Toàn Chức Cao Thủ

Chương 237: Thiếu người

Tán dóc linh tinh với Tô Mộc Tranh thì tới giờ cơm, hai người đều tự đi ăn cơm chiều, Trần Quả và Đường Nhu lúc này vẫn chưa thấy về. Ăn xong Diệp Tu cũng không gấp rút lên game, mà lên diễn đàn chính thức của Vinh Quang lướt một vòng.

Diễn đàn có rất nhiều diễn đàn con, như khu kỹ thuật, khu trang bị, khu phó bản, khu của riêng từng nghề, khu chuyên về thi đấu liên minh. Khu nào cũng có các topic trái ngược nhau, vô cùng huyên náo. Nhưng nếu muốn đọc tin vỉa hè chém gió, vậy bạn phải tới những cụm máy chủ.

Từ khu 1 tới khu 10, gộp luôn Thần Chi Lĩnh Vực, tổng cộng có cả thảy 11 cụm máy chủ, độ nóng sốt chưa khi nào giảm. Cao thủ danh nhân, chuyện ân oái tình cừu là một trong các topic được bàn tán nhiều nhất ổ đây. So sánh tổng quát, Thần Chi Lĩnh Vực đứng đầu không thể bàn cãi, khu 10 mới mở đứng hàng thứ hai, độ hot ở các khu khác cũng không phải tăng dài theo năm tháng, trên cơ bản đều có vẻ ổn định, hơn thua không nhiều. Nếu độ nóng khu nào đó bỗng nhiên sốt xình xịch, đấy nhất định là có chuyện gì đang gây xôn xao cư dân mạng.

Sốt nhất khu 10 hiện nay đương nhiên chính là Quân Mạc Tiếu. Bắt đầu từ thôn Tân Thủ, một đường giẫm nát đủ loại kỷ lục. Người chơi khu 10 chỉ cần mở bảng đơn lên là có thể thấy đại danh Quân Mạc Tiếu khắp nơi, từ sáng đến tối, không chắc khi nào trên thông báo hệ thống sẽ hiện lên tên người này.

Lam Khê Các, Mưu Đồ Bá Đạo, Trung Thảo Đường, Gia Vương Triều… Các công hội này dù không đi nghe ngóng gia cảnh, nhìn mỗi quy mô khu 10 thôi, cũng biết bọn họ ưu việt nhất.

Kỷ lục phó bản trước giờ đều là vật trong túi công hội bọn họ, nhưng qua khu 10 thì vận đổi sao dời rồi. Kỷ lục phó bản lại thành vật trong túi Quân Mạc Tiếu. Các đại công hội muốn kỷ lục, thì phải tìm Quân Mạc Tiếu để hỗ trợ.

Mấy chuyện này, người chơi chuyên dạo diễn đàn đã sớm phân tích kỹ lưỡng. Một vài người chơi lão làng lại mượn thời cơ này thảo luận xem các công hội lớn mắc phải quẫn cảnh khuếch trương “như lào”.

Ở khu 10, tuy bọn họ vẫn chưa bị ai coi khinh, nhưng so với hào quang bên khu khác, danh vọng tạo dựng bên khu 10 của họ quả thật thấp chưa từng thấy. Lấy không được kỷ lục, là mất đi thứ tuyên truyền tốt nhất. Thủ đoạn tuyên truyền trước mắt của các công hội chính là khoe kẻ ủng hộ sau màn của mình ra. Thổi phồng chiến đội chuyên nghiệp nhà mình bá đạo bao nhiêu, phóng đại nhà mình ở Thần Chi Lĩnh Vực vê lờ biết mấy, ở khu khác thì nguy hiểm nhường nào. Chẳng qua chém tới khu 10 thì lệ rơi đầy mặt.

Khu 10, bọn họ có vẻ rất bá, nhưng mà, Quân Mạc Tiếu còn bá hơn. Ai đó bình luận.

