồi, sau đó liền bơi đến chỗ hắn. Mới bơi tới nửa đường thì chúng ta đều có thể chắc chắn một điều là hắn đã chết. Bởi vì xương chân của hắn lồi ra ngoài, bất kể ai nhìn vào đều không thể không để ý đến vết thương này của hắn.

Ta bơi tới bên cạnh hắn rồi gỡ mặt nạ dưỡng khí xuống, trong đó có hai ống thở. Ta kiểm tra thì thấy bình dưỡng khí còn tới hơn nửa bình, ta liền đưa cho Thạch Cúc một ống nhưng nàng cũng không tiếp lấy, tuy nhiên lại đưa tay chỉ về phía một cái hố phía sau lưng người nọ, ta đưa mắt nhìn theo thì thấy có thêm khoảng vài bình dưỡng khí nữa đang nằm đó!

Trong lòng ta bắt đầu cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không có làm ra hành động gì. Chúng ta chỉ lấy hai ống dưỡng khí ngậm vào miệng, khi có dưỡng khí vào phổi của chúng ta lập tức khỏe hơn. Sau đó, ta mới cẩn thận quan sát một chút người nọ thì thấy đôi mắt của hắn quầng thâm, còn vẻ mặt thì giống như là rất là hối hận.

Vừa nhìn mặt và hình dáng của hắn, ta liền có thể đóan ra đó là một người Đức. Hắn mới chết cách đây không lâu, tối đa chỉ khỏang ba mươi tiếng đồng hồ mà thôi. Ta đoán trước đó khi hắn định bơi vào động thì gặp được cá mập hổ, bị chúng cắn mất một cái chân rồi chết trong này.

Thạch Cúc nhẹ nhàng huých ta một cái. Lúc này ta vẫn còn đang quan sát thi thể, liền xoay đầu lại thì thấy nàng đã cất đi cây đao vào người, xong lại móc từ trong người ra một cái bảng màu trắng và một cây viết. Đây là đồ dùng cho thợ lặn nghiên cứu, nó có thể giúp cho họ trao đổi với nhau trong nước, viết và xóa đi rất dể dàng.

Những dụng cụ lặn khác của chúng ta đã lạc mất khi chạy trốn con cá mập, tuy nhiên món đồ này nhỏ và có thể giấu kỹ trong người nên không có mất.

Chỉ thấy Thạch Cúc viết "Hắn là ai vậy?"

Ta liền tiếp tục xem xét thì thấy trên cánh tay hắn có một vết sẹo.

Thạch cúc lại viết "Hắn có đúng là cái tên du khách ngoại quốc kia không?”

Ta gật đầu, Thạch Cúc lại viết tiếp "Vậy thì tấm bản đồ hẳn là đang nằm trong người của hắn"

Ta liền lục soát trên người hắn nhưng ngoại trừ hộ chiếu và một ít đồ linh tinh cũng không có phát hiện gì. Sau đó ta liền lấy từ trong người ra một cái bảng và một cây bút, viết "Không tìm thấy bản đồ, nhưng ta tin chắc bảo tàng có thể nằm trong hang động này”

Thạch Cúc nhìn ta, trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái, sau đó viết "Tại sao anh dám chắc như thế?"

Ta trả lời nàng "Cô xem mấy cái bình dưỡng khí này đi, chúng nó được chuẩn bị cho khoảng hai mươi bốn tiếng đó, nếu không phải tìm kiếm bảo tàng thì hắn cần gì chuẩn bị nhiều dưỡng khí như thế?"

Thạch Cúc nghe xong liền gật đầu.

Ta mở hộ chiếu ra xem, nhìn thấy hình và tên của hắn trên đó thì mới biết được họ tên của hắn là Peite Luck Leica. Lúc ấy ta còn hoài nghi tên này có thể là tên giả nhưng sau này tìm hiểu thì đó đúng là tên thật. Hắn là một người lính của Đức Quốc Xã (Nazi) (1) thuộc quyền chỉ huy trực tiếp của Hilter, và hắn cũng từng là một trong những người nhận được lệnh tham gia vận chuyển và giấu bảo tàng.

Thạch Cúc lại viết "Bây giờ chúng ta hãy đi tìm chung quanh xem."

Ta gật đầu đồng ý.

Nếu xử sự theo bình thường thì nếu hai người chúng ta biết được nơi đây có chôn dấu bảo tàng của Rommel, lúc này phải chia nhau tìm nó mới phải nhưng chúng ta dường như cũng không có để ý đến, chỉ đưa mắt nhìn nhau.

Chúng ta nhìn nhau một hồi lâu thì Thạch Cúc lại dùng bảng viết vào một số chữ, sau đó đưa đến trước mặt ta, nàng viết "Vệ đại ca, ta tuyệt không có ý muốn hại anh đâu"

Ta gật đầu, viết trả lời nàng "Ta biết chứ, nhưng tại sao cô lại muốn hy sinh bản thân vậy?”

Thạch Cúc đột nhiên bơi đi, ta cũng không bơi theo nàng. Nàng bơi tới trước cửa động thì mới ngừng lại. Ta đoán nàng nhất định đang khóc, sau đó ta cũng bơi tới cửa động, từ một khe nhỏ nhìn ra ngoài thì thấy bên ngoài yên tĩnh vô cùng, chỉ có những dãy san hô nằm đó mà thôi, còn cá mập và những cuộc tàn sát của chúng đã biến mất không dấu vết.

