Từ lúc sinh nhật hôm đó của Lục Lâm Thành qua đi, Lương Yên hưng phấn đến vài ngày, bất kể là đang làm cái gì, tùy thời tùy chỗ đều có thể cười ngây ngô.
Ngay cả đi ăn, cầm một xiên chân gà bên đường cũng cười xuân phong đắc ý.
Khương Mộc thật sự là nhìn không được nữa, buông đồ ăn xuống: "Em mấy ngày nay, có thể hay không yên tĩnh một chút."
Lương Yên lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt nhìn cẩu độc thân liếc anh một cái: "Anh sẽ không hiểu đâu."
Khương Mộc làm bộ đứng dậy: "Có bạn trai thì sao, có bạn trai thì làm gì còn để cho anh hơn nửa đêm ra ngoài cùng em ăn xiên nướng, đi tìm bạn trai em đi."
"Ai nha, em sai rồi có được hay không." Lương Yên tranh thủ thời gian đè Khương Mộc lại, giống như lấy lòng đem một xiên chân gà vừa nướng xong đến trước mặt Khương Mộc "Cho anh cho anh, chúng ta từ từ ăn."
Khương Mộc cắn xuống một cái chân gà, một bên cúi đầu ăn một bên hỏi: "Lục Lâm Thành đâu? Em làm gì mà không cho anh ta đi cùng em?"
Lương Yên dùng ống hút hút lấy tuyết bích, phiền muộn nói: "Anh có thể tưởng tượng ra Lục Lâm Thành ngồi ở trên băng ghế nhỏ ở quán ven đường bẩn thỉu, sau đó giống như anh miệng đầy dầu ăn và ăn loại thịt không rõ nguồn gốc không?"
Khương Mộc miệng đầy dầu mỡ ngẩng đầu: "... . . ."
Lương Yên xông Khương Mộc vỗ tay phát ra tiếng: "Cái này chẳng phải đúng rồi."
Khương Mộc hầm hừ buông xuống còn lại một cây chân gà cái thẻ: "Ngươi chỉ thấy sắc quên bạn đi, một cái xú nam nhân liền để ngươi váng đầu."
Lương Yên nhớ lại hương vị mát lạnh của Lục Lâm Thành: "Anh ấy không phải đàn ông thúi, anh ấy thơm."
Khương Mộc lại một lần nữa nhận định Lương Yên đã không còn thuốc nào cứu được.
Lương Yên vùi đầu ăn, Khương Mộc lại một mực trầm mặc, anh nghĩ đến Lương Yên nói lời, sau đó đột nhiên không có khẩu vị, nhìn thấy dáng vẻ Lương Yên ăn như bão táp: "Em cùng Lục Lâm Thành, không có làm gì khác sao?"
Lương Yên đang gặm thịt dê nướng: "Hả?"
Khương Mộc nhìn thấy con người Lương Yên trong trẻo dưới ánh đèn lờ mờ của quán ăn nhỏ, nhịn không được hỏi: "Em cùng Lục Lâm Thành, ngoại trừ. . . Ngủ, không có làm gì khác hả?"
Lương Yên sửng sốt một chút.
Khương Mộc: "Cùng nhau đi xem phim? Dạo phố? Tìm nhà hàng ăn cơm?"
Lương Yên hồi tưởng lại.
Hình như. . . Không có.
Bọn họ gặp mặt, phần lớn là ở phòng khách sạn của anh, sau đó ngoại trừ ngủ, vẫn là ngủ.
Ngay cả đêm sinh nhật đó, cô nhảy xong, anh nói thích cô. Cuối cùng cũng là cùng nhau lên giường.
Lương Yên lắc lắc đầu, sau đó tức giận một chút với Khương Mộc: "Anh ấy đi đâu nhi cũng có thể bị nhận ra, làm sao đi hẹn hò được."
"Được rồi. Không cần lo lắng cho em đâu." Lương Yên lại cầm một xiên khoai tây "Em thật sự là bạn gái, đường đường chính chính là bạn gái."
Khương Mộc nhìn thấy Lương Yên tựa hồ cũng không thèm để ý, cũng không nói tiếp nữa.
Lương Yên cười hì hì ăn khoai tây, sau đó tại lúc Khương Mộc không nhìn mặt cô nữa mà nhìn chỗ khác, nụ cười có chút trầm xuống
Cô nói với mình chuyện này không có liên quan gì mấy.
