Toàn Chức Cao Thủ

Chương 228: Tổ đội với BOSS

Nhìn thấy Người Đá Lang Thang Alpen vung trường kiếm xoay người đánh úp, ba người Tưởng Du đang xông tới cũng ngẩn ra. Lúc này mới kịp ý thức được chỗ ngoan độc trong chiến thuật của Quân Mạc Tiếu. Tụi này không phải tới cướp BOSS, mà là tới giúp BOSS.

Ba người Quân Mạc Tiếu vừa tham gia chiến đấu, lợi thế lớn nhất chính là mức độ cừu hận của BOSS. BOSS nhắm đánh ai cũng không nhắm vào họ. Cho nên chỉ cần đừng đưa đầu vào kiếm của Người Đá Lang Thang Alpen, trừ khi BOSS xài skill AOE, bọn họ nhất định an toàn. Còn bọn Tưởng Du? Mỗi người đều là mục tiêu săn giết của Người Đá Lang Thang Alpen, bọn Quân Mạc Tiếu còn ở bên cạnh yểm hộ BOSS, đợi đánh chết cả đám xong, ba người sẽ ung dung quay sang diệt luôn BOSS lúc này đã cạn máu.

Dù Người Đá Lang Thang Alpen máu đỏ cực kỳ đáng sợ, dư sức thông chết ba người chơi full máu bình thường. Nhưng đây là trường hợp bình thường, còn thực lực bọn Quân Mạc Tiếu đã vượt xa bình thường lâu rồi. Tưởng Du không hề nghi ngờ họ có năng lực ẵm gọn một Người Đá Lang Thang Alpen cạn máu.

Cướp giết? Đánh nhau? Hay lùi?

Trong một lúc nhiều ý nghĩ lướt qua đầu Tưởng Du, nhưng gã không đủ thời gian ngẫm kỹ. Sau khi kiếm khách tạch, Thích Vô Giúp Vui của gã bị đẩy lên, thành mục tiêu hút cừu hận cao nhất. Kiếm khí làm người sợ hãi lướt qua mặt, cát vàng tung bay cuồn cuộn cuốn tới, như muốn xé đôi Thích Vô Giúp Vui. Tưởng Du không dám lơ là, gã thân là một pháp sư áo vải, không có mấy chiêu Đỡ Đòn này nọ, sơ sẩy chút xíu là một phát đi luôn.

Tưởng Du vội thao tác quay người, Thích Vô Giúp Vui lăn mấy vòng tránh được kiếm khí cát vàng.

Song kiếm của Người Đá Lang Thang Alpen hất lên một cái. Chiêu này trong tay người chơi là Động Kiếm Phá Đất của ma kiếm sĩ, nhưng khi BOSS thi triển thì càng thêm mãnh liệt, như muốn lật ngược đất đá lên, cát vàng mù mịt quấn quýt nhau thành cuộn sóng cát đánh về phía Thích Vô Giúp Vui. Khí thế kinh người cộng thêm phạm vi tấn công trải rộng này đủ làm bất kỳ game thủ chơi ma kiếm sĩ nào ghen tị.

Tưởng Du đánh với Người Đá Lang Thang Alpen hơn một tiếng đồng hồ, dù vẫn công kích từ xa, với mấy skill của BOSS cũng rành rẽ cả.

Tưởng Du vốn có chuẩn bị, lập tức vọt mình sang bên, chỉ chút nữa là thoát, đột nhiên màn hình tối sầm lại, một bóng người bị ném tới trước mặt gã. Gã rủa một tiếng “Đệch”, hai người đâm sầm vào nhau cùng lăn quay lên mặt đất, cát vàng bị Động Kiếm Phá Đất hất lên đúng lúc ào tới, Thích Vô Giúp Vui không biết người anh em kia sống chết ra sao, chỉ biết HP mình tuột thẳng xuống gần đáy.

Gã tái mặt, chưa kịp cắn thuốc thì Quân Mạc Tiếu đã xung phong, không chờ gã đứng dậy đã đạp một cước, tiếp giơ súng lên “đoàng đoàng đoàng” mấy tiếng. Trực tiếp tiễn Thích Vô Giúp Vui về thành Không Tích.

“Mịe kiếp!!” Tưởng Du lật bàn, lần này là lật bàn thật luôn.

Với tư cách người quản lý công hội của câu lạc bộ, game thủ chuyên nghiệp được đào tạo chính quy, Tưởng Du cũng có nơi làm việc đàng hoàng, bên cạnh cũng có game thủ làm cho công hội chăm chỉ cày game. Đột nhiên thấy lão đại đứng dậy lật bàn, đạp phát ngã cả băng ghế, trong đêm khuya thanh vắng, hồn nguyên đám bị gọi giật từ game về.

Tất cả hoảng sợ nhìn qua hội trưởng đại nhân. Tưởng Du độc ác trừng mắt nhìn màn hình, lúc nãy vừa muốn cắn thuốc, nhưng tay không nhanh bằng Quân Mạc Tiếu, bị người ta giết trước. Kết quả thao tác dùng thuốc thành “Ấn phím để hồi sinh”, mở mắt ra đã thấy mình ở thành Không Tích.

