ột món đồ nhỏ mà lãnh sự quán cũng cất dấu kỹ như thế thì hiển nhiên món đồ này rất có giá trị và rất quan trọng. Ta liền tò mò muốn biết đây là vật gì và làm sao có thể làm chứng cớ nói rằng ta đã tìm được bảo tàng của Rommel. Lãnh sự G đưa lưng về phía chúng ta mở cái két bảo hiểm, khi hắn mở xong thì xoay người lại.
Khi nhìn thấy được món đồ trên tay của hắn thì ta và Thạch Cúc không tự chủ được giật mình và cơ hồ phát ra tiếng kêu. Trong tay hắn là một đóa hoa hồng bằng kim cương.
Một đóa hoa hồng nhỏ rất xinh đẹp được điêu khắc từ một viên kim cương thô chứ không phải là dùng nhiều viên kim cương nhỏ để tạo thành. Thật là một kỳ trân dị bảo. Nó vốn thuộc về một người thương nhân của Pháp nhưng trong thế chiến thứ hai đã mất tung tích. Trong thị trường châu báu quốc tế vẫn mong chờ nó xuất hiện từng ngày. Thật không ngờ hôm nay nó lại xuất hiện trước mắt ta.
Lãnh sự G đưa đóa hoa kim cương cho ta xem, ta liền nhận lấy và xem xét. Đây là những tâm huyết kết tinh qua nhiều thế hệ của những người thợ điêu khắc kim cương tại Hà Lan. Điêu khắc một viên kim cương thành một đóa hoa hồng thì quả thật là quá vô song.
Khi ta xem xong thì giao nó cho Thạch Cúc. Thạch Cúc xem một hồi rồi nói "Vật này làm sao có thể chứng minh được chúng ta đã tìm được bảo tàng?”
Lãnh sự G nói "Chúng ta phát hiện, Rommel từng viết một bức thư gửi cho Hitler nói rằng hắn đã có được đóa hoa kim cương này và chuẩn bị tặng cho người tình của Hitler. Tuy nhiên sau đó Rommel lại nhận được lệnh của Hitler mang hết tất cả châu báu chôn xuống biển và đóa hoa kim cương này cũng nằm trong số châu báu đó"
Ta lập tức nói ngay "Vậy thì đóa hoa kim cương này cũng chỉ có thể chứng minh đã có người phát hiện ra bảo tàng, tuy nhiên không thể chứng minh là chúng ta"
Mặt của lãnh sự G xuất hiện thần sắc ngạc nhiên, ngây người một hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Ta lại đưa tay lấy đóa hoa từ trong tay Thạch Cúc để xem. Nó quả thật xinh đẹp và huyễn lệ và mộng ảo. Nếu ngươi không phải là người có lòng tham vô đáy thì nhất định sẽ không nghĩ tới giá trị của nó khi nhìn thấy nó. Điều này cũng giống như nếu ngươi không phải là người háo sắc điên cuồng thì ngươi nhất định sẽ không nghĩ đưa một phụ nữ đẹp lên giường khi vừa nhìn thấy cô ta.
Một hồi lâu sau, lãnh sự G mới nói "Vệ, ta nghĩ anh và ta nên thật lòng với nhau đi”
Ta ngẩn người nói "Ta có chỗ nào lừa ông?"
Hắn nói "Đóa hoa kim cương này là do một thủ hạ của ta tìm được trong hành lý của anh. Ta có thể kêu hắn đến đối chứng”
"Không cần đâu," Ta nói "G, chuyện này có vấn đề, có người muốn ông tin rằng chúng ta đã tìm được bảo tàng, vì vậy đã đem đóa hoa kim cương này đặt trong hành lý của ta”
Chuyện đã rất rõ ràng, đây là một âm mưu dùng để giáo họa cho chúng ta.
Lãnh sự G vội hỏi "Vậy anh có biết hắn là ai không?”
