Toàn Chức Cao Thủ

Chương 436: Đỉnh núi không thể vượt qua

Quân Mạc Tiếu đã trở lại Thần Chi Lĩnh Vực, nhưng nỗi ám ảnh hắn để lại đã bao trùm các công hội có câu lạc bộ ở khu 10.

Cấp 50 hắn trở về, để lại bốn kỷ lục.

Vậy lúc cấp 52 thì sao? Lúc đó hắn lại có thể về phá kỷ lục phó bản cấp 51 – 52.

Cấp 54, lại có kỷ lục phó bản cấp 53 – 54.

Sau đó đến cấp 55, sau 55, rồi 60… Cho đến cấp 70.

Quân Mạc Tiếu đã ra đi, nhưng những kỷ lục hắn phá thì vẫn còn đó, chẳng lẽ đến tận cấp 70, các công hội có câu lạc bộ cũng không thể dành lấy một kỷ lục nào ư? Nếu vậy thì họ có khác gì những công hội bình thường, người chơi ở khu 10 còn ai thấy họ hùng mạnh nữa?

Mà toẹt ra thì tình hình hiện tại chính là như thế.

Bất kể là ở Thần Chi Lĩnh Vực hay 9 phân khu còn lại, địa vị của các công hội có câu lạc bộ ở khu 10 là thấp nhất.

Mức độ nổi tiếng của khu 10 chủ yếu nhờ vào đâu? Một là nhờ người chơi từ chính công hội nhà mình mang đến, hai là dựa vào danh tiếng để lôi cuốn những lão làng chạy đến khu 10 cày lại từ đầu. Khu mới, tuy người mới vẫn chiếm đa số, nhưng không thiếu những lão làng như Điền Thất hay Nguyệt Trung Miên đến chơi bời. Họ biết công hội đứng đầu là những ai, chỉ bằng cái tên thôi đã có sức hấp dẫn rất lớn.

Tiếp đó là nhờ chiếm đầu kỷ lục phó bản để danh tiếng càng thêm nổi trội. Top các bảng xếp hạng, lúc nào cũng có bóng dáng tên công hội họ.

Sau nữa là, không có sau nữa.

Nơi mà tên tuổi công hội được nổi bật nhất, nơi mà thực lực được thể hiện rõ rệt nhất: Kỷ lục phó bản. Thì ở khu 10, không ai không biết đó đã là mảnh đất mà Quân Mạc Tiếu thống trị. Điểm này thì ngay cả các phân hội câu lạc bộ cũng phải ngầm thừa nhận, nếu không thì sao không có đội ngũ nào đứng lên cạnh tranh với hắn? Mà chỉ biết vắt óc nghĩ mưu mô cản trở và hạn chế hắn.

Không có kỷ lục phó bản, công hội khó lòng mà để lại ấn tượng mạnh trong lòng người chơi. Ở khu 10, đám gà mờ chỉ biết đến những cá nhân nổi tiếng, không biết công hội. Cho dù công hội Hưng Hân có liên tiếp giữ kỷ lục phó bản, thì trong mắt người chơi, đó cũng là vì có Quân Mạc Tiếu, còn công hội Hưng Hân, chưa chắc đã khiến người ta cảm thấy mạnh bao nhiêu.

Người chơi khu 10 nào cũng có một suy nghĩ: Quân Mạc Tiếu ở đâu, kỷ lục phó bản ở đó.

Suy nghĩ này đã hoàn toàn làm lệch lạc khái niệm kỷ lục phó bản. Nơi mà đáng ra phải do một đội ngũ kết hợp tạo thành, thì nay, trong mắt người chơi khu 10, nó trở thành nơi mà chủ nghĩa cá nhân lên ngôi, kỷ lục không thuộc về một đội, mà chỉ thuộc về mình Quân Mạc Tiếu.

Mặc dù Quân Mạc Tiếu đã đến Thần Chi Lĩnh Vực ở cấp 50, nhưng tâm trạng hầu hết các phân hội của câu lạc bộ cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu.

Bởi quan niệm ở khu 10 đã hoàn toàn bị vặn vẹo vì sự tồn tại của Quân Mạc Tiếu, hình tượng thần thánh của Quân Mạc Tiếu đã hoàn toàn xâm chiếm tâm trí người chơi.

Dù sau này, các công hội lớn có lấy được kỷ lục phó bản, thì trong suy nghĩ của thế hệ người chơi mới khu 10 lại cho rằng: Mày lấy được kỷ lục chỉ vì Quân Mạc Tiếu không ở đây thôi.

Quân Mạc Tiếu chính là một đỉnh núi, anh có đi vòng hay bay qua cũng vô dụng. Nó vẫn sừng sững ở đó, vĩnh viễn khiến người ta phải ngước lên. Muốn thay thế ư, chỉ có thể giẫm bằng nó, hoặc xây dựng một đỉnh núi cao hơn.