Ta tại bơi trở vào sâu trong động, cẩn thận tìm kiếm xung quanh.

Chỉ trong chốc lát, Thạch Cúc cũng đã bơi tới bên người ta, cùng ta tìm kiếm nhưng chúng ta đều đã sử dụng ống dưỡng khí hết lần này tới lần khác vẫn không tìm kiếm được gì. Cái động này quả thực không có khả năng là nơi chứa bảo tàng bởi vì mỗi một khối đá ở đây đều là do thiên nhiên tạo nên, không hề có một chút dấu vết cải tạo của con người cả.

Tuy nhiên, tại sao tên Peite lại bơi vào trong động này, hắn muốn làm gì đây?

Ta liền thôi không tìm kiếm nữa, rồi cùng Thạch Cúc bơi trở lại cửa động. hai người chúng ta dùng tất cả sức lực và hao phí hết một thời gian mới có thể di chuyển tảng đá chắn trước cửa động sang một bên, sau đó đồng loạt trồi lên mặt biển.

Sau khi hít được dưỡng khí tự nhiên của đất trời, ta cảm thấy khỏe khoắn hơn nhiều, tiếp đó ta nói "Chúng ta phải trở vào đất liền cho bằng được, sau đó thì hãy quay lại nơi này lần nữa, có chuẩn bị tốt mặt nước uống và thức ăn thì mới có thể tìm kiếm lâu dài được”

Thạch Cúc cười khổ một chút nói "Đúng vậy, nhưng hiện tại chúng ta trờ vào bờ bằng cách nào đây?”

Lúc này, trời đang lúc sáng sớm, chúng ta mặc dù không sợ cái lạnh của mùa đông nhưng là dưới ánh mặt trời chiếu xuống, môi của chúng ta đều đã khô và nứt nẻ hết. Bất luận nhìn về hướng nào thì cũng đều thấy một màu xanh ngắt của biển. Người ở trên thuyền đi trên biển có lẽ không thể cảm nhận được biển rộng và vĩ đại thế nào như chúng ta đâu, nhưng trầm mình dưới nước một thời gian dài cũng không tốt lắm.

Lúc này ta đang suy nghĩ làm cách nào để có thể trở lại đất liền thì đột nhiên tai ta nghe được tiếng máy thuyền truyền tới. Tiếp đó, ta thấy được phía xa xuất hiện một đốm đen nhỏ.

Thạch Cúc cũng nhìn thấy được đốm đen đó, nàng lập tức nói ngay "Có thuyền!"

Ta liền dặn dò nàng "Không nên hốt hoảng, bất luận bọn họ làm thế nào đi nữa thì cũng không thể nhìn thấy chúng ta ở đây đâu”

Thạch Cúc nói "Vệ đại ca, anh có tin chiếc thuyền đó là của bọn chúng không?”

Ta gật đầu nói "Có lẽ đúng là thế vì bây giờ không phải là mùa câu cá và cũng không phải mùa du lịch, không phải thuyền của du khách và ngư dân đâu”

Đốm đen nhỏ dần dần trở nên lớn hơn, chúng ta hiện có thể nhận ra đó là một chiếc thuyền rất lớn.

"Đợi nó tiếp cận thêm chút nữa thì chúng ta lại lặn xuống, chỉ hy vọng đám cá ma quỷ kia không có lẩn quẩn ở đây” Ta nói với Thạch Cúc.

Ta vừa mới dứt lời thì đã thấy hình ảnh của chiếc thuyền rõ ràng hơn nhiều. Trong lòng ta một mặt suy nghĩ, mặt khác nói "Thật kỳ lạ, chẳng lẻ tấm bản đồ đó đã rơi vào tay Tử Thần rồi sao? Chúng ta cứ dĩ dật đãi lao (2), núp vào dãy đá san hô dưới đó, nếu có người lặn xuống thì chúng ta có thể tiễn bọn họ về tây thiên, đừng do dự vì tên mafia nào cũng đáng chết cả”

Thạch Cúc ngẩng đầu lên nhìn ta "Vậy sau đó nữa thì làm thế nào?"

Ta mỉm cười nói "Sau đó hả, ta đang có một kế hoạch rất lớn và táo bạo đây ……"

Ta đem cái kế hoạch ta nghĩ ra nói với Thạch Cúc, lúc này chiếc thuyền đã đến rất gần, chúng ta liền lấy hơi lặn xuống rồi núp vào một dãy đá san hô.

Không bao lâu sau, chúng ta nhìn thấy được một cái bóng đen to lớn ở phía trên mặt biển.

Chiếc thuyền dường như dừng lại, sau đó chúng ta thấy được cái mỏ neo đang dần dần rơi xuống.

Bình dưỡng khí của chúng ta vẫn còn đủ để ẩn nấp khoảng hơn hai tiếng nữa. Chúng ta vẫn bình tĩnh chờ đợi. Quả nhiên, không có bao lâu sau đã có hai người lặn xuống.