Trong đầu ta hiện cũng đang nghĩ “Tên đó là ai?”. Đây là chuyện rất quan trọng, người nào đã đem đóa hoa kim cương này để trong hành lý của ta tức là người đó đã tìm được bảo tàng của Rommel. Ta suy nghĩ một lúc thì trong đầu liền hiện lên tên một người, trong lòng ta thầm thốt lên "Là Hoàng Tuấn", nhưng ta cũng không có nói ra suy nghĩ của mình. Ta vỗ vỗ vai của lãnh sự G, nói "Ta không hy vọng quốc gia của ông tham gia vào vấn đề hạt nhân”
Hắn vội vàng nói "Chúng ta…."
Ta lập tức lên tiếng ngăn cản hắn "Đừng hỏi ta nữa, ta hiện thật sự cũng không biết là ai”
"Vậy," Hắn nói "nếu anh biết được thì có thể nói cho ta biết không?"
Ta liền đáp "Đợi đến lúc đó rồi hãy nói"
Hắn nghe xong, mặt liền lộ ra vẻ thất vọng. Sau đó hắn vươn tay ra nắm lấy tay ta rồi cầm đóa hoa kim cương nhét vào tay ta, nói "Tặng cho anh làm kỷ niệm”
Ta liền nói "Nhưng ta đã được tặng cây súng rồi mà”
Hắn mỉm cười nói "Chỉ có phụ nữ Trung Quốc xinh đẹp mới có thể thích hợp với vật trang sức như nó. Anh có thể giữ lại và tặng cho người con gái mà anh yêu”
Ta nghe vậy liền không khách khí nữa, đem đóa hoa kim cương bỏ vào người.
Lãnh sự G đưa chúng ta ra khỏi cổng, sau đó gọi taxi đưa chúng ta về khách sạn. Thạch Cúc vẫn trầm mặc không nói. Cho đến khi xe đã đi được một khoảng rất xa thì nàng mới lên tiếng "Vệ đại ca, đóa hoa kim cương đó anh …… anh có từng nghĩ là…….tặng cho ta không?”
Nàng vừa nói vừa đưa cặp mắt trong như nước nhìn ta. Ta ngây người một chút rồi nói "Không có"
Trong mắt nàng liền chảy ra nước mắt nói "Ta biết anh sẽ không tặng ta, anh muốn tặng nó cho người đàn bà đê tiện kia"
Ta lập tức nói "Cúc, cô im miệng đi, dù sao cô ấy cũng là mẹ của cô”
Thạch Cúc hiện giống như người điên, kêu lên "Bà ấy không phải mẹ của ta, chẳng phải bà ta đã phủ nhận rồi sao”
Ta nhịn không liền quát "Chẳng lẻ cô không thấy được hai người rất giống nhau sao?”
Nghe xong những lời đó, hai hàng nước mắt nàng chảy dài xuống. Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng gặp qua một người phụ nữ khóc như vậy. Nàng đưa mắt nhìn ta một hồi lâu rồi đột nhiên lên tiếng nói lớn "Dừng xe"
Tài xế taxi liền dừng xe lại, ta liền kêu lên "Cô muốn làm gì?”
Nàng đột nhiên xoay người rồi mở cửa xe phóng ra ngoài. Ta thấy thế cũng liền đuổi theo, nhưng lúc này vô tình có một chiếc xe chở hàng đang chạy với tốc độ cao ngang qua. Thạch Cúc thi triển khinh công, nhoáng cái đã phóng lên sau xe. Ta ngây người một chút rồi vội vã quay trở lại taxi, hét "Mau đuổi theo"
Người tài xế đột nhiên mỉm cười nói với ta "Quý khách, khi làm phụ nữ tức giận bỏ đi, tốt nhất hãy để cho cô ấy bình tĩnh lại một chút"
Ta gấp đến độ cơ hồ muốn ra tay đập hắn. Ta quát lên "Mau đuổi theo đi"
Người tài xế nhún vai một cái rồi rồ máy đuổi theo, nhưng khi đó chiếc xe chở hàng đã chạy quá xa. Đuổi theo ước chừng được khoảng mười phút thì đã mất dấu. Ta liền kêu tài xế chạy về khách sạn, sau đó chán nản ngồi trong xe đưa mắt nhìn dòng xe qua lại.
Một lúc sau, taxi đã đến trước cửa khách sạn.
Lúc này ta thật sự cảm thấy rất phiền. Một cô gái yêu ta, chuyện phiền toái này so với đấu với tên cường địch Tử Thần còn phiền toái hơn, tuy nhiên nếu là chuyện này thì hễ là người sẽ không thoát khỏi.