** ** ** ** ***
Lục Lâm Thành ở thành phố Cổ Đông quay phim xong, trở về thành phố B. Lương Yên lúc đầu cũng ở thành phố Cổ Đông, không ngừng chạy đi làm diễn viên quần chúng ở các đoàn phim, nhưng lúc Lục Lâm Thành về thành phố B, thuận tiện cô cũng mua một vé quay về mấy ngày để đi đóng thế thân.
Lương Yên nhìn thấy tin tức của chuyến bay hưng phấn đến trực tiếp muốn bay lên, nhưng trên mặt vẫn còn vẻ thận trọng, sau đó lại quanh co lòng vòng hỏi địa chỉ nhà ở thành phố B của Lục Lâm Thành.
Lục Lâm Thành cho cô địa chỉ, Lương Yên ở thành phố B học đại học cho nên đối với các địa điểm cũng khá hiểu rõ, đây là một tiểu khu cao cấp bên ngoài nhộn nhịp bên trong yên tĩnh của thành phố B, nghe nói rất nhiều minh tinh đều ở đây.
Thế là Lương Yên bắt đầu lấy nhà Lục Lâm Thành làm tâm để tìm kiếm khách sạn, chỉ nhìn thấy khách sạn chung quanh giá cả có chút đau thịt, sau đó cô chọn lấy hai khách sạn khá là rẻ gửi cho Lục Lâm Thành.
[ em ở bên nào tốt hơn, giúp em chọn một cái nha. Cười tủm tỉm. jpg]
Lục Lâm Thành không có lập tức trả lời.
Công việc của anh bề bộn nhiều việc, cho nên không thể kịp thời về trả lời, nhưng đều đó cũng không ngăn cản được tâm tình kích động của Lương Yên, liên tiếp nhắn mấy tin.
[ cần ở mấy ngày vậy, nếu như lâu em có thể ở khách sạn trước sau đó thuê nhà. ]
Một giờ trôi qua, Lục Lâm Thành không có hồi âm.
[ thấy được thì trả lời nhé em không vội đâu. Đẩy kính mắt. jpg]
Hai giờ qua đi, Lục Lâm Thành vẫn không có trả lời.
Lương Yên lúc này mới chờ không nổi nữa.
[ hmmm anh nhìn thấy không em cuối cùng nên ở đâu đây. Vô cùng đáng thương. jpg]
Bốn giờ đi qua, Lục Lâm Thành vẫn như cũ không có tin tức.
Lương Yên:
[ anh có phải hay không hối hận để cho em đến thành phố B (khóc lớn. jpg), không muốn thì anh có thể nói thẳng với em, em có thể chấp nhận được mà! Gào khóc. jpg]
Lục Lâm Thành cả ngày đều ở phòng thu âm để bổ sung phối âm hậu kỳ cho phim mới, vì cam đoan bên trong phòng thu âm tuyệt đối yên tĩnh cho nên không mang theo điện thoại, anh vừa thu xong cầm điện thoại lên, liền thấy một chuỗi tin nhắn của Lương Yên.
Từng khoảng thời gian đều có.
Từ meme cười tủm tỉm đến đẩy kính mắt rồi vô cùng đáng thương đến gào khóc, hình tượng sinh động ghi chép hành trình nửa ngày của Lương Yên.
Lục Lâm Thành nhìn một chút tin nhắn về khách sanh của Lương Yên gửi cho anh, nhíu nhíu mày.
Cô tìm khách sạn làm cái gì?
Anh nhìn chằm chằm meme Lương Yên gửi, tưởng tượng lúc Lương Yên gửi cho anh những tin này có bộ dáng như thế nào, đột nhiên lômg mày lại giản ra, nở nụ cười.
Anh trả lời rất ngắn gọn.
[ buổi chiều phải ghi âm. ]
[ trực tiếp ở nhà anh. ]
Lục Lâm Thành một mực không trả lời tin nhắn, Lương Yên lúc đầu đã buồn chán không ngừng, nằm giang tay bốn phương tám hướng trên giường nhìn trần nhà, thẳng cho đến khi điện thoại vang lên tiếng nhận tin tức một cái.
Lương Yên miễn cưỡng nhìn sang màn hình.