Các khu trong Vinh Quang có thể nói là thiên hạ của những công hội lớn, tới khu 10, lại “có vẻ rất bá” thiệt. Cái chữ “có vẻ” này, cũng đã khiến bọn họ mất mặt vô vàn.

Khu thảo luận không hiếm lời biện giải, thế nhưng, trước bảng kỷ lục trần trụi trước mắt, mọi giải thích đều vô dụng. Một câu “có bản lĩnh thì lập cái kỷ lục đi” làm các đại công hội phải ngã ngựa.

Bất ngờ thay, Gia Vương Triều lại có lý hơn cả. Rừng Rậm Băng Sương, tuy chỉ là phó bản cấp thấp nhất, song ít ra ở đây, đội ngũ Gia Vương Triều đích xác chèn ép Quân Mạc Tiếu một bậc. Chỉ bằng đó, Gia Vương Triều trên diễn đàn bên này dĩ nhiên được thổi phồng gấp bội, nghiễm nhiên mang tư thế vượt qua ba công hội lớn truyền thống.

Đọc các bài thảo luận, Diệp Tu chỉ có thể cười trừ. Nếu là mười năm trước, có năng lực thế này, bản thân khó lòng dằn được cơn nhiệt huyết sôi trào. Nhưng giờ, lý tưởng của hắn, theo đuổi của hắn đã sớm không còn ở nơi này. Cục diện trước mắt đều do hắn bày ra, có cái là cố ý, có cái là vô tình, nhưng không có thứ nào làm hắn ngạc nhiên. Dưới cục diện này, làm thế nào lấy được thứ mình muốn, ấy mới là suy nghĩ của Diệp Tu, cũng là suy nghĩ của mỗi một công hội.

Bọn họ đều giống nhau, không chỉ coi đấy là chuyện để buôn. Với họ, game là game, nhưng cũng là một nghề, bọn họ gửi gắm mục tiêu cuộc sống của mình vào đó. Cũng như bất kì người nào khác, muốn sinh tồn, liều mình vì lý tưởng. Chẳng qua nơi giao tranh sống còn của họ là tại thế giới giả thuyết này mà thôi.

Ngừng lướt khu 10, Diệp Tu lại chạy sang toàn bộ các khu chính khác  như khu kỹ thuật, khu trang bị, khu phó bản vân vân.

Diễn đàn là một nơi tốt, nó tập hợp lượng tin tức lớn, tập hợp trí tuệ của biết bao người chơi. Có thể nói đây là trạm tình báo lớn nhất của Vinh Quang, nếu bạn giỏi về quan sát, bạn có thể từ nơi này mà thấy được rất nhiều thứ.

Xem diễn đàn một lúc, đảo mắt đã là tám giờ. Diệp Tu đứng dậy dạo quanh một vòng, hỏi quầy trước một cái, Đường Nhu và Trần Quả thế mà vẫn chưa về.

Diệp Tu hỏi đồng sự số di động của Đường Nhu, lập tức gọi qua hỏi.

“Alo? Ai vậy?” Tiếng Đường Nhu đầu bên kia khá lớn, chung quanh huyên náo ồn ào, hiển nhiên đang ở nơi nào rất tấp nập.

“Anh đây tối 9 giờ có trận PK, tới không?” Diệp Tu hỏi.

“À… PK hả” Giọng Đường Nhu nghe rất hưng phấn, nhưng sau một hồi im lặng, cô vẫn tiếc nuối nói: “Không về được, mới mua vé với Quả Quả chuẩn bị xem phim nè.”

“À, vậy tụi em coi vui nha.” Diệp Tu lập tức cúp máy.

Đường Nhu không thể tới…

Đây là một chuyện rất ngoài ý muốn, nói tới sát cánh chiến đấu, thì mấy ngày nay Đường Nhu lăn lộn với hắn nhiều nhất, trên hết còn là người bên cạnh, dễ dàng liên lạc, ai dè cô em hôm nay lại chạy ra ngoài chơi.

