Thời gian đêm động phòng hoa chúc rất quý giá, người đàn ông này tự nhiên một giây đồng hồ cũng không chịu lãng phí.
Lương Yên cuối cùng sắp khóc, nói hết lời đều vô dụng, cân nhắc đến tư thế đi đường ngày mai, đành phải hai mắt nhắm lại, làm một việc rất xấu hổ.
Lục Lâm Thành đột nhiên cứng đờ, sau đó kêu lên một tiếng đau đớn, cuối cùng giống như trút giận gặm vai trắng nõn của cô một cái.
Lương Yên nghe tiếng hít thở có quy luật của anh ở bên tai cô, cuối cùng cũng yên tâm có thể ngủ say rồi.
Ngày thứ hai, Lương Yên tỉnh dậy thì đã trễ rồi, bình thường sáng sớm Lục Lâm Thành cũng khó có thể ngủ nướng như cô, luôn rời giường trước cô.
Lương Yên ở trong khuỷu tay Lục Lâm Thành ngáp một cái tỉnh lại.
Cô đưa tay dụi dụi con mắt, nhìn thấy Lục Lâm Thành một tay ôm cô một tay lướt điện thoại.
Lương Yên chép miệng một cái, cũng chậm chạp ung dung nhìn về phía màn hình di động của Lục Lâm Thành.
Vốn dĩ sau khi tỉnh ngủ đầu óc còn chút mơ mơ màng màng trong nháy mắt bừng tỉnh.
Thứ gì? ? ?
Máy bấm giờ?
Phía trên chính là thời gian tối hôm qua thời gian, so với thời gian cô xem tối hôm qua dài hơn rất nhiều.
Khuôn mặt nhỏ của Lương Yên lập tức đỏ bừng, từ trong chăn vươn tay ra đoạt lấy điện thoại di động của: "Lục Lâm Thành! Anh thật xấu hổ!"
Người đàn ông này cũng quá cẩn thận đi, không phải chỉ là bị fan hâm mộ hoài nghi có năm phút, chỉ thế thôi anh còn lấy điện thoại bấm giờ! Xấu hổ quá đi a!
Lục Lâm Thành đem di động đặt ở dưới cơ thể, bắt lấy cánh tay nhỏ của Lương Yên, cắn răng: "Làm sao đến mức đó."
Đây là việc quan hệ với mặt mũi của đàn ông có được không, phương diện kia không phải chuyện nhỏ gì, Lương Yên là người không tim không phổi đương nhiên sẽ không hiểu.
Lương Yên hầm hừ, đột nhiên nghĩ đến mới sáng sớm Lục Lâm Thành liền bắt đầu nhìn máy bấm giờ, trong lòng run lên.
"Lục Lâm Thành, anh không. . . Phải muốn đăng Weibo.."
Lương Yên càng nghĩ càng thấy có khả năng này, bụ dọa đến bật dậy từ trên giường, duỗi ra ngón tay trắng nõn hướng tới chỗ anh, hoảng sợ nói: "Anh anh anh, anh nếu dám đăng, em, em liền dám cùng anh ly hôn!"
Lần trước phát trực tiếp năm mươi phút đã rất xấu hổ rồi có được không, cô hận không thể tìm kẽ đất để chui vào, may mắn là người khác cái gì cũng không thấy được không nghe được nên mới có thể phủ nhận, lần này nếu mà tự mình đăng Weibo, cô có thể trực tiếp xấu hổ đến chết mất
Lục Lâm Thành không nói là đăng hay không đăng, chỉ là đi theo cô ngồi xuống, bắt lấy ngón tay đang chỉ của Lương Yên, cười nói: "Vậy anh nên làm cái gì?"
Lương Yên hít một hơi, vì phòng ngừa Lục Lâm Thành nhất thời xúc động đăng ra bên ngoài, chịu nhục, chủ động tiến vào trong ngực anh.
"Chồng à~" ( lão công ) tiếng nói ỏn ẻn của cô ngay cả mình nghe không vô, trên thân nổi lên một lớp da gà.
