Toàn Chức Cao Thủ

Chương 96: Bởi vì cậu làm sai

Lưu Hạo cũng giật mình, như có chút không tin được việc trước mắt. Sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, đột nhiên nhếch miệng cười: “Khéo vậy, thì ra là anh Diệp, ông anh đây là đang...... làm nhân viên trông tiệm net???” Lưu Hạo ba phần kinh ngạc, bảy phần khoa trương  kêu lên.

“Đúng vậy đó” Diệp Tu cười cười.

“Ủ ôi, thế à, vất vả lắm không? Mỗi tháng được nhiêu?” Lưu Hạo tựa như rất quan tâm hỏi.

“Một nghìn tám đấy” Diệp Tu nói. Lương của nhân viên bao ăn bao ở trong tiệm net Trần Quả đa số là một nghìn rưỡi, làm công mà lương thế cũng xem như khá ngon lành. Diệp Tu vì trông ca đêm, cho nên nhiều hơn ba trăm, hưởng 1800.

“Ôi” Lưu Hạo tỏ ra rất lo lắng, “Một nghìn tám thì túng thiếu quá nhỉ? Thế có đủ tiền hút thuốc mỗi tháng không? Nếu thiếu thì đừng khách khí, đến tìm các anh em, dù sao cũng không quá xa, có mỗi con đường, đi vài bước lại chả tới?” Lưu Hạo nói.

“Ờ” Diệp Tu vẫn như chẳng có chuyện gì, bên kia Đường Nhu lại sớm nghe ra được cuộc hàn huyên này không hề bình thường, giọng điệu của vị khách này hơi khó chịu, quay đầu nhìn về phía Diệp Tu: “Bạn của anh à?”

Diệp Tu vừa muốn đáp, Lưu Hạo đã cướp lời: “Ối bạn thì không dám, tụi anh nào dám làm bạn với anh Diệp, nói đúng ra, tụi anh chỉ là cấp dưới của anh ấy thôi.”

Diệp Tu vẫn như cũ không nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn Lưu Hạo.

Lưu Hạo vội vàng lui về phía sau một bước, rất khoa trương ra vẻ hoảng sợ: “Oa, lại là cái vẻ mặt này lại là vẻ mặt này mấy người biết không? Anh Diệp chỉ cần trưng ra cái vẻ mặt này, thì chính là muốn dạy bảo người ta đó, thôi rồi thôi rồi thôi rồi.”

Hội trưởng Gia Vương Triều Trần Dạ Huy lại lập tức tiến sát lại: “Anh Hạo à, hiện tại người nào đó còn dạy được anh ư?”

“Ừ nhỉ” Lưu Hạo lại ra vẻ giật mình khoa trương: “Thế mà lại quên mất, anh ấy đâu còn là đội trưởng nữa, ây dà, vậy phải làm sao đây? Anh Diệp à, giờ chắc anh muốn nói với em vài câu lắm  nhỉ? Nhưng tiếc quá đi, anh bây giờ có nói, em cũng không cần phải nghe nữa rồi. Ha ha ha ha.”

“Anh kia, uống nhiều quá à?” Đường Nhu ít khi dùng giọng điệu không lễ độ thế này.

“Người đẹp em đừng xen vào, đây là ân oán riêng của anh và anh ấy.” Lưu Hạo lúc này chẳng còn chút hứng thú với việc làm quen người đẹp nữa.

Diệp Tu cười cười, lấy tàn thuốc ra khỏi miệng dụi tắt, chậm rãi đứng dậy, nhìn Lưu Hạo nói: “Trước kia luôn dạy bảo cậu, bởi vì cậu làm sai. Nếu cậu không muốn thế thì cũng không nên cho anh cơ hội chứ, phải không?”

Đường Nhu “phì” một cái cười ra tiếng, Trần Quả nói đích thực không sai, bản lĩnh nói chuyện khiến người ta giận điên của Diệp Tu thật sự rất cao.