Cho đến khi tài xế taxi nói với ta "Tới rồi" thì ta mới thoát ra giấc mộng và xuống xe. Trước cửa khách sạn ta vô tình gặp được Tử Thần và Lê Minh Mai. Lê Minh Mai trông thấy ta nên lập tức quay đầu đi. Ta muốn gọi lên tiếng gọi nàng nhưng miệng không thể mở được.
Tuy nhiên lúc này ta chỉ hy vọng Thạch Cúc đã về khách sạn và đang ở trong phòng. Ta vào khách sạn, không muốn phí thời gian đợi thang máy nên ta liền chạy thang bộ lên. Vào đến phòng, ta lập tức thất vọng, trong phòng không còn hình bóng của Thạch Cúc nữa. Ta chán nản ngồi ở sofa, ngây ngốc một hồi lâu rồi mới lấy đóa hoa kim cương từ trong người ra. Như lãnh sự G đã nói, ta có thể tặng nó cho người con gái ta yêu, ta dám chắc hắn nghĩ ta muốn tặng nó cho Thạch Cúc.
Nhưng ở trong tim ta lại căn bản không có chỗ cho Thạch Cúc, mà là Lê Minh Mai. Thạch Cúc bỏ đi không có nói thêm lời nào là vì nàng biết rõ tâm ý của ta.
Ta nhìn đóa hoa kim cương đang chiếu lấp lánh, dường như thấy được hình ảnh của Lê Minh Mai trong đó.
Nói đến thì cũng kỳ quái, lúc ta thấy được ảo ảnh của Lê Minh Mai, nàng đang dùng đôi mắt u oán nhìn ta, môi mấp máy dường như muốn nói với ta điều gì nhưng cũng không ra lời.
Ta nghĩ vì ta quá để tâm và lo lắng đến Lê Minh Mai nên ta thấy nàng có bộ dáng như vậy.
Ta đứng lên rồi đem đóa hoa kim cương để vào hành lý, sau đó đi qua đi lại trong phòng suy nghĩ. Lúc ta vừa mới trông thấy đóa hoa kim cương kia thì ta đã nghi ngờ là Hoàng Tuấn đã bỏ nó vào trong hành lý của ta.
Chỉ có Hoàng Tuấn mới có thể làm cho lãnh sự G tin chắc ta và Thạch Cúc đã tìm được bảo tàng, và theo đó thì hắn mới có thể đem ta và Thạch Cúc đi trao đổi với cô gái người Ý kia.
Nói như vậy chẳng lẻ là Hoàng Tuấn đã tìm được bảo tàng của Rommel rồi?
Chiếu theo lý thì ta đã có thể khẳng định nhưng trong lòng ta vẫn còn do dự. Tuy nhiên ta lại mơ hồ cảm giác được mọi chuyện không phải là do Hoàng Tuấn gây ra.
Xét theo những việc đã phát sinh xoay quanh chuyện bảo tàng của Rommel thì ta và Thạch Cúc, Tử Thần, lãnh sự G, Peite Luck Leica ai cũng đều là người thất bại.
Và Hoàng Tuấn lại có vẻ cũng không giống là người thắng cuộc. Có lẽ người thắng cuộc là một người khác và hắn chưa lộ diện mà thôi.
Dòng suy nghĩ của ta phát triển đến đây thì đột nhiên lại hiện lên cái tên Thi Duy Cơ. Ta mặc dù chưa từng gặp qua nàng ta nhưng ta đã thấy diện mạo của nàng ấy trong tấm ảnh Hoàng Tuấn đưa cho xem.
Trong ảnh, nàng rất đẹp, thân thể đầy đặn cao ráo, tóc dài, rất mê hoặc người. Chẳng lẻ là nàng?
Ta lại suy nghĩ đến lời nói của Hoàng Tuấn đó là Thi Duy Cơ đã tặng cho hắn cái túi kim cương nhưng chẳng phải Hoàng Tuấn đã đem từng viên kim cương ném xuống biển hay sao, vậy có thật là Thi Duy Cơ yêu hắn không…?
Chuyện này thật sự là một điều bí ẩn, một câu đố không thể giải.