Như ta dự liệu, hai tên này có trang bị đồ lặn, trên mặt có mang mặt nạ, tay thì cầm theo súng săn cá. Điều làm ta cao hứng chính là bọn họ không có mang theo thiết bị liên lạc với thuyền.

Ta thấy bọn họ bơi đến, trong đó có một người cầm một tấm bảng viết viết gì đó rồi đưa cho tên đồng bọn của hắn xem, sau đó cả hai liền bơi về dãy đá san hô.

Thạch Cúc lúc này cũng đã lấy cây đao ra, ta đưa tay lắc lắc ý bảo không cần phải dùng vũ khí. Hai người bọn chúng bơi dọc theo dãy san hô rồi bơi tới trước mặt chúng ta. Hai người chúng ta liền chuẩn bị tư thế phóng tới bọn chúng, có khi muốn giải quyết kẻ địch là điều không dễ nhưng cũng có lúc lại dễ dàng đến kỳ lạ.

Chúng ta giống như một mũi tên lao nhanh tới, đầu chúng ta húc vào ngực bọn chúng!

Mặc dù bọn chúng có đeo mặc nạ nhưng cú va chạm đã chỉ rõ kết quả, phía trong mặt nạ đã chuyển màu hồng, đó là máu của bọn chúng chảy ra, bọn chúng tuyệt không thể sống thêm phút nào nữa!

Ta và Thạch Cúc hai người nhanh chóng kéo thi thể của bọn chúng vào trong động, sau đó lột hết đồ lặn trên người chúng rồi mặc vào. Tiếp đó chúng ta cầm lấy súng săn cá của bọn chúng rồi đeo mặt nạ vào.

Tất cả đều là một bộ phận trong kế hoạch của ta. Khoảng mười lăm phút sau chúng ta đã rời khỏi động và hướng mặt biển trồi lên. Tuy nhiên trong thoáng chốc ta cảm thấy hình như trong kế hoạch của ta có chỗ nào đó không tốt lắm.

Nói cách khác là có một mắt xích nào đó đang phá vỡ kế hoạch của ta.

Tuy nhiên lúc này ta cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, ta và Thạch cúc đã trồi lên mặt nước. Ta ngẩng đầu nhìn thì thấy chiếc thuyền đang ở cách đó không xa, trên thuyền có không ít người. Ta quay đầu rồi giơ cây súng ngoắc một cái ra hiệu cho Thạch Cúc, sau đó hai người chúng ta đồng loạt bơi tới chiếc thuyền. Chỉ trong chốc lát, chúng ta đã tới đích và leo thang lên thuyền.

Tuy nhiên, khi hai người chúng ta vừa bước lên boong thì đột nhiên ta thấy Thạch Tâm Nelly đứng đó cầm súng trong tay chỉa vào người của chúng ta, quát to "Đứng yên đó."

Ta ngẩn người, cái mắc xích sơ hở kia ta còn chưa nghĩ ra nhưng hiện tại ta đã dám chắc chắn rằng trong kế hoạch của ta có sơ hở, bằng không thì Nelly làm sao có thể đi đối phó với đồng bọn mới vừa trở về như thế?”

Ta cơ hồ không có lo lắng, lập tức vung súng săn cá lên, bóp cò một cái, "phập" mạnh một tiếng, ta thấy cây súng Nelly đang cầm văng ra.

Tay phải của hắn bị trúng mũi tên của súng săn cá, đã vĩnh viễn không còn cầm súng mà bóp cò được nữa.

Ta xoay người một cái, đang muốn cùng Thạch Cúc nhảy xuống biển trở lại thì nghe được tiếng súng vang lên, bốn phía đã có mười người tay cầm súng vây quanh.

Lúc này Lục Thân Bất Nhận Phạm Bằng nhàn nhã bước tới, lạnh lùng nói "Đứng yên đó, cởi mặt nạ ra"

Ta tuyệt không có con đường thứ hai để chọn vì thế ta hướng về Thạch Cúc gật đầu ra hiệu rồi cởi mặt nạ xuống. Phạm Bằng vừa nhìn thấy là hai người chúng ta, nét mặt của hắn hiện ra vẻ cực kỳ kinh ngạc. Ta hiểu được sự kinh ngạc của hắn, hắn kinh ngạc vì chúng ta vẫn còn sống, hắn kinh ngạc vì cái bẫy hoàn hảo như thế tại sao cũng không giết chết được bọn ta.

"Thì ra là ngươi" Hắn lạnh lùng nói, sau đó bảo trì khoảng cách an toàn với ta.

Ta nhìn về phía trái thì thấy Nelly đã được bọn thủ hạ mang đi băng bó vết thương, ta lập lên tiếng "Ta muốn gặp Tử Thần"

Phạm Bằng cười ha hả, nói "Tử Thần hả? Ông ta đang chơi bài ở thiên đường cờ bạc Monte Carlo (1) đấy"

Ta ngẩn người nói "Hắn vẫn chưa tới đây?"

Phạm Bằng liền hỏi lại "Ông ta đến làm gì?"

Lời nói của hắn làm ta suy nghĩ hoài cũng không ra, chuyện này có liên quan đến bảo tàng mà Tử Thần cũng phó thác cho mấy tên này. Tử Thần đối với Lục Thân Bất Nhận Phạm Bằng này có lòng tin như thế sao?