Nghe xong lời này, Lưu Hạo quả nhiên bùng nổ, mấy biểu cảm giả vờ lúc nãy cũng không còn nữa, trên trán gân xanh nổi lên, gân cổ lên trước mặt Diệp Tu: “Tao không cho mày cơ hội? Hay mày không cho tao cơ hội? Từ ngày đầu tao gia nhập đội ngũ, mày vẫn luôn chèn ép tao, không cho tao bất kỳ cơ hội dẫn đầu nào. Tao biết, mày sợ tao, sợ tao một khi thể hiện, sẽ đoạt vị trí của mày. Nhưng mày cho làm thế sẽ chèn ép được tao mãi ư? Hiện tại thì sao? Người ở lại đội là tao, người bị đá đi lại là mày, giờ tao đã là đội phó, còn mày chỉ là nhân viên trực nét nhỏ nhoi, một tháng một ngàn tám, ha ha ha ha. Buồn cười, thật sự buồn cười quá đi ha ha ha ha.”

Diệp Tu lẳng lặng  nhìn gã, chẳng nói lời nào, Lưu Hạo tùy ý cười, Trần Dạ Huy hùa theo cười cùng, vẻ mặt Vương Trạch và Phương Phong Nhiên có chút mất tự nhiên núp ở phía sau, một lời cũng không dám mở miệng.

“Hai người các cậu ấy” Diệp Tu đột nhiên mở miệng.

Lưu Hạo lập tức ngưng cười, gã thật sự muốn nghe xem Diệp Tu còn có thể nói gì, kết quả chỉ thấy Diệp Tu xua xua tay với gã, ánh mắt dừng lại phía sau gã: “Nhường đường chút, không phải nói hai đứa bây.”

Lưu Hạo quay đầu lại nhìn, phía sau là Vương Trạch và Phương Phong Nhiên, nhưng sao gã có thể nghe lời Diệp Tu mà nhường lối chứ. Kết quả Diệp Tu cũng không để ý tới, cứ thế nói: “Hai người các cậu hôm nay đánh rất tệ. Vương Trạch, cậu vẫn quá theo đuổi sự hoa lệ, thao tác dư thừa khá nhiều, dễ dàng khiến đối thủ nhìn ra sơ hở. Kỳ thật đối thủ hôm nay chính là tấm gương học tập tốt nhất của cậu, đơn giản, thực dụng. Nếu cậu có thể làm được như người ta, thêm với cảm giác về tiết tấu và kỹ xảo thao tác trôi chảy của mình, một chọi một sẽ không thua bất kỳ kẻ nào. Phương Phong Nhiên, cậu quá cẩn thận, luôn lo được lo mất, phải biết rằng làm một tuyển thủ chuyên nghiệp, sự chênh lệch giữa phản ứng và tốc độ thao tác đôi khi ngay cả không phẩy mấy giây cũng chưa tới, cậu nghĩ quá nhiều, đương nhiên sẽ bị đối thủ cướp được thời cơ trước. Dùng đầu óc thi đấu là chuyện tốt, nhưng cậu lại dùng nó quá mức, thỉnh thoảng cũng nên dùng trực giác để phán đoán. Trực giác cũng không phải thứ không thể ỷ lại như cậu nghĩ đâu, thật ra tất cả đều do kinh nghiệm tích lũy của bản thân.”

Vương Trạch cùng Phương Phong Nhiên kinh ngạc nghe, nghe xong lại không biết nên phản ứng thế nào. Trả lời hay không trả đây? Hai người cuối cùng chỉ có thể cúi thấp đầu xuống.

“Ê” Cái người cũng ngây ngốc nghe nửa ngày Lưu Hạo bấy giờ mới bất chợt phục hồi lại tinh thần, nhảy ra: “Gì hả? Mày vẫn nghĩ mình là đội trưởng sao? Mày có tư cách gì mà giáo huấn đội viên của tụi tao? Hả???”