Đỉnh núi cao hơn? Các hội trưởng công hội chưa từng có ý nghĩ này trong đầu. Đấy là đỉnh núi mang tên Diệp Thu không kẻ chuyên nghiệp nào có thể vượt qua đấy, đám bậu xậu chơi game như họ muốn vượt qua ư, được không? Truyện cười à?

Giẫm bằng nó? Nhắc thôi đã đắng lòng, những kẻ muốn giẫm bằng nó đều thành xương khô dưới chân núi rồi, còn tiện thể nâng tầm khủng bố cho ngọn núi lên ấy chứ.

Các công hội đáng thương đều rất rõ đạo lý ấy, lại chẳng thể làm gì. Họ chỉ đành im lặng vòng qua nó, im lặng tiến lên, họ muốn chạy thật xa, càng xa càng tốt, đến một nơi không còn thấy đỉnh núi đó nữa, như thế mới khiến người ta lãng quên.

Thế nhưng giờ thì sao, Quân Mạc Tiếu trở về từ Thần Chi Lĩnh Vực, phá một lèo bốn kỷ lục, đỉnh núi lại chễm chệ trước mắt, và có vẻ như sau này nó còn không ngừng xuất hiện. Bấy giờ các công hội lớn mới vỡ nhẽ, thì ra đó không phải ngọn núi, mà là một dãy cmn núi, nối nhau, kéo dài đến tận cùng thế giới.

Các công hội phân khu khóc, họ tha thiết mong chờ bên phía Thần Chi Lĩnh Vực mau mau ra tay để kẻ này vĩnh viễn không vùng lên được nữa biết bao nhiêu. Thế nhưng, tổng hội ở Thần Chi Lĩnh Vực có dư hơi cảm nhận tâm trạng phân khu 10 không? Không, hoàn toàn không, lúc này họ còn đang mải vờn nhau trong trò chơi “Ai không động thủ kẻ đó thua, nhưng ai động thủ trước cũng thua”.

Diệp Tu đang cày cấp, Trần Quả mở Trục Yên Hà đi cùng, Lâm Sơn Thủy đã có mặt, bốn người chơi đóng giả cao thủ cũng có luôn. Trần Quả đưa bốn người bốn account thích hợp. Bốn người cầm account, vừa thêm bằng hữu vừa chạy theo đuôi đại thần.

Biết đại thần định lập công hội thì bốn người lập tức chặn mời công hội, chờ đại thần lập công hội mới thì vào.

Mấy ngày này, 24 account mà Mã Thẩm Nghị của tiệm net Hồng Thái thua đã nhờ người đưa đến. Đều là các nhân vật trong Thần Chi Lĩnh Vực. Mã Thẩm Nghị cũng không keo kiệt đến nỗi lột sạch tiền và trang bị bên trong, account thế nào thì giao nguyên trạng thế.

Trong số 24 account, có bảy account trống không, còn lại thì ít nhiều đã có đồ. Trần Quả kiểm kê một lượt, tất cả đều rất tầm thường. Lúc ấy không đưa ra yêu cầu cụ thể, đương nhiên Mã Thẩm Nghị sẽ không cố mua account xịn thật sự nào.

“Giờ lập công hội cũng được rồi đấy…” Trần Quả nói. 24 account đồng nghĩa với 24 nhân vật, thêm 4 ông bạn kia, ba người cô, Lâm Sơn Thủy và Quân Mạc Tiếu nữa, thế là dư một rồi.

“Không vội, muốn lập đã lập được từ lâu rồi.” Diệp Tu nói.

“Chị biết, nói vậy thôi. Mà chú em định làm gì với mấy account này?” Trần Quả kiểm tra xong thì xếp gọn 24 card vào.

“Hiện tại thì chưa, nhưng sẽ có lúc cần.” Diệp Tu nói.

“Đưa luôn pháp sư chiến đấu cho Tiểu Đường nhé?” Trần Quả rút tấm thẻ tài khoản nhân vật pháp sư chiến đấu ra.

“Không cần đâu, với một tay mơ như Tiểu Đường thì tìm hiểu và làm quen dần với các kỹ năng mới tốt. Giờ nhồi nhét một loạt các kỹ năng lại thành hiểu không đủ sâu.” Diệp Tu giải thích.

“Thế Mộc Mộc thì sao?” Trần Quả lại rút tấm thẻ bậc thầy pháo súng.

“Mộc Mộc hả? Ẻm coi trọng tên lắm, sợ là không thích tên bậc thầy pháo súng chị cầm đâu.” Diệp Tu bảo.

“Ừ, lại còn là acc nam nữa.” Trần Quả cũng kiểm tra bậc thầy pháo súng này rồi, nhân vật là nam, còn thiết kế vai u bắp thịt, râu ria xồm xoàm, chính cô cũng không thể chấp nhận để Tô Mộc Tranh dùng nhân vật này.