Trong đầu ta, dòng suy nghĩ vốn đang hỗn loạn tới cực điểm nhưng tới lúc này dần dần đã trở nên trật tự. Ta cảm thấy được tầm quan trọng của cô gái người Ý đó trong cuộc chiến truy tìm bảo tàng này.
Ta liền ra khỏi phòng với mục đích tìm kiếm cô nàng và Hoàng Tuấn. Ta đã dùng suốt thời gian một buổi chiều để tìm kiếm khắp nơi nhưng cũng không có một chút tin tức. Tiếp đó ta gọi điện thoại cho lãnh sự G hỏi hắn đã bắt Thi Duy Cơ ở đâu thì được hắn báo cho một địa danh, hơn nữa hắn còn nói cho ta biết thêm một tin tức quan trọng đó là về quê quán và nghề nghiệp của Thi Duy Cơ. Quê hương của nàng nằm ở vùng phụ cận của Bastia và nghề nghiệp của nàng là thợ lặn biển chuyên thu thập các đồ vật chìm dưới biển và bán chúng.
Khi nghe được những thông tin đó từ lãnh sự G thì ta đã dám chắc chắn bảo tàng của Rommel và cô nàng người Ý này có liên quan. Cô nàng từ lúc mười ba tuổi đã bắt đầu làm nghề thợ lặn, đến nay ít nhất cũng được khoảng bảy tám năm. Trong thời gian đó cô nàng có vô tình phát hiện được bảo tàng hay không? Có thể xảy ra lắm.
Nàng ta và Hoàng Tuấn có lẽ hiện giờ đã trở lại quê quán của nàng rồi. Vốn trước đó ta đã có ý định chuẩn bị tốt dụng cụ lặn biển để trở lại Bastia tiếp tục tìm kiếm bảo tàng nhưng hiện tại ta lại không thể rời đi Monte Carlo được bởi vì ta còn chưa tìm được Thạch Cúc.
Ta quay trở về khách sạn và vẫn không thấy Thạch Cúc. Ta liền viết một bức thư lưu lại trong phòng cho Thạch Cúc để khi nàng quay về đọc được sẽ không tự ý rời khỏi và ở trong phòng chờ ta. Sau đó ta vội vã đi ăn một chút đồ ăn.
Ta tuyệt không nắm chắc có thể tìm được Thạch Cúc, muốn tìm được nàng ta hiện tại chỉ trông vào vận khí mà thôi. Thạch Cúc mất tích, mặc dù đi tìm nhưng ta cũng không có lo lắng nàng gặp biến cố gì trên đường bởi vì nàng ta không phải là một cô gái bình thường. Võ công của nàng cực cao, lại tinh thông vài loại ngôn ngữ, hơn nữa trong người cũng có không ít tiền, có lẽ nàng đi đâu đó chơi rồi sẽ quay lại thôi.
Ta lái xe đi khắp các con đường nhỏ, chậm rãi nhìn vào các nhà hàng cũng như khách sạn mong trôn thấy Thạch Cúc nhưng một chút tin tức cũng không có. Cho đến khi trời tối, ta đã đến được Nice (lãnh sự quán G nằm ở nơi đây). Ta cũng muốn quay về nhưng nghĩ lại dù sao cũng đã đến đây, cứ hỏi thăm thử cũng chả mất mát cái gì nên ta vào một nhà hàng ăn tối và hỏi thăm.
Tuy nhiên tại đây lại có một chuyện làm cho ta cảm thấy rất tò mò. Khi ta hỏi ông chủ tiệm ăn có nhìn thấy một cô gái người Trung Quốc không thì hắn lại nói "Người Trung Quốc? Anh là người Trung Quốc hả? A, vậy thì nhất định đám người kia là thân thích của hoàng đế rồi"
Ta liền bảo hắn hiện Trung Quốc không có hoàng đế nhưng hắn lại thao thao bất tuyệt về chuyện của đám người kia, nào là xe rồi phong cách….., sau lại còn kể cho ta ông nội của hắn đã từng đến Bắc Kinh khi chiến tranh tại Trung Quốc. Ta liền hiểu ra là hắn đang nói đến việc tám nước liên minh tấn công vào Trung Quốc và ta cũng chả có hứng thú gì.