Ta hít một hơi nói "Phạm Bằng, ta đối với ngươi không thể không bội phục, tại sao chúng ta vừa lên đây thì ngươi liền biết là chúng ta?"

Vẻ mặt Phạm Bằng cao hứng, nói "Ngươi sơ suất quá đấy, đã để cái bảng nổi lên mặt nước"

Trong lòng ta liền thầm mắng chính mình thật đáng chết mà, sao lại làm ra việc quá sơ suất như thế.

Đó chính là cái mắt xích sơ hở mà ta đã nghĩ không ra.

Khi chúng ta húc đầu vào hai tên dưới đáy biển thì cái bảng dùng để viết liên lạc rơi khỏi tay hắn và nổi lên mặt biển, ta thật sơ suất không để ý. Cho dù là tên ngốc thì khi thấy được cái bảng nổi lên cũng có thể đoán biết chuyện gì đã xảy ra.

Ta đã không còn tâm tư để ý tới cái gì nữa, bởi vì ta cảm thấy ta và Thạch Cúc đều có thể sống không lâu nữa. Phạm Bằng đưa cặp mặt quái vật của hắn nhìn ta chằm chằm, một hồi lâu sau mới nói "Được rồi, ngươi đã tìm ra được cái gì chưa?"

Ta liếc mắt nhìn xung quanh một chút, nói "Ta tìm ra cái gì, hiện tại các ngươi không phải đã biết, sao còn hỏi nữa?"

Trên mặt Phạm bằng hiện ra một nụ cười âm hiểm, hắn gỡ cái mắt kính xuống, thổi vào kính một hơi rồi lau lau nó, ta lúc này mới nhìn thấy được màu mắt của hắn có màu xanh nhạt, đây là màu mắt chỉ có người âm độc mới có thể sở hữu.

Ta từng vài lần rơi vào trong tay của Tử Thần, tình cảnh đương nhiên là cực kỳ nguy hiểm, nhưng cho tới bây giờ ta cũng không có kinh hoảng qua bởi vì Tử Thần mặc dù là tên cùng hung cực ác nhưng hắn cũng mang trong người một chút phong cách của lục lâm hảo hán Trung Quốc, hiểu được cái gọi là "đạo nghĩa lục lâm", nhưng cái tên Lục Thân Bất Nhận này lại là sản phẩm của phương tây, loại cùng hung cực ác như hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha cho con mồi đã rơi vào trong tay.

Hắn lau kính xong lại chậm rãi đeo nó lên mặt, sau đó hơi nghiêng đầu nói "Lục soát người bọn chúng". Ngay lập tức có bốn tên thủ hạ tiến lên, hai người hướng ta đi tới, còn hai người thì đi về phía Thạch Cúc.

Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, ta lập tức dùng tiếng Trung nói với Thạch Cúc "Đợi bọn chúng đền gần thì lập tức ra tay nhé, sau đó nhảy xuống biển”

Thạch Cúc liền đáp “Biết!"

Hai người chúng một nói một trả lời, Phạm Bằng tự nhiên nghe không hiểu, hắn lập tức hung hăng nói "Các ngươi vừa nói cái gì?"

Ta nói "Ta kêu cô ấy đừng tỏ ý chống cự”

Phạm Bằng cười lạnh một tiếng nói "Ngươi cũng biết điều đấy”

Lúc này hai tên thủ hạ của Phạm Bằng đã đứng trước người ta, ta hơi nghiêng đầu nhìn qua thì thấy mặt của Thạch Cúc đang tỏ vẻ hết sức khẩn trương. Hai tên đứng trước nàng lúc này đang cười hì hì. Ta đột nhiên quát to một tiếng, chuyển thân một cái đã bắt được hai tên đứng trước mặt.

Cũng trong lúc đó Phạm Bằng phát ra một tiếng kêu, tiếng súng lập tức vang lên, ta dùng tốc độ nhanh nhất ném hai tên kia ra xa rồi chuyển người hướng phía biển phóng xuống, mãi cho đến khi ta rơi xuống biển, ta vẫn nghe được tiếng súng nổ dày đặc!

Thân hình vừa rơi vào trong nước thì ta cũng đã thấy Thạch Cúc rơi xuống, tuy nhiên nơi nàng bơi qua, nước biển xanh ngắt có hai dãy màu màu đỏ kéo dài.

Ta lập tức hiểu ra Thạch Cúc đã bị thương, nhất định là bị thương trong loạt nổ súng vừa rồi, hơn nữa thương thế rất nghiêm trọng, nếu không thì máu của nàng sẽ không chảy ra nhiều và hình thành hai dãy màu đỏ như thế. Ta liền lập tức bơi về phía nàng. Thạch Cúc lúc này vẫn chưa hôn mê nhưng nàng cũng đã đuối sức rồi.

Lúc này mặc dù chúng ta đã thoát khỏi tay Phạm Bằng nhưng tình cảnh cũng không hay.

Phạm Bằng có thể phái thủ hạ đuổi theo bọn ta, nếu có tài bắn súng một chút thì trong khoảng cách hai mươi thước dùng súng săn cá để bắn một mục tiêu lớn như chúng ta không phải là chuyện khó.