“Phía Trảm Lâu Lan có tin tức gì chưa?” Cất gọn số thẻ game, Trần Quả lại hỏi thăm.

“Chưa.”

“Đã bảo hôm nay mà.” Trần Quả càu nhàu.

“Ngày còn dài mà.” Diệp Tu bình tĩnh đáp.

“Nếu hắn ta không đồng ý thì cậu có kế hoạch B gì không?” Trần Quả hỏi. Trong kế hoạch của Diệp Tu, bắt tay với Trảm Lâu Lan là một bước rất quan trọng. Bởi kế nghi binh lúc trước không thể kéo dài mãi, kiểu gì cũng có lúc các công hội lớn không thể kiềm chế được mà ra tay. Như đám Lưu Hạo kia, chỉ cần chúng cứng đầu lên chiến một trận cũng có thể tính được bên cạnh Diệp Tu có bao nhiêu người giúp đỡ và đáng gờm ra sao. Mà Diệp Tu thì hoàn toàn không hy vọng điều này, bởi thực chất bên cạnh Diệp Tu không hề có ai giúp sức cả. Từ đầu chí cuối đều do mình hắn chơi phân thân.

“Nếu hắn ta từ chối thì…” Diệp Tu vừa nói được nửa, phần tin nhắn đã lóe lên, tiện tay mở ra xem, là Trảm Lâu Lan.

Diệp Tu chưa nhìn đã vội vàng ới lại, Trần Quả ngồi bên cũng nín thinh chăm chăm nhìn.

“Qua mấy ngày suy nghĩ cẩn thận…” Trảm Lâu Lan gửi tin.

“Còn chơi lầy.” Trần Quả đập bàn.

Diệp Tu lại bật cười, quay ra bảo: “Thế mới là tin tức tốt.”

Quả nhiên, Trảm Lâu Lan nhanh chóng gửi tin, bày tỏ đồng ý hợp tác với Diệp Tu.

“Hợp tác vui vẻ.” Diệp Tu trả lời.

“Ha ha, qua mấy ngày suy nghĩ, tui cũng tin rằng việc hợp tác này sẽ vô cùng vui vẻ.” Trảm Lâu Lan trả lời.

“Thế ông chuẩn bị làm những gì?” Diệp Tu hỏi.

“Đương nhiên là kéo ông vào công hội trước đã, đang ở đâu đấy?” Trảm Lâu Lan hỏi.

Đôi bên hẹn địa điểm, gặp mặt. Trảm Lâu Lan lại dẫn theo bốn người, làm Trần Quả lại có lý do mà khinh bỉ tay này cứ thích phô trương.

Sau đó, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu gia nhập công hội của Trảm Lâu Lan: Nghĩa Trảm Thiên Hạ. Trần Quả thì nghe Diệp Tu sắp xếp, tạm thời không vào, tiếp tục cùng Lâm Sơn Thủy đóng vai vô gia cư ở Thần Chi Lĩnh Vực.

“Hai người có rảnh thì lên diễn đàn Vinh Quang, trang thi đấu điện tử gì đó xem chút bài mới đi.” Trảm Lâu Lan cười nói với Diệp Tu và Trần Quả.

“Đã bắt đầu tuyên truyền cho chiến đội rồi à?” Diệp Tu cười.

“Ừ, nhưng giờ vẫn muốn làm phiền đại thần đấu với anh em tụi này một chút, được chứ?” Trảm Lâu Lan nói.

“Còn muốn kiểm hàng thật hay giả hả?” Diệp Tu nói.

“Thì một phần, nhưng chủ yếu là muốn biết xem trình độ của tụi này tới đâu, xin đại thần chỉ bảo.” Trảm Lâu Lan nói rất khiêm tốn, gọi đại thần cũng như đã tin tưởng Diệp Tu chính là Diệp Thu.

“Ha, không sao, muốn đấu với nghề nào?” Diệp Tu hỏi.

“Nghề nào cũng được?” Trảm Lâu Lan sửng sốt hỏi.

“Ừ, nghề nào cũng được.” Diệp Tu nói.

“Vì là tán nhân hả?” Trảm Lâu Lan hỏi lại.

“Không phải, vì tui đang sở hữu 24 thẻ nghề trong tay.” Diệp Tu vừa nói vừa ra hiệu Trần Quả đem chồng thẻ ra đây.

“Bảo dùng thì dùng thiệt.” Trần Quả câm nín.

Trảm Lâu Lan có hơi choáng váng một chút, lát sau mới hoàn hồn, vội bảo: “Chúng ta lập phòng bên đấu trường trước, đại thần để lại cách liên lạc bên ngoài đi, đổi account cũng tiện liên lạc.”

“Được.” Diệp Tu gật đầu, và thế là hai người cùng add QQ của nhau ngoài trò chơi.