Lương Yên lần đầu tiên gọi "Chồng", Lục Lâm Thành nghe, trong lòng như bắn pháo. Khóe môi nổi lên ý cười.
Lương Yên dửng dưng ngồi ở trên đùi Lục Lâm Thành, cái cằm để lên bả vai của anh, tiếp tục chịu nhục, cắn lỗ tai nũng nịu nói: "Em biết chồng nhất định không chỉ năm phút là được rồ, em cũng đau đớn, chồng cũng không cần chứng minh cho người khác nhìn thấy có được hay không?"
Lương Yên rất ít khi nũng nịu, mặc dù kỹ thuật không quá thuần thục nhưng Lục Lâm Thành nghe vào lại hết sức hưởng thụ, ôm eo nhỏ của cô trầm thấp cười: "Được."
Mặt Lương Yên chôn ở trên người Lục Lâm Thành, âm thầm siết chặt nắm tay nhỏ, xấu hổ giận dữ.
Đời này cô chưa từng phát ra mấy âm thanh ỏn ẻn như thế.
Kêu vài tiếng "chồng" lấy lòng cô nhịn không được khinh bỉ chính mình.
Lương Yên ngẩng đầu lặng lẽ nhìn vẻ hưởng thụ sự nũng nịu của Lục Lâm Thành.
Tiếp tục nắm chặt nắm tay nhỏ, quyết định.
Một ngày nào đó, Lương mỗ ta nhất định sẽ để anh kêu ba ba.
** ***
Bộ phim của Lương Yên sau khi cưới là « Trường An yêu sát » chiếu ngay tết, phim điện ảnh chế tác tinh xảo rộng lớn, doanh số phòng bán vé cũnh không tầm thường, nhưng trong phim làm cho người ta ấn tượng khắc sâu nhất lại là Lương Yên diễn vai hoa khôi Nam phủ - Linh Lung
Dựa vào « Tiên Quân động lòng người » đại bạo đưa Lương Yên lên làm tiểu hoa nổi tiến hàng đầu, nhưng đây là lần đầu tiên Lương Yên đóng phim điện ảnh, vốn chỉ một nhân vật bình hoa chỉ trưng ở đó cho đẹp mắt, nhưng lại được cô khắc họa sắc nét lại. Trong phim ảnh không riêng gì khảo nghiệm giá trị nhan sắc, dáng vẻ ôm tì bà ngồi ở trong phòng nhẹ nhàng đàn tấu đã trở thành một hình tượng kinh điển trong phim, vì để phù hợp với danh hiệu hoa khôi nên trang điểm tạo hình đều có chút hoang đường quyến rũ, nhưng vẫn đẹp đến mức chỉ cần thoáng cười là có thể trực tiếp bị chặn lại vẽ ảnh. Trừ cái đó ra, kĩ thuật diễn xuất của Lương Yên trong phim càng là biết tròn biết méo, vốn dĩ chỉ thiết lập một nhân vật bình hoa, trong phim ảnh lại tràn đầy cảm giác mang theo câu chuyện xưa, mặc dù phim điện ảnh hạn chế thời gian nhưng chỉ cần cô đứng ở nơi đó, người khác nhìn thấy một chút, trong mắt vĩnh viễn phảng phất có chuyện nói không hết, kể ra sự ai oán của cô, tình yêu của cô, sự lạnh lùng của cô.
Mà Lục Lâm Thành, đã hoàn thành khóa đào tạo tại học viện phim ảnh rồi, rốt cục cũng bắt đầu đảm đương vị trí đạo diễn quay bộ phim đầu tiên của mình. Bộ phim đầu tiên của Lục Lâm Thành là một bộ phim tình cảm ôn nhu, công tác giữ bí mật làm rất nghiêm ngặt, nhưng lại bị lộ ra khi hồ sơ có mặt ở Đài chiếu phim khiến cho người khác rấy chờ mong, không biết Lục Lâm Thành sẽ cho mọi người xem một tác phẩm như thế nào.