Hơn nữa, Thạch Cúc lại đang bị trọng thương, ta nhìn qua một chút thì thấy nàng bị thương hai chỗ, một chỗ trên đùi phải, vết thương này không đáng lo lắm, tuy nhiên một vết thương khác lại nằm dưới vai trái, ta sợ rằng viên đạn đã ghim vào nội tạng của nàng.

Chúng ta không thể ở dưới biển được thêm phút nào nữa, ta thì không sao nhưng Thạch Cúc thì phải được chữa trị. Vả lại, vùng biển này có cá mập, không may bọn chúng kéo đến là tàn đời.

Sắc mặt của Thạch Cúc hiện tại đã biến hóa thành màu nước biển, ta liền suy nghĩ một chút thấy rằng không còn con đường nào để chọn lựa nữa, ngay lập tức ta hạ quyết định, ôm Thạch Cúc bơi ngược về phía chiếc thuyền.

Ta ôm Thạch Cúc bơi được một khoảng thì đã nghe được tiếng cười to của Phạm Bằng. Ta lập tức kêu lớn "Phạm Bằng, mau quăng phao cứu sinh xuống đây đi”

Miệng Phạm Bằng vẫn phát ra tiếng cười làm kẻ khác khó chịu, ta hít một hơi nói "Phạm Bằng, nếu ngươi không cứu chúng ta thì thần tài cũng sẽ tạm biệt ngươi "

Phạm Bằng hạ lệnh một tiếng, rồi sau đó có hai sợi dây nối phao cứu sinh quăng đến chúng ta. Ta thở dài một hơi, đưa tay nắm lấy, trong chốc lát đã trở lại boong thuyền.

Ta lập tức đặt Thạch Cúc nằm xuống boong, dùng phương pháp hô hấp nhân tạo để cho nàng ói ra nước biển đã nuốt vào, sau đó nói lớn "Có bác sĩ ở đây không? Mau cấp cứu đi"

Phạm Bằng dựa vào lan can thuyền, nói "Không có"

Ta trừng mắt đứng lên nói "Phạm Bằng, ngươi nghe ta nói đây -"

Ta nói chưa hết lời thì Phạm Bằng đã lạnh lùng thốt lên "Ở chỗ này, người có quyền nói là ta, không phải ngươi."

Ta lấy lại bình tĩnh nói "Đúng, nhưng Phạm Bằng à, trước ba trăm triệu mỹ kim thì ngươi cũng không thể lên tiếng đâu!"

Phạm Bằng nhìn ta một hồi lâu rồi nói "Trên thuyền không có bác sĩ"

Ta nhìn về Thạch Cúc thì thấy nàng phát ra một tiếng rên rỉ, đôi mắt cố gắng mở ra, dùng ánh mắt rất u oán nhìn vào ta. Ta cảm thấy trong lòng đau nhói, nói "Phạm Bằng, mau trở về Bastia, chỉ cần có thể cứu sống cô ấy, ta sẽ khai hết bí mật ta tìm được cho ngươi nghe”

Phạm Bằng cười ha ha bước về hướng ta, ta hiện đứng yên không nhúc nhích.

Phạm Bằng bước tới trước mặt ta, sau đó phun khói thuốc vào mặt ta, nói "Hút thuốc không?" Không đợi ta trả lời, hắn lập tức giơ tay lên tát vào mặt ta hai cái!

Hai gò má của ta cảm thấy nóng bừng bừng, đó không phải đau đớn, tuy nhiên ta chưa bao giờ gặp qua chuyện bị sỉ nhục như vậy.

Nếu chỉ có mình ta thì ta nhất định sẽ lập tức ra tay tiễn Phạm Bằng về với Chúa nhưng ta cũng kiên nhẫn không động. Phạm Bằng cười lạnh vài tiếng rồi lui về phía sau một chút nói "Ngươi hiểu được chưa?"

Ta nuốt cơn giận nói "Đã hiểu, Phạm Bằng tiên sinh."

Phạm Bằng nói tiếp "Tốt, chúng ta trở về Bastia”

Tiếng máy thuyền vang to lên rồi chạy về phía Bastia. Ta cúi người xuống xem xét thương thế của Thạch Cúc, nàng đang cố gắng giơ tay lên để vào hai má ta, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt nàng nước mắt tuôn tuôn.

Ta thấp giọng nói "Cô đừng sợ”

Môi Thạch Cúc mấp máy nói "Vệ …… đại ca, ta không sợ gì cả, ta hỏi anh, có phải anh đối với bất cứ người nào, đều cũng …… tốt như vậy phải không?”

Ta cười khổ nói "Ta đối với cô có cái gì tốt chứ? Ta chỉ vì chính bản thân ta mà thôi!"

Thạch Cúc cố lắc đầu nói "Không, ta biết, anh là…… vì ta….!"

Ta liền vung tay điểm vào huyệt đạo trên người của nàng, sau đó nói "Cô đừng cố gắng nói nữa, hãy cố nghỉ ngơi một chút đi”

Thạch Cúc nắm chặt tay ta, một câu cũng nói không ra lời. Ta nhìn thẳng Phạm Bằng nói "Khi thuyền cập bờ, xin hãy đưa Thạch tiểu thư đến bệnh viện, sau đó ngươi có thể nghe được những lời nói thật của ta”

Phạm Bằng nở nụ cười âm hiểm, mũi chân của hắn nhịp liên tục, có vẻ hết sức đắc ý. Không có bao lâu thuyền đã cập bờ.