Đặt điện thoại xuống, Diệp Tu đăng nhập game. Login liền thấy trong danh sách bạn tốt, Bánh Bao Xâm Lấn đang onl. Vội gửi tin sang cho Bánh Bao Xâm Lấn: “Bánh Bao, tối 9 giờ có trận PK.”

“Ồ? Ai chán sống vợi?” Bánh Bao Xâm Lấn hôm qua giết cả ngày, mặt mày huênh hoang cả lên.

“Chính là cái bọn hôm qua bị cướp BOSS.” Diệp Tu nói.

“Ầy, còn chưa chịu phục sao, đúng lúc, dạy bảo bọn nó thêm một trận.”

“Em đang ở đâu?” Diệp Tu hỏi.

“Khe Núi Nhất Tuyến.”

“Có chuyện gì không?” Diệp Tu hỏi. Mưu Đồ Bá Đạo lúc này có lẽ sẽ tạm không gây sự với họ, nhưng vẫn còn người chơi thuộc sáu công hội khác, hiện đang là giờ người chơi online đông nhất mà. Bánh Bao Xâm Lấn phỏng chừng cũng là một trong các mục tiêu cần tập trung của đối phương, lộ diện ở Khe Núi Nhất Tuyến rất có thể bị người khác để mắt tới.

“Có chuyện.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Sao?”

“Em không ra được.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Bị chặn?”

“Không phải… Nơi này chưa từng tới, có hơi phức tạp…” Bánh Bao Xâm Lấn trả lời.

“Chỗ đó có hơi chếch, em search bản đồ Khe Núi Nhất Tuyến ra xem kĩ xíu. Nhớ chọn đường ít người đi, vòng nhiều vòng, quan sát đằng sau có ai đi theo không.” Diệp Tu đổ mồ hôi hột, hôm qua bọn Mưu Đồ Bá Đạo kéo BOSS ngõ cụt, sâu trong đó đích thật là nơi hẻo lánh nhất trong Khe Núi Nhất Tuyến.

“Lão đại anh minh quả thật có người theo sau em.”Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Ồ? Rồi sao?” Diệp Tu hỏi.

“Em đang xông lên.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“…” Diệp Tu á khẩu, té ra mình nhắc nhở xong thằng nhỏ mới phát hiện ra sao? Chắc không lầm người đâu nhỉ?

Hoài nghi của Diệp Tu rất có đạo lý, có điều Bánh Bao xâm Lấn lần này thật sự không lầm. Người chơi theo sau hắn, là người chơi bên Hô Khiếu Sơn Trang trong bảy công hội lớn. Sau khi phát hiện Bánh Bao Xâm Lấn bèn ngay tức khắc báo cho công hội, công hội biết nhóm Quân Mạc Tiếu thực lực ai ai cũng nổi trội, một người xông lên quá nửa sẽ không làm ăn được gì, cho nên chỉ yêu cầu gã cẩn thận theo dõi hướng đi của Bánh Bao Xâm Lấn, báo cáo mọi lúc, còn bên bọn họ tức khắc tập kết người gần đấy lại.

Tên theo đuôi Bánh Bao Xâm Lấn, mới đầu còn cẩn thận, sau lại nhận ra Bánh Bao Xâm Lấn vốn không có ý thức này, có hai lần quay đầu mình không né kịp, rõ ràng đã bị người ta phát hiện. Lòng dạ rối bời, kết quả Bánh Bao Xâm Lấn vẫn không hề gì tiếp tục cất bước. Vì thế người chơi này dần dần cũng không để ý nhiều. Gã bây giờ chỉ nghi hoặc ý đồ của Bánh Bao Xâm Lấn. Tên này vòng tới vòng lui, chẳng thấy đánh quái, cứ đi miết mãi một chỗ, thế mà được ba lần rồi.

“Không phải là lạc đường chứ?” Gã ta đang chạm tới chân tướng, bỗng Bánh Bao Xâm Lấn xoay người lại. Gã cũng không coi ra gì, vẫn đi tới trước, kết quả Bánh Bao Xâm Lấn đột nhiên chạy bước rộng tới.