Một bên là nam nghệ sĩ đứng ở đỉnh cao trong ngành nghề Lục Lâm Thành, một bên là tiểu hoa ngày càng nổi tiếng Lương Yên, hai người lại hợp lại với nhau, rốt cục cũng tạo thành cặp vợ chồng số một ở ngành giải trí.
Một người đang làm đạo diễn quay phim, một người ở trong phim linh khí bức người, coi như đây là hai vợ chồng đại sát tứ phương mà mọi người chờ momg, đột nhiên có hai tấm hình được đăng lên
Nghe nói đây là phim trường của Lục Lâm Thành, Lương Yên mặc váy màu xanh nhạt phối với giàu xăngđan đế bằng màu trắng đáy bằng màu trắng, người bình thường mặc vào là giết chết nhan sắc còn Lương Yên mặc vào thì làn da trắng đến phát sáng, giống như là được thêm một cái filter, những nhân viên phía sau lưng càng làm bật lên ngoại hình ưu việt rõ nét.
Nhưng tấm hình này cũng không phải là để cho mọi người xem váy của Lương Yên, trọng điểm là trong tấm ảnh, Lương Yên đi ở phía trước, gió thổi vào mặt, váy bị thổi về phía sau. Bụng dưới mặc dù không tính là quá lồi, nhưng nhìn cũng to hơn bình thường, so với tay chân mảnh khảnh của cô có vẻ hơi không hợp nhau.
Trong giới chỉ cần là nữ nghệ sĩ đã kết hôn, bụng có động tĩnh gì cũng thu được sự chú ý, truyền thông và cư dân mạng giống như cô tám dì bảy của mỗi người vậy, vào lúc nào cũng không quên nhìn chằm chằm bụng của các người, cách một đoạn thời gian đều sẽ truyền ra tin tức bị nghi mang thai, sau đó là đưa tin phủ nhânh, chuyện đó lắng lại qua một thời gian lại bắt đầu truyền đi, tin tức như vậy đã buộc chặt với nữ minh tinh đã kết hôn.
Chỉ là sau khi Lương Yên và Lục Lâm Thành kết hôn, chuyện bị đồn mang thai rất ít.
Chủ yếu là trước đó lúc còn chưa kết hôn Lương Yên có chứng cứ thuyết phục mình không có mang thai quá cường liệt, xảy ra tai nạn xe cộ tỉnh lại cũng không quên đăng ảnh mặc lễ phục hở eo để bác bỏ tin đồn, quả thực là vừa chua xót vừa cảm động.
Người thường đều bộ dáng này, cử động hay bất động đều bị đồn mang thai thì quá là nhàm chán rồi.
Thế là lần này, tấm ảnh gió thổi váy áp vào người lộ ra bụng dưới của Lương Yên bị tuôn ra, không riêng gì fan hâm mộ không tin, người qua đường thích ăn nhất dưa cũng không tin.
【 tui nói các người này mỗi ngày nhìn chằm chằm bụng người ta lải nhải mang thai thật quá nhàm chán nha. 】
【 Yên Yên hiện tại đang ở thời kỳ sự nghiệp lên cao, làm sao có thể mang thai. 】
【 đúng a đúng a, cái bụng này rõ ràng là vừa cơm nước xong xuôi đó. 】
【 bụng và tay chân nhìn không hài hòa thì thế nào, có người cao thì thịt sẽ bị dồn về bụng đó. 】
【 mang giày đáy bằng thì thế nào, cũng không phải là đi thảm đỏ, chẳng lẽ nữ nghệ sĩ không thể mang giày đáy bằng sao nếu mang thì chính là mang thai hả cái quỷ gì vậy. 】
【 cái bụng này của Lương Yên gọi là mang thai, vậy tui mang thai đã mấy tháng rồi chứ đùa à.】
【 ô ô ô ô cái váy này thật quá đẹp, có ai biết chỗ nào bán hay, nếu biết thì nói cho tui biết với. 】
【 tỉnh lại đi, quần áo màu sắc và kiểu dáng này chỉ có màu da và dáng người của Lương Yên có thể mặc được, chúng ta là người bình thường thôi được rồi có được không. 】
【 thế nhưng sao cô ấy mặc đẹp thế. 】
Thế là nick marketing đăng ảnh Lương Yên mang thai, cuối cùng tiêu điểm chú ý của mọi người vậy mà là chiếc váy đẹp mắt trên người Lương Yên, hot search Lương Yên mang thai còn không cao bằng hot search váy màu xanh nhạt của Lương Yên.