Nhưng lúc này Thạch Cúc cũng đã lâm vào tình trạng bán hôn mê, nàng không ngừng kêu tên ta.

Phạm Bằng liền ra lệnh cho bọn thủ hạ mang Thạch Cúc đến bệnh viện.

Ta đứng đó đưa mắt nhìn bọn chúng mang Thạch Cúc đi cho đến khi khuất bóng, ta mới xoay người lại. Phạm Bằng lạnh lùng hỏi ta "Được rồi, ngươi nói đi, có tìm thấy cái gì không?”

Ta hít một hơi, trong lòng đang suy nghĩ. Thị trấn kia chỉ có duy nhất một bệnh viện, nếu từ cảng đi tới đó thì khoảng chừng hai mươi phút sau có thể tới được.

Tuy nhiên tại thị trấn nhỏ này, bác sĩ cũng không có tay nghề cao lắm nhưng họ cũng sẽ có khả năng cấp cứu cho Thạch Cúc. Hiện tại Thạch Cúc cũng an toàn.

Chỉ cần ta có thể trì hoãn thời gian thêm nửa tiếng nữa thì ta có thể có cơ hội thoát khỏi tay bọn chúng.

Ta suy nghĩ không bao lâu, sau đó nói "Ta sẽ nói bí mật cho ngươi nghe tại đâu, lên bờ đi chứ?"

Phạm Bằng lạnh lùng thốt "Không cần!"

Lúc này Thạch Tâm Nelly cũng đã đi đến, tay phải của hắn đã được băng bó cẩn thận, cổ hắn đeo một sợi dây buộc vào cánh tay để giữ cho nó khỏi động đậy, đó chính là kết quả của cây súng săn cá gây ra.

Hắn bước đến gần ta, ngay khi hắn giơ tay lên định động thủ thì Phạm Bằng đã kịp thời quát lên ngăn hắn "Nelly, chờ hắn khai ra rồi xử hắn cũng không muộn”

Nelly xoay người lại hung hăng nói "Hắn sẽ không khai bất cứ cái gì, bọn người Trung Quốc rất cứng đầu, không dễ dàng khuất phục địch nhân đâu, điều này chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Phạm Bằng vừa nghe hắn nói xong, sắc mặt liền trầm xuống.

Nelly còn muốn nói thêm nữa thì Phạm Bằng liền ngắt lời hắn "Đủ rồi Nelly, tên này hãy để ta nói chuyện!"

Toàn thân Nelly bất động, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thấy qua một người có tư thế và vẻ mặt hù dọa người khác như vậy, ngay cả Phạm Bằng nhìn thấy cũng giật mình.

"Được," Nelly nói "được, chờ ngươi hỏi hắn xong thì tới phiên ta”

Phạm Bằng tiến về phía Nelly đưa tay vỗ vỗ vai hắn, miệng nói vài câu nhưng hắn liền né tránh, hơn nữa hắn dường như không quan tâm đến lời nói của Phạm Bằng, liền bỏ vào trong cabin.

Trong nháy mắt ta thấy được bàn tay của Phạm Bằng nắm chặt lại, vẻ mặt cũng hiện ra vẻ cực kỳ phẫn nộ.

"Phạm Bằng," Ta nhân cơ hội này nói khích hắn "ta nghe nói Mafia của các ngươi có quy tắc là phải tuyệt đối phục tùng và tôn trọng những người đứng đầu của tổ chức!"

Ta vừa mới nói xong, thân hình Phạm Bằng nhanh như gió lốc xoay người lại hét lớn "Câm cái miệng thối của ngươi lại”

Ta chỉ im lặng nhún vai một cái. Phạm Bằng giơ tay lên ra hiệu cho bốn tên thủ hạ xong rồi cũng bước vào trong cabin, bốn tên thủ hạ liền áp giải ta đi theo phía sau hắn.

Phạm Bằng từ khi bị ta chơi một vố tại kho hàng, hắn đã thông minh hơn rất nhiều, hắn vẫn giữ khoảng cách an toàn với ta.

Lúc này nếu ta muốn phóng tới tấn công hắn thì thân thể ta sẽ ngay lập tức biến thành tổ ong.

Bởi vậy, ta đành phải đi theo bọn chúng vào trong cabin. Ta ngồi xuống đối diện với Phạm Bằng, còn bọn thủ hạ thì một tên đứng ở giữa, hai tên đứng ở hai bên cầm súng đứng bất động chỉa vào ta, còn một tên khác thì đứng phía sau lưng dí sát nòng súng vào gáy ta.

Mấy cây súng chúng cầm là súng máy tự động, chỉ cần một cử động nhỏ nơi cò súng thôi là sẽ làm cho người bị bắn trúng mang theo bộ dáng khó coi xuống hoàng tuyền. Tuy nhiên, trong lòng ta cũng mừng thầm vì có một tên đứng rất gần sau lưng ta, với thân pháp của ta mà động thủ thì chỉ trong chốc lát thôi có thể chế ngự được hắn. Tên này nằm trong mục tiêu giải quyết đầu tiên của ta, ngay lúc hắn dí nòng súng vào gáy ta thì ta đã nhanh chóng quyết định mục tiêu rồi.