Giống như được lắp đặt dây cót, cả người đột nhiên dựng vậy ở trên giường.
Nhìn tin nhắn Lục Lâm Thành mới gửi tới trong lòng vừa kinh hỉ lại vừa bối rối.
Lục Lâm Thành, để cô, trực tiếp ở nhà anh? !
Cái này cái này cái này. . . Có tính là ở chung không. . .
Lương Yên che lại trái tim đang nhảy phanh phanh, như vậy không tốt đâu, bọn họ còn chưa kết hôn mà.
Thế mà anh lại để cô ở nhà anh a!
Nắm đấm của Lương Yên đấm một cái vào giường, muốn điên rồi muốn điên rồi.
Lý trí nói cho cô biết cô chưa lập gia đình liền cùng một người đàn ông ở chung là không ồn, nhưng về tình cảm nói cho cô biết nếu như người đàn ông này là Lục Lâm Thành thì lý trí là cái thá gì.
Lương Yên một bên khinh bỉ mình, một bên lập tức nhắn tin trả lời cho Lục Lâm Thành [ Được ].
Đây chính là Lục Lâm Thành a,
Cái này mẹ nó ai chịu nổi a.
** ** ** ** ** ** **
Lương Yên kéo valy của mình đến trước cửa nhà Lục Lâm Thành.
Cửa là khóa vân tay, Lục Lâm Thành nắm lấy ngón tay cái của cô, để khóa nhận dạng ba lần, rồi lưu lại.
Lương Yên dùng vân tay của mình mở cửa nhà Lục Lâm Thành ra.
Vừa vào cửa là cửa trước, Lục Lâm Thành từ trong tủ giày cầm dép lê của anh đưa cho cô.
Lương Yên mang dép lê của anh vào, đi trên đường không tiện, nhịn không được hỏi: "Có loại, ừm, nhỏ một chút hay không."
Lục Lâm Thành: "Trong nhà bình thường không có người tới, lần sau đi mua nhé."
Lương Yên chú ý tất cả các điểm của câu kia "Bình thường không có người tới", mặt lập tức đỏ lên, hé miệng cười trộm một tiếng.
Lương Yên bắt đầu đỏ mặt đem đồ của mình sắp xếp lại.
Quần áo bỏ vào phòng giữ quần áo của anh, khăn mặt thì để cùng một chỗ với cái của anh, trên bàn trà thì trưng ra một cái ly pha lê in hình hoa của cô, trên ghế sô pha màu xám đậm thì được để thêm cái gối dựa màu vàng nhạt, ngay cả trên giường, cũng bị cô để thêm một cộng lông nhung đồ chơi.
Lục Lâm Thành nhìn thấy ly thủy tinh in hình hoa của Lương Yên sau đó mới biết được thì ra trong nhà có một cô gái là loại cảm giác này.
Trong nhà vốn dĩ chit có đồ đạc đơn giản lãnh đạm của người đàn ông độc thân, thay vào đó bây giờ đã có gối dựa màu vàng nhạt đem lại cảm giác ấm áp.
Cho đến khi Lương Yên ngủ ở trên giường đều có một loại cảm giác mơ mơ màng màng không chân thật.
Đây là nhà Lục Lâm Thành, không sai chứ.
Cô không có tự tiện xông vào nhà dân, là Lục Lâm Thành mời cô vào ở, cũng không sai mà.
Lương Yên nhanh chóng đem câu nói của Lục Lâm Thành nói ngay ngày sinh nhật "Thế nhưng anh thích em" từ trong lòng đưa lên đầu óc.
Không sai không sai, Lục Lâm Thành đã nói anh thích cô.
Lương Yên vẫn còn muốn nghe một lần nữa.
Lương Yên lúc đầu rất vui vẻ, nhưng bây giờ không biết làm sao, đột nhiên nghĩ đến cuộc nói chuyện đêm hôm đó với Khương Mộc.
Cô hiện tại đã đến đây, không phải sẽ dễ dàng hơn sao?
Cô là bạn gái anh, anh thích bạn gái, không phải. . . Là công cụ để anh thỏa mãn ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Quả nhiên, Lục Lâm Thành lại ôm cô, cọ xát khắp nơi.
Lương Yên có chút muốn đẩy anh ra, lấy hết dũng khí: "Lục Lâm Thành, anh thích em đúng không?"