Nick marketing: ... . . .
Nick marketing làm kích động dư luận lần này thật là quá con mẹ nó mất mặt!
** ** ** ***
Ở nhà, Lương Yên nhìn thấy tấm hình kia, sau đó lại cúi đầu xuống, nhìn bụng của mình một chút.
Lương Yên đưa tay sờ sờ, tâm tình có chút phức tạp.
Cô là nên cao hứng hay là không cao hứng đây. Nữ minh tinh khác không có mang thai lại bị đồn mang thai, chỉ có cô, rõ ràng là mang thai, ảnh bụng dưới hơi lồi ra cũng bị chụp được. Mọi người lại sửng sốt tin cô chắc chắn không mang thai.
Cô và Lục Lâm Thành trước khi kết hôn vẫn luôn tránh thai, sau khi kết hôn cô biết anh vẫn luôn muốn có con, mình cũng không bài xích chuyện đó, thế là thuận theo tự nhiên không dùng biện pháp tránh thai nữa.
Hai tháng trước cô kiểm tra thử bằng que thử thai kết quả lại cho ra hai vạch.
Rút kinh nghiệm từ chuyênn lúc trước, lần này cô dùng cả ba que thử thai đều là hai vạch. Thế là cô và Lục Lâm Thành chạy đi hai bệnh viện kiểm tra kết quả cũng là mang thai, như vậy mới yên tâm xác định trong bụng có một bảo bảo.
Cô ngoại trừ còn bộ phim chủ đề lập nghiệp ra thì còn một bộ phim khác nữa, cho nên không cần lo lắng trong lúc mang thai biến mất trước mặt khán quá lâu.
Liên quan tới chuyện mang thai này, Lục Lâm Thành và cô dự định qua ba tháng, nếu có người chụp được thì sẽ thuận nước đẩy thuyền báo tin vui này cho mọi người, kết quả hiện tại bị chụp được, cô và Lục Lâm Thành còn chưa kịp thừa nhận, mọi người liền liên tục không ngừng giúp bọn họ phủ nhận.
Cho nên chuyện này có chút lúng túng a. . .
Lương Yên lại sờ lên bụng của mình, rồi đưa tay trống má.
Đã hơn bốn tháng sắp năm tháng rồu, bởi vì cô gầy, cho nên bụng chỉ là hơi lồi ra còn chưa quá to, nên nhìn vào sẽ không nghĩ là mang thai.
Mấy ngày nay cô mơ hồ cảm nhận được thai động, chỉ là rất nhỏ, giống như là có ai đó ở trong bụng thổi bong bóng thôi.
Nhưng đây cũng không phải là điểm mấu chốt, chuyện bên ngoài thì cứ giao cho Lục Lâm Thành giải quyết đi, Lương Yên đứng dậy đi đến trước tủ lạnh ngồi xổm xuống, lấy trong góc tầng thấp nhất của ngăn đông tủ lạnh ra một hộp Haagen Dazs (kem) size nhỏ.
Hai ngày trước cô đi khám thai, bác sĩ nói nói trong thời gian cô mang thai đường huyết hơi cao, thuốc gì cũng không cần uống, chỉ cần thức ăn bình thường chú ý một chút, không thể ăn đồ ngọt, chờ đến đợt khám thai lần sau kiểm tra nếu lượng đường được khống chế lại thì không sao nữa.
Lục Lâm Thành nghe rất kĩ càng, sau khi về nhà liền đem tất cả đồ ngọt, nước ngọt, kem trong nhà cất đi nơi khác.
Lương Yên có chút chua xót mà nhìn hộp Haagen Dazs (kem) size nhỏ trong tay, một hộp nhỏ như vậy, mà cô phải thật vất vả giấu Lục Lâm Thành.