Thời gian trôi rất nhanh, thoáng chốc trời đã tối sầm.

Lúc này chiếc thuyền đã cập vào cảng. Bọn thủ hạ trên thuyền liền mở máy phát điện, ánh sáng trong cabin bỗng sáng lên.

Sau khi an tọa, Phạm Bằng liền nói "Ta hy vọng trong lời nói của Nelly không có ngươi”

Ta cười lạnh một chút nói "Điều này cũng tự nhiên thôi, giống như người Ý của các ngươi, trong biển người Trung Quốc cũng có loại người hèn nhát giống ta đây, bất luận quốc gia nào cũng có người như vậy, mỗi người dân đều có tính cách hoàn toàn khác nhau, điểm này ngươi cũng biết mà!"

Phạm Bằng chuyển động thân người trên sofa một chút rồi lại nói "Bây giờ ngươi nói đi!"

Ta làm ra vẻ không hiểu nói "Ta thật không hiểu tại sao các ngươi đã có bản đồ trong tay rồi mà còn muốn ta khai gì nữa". Ta đã nhìn thấy tấm bản đồ đặt trên một cái bàn bên cạnh Phạm Bằng cho nên mới hỏi như thế.

Phạm Bằng nói "Tấm bản đồ -", hắn chỉ nói mấy chữ này liền không nói nữa, sau đó kêu ta “Tiếp tục đi"

"Được," Ta hít một hơi nói "mưu kế cao thâm như thế có lẽ là do Tử Thần sắp xếp, ngươi chỉ theo lệnh thi hành mà thôi, chúng ta cũng không có bị nổ chết!"

Phạm Bằng cười nói "Các ngươi cũng may mắn đấy, như vậy cũng có thể sống sót"

Ta lại nói "Tuy nhiên chúng ta vô tình phát hiện ra một hang động dưới đáy biển, ở trong động ta tìm được thi thể của Peite Luck Leica, hắn bị cá mập cắn chết!"

"Peite Luck Leica là ai?"

"Hắn là người Đức, ta nghĩ rằng tấm bản đồ đó là do hắn sao lại bởi vì hắn là lính của Đức Quốc Xã (Nazi)"

Phạm Bằng gật đầu nói "Ngươi đã phát hiện ra cái gì?”

Ta làm bộ suy nghĩ một lúc lâu. Phạm Bằng không chờ được lạnh lùng hét lên "Mau khai thật đi!"

Ta lúc này không thể tránh né được nữa đành nói "Được, ta khai thật, trong hang động đó có bốn chiếc xe tăng”

Ta nói xong liền nhìn thấy trong mắt của Phạm Bằng bắn ra sự tham lam, ngay cả bọn thủ hạ của hắn trong mắt cũng tràn ngập sự vui mừng và tham lam đó! Ta làm ra giọng hết sức kích động nói "Chúng ta mở một trong những chiếc xe tăng đó, Phạm Bằng, ta dám cá rằng cả đời của ngươi cũng chưa từng thấy qua nhiều bảo vật như vậy đâu, nó còn hơn trong câu chuyện nghìn lẻ một đêm nữa đấy"

Phạm Bằng cũng không hổ là thủ lĩnh trong băng đảng, dù bị câu chuyện hư cấu của ta làm cho sự tham lam trong lòng dâng lên nhưng trong chốc lát hắn cũng lấy lại bình tĩnh.

"Thật không?" Hắn lạnh lùng thốt lên "Có chứng cớ gì chứng minh cho lời nói của ngươi?’

"Chứng cớ hả, có đây!" Trong lúc ta đang kể chuyện thì ta cũng suy nghĩ ra được một đối sách rất hay, ta đưa tay vào trong người lấy ra một vật cầm trong tay rồi bước lên phía trước nói "Hãy xem đi! Đây là đồ ta thuận tay nhặt được”

Thoáng trong lúc đó, tiếng hít thở bên trong cabin đột nhiên dồn dập hẳn lên khi nhìn thấy trong tay ta phát ra một ánh sáng màu lam lộng lẫy và đẹp đẽ, không gì so sánh được.

Vật phát ra ánh sáng màu lam xinh đẹp và hấp dẫn như thế là một viên lam ngọc hình lục giác to khoảng cái móng tay.

Ta tin chắc tên Phạm Bằng cũng có nghề trong việc giám định châu báu. Ta thấy hắn vung tay lên, lấy cái kính đang đeo ném bỏ, con ngươi cơ hồ muốn rời khỏi hốc mắt.

Viên lam ngọc như thế này trên thế giới không có quá ba viên, là một báu vật vô giá. Đây là vào hai năm trước tại Ấn Độ, ta giúp quốc vương làm một việc và ông ta đã tặng nó cho ta, vì ta cũng thích cái màu sắc mộng ảo của nó cho nên đã nhận lấy và đeo bên người, lúc này ta lấy nó ra làm chứng cớ.