Hắn lại nói "Họ rất giàu có a, vung tay rất phóng khoáng, ngay cả người giàu nhất khu này cũng không so được”
Trong lòng ta không khỏi dâng lên sự tò mò và hiếu kỳ. Ta vội hỏi phương hướng mà đám người Trung Quốc kia đã đi, sau đó lập tức lái xe chạy đi.
Chạy không được bao xa thi tới được ngoại ô của thành phố Nice. Tuy gọi là ngoại ô nhưng lại là khu rất náo nhiệt, nếu ăn uống tại đây thì phải là người có tiền. Ta đậu xe lại trước một nhà hàng vì ta thấy được chiếc xe màu xám bạc mà ông chủ tiệm ăn miêu tả đang đậu tại đây.
Căn cứ theo lời ông chủ tiệm ăn nói thì "Đám người thân thích của hoàng đế Trung Quốc" đúng là ngồi trong chiếc xe này. Ta đậu xe lại thì có một tên giữ xe chạy đến. Ta giơ tay chỉ chiếc xe và hỏi hắn "Chiếc xe đó thật đẹp, của ai vậy?"
Tên giữ xe cười nói "Tiên sinh, họ là của đồng hương Trung Quốc của ông đó. Ông ta cho boa cho tôi rất nhiều tiền"
Ta mỉm cười rồi cũng cho buộc boa cho hắn, hắn liền giúp ta lái xe đi đậu vào bãi xe.
Trong quán ăn ánh sáng rất lu, không khí rất yên tĩnh, âm nhạc cũng rất nhẹ nhàng, khách cũng không nhiều. Ta vừa bước vào thì có một người phục vụ mời ta đến ngồi tại một cái bàn. Sau khi ngồi xuống và quan sát ta lập tức thấy được đám người Trung Quốc kia.
Vừa nhìn thấy ta liền giật mình.
Đó là một lão già khoảng sáu mươi tuổi, ngồi bên cạnh hắn là bốn đại hán trung niên, tổng cộng năm người. Diện mạo của lão già này ta cảm thấy hết sức quen thuộc nhưng trong khoảng thời gian ngắn ta chẳng nhớ được lão là ai. Nguyên nhân khiến ta giật mình là vì ta nhìn thấy huyệt Thái Dương của lão lồi lên, hai mắt thần quang lấp lánh, khí độ phi phàm, thật đúng là hiếm thấy, vừa nhìn liền biết đây là một người có công phu rất cao thâm, có thể nói là tông sư. Bốn người đại hán ngồi bên cạnh cũng vậy, liếc mắt cũng thấy được đó là cao thủ.
Ta vốn tưởng rằng “đám người Trung Quốc” mà ông chủ tiệm ăn nói tới bất quá chỉ là hoa kiều đến ăn uống mà thôi, ai ngờ họ lại là cao thủ.
Ta nhìn thoáng qua bọn họ rồi lập tức quay đầu đi chỗ khác, đồng thời, tay ta cũng lấy ra dụng cụ nghe lén đặc ở bên tai. Bởi vì không biết Thạch Cúc hiện đang ở đâu cho nên ta đối với năm người này rất nghi ngờ.
Qua giọng bọn họ nói, ta có thể nghe ra đây là giọng của người ở Hà Bắc.
Nghe được một hồi thì đột nhiên lão già ho khan một tiếng nói "Cô ấy và Tử Thần ở cùng một chỗ sao?”
Ta vừa nghe lão già nói như thế tim liền đập loạn lên bởi vì chữ “cô ấy” mà lão già nói rõ ràng là ám chỉ Lê Minh Mai.
Lại nghe được một đại hán trả lời “Vâng, hai người họ đang ở Monte Carlo”
Lão già lại nói "Thủ hạ của Tử Thần có cao thủ không?”
Người đại hán đáp "Có hai người, đó là hai đại long đầu của Hoàng Hà Xích Thủy Bang"
Khi nghe được đến đây ta lại càng thêm giật mình.