Có thể là thời gian mang thai kích thích nội tiết tố, cô trước kia thích ăn cay, thích ăn lẩu nhất còn là không cay không vui. Nhưng sau mang thai lại đột nhiên đổi lại thích ăn ngọt, bởi vì mang thai đương nhiên là muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, kết quả mới vừa mua một đống bánh quy, bánh kem, kem dự trữ ở trong nhà sẵn sàng, sau một chuyến đi khám thai về bác sĩ liền không cho ăn nữa.
Thời điểm mang thai cảm giác muốn ăn nhưng không thể ăn rất tra tấn người, Lục Lâm Thành lại mời chuyên gia dinh dưỡng nghiêm ngặt giám sát thức ăn của cô, cái khác vẫn có thể dùng đường thuốc (đường glucose ) để thay thế, chỉ là hộp kem này mỗi lần nghĩ tới muốn nổi điên lên, dùng đường thuốc thay thế lại không thích hợp.
Lương Yên thấy rất nhiều người phụ nữ có thai chia sẻ trong thời gian mang thai khẩu vị bị biến hóa, có người muốn uống xăng, có người muốn ăn kem đánh răng, cô thì cũng chỉ muốn ăn kem thôi, đã là người bình thường nhất trong nhóm rồi.
Lương Yên ngồi ở bàn ăn, mở hộp kem trong tay ra có hơi lạnh bốc lên, dùng một cái thìa sắt nhẹ nhàng ở trên mặt kem múc một muỗng, sau đó cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong miệng, từ từ nhắm hai mắt lại hưởng thụ để thỏa mãn độ thèm kem đến phát điên của cô.
Lương Yên cũng cảm thấy tội lỗi cực kỳ, cô không thể ăn kem, nhưng mà cô lại thật sự rất thèm ăn kem, ăn xong muỗng thứ nhất, nhìn hũ kem nhỏ trước mặt, đột nhiên cảm thấy mình tội lỗi đến phát khóc.
Lương Yên lại múc một muỗng bỏ vào trong miệng, một bên vừa khóc một bên vừa ăn.
Vì cái gì cô mang thai lại bị đường huyết cao, vì cái gì cô đã bị đường máu cao còn bị thèm ăn kem, vì cái gì biết rõ việc làm này không tốt, thế nhưng cô lại nhịn không được đi ăn vụng.
Lương Yên nhịn rồi lại nhịn, nghĩ đến bảo bảo trong bụng, nghĩ đến một hộp kem có bao nhiêu đường, cuối cùng hộp kem Haagen Dazs (kem) size nhỏ cũng không ăn xong, tổng cộng chỉ múc vài muỗng..
Một hộp kem đương nhiên không thỏa mãn được người phụ nữ mang thai nội tâm điên cuồng kêu gào thèm ăn ngọt, Lương Yên cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Vì đứa bé rưng rưng đóng nắp hộp kem nhỏ lại, một bên vừa khóc một bên đem hộp kem giấu ở một góc của tủ lạnh, không thể để cho Lục Lâm Thành phát hiện.
Lương Yên vừa giấu xong hộp kem đứng dậy, chỉ nghe thấy bên ngoài có người mở cửa.
Sau đó là nghe được âm thanh đổi giày của Lục Lâm Thành.
Lương Yên sợ bị phát hiện, tranh thủ thời gian luống cuống tay chân lau nước mắt.
Hôm nay sao Lục Lâm Thành hôm nay kết thúc công việc về sớm như vậy.
Lương Yên xoa xoa mặt, hít hít cái mũi, sau đó nở nụ cười đi ra ngoài: "Anh trở về rồi."
Lục Lâm Thành: "Đúng, hôm nay kết thúc công việc sớm, ban đêm chúng ta đi ăn lẩu." Anh biết gần đây Lương Yên không thể ăn ngọt lại rất thèm ăn, cho nên đi ăn món trước kia cô rất thích.
"Được." Lương Yên giả bộ mừng rỡ gật đầu, trên thực tế sau khi mang thai cô đối với lẩu không còn hứng thú nữa.