Phạm Bằng và bọn thủ hạ không tự chủ được tiến về phía ta. Ta biết trong lòng bọn chúng nhất định đang nỗ lực tính toán rằng với loại ngọc như thế thì có thể mang lại cho chúng sự sung sướng như thế nào, tuy nhiên đây là điều ta đang mong chờ.

Sự thật ta cũng biết, viên lam ngọc xinh đẹp này đã thôi miên tất cả bọn chúng, bọn tham lam này tạm thời đã quên hết mọi thứ trên đời.

Ta đưa tay vẫy vẫy Phạm Bằng, hắn đi tới gần rồi hơi cúi đầu xuống xem viên ngọc trong tay ta, bất thình lình ta nắm chặt tay cầm ngọc lại rồi xuất một quyền đánh móc vào cằm của hắn.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến cho bọn chúng không kịp phòng bị, một quyền này ta sử dụng tới tám phần công lực. Sau khi Phạm Bằng trúng một quyền của ta, cả thân thể hắn bay lên đập vào cây đèn treo trên trần nghe cái “xoảng”, bên trong cabin liền trở nên tối đen như mực.

Ta không đợi bọn mafia kịp hiểu ra chuyện gì, thân hình ta liền di chuyển, trước đó ta đã để ý ghi nhớ tất cả phương hướng trong cabin, ta vội phóng tới cái bàn để bản đồ rồi chụp lấy bản đồ nhét vào ngươi, sau đó phóng ra ngoài.

Cho đến khi ta rời khỏi cabin thì nghe được tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên bên trong, nhưng chỉ trong chốc lát đã ngừng lại. Điều này chứng tỏ bốn tên Mafia đã bắn lẫn nhau và có cùng chung kết cục.

Ngay sau đó, ta thấy được Nelly và mấy tên thủ hạ vọt tới, ta lại lui vào trong cabin, phóng tới một thi thể nhặt cây súng lên, không để cho Nelly có cơ hội nổ súng, ta liền đứng lên, bóp cò!

Tiếng súng vang lên chói tai, đạn bay vèo vèo về phía bọn Nelly. Khoảng chừng năm phút sau, ta thấy tất cả đều yên lặng, ta vụt cây súng qua một bên rồi rời khỏi thuyền phóng lên bờ.

Sau đó, ta liền tìm một góc tại cảng ẩn núp vì ta thấy xe cảnh sát chạy đến. Đó là cảnh sát đang tìm kiếm bọn tội phạm Mafia. Ta đợi cho đến khi tất cả cảnh sát đều lên thuyền thì ta rời khỏi nơi ẩn núp và chạy đến bệnh viện.

Ta đoán cảnh sát khi nhìn thấy hiện trường sẽ cho rằng Nelly và Phạm Bằng đã tự bắn lẫn nhau mà chết bởi vì mấy tên thủ hạ của Phạm Bằng thì chết ở trong cabin, còn Nelly và thủ hạ của hắn thì chết ngoài cabin. Tuy nhiên cho đến sáng ngày mai ta xem báo thì mới biết được phán đoán của ta không đúng, Lục Thân Bất Nhận Phạm Bằng vẫn chưa chết!

Hắn trúng một quyền của ta, thân thể bay ra xa khoảng sáu bảy thước đụng vào cây đèn làm nó vỡ tan, sau đó đập xuống đất, còn bốn tên mafia khác thì do đèn tắt không thấy gì nên bắn loạn xạ nhưng cũng không có trúng hắn! Tuy nhiên khi trúng một quyền của ta, do thân thể hắn bay lên cao nên vô hình đã hóa giải một số lực đạo, vì thế đập xuống đất vẫn không ngất đi, nhưng hắn cũng bị thương nặng.

Phạm Bằng được cảnh sát tìm thấy. Họ cho rằng là Nelly muốn giết hắn và hắn may mắn thoát khỏi vụ này. Cục cảnh sát Corsica đã đưa hắn trở về Paris nhưng cục cảnh sát Paris cũng không có chứng cớ gì để buộc tội hắn bởi vì hắn được xem như người bị hại, họ chỉ lấy khẩu cung rồi thả hắn. Mấy ngày sau nữa, ta đọc báo thì thấy đăng rằng cảnh sát đã phát hiện ra một cây súng có dấu vân tay lưu lại trên đó, họ đang trong vòng điều tra. Tuy nhiên trong tương lai thì báo chí cũng sẽ không đăng thêm tin tức nào nữa cho vụ án này.

Chú thích


(1) Đức Quốc Xã (Nazi): còn được gọi là Đệ tam Đế chế hay Đế chế Thứ Ba, tên viết tắt của Nationalsozialistische Deutsche Arbeiterpartei, xem thêm tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%...BB%91c_X%C3%A3

(2) Dĩ dật đãi lao: Một trong tam thập lục kế trong binh pháp của Tôn Tử. Kế "Dĩ dật đãi lao" là lấy sự thanh thản để đối phó với hấp tấp, nhọc nhằn; dưỡng sức mà đợi kẻ phí sức. (Xem thêm tại đây http://docsach24.com/truyen/truyen.a...a3q3m3237nvn2n)

(1) Monte Carlo: nổi tiếng là thiên đường cờ bạc thuộc Monaco, Pháp (xem thêm tại đây http://en.wikipedia.org/wiki/Monte_Carlo)