"Ừm." Lục Lâm Thành không rảnh phân tâm.
Lương Yên nghe xong hốc mắt cũng đỏ lên, một bên rất ngoan ngoãn nghênh đón sự va chạm của anh một bên nói: "Lục Lâm Thành, vậy chúng ta đi hẹn hò có được hay không?"
Động tác của Lục Lâm Thành dừng một chút.
Lương Yên có chút ủy khuất nhìn anh: "Chúng ta không có hẹn trước địa điểm. Chúng ta cẩn thận một chút, sẽ không bị chụp tới có được không?"
Lục Lâm Thành đối diện với ánh mắt ủy khuất của cô, nghĩ kỹ ở thành phố Cổ Đông là anh đánh cược, anh cũng là lần đầu tiên yêu đương, không biết quá trình chính xác như thế nào, thế là cúi người hôn một cái: "Được."
Lương Yên cao hứng ghê gớm, lúc này bắt đầu tính toán muốn đi đâu, cho đến khi Lục Lâm Thành không vui cô phân tâm ghé vào bên tai cô hỏi cô đang suy nghĩ gì.
Lương Yên tranh thủ thời gian lấy lại tinh thần, bối rối đến không chịu được, suýt nữa quên mất còn muốn cùng anh làm chuyện xấu.
Thế là đêm nay là lần đầu tiên Lương Yên phối hợp biết điều như vậy, tùy theo tính tình của anh mag làm, không kêu mệt mỏi cũng không nói đau, chỉ mềm mại kêu lên, cuối cùng giống như con mèo con cuộn tròn lấy cô thể ngủ mất.
Ngày thứ hai, Lục Lâm Thành dậy sớm như bình thường.
Lương Yên tối hôm qua mệt mỏi, còn đang ngủ.
Không muốn gọi thức ăn ngoài, trong nhà anh bình thường một người ở cũng không muốn có dì giúp việc, Lục Lâm Thành làm bữa sáng, anh muốn làm trứng ốp lếp, nhưng lại không biết cho dầu nhiều hay ít, thế là đổ một ít dầu vào chảo. Chụp ảnh lại nhắn tin hỏi người đại diện Trác Dương chiên trứng ốp lếp bao nhiêu dầu được không.
Trác Dương bình thường sẽ làm bữa sáng, Lục Lâm Thành đã thưởng thức qua tài nghệ của cô ấy cũng không tệ lắm.
Trác Dương cũng vừa online, nhận được tin nhắn của Lục Lâm Thành.
Trác Dương: [ vừa đủ, đừng để dầu quá nóng. ]
Trác Dương thấy kỳ quái làm sao Lục Lâm Thành lại tự mình làm cơm, nhìn ảnh chụp nấu ăn anh gửi tới, đột nhiên phát hiện có điểm lạ.
Góc bên phải ảnh chụp, trên bàn có để hai ly sữa bò.
Hai ly.
Trong đó có một ly thủy tinh còn in hoa, phối hợp trong ly là sữa bò trắng tinh rất là đẹp mắt.
Trong lòng Trác Dương kinh ngạc.
Lục Lâm Thành có bệnh thích sạch sẽ bao nhiêu cô đã biết, có bao nhiêu tiền cô cũng biết, trước kia ở nước ngoài đi học liền có một đống gái Tây theo đuổi, về nước sau khi xuất đạo người muốn sao tác với anh nhiều vô số kể, chỉ là những người đó đều bị anh dùng ánh mắt nhìn con ruồi chán ghét dọa đi mất.
Thế nhưng người đàn ông này, bây giờ sáng sớm chạy đi nấu ăn! Cho một người phụ nữ!
Trác Dương: [ Lục Lâm Thành, có phải cậu chơi kim ốc tàng kiều hay không! ]
Lục Lâm Thành ăn thử một miếng trứng gà cảm thấy cũng không tệ lắm, đang chuẩn bị đi gọi Lương Yên rời giường ăn cơm, sau đó nhìn thấy tin nhắn Trác Dương gửi đến trên điện thoại di động.
Phải không? Lục Lâm Thành nhìn thoáng qua phía phòng ngủ, Lương Yên còn đang ngủ.
Cho nên hẳn cũng tính kim ốc tàng kiều đi.
Lục Lâm Thành trả lời cho Trác Dương "Ừ" .