Lục Lâm Thành đột nhiên phát hiện Lương Yên có chút là lạ.
Vành mắt đỏ đỏ, mũi đỏ đỏ, lông mi còn hơi ướt sũng, giống như là mới khóc.
Lương Yên thấy Lục Lâm Thành chăm chú nhìn cô, lập tức chột dạ: "Anh làm gì mà nhìn em như vậy."
Lục Lâm Thành đi qua, một tay ôm eo cô, một tay ở trên bụng cô sờ : "Hôm nay có động không?"
Lương Yênthở dài một hơi, thành thật trả lời: "Buổi sáng có nhúc nhích."
Lục Lâm Thành lại vuốt vuốt đầu cô, sau đó nhìn cái miệng nhỏ đỏ đỏ của cô không biết đã ăn cái gì rồi, nhíu mày nhẹ sau đó hôn xuống.
Hôn nhau là chuyện mỗi ngày sau khi cưới đều diễn ra, Lương Yên ôm cổ anh, nhắm mắt lại bắt đầu đáp lại.
Lục Lâm Thành rốt cục cũng hôn xong, buông Lương Yên ra, phân biệt rõ hương vị một chút , hỏi: "Em có phải đã ăn kem hay không?"
Lương Yên trừng mắt, không nghĩ tới chỉ một nụ hôn liền bị anh nếm ra được hương vị.
Biết rõ là không thể ăn nhưng lại không nhịn được ăn vụng hai muỗng, trong nội tâm cô cảm thấy tội lỗi tự trách rất nặng, hiện tại còn bị Lục Lâm Thành phát hiện. Lương Yên lập tức cảm thấy cuộc sống này u ám vô cùng.
Lục Lâm Thành còn một câu chưa nói, Lương Yên liền ngửa đầu lên khóc. Trước kia cô không thích khóc như vậy, nhưng sau khi mang thai nội tiết tố thay đổi, không phải mỗi khi gặp chuyện đều khóc.
"Ô ô ô ô em còn có thể làm sao, em cũng biết không thể ăn a ô ô ô "
"Thế nhưng đúng là em, em không nhịn được mà ô ô ô ô "
"Em chỉ ăn một ngụm nhỏ, em chỉ ăn một miếng nhỏ thôi ô ô ô ô ô "
" Vì sao lại là đường huyết cao chứ, tại sao lại như vậy ô ô ô ô "
"Mang thai thật thống khổ a, thật sự rất khổ đó. "
Lương Yên khóc đến là thở không ra hơi.
Lục Lâm Thành bị dọa đến mức nhanh chóng kéo cô ngồi số ghế sa lon: "Không có việc gì không có việc gì, một miếng mà thôi, không có chuyện gì không có chuyện gì."
Lương Yên hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi: "Thật sao? Em thật chỉ ăn một ngụm nhỏ, thật là một ngụm nhỏ thôi." Cô một bên nói, một bên dùng tay chỉ lượng kem mình ăn.
Lục Lâm Thành vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, nhìn thấy Lương Yên dùng tay ước lượng chỗ kem mình ăn, ăn cũng đã ăn rồi, cũng không thể kêu cô nôn ra ngoài, thở dài một hơi: "Thật sự không có việc gì đâu mà."
Lương Yên nhìn Lục Lâm Thành trả lời hữu khí vô lực, miệng nhỏ xẹp lại: "Anh gạt em, anh chính là đang trách em, chính là đang trách em!"
Lục Lâm Thành chỉ kém chút nữa giơ hai tay lên đầu hàng: "Không có lừa em, anh không trách em, thật sự không trách em, em muốn anh nói cái gì em mới chịu tin tưởng anh, không khóc nữa có được hay không?"
Lương Yên vẫn khóc, không trả lời, ghé vào vai Lục Lâm Thành, hơn nửa ngày mới nói ra thỉnh cầu nho nhỏ của mình:
"Lục Lâm Thành, anh cũng phải làm ba, anh cũng gọi rm một tiếng ba ba có được hay không."
Lục Lâm Thành: "... . . ."