“Còn cậu nữa.” Diệp Tu nhìn về phía Lưu Hạo, “Khi Tôn Tường khí thế mãnh liệt một chọi ba ở hiệp 2, cậu có nhận ra chút gì không? Khi cậu ta hoàn toàn bằng vào thực lực cá nhân mà phát huy ở trận đoàn đội, cậu có nhắc cậu ta gì không? Đối phó với tổ hợp của Dương Thông và Hứa Bân, trong lòng cậu đã có chiến thuật và suy nghĩ đầy đủ hay chưa?”

“Tao......”

“Luôn nói cậu, bởi vì cậu đã làm sai; không cho cậu dẫn đầu, bởi vì cậu còn kém lắm. Nhưng cậu rất có khả năng, vậy mà lại không tiếc dùng thủ đoạn như vậy để đi lên. Một khi đã thế, vậy thì lo mà làm cho tốt, vị trí này cũng không dễ ngồi đâu, thực lực, phải có thực lực đích thực. Cố lên há”

“Đệch, mày......”

“Được rồi, mời bốn người về cho” Diệp Tu hạ lệnh tiễn khách.

“Dựa vào cái gì? Tụi tao tới lên mạng, cho tụi tao bốn máy” Lưu Hạo hô.

Diệp Tu cuộn tờ báo cầm trong tay lại thành gậy, gõ vào thứ đang treo ở vách tường vài phát, nhưng nơi này đèn hơi yếu, nhìn không được rõ lắm.

“Tiểu Đường, cho chỗ này tí sáng.” Diệp Tu quay đầu nói.

“Ờ” Đường Nhu lên tiếng, cho bên này chút ánh sáng, Diệp Tu lại lần nữa cầm gậy báo gõ vào quy định trên tường, quay đầu nói với Lưu Hạo: “Thấy chưa? Tiệm này xin miễn tiếp khách nát rượu. Ngại quá đi.”

“Mày” Lưu Hạo giận, bọn họ quả thực có uống chút rượu, nhưng cách say còn xa, làm sao nói là kẻ nát rượu được? Tên này rõ ràng đang chuyện bé xé to mà.

Lưu Hạo đang chuẩn bị tranh cãi, Diệp Tu lại thản nhiên nói một câu: “Đừng gây sự, các cậu là người của công chúng, ầm ĩ lên, chỉ thiệt cho các cậu thôi.”

Nói xong, Diệp Tu lẳng lặng  lấy thuốc trong túi, bắn ra một cây, đưa lên miệng.

Lưu Hạo ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Diệp Tu, rốt cục cắn răng một cái, xoay người sang chỗ khác: “Chúng ta đi”

“Không tiễn.” Diệp Tu châm thuốc, nhìn bốn người ra cửa, rít sâu một hơi.

Đường Nhu đã ngừng chơi từ lâu, vẫn lẳng lặng xem hết một màn này. Cô nhìn thấy khi Diệp Tu hít một ngụm kia, trên mặt dường như hơi phiền muộn, nhưng lập tức trở về dáng vẻ uể oải bán sống bán chết như thường ngày.

“Ai đấy?” Đường Nhu ít nhiều vẫn hỏi thăm một câu.

“Đồng nghiệp trước kia.” Diệp Tu thản nhiên nói.

“Người trong giới chuyên nghiệp Vinh Quang hả?” Đường Nhu hỏi.

“Ừ.” Diệp Tu nói.

“Rất nổi sao?” Đường Nhu nói.

“Nổi lắm đấy, thế mà em không nhận ra người ta, em biết người ta mất mặt lắm không?” Diệp Tu cười.

“Chịu thôi.” Đường Nhu bất đắc dĩ nói, “Em chỉ biết mỗi 2 người, đều từ Quả Quả, một người tên là Tô Mộc Tranh, còn lại là Diệp Thu.”