Hoàng Hà Xích Thủy Bang chính là một bang hội rất bí mật tại Trung Quốc. Xích Thủy Bang cùng các bang hội khác không giống nhau, nó thu nhận bang chúng rất khó khăn và nghiêm ngặt, đồng thời chỉ duy trì ba trăm sáu mươi bang chúng mà thôi nhưng người nào cũng có khả năng đặc biệt.
Khi có một người nào chết thì bang hội mới tuyển một người khác bổ sung, tuyệt sẽ không để nhân số vượt qua số ba trăm sáu mươi người.
Ta từng có thời gian sống tại Hoa Bắc và từng cùng hai người bang chúng Xích Thủy Bang kết thành sinh tử chi giao. Bọn họ đã từng nói với ta nếu có cơ hội sẽ giới thiệu ta gia nhập vào Xích Thủy Bang. Hai người này trong Xích Thủy Bang chỉ là bang chúng bình thường, tuy nhiên một trong hai người đó lại là một thủ lĩnh của Thanh Bang, dưới tay cũng có hơn hai ngàn huynh đệ. Bởi vậy không nói cũng biết Xích Thủy Bang chọn người khe khắt và có tài như thế nào.
Ta cũng từng được nghe một trong hai người đó nói qua, trong bang tổng cộng có mười hai long đầu. Tên thật của mười hai long đầu này thì hầu như trong toàn Xích Thủy Bang cũng không có thể biết hết được. Mười hai long đầu này ai cũng là người văn võ toàn tài, là nhân vật vạn người có một. Tuy nhiên sau đó ta lại không có cơ hội gia nhập Xích Thủy Bang bởi vì ngoại tổ mẫu của ta chết và ta phải trở về để thọ tang. Từ đó trở về sau ta và hai người bang chúng của Xích Thủy Bang cũng không có liên lạc nữa. Hiện tại vì ta nghe được có hai vị long đầu ở bên cạnh Tử Thần nên ta mới giật mình.
Đồng thời, ta cũng dâng lên mối nghi ngờ đối với lai lịch của Tử Thần. Tử Thần xuất thân từ đâu thực sự không có ai biết được. Hiện tại đang có hai long đầu của Xích Thủy Bang âm thầm hỗ trợ hắn, qua đó ta có thể kết luận rằng hắn nhất định là xuất thân từ Xích Thủy Bang bởi vì long đầu của Xích Thủy Bang là nhân vật thế nào, làm sao có thể tùy ý để cho người khác sai bảo? Nói không chừng Tử Thần cũng có thể là đại long đầu, tuy nhiên tuổi tác của hắn lại quá nhỏ, không thể được.
Mặc dù ta giật mình nhưng cũng vẫn để tâm lắng nghe. Chỉ nghe được lão già ngạc nhiên nói "Có việc như thế sao? Hai long đầu đó các ngươi có biết không?”
Một đại hán đáp lời "Chúng tôi không biết họ nhưng vì chúng tôi nhìn thấy được người lái xe cho Tử Thần trên người có đeo long đầu kim bài. Còn người kia thì đi cùng và cũng có đeo kim bài"
“Người lái xe cho Tử Thần?" Ta cố gắng nhớ lại diện mạo của người nọ nhưng lại không có ấn tượng, ta một mặt tự trách mình quá hời hợt, một mặt lại ngạc nhiên vô cùng.
Ta ngạc nhiên bởi vì võ công của Tử Thần không bằng ta nhưng có hai cao thủ ở bên, vậy tại sao hắn không gọi bọn họ ra đối phó ta? Đây đúng là một chuyện thật nan giải.
Chỉ nghe lão già nói tiếp "Chúng ta đây phải nên cẩn thận một chút. Tên tiểu tử Hoàng Tuấn đâu? Các ngươi có tìm được nó không?"
Một đại hán lên tiếng đáp "Không có nhưng chúng tôi lại tìm được tiểu thư."
Ta vừa nghe được bọn họ nói đến đó, thì trong lòng càng giật mình hơn. Vốn, ta đối với thân phận của lão già kia đã có hoài nghi, hiện tại lại nghe được tên đại hán đó nói thế thì ta đã dám khẳng định lão già này chính là cha của Thạch Cúc, một đời võ lâm hào kiệt, là nhân vật được biết bao anh hùng kính ngưỡng, chưởng môn của Bắc Thái Cực Môn, Thạch Hiên Đình.