Người chơi hoảng hốt, dòm trái dòm phải, xung quanh gã không có một ai. Có quái có quái, tên này chạy như thế là muốn đánh quái một chút nhỉ? Đang nghĩ ngợi, Bánh Bao Xâm Lấn cũng hiểu mình không lầm, không để ý tới tiểu quái mà vọt thẳng về phía gã, tay vung lên, một cục gạch đã bay tới đầu gã.

Người chơi vội né, Bánh Bao Xâm Lấn đã hoàn toàn áp sát, cho nên gã ta gấp rút gửi tin “bị phát hiện” rồi lập tức chiến đấu với Bánh Bao Xâm Lấn.

Công hội cẩn thận đương nhiên không phải không có đạo lý. Người chơi bình thường, hoặc là một vài người chơi nổi trội trong đám người chơi bình thường, quả thật cũng không phải là đối thủ của Bánh Bao Xâm Lấn. Gã ta tới lui mấy hiệp, tiếc thay, cuối cùng vẫn bị đánh chết.

“Haha, chết rồi. Tên nhãi này, hèn gì em cứ bảo đi theo mình làm cái gì.” Bánh Bao Xâm Lấn báo tin vui cho Quân Mạc Tiếu.

“Ôi trời, theo em nhiêu lâu rồi?” Diệp Tu vội hỏi.

“Khoảng hơn mười phút đi?” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Bánh Bao… Em bị bại lộ rồi. Có thể rất nhanh sẽ có người tới bao vây em.” Diệp Tu nói.

“Thế à, vậy xem ra chỉ có thể đánh một trận.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Coi chừng độ bền vũ khí.” Diệp Tu câm nín hồi lâu rồi nhắc nhở Bánh Bao Xâm Lấn.

“Vũ khí… Ý, quyền trảo của em sao mất tiêu rồi?”

“Đệch, vỡ rồi đi? Độ bền vũ khí xuống mức 0 sẽ vỡ đó em xem lịch sử hệ thống xem.” Diệp Tu trả lời.

“Ấy dà, thôi xong rồi.” Bánh Bao Xâm Lấn đương nhiên cũng biết tầm quan trọng của vũ khí. Lịch sử hệ thống nhảy ra, quả nhiên vừa nhìn liền thấy tin độ bền quyền trảo cạn đáy nên bị hủy vừa nãy khi mới đánh chết gã kia xong.

Diệp Tu cũng không biết nói gì cho phải.

“Không có vũ khí chiến đấu, độ khó vượt quá tưởng tượng của em rồi.” Bánh Bao Xâm Lấn còn luyên thuyên không dừng.

“Em thấy em còn hi vọng à?” Diệp Tu hỏi.

“Không còn, trừ phi lão đại anh tới cứu em.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Chờ anh tới đó, em về thành dưỡng sức mất rồi.” Diệp Tu nói.

“Nếu đã vậy, lão đại anh về làm gì, em trực tiếp về thành, chúng ta gặp nhau ở chủ thành.” Bánh Bao Xâm Lấn quả nhiên thẳng thắn lại thoải mái, tay không nhào tới chọc tiểu quái, lùa được nguyên đám lớn. Người chơi công hội cũng nhanh chóng chạy tới bao vây, đúng lúc trông thấy Bánh Bao Xâm Lấn đang trong đống quái, hét to một tiếng “các đồng chí vất vả” rồi bị quái cắn chết luôn.

“Đù má.” Mọi người đồng thanh chửi. Tên Bánh Bao này làm trò gì vậy? Loay hoay tới lui trong này, làm bọn họ cũng không dễ phán đoán, khó khăn lắm mới bao vây được, nó lại chui vô đám quái tự sát về thành, chẳng lẽ đây chính là mục đích của nó?

Đám quái cắn chết Bánh Bao Xâm Lấn xong tản đi, thi thể Bánh Bao Xâm Lấn đã sớm không còn.