“Ha ha.” Diệp Tu cười.

“Hơn nữa Tô Mộc Tranh ý, Quả Quả rất thích cô ấy, trong phòng còn treo ảnh quảng cáo của cô ấy đấy” Đường Nhu nói.

“Ồ, bây giờ hình như không còn nữa?” Diệp Tu nhớ lại.

“Anh vào phòng Quả Quả?” Đường Nhu kinh ngạc.

“Có một lần, giúp cô ấy lấy chăn.” Diệp Tu vội vàng giải thích, để tránh bị hiểu lầm thành tên thích lẻn vào khuê phòng con gái.

“À, chị ấy lại ngủ sô pha?” Đường Nhu kinh nghiệm phong phú.

“Đúng vậy á, chị ấy toàn thế à?” Diệp Tu hỏi.

“Ba ngày thì đến hai là ngủ sô pha rồi......” Đường Nhu nói.

“Không bằng em đi xem chị ấy đi?” Diệp Tu nói.

“Anh không sao chứ?”

“Anh? Em cảm thấy anh có chuyện gì được chứ?” Diệp Tu hỏi lại.

“Bọn họ......”

“Ha ha, chuyện nhỏ mà thôi, anh đây sóng to gió lớn cái gì chưa thấy qua a” Diệp Tu cười nói.

“Vậy là tốt rồi.” Đường Nhu nói xong liền đi lên lầu. Diệp Tu nhìn bóng lưng của cô lại cười cười, cô gái này thật tốt bụng, còn sợ mình không thoải mái, định tâm sự nữa cơ đấy.

Đường Nhu đi lên không lâu đã đi xuống, sau đó nói: “Đoán không sai chút nào, chị lại ấy ngủ trên sô pha rồi.”

“Chậc chậc.” Diệp Tu cảm khái, tay vẫn chuyên tâm thao tác trò chơi.

Đường Nhu cũng tiếp tục ở trong phó bản của mình, yên lặng đánh một lúc, chợt lại hỏi một câu: “Liệu họ còn đến nữa không?”

“Không đâu.” Diệp Tu nói.

“Vì sao? Em cảm thấy nếu họ đã biết anh ở đây làm nhân viên trực net thì......” Đường Nhu còn chưa nói hết, cô biết Diệp Tu cũng nhìn ra được ý đồ của đám người nọ. Những người này biết Diệp Tu làm nhân viên ở đây thì càng muốn đến đây chơi, một nhân viên phục vụ nhỏ bé đương nhiên sẽ bị họ mượn cớ sai sử.

“Bởi vì họ không tiện.” Diệp Tu nói.

“Sao lại không tiện?” Đường Nhu khó hiểu.

“Em ngẫm mà xem, một ngôi sao bóng rổ NBA, nếu tùy tiện xuất hiện ở một sân bóng đông người, cảnh tượng sẽ như thế nào?” Diệp Tu nói.

“À......”

“Tương tự, tiệm net là nơi người chơi Vinh Quang tụ tập nhiều nhất, nhân vật như cậu ta sao lại tùy tiện xuất hiện ở nơi này? Còn chẳng phải tìm người vây xem sao? Cậu ta còn gặp  phiền phức hơn anh nữa.” Diệp Tu cười nói.

“Em hiểu được.” Đường Nhu cũng lập tức nhớ tới bốn tên kia trước khi vào cửa còn cử trước một người thăm dò nhìn nhìn có người không.

“Đừng để ý tới chuyện vặt vãnh này, mau luyện cấp của em đi.” Diệp Tu nói.

“Em cấp 20 rồi.” Đường Nhu tuyên bố.

“Hả?” Diệp Tu quay đầu vừa thấy, Hàn Yên Nhu quả nhiên đã lên tới cấp 20.

“Chuyển nghề, sau đó đến Rừng Rậm Băng Sương.” Diệp Tu nói.