Bi phẫn hai giây, Tưởng Du vội nhào đến sau lưng một người trong phòng.

Lúc gã lật bàn, trong phòng cũng chỉ có một người này vẫn cắm mặt vào game. Đây là đồng đội của Tưởng Du, là nhà quyền pháp cùng đội trong Khe Núi Nhất Tuyến, mấy đội viên khác không ở cùng thành phố. Vì đặc thù của nghề online, nên không cần tụ một chỗ vẫn làm việc được.

Game thủ nhà quyền pháp lúc này đã mướt mồ hôi, trong lòng càng hoảng. Tình hình của gã khá là vất vả, bị Quân Mạc Tiếu, Hàn Yên Nhu và Người Đá Lang Thang Alpen liên thủ công kích. Lúc này gã không phải đang chiến đấu, cũng không tránh né, mà là thuần chạy trốn.

Tưởng Du nhìn danh sách đội ngũ ở góc màn hình, biết lợi thế của họ đã tiêu tan. Vốn đội ban đầu là sáu người, bây giờ chỉ còn ba. Lúc nãy người bị ném tới cùng ôm Thích Vô Giúp Vui lăn vào Động Kiếm Phá Đất là ai, Tưởng Du vốn không biết. Nhưng bây giờ nhìn danh sách đội, có lẽ là cuồng kiếm sĩ đã phát hiện BOSS, tên gã ta trong list cũng mất tăm, hiển nhiên đã tạch.

Tránh trái, né phải, nhảy lên, vọt về trước, xoay người...

Hai tay người chơi nhà quyền pháp thao tác bàn phím và chuột cực nhanh, âm thanh lạch cạch nối liền nhau chứng tỏ tần suất thao tác cao của gã, cũng đồng thời thể hiện độ phức tạp của chiến đấu.

Nhưng cố gắng thế nào, thanh HP trên màn hình của gã cũng dần dần trượt xuống. Dù đã nỗ lực tránh công kích, nhưng vẫn không thể hoàn toàn thoát thân.

Bỗng nhiên trước mặt lóe lên, Quân Mạc Tiếu đột nhiên xuất hiện, dùng Thuật Phân Thân đẩy chân thân đến trước chặn đường, chưởng ra một chiêu Lạc Hoa Chưởng. Lạc Hoa Chưởng cũng là một skill gây sóng xung kích trong phạm vi nhỏ, Quân Mạc Tiếu ra tay rất nhanh, tránh trái hay phải cũng không thoát được. Nhà quyền pháp chỉ còn cách nhảy lùi về sau, chợt nghe đao rút “soạt” một cái, kiếm khí điên cuồng của Người Đá Lang Thang chuẩn xác đập vào người nhà quyền pháp. Thanh HP vụt một phát cạn sạch.

Nhà quyền pháp cơ hồ giữ tay trên phím dùng thuốc. Tay nhấn phím tắt, lập tức không do dự mà thao tác cực lẹ. Thanh HP thấy đáy nhờ vậy được kéo lại chút ít.

Thuốc thì mỗi người đều chuẩn bị. Kiếm khách đã xài, Tưởng Du xài không kịp, nhà quyền pháp canh sẵn lúc, nhanh tay dùng được. Nhưng gã ăn một chiêu Rút Đao Trảm của Người Đá Lang Thang Alpen bay lên không, chưa kịp tiếp đất Quân Mạc Tiếu đã lướt ngay tới, một chiêu Thiên Kích cho gã bay càng cao, tiếp theo Tưởng Du và nhà quyền pháp chỉ thấy thanh HP roẹt roẹt roẹt trượt xuống, trên màn hình không nhìn thấy Quân Mạc Tiếu, thậm chí dính skill nào của người ta cũng không biết.

“Đù!” Trong âm thanh mắng chửi, nhà quyền pháp tạch.

Lật, lại lật.

Nhà quyền pháp không để Tưởng Du cô đơn lật bàn một mình, khi thi thể gã rớt xuống đất, gã cũng nhảy dựng lên lật bàn, trong miệng còn mắng: “Đù, phối hợp với BOSS, đùa nhau à???”

Mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn hai người, họ biết hai người từ Thần Chi Lĩnh Vực sang khu 10 làm gì, nhưng... xem ra đối thủ ở khu 10 này rất khó chơi, cao thủ đứng top trong công hội cũng phải điên đầu.

Tất cả cúi gằm, không ai dám nhìn, cũng không dám hỏi han.

Họ là người của Mưu Đồ Bá Đạo, chiếu từ trên xuống, thừa kế cả bản sắc của câu lạc bộ. Phong cách dũng mãnh có chuyện liền chửi thẳng của đội trưởng Bá Đồ Hàn Văn Thanh rất được ban lãnh đạo công hội ưa thích. Chỉ là bọn họ học một hai, Hàn Văn Thanh thì có người làm sai mới bị mắng, cũng mắng đúng người đúng việc. Nhưng lúc bắt chước, có vẻ vì do mê phong thái ngang tàng của người ta, nên khi có chuyện không hài lòng, không vui, cần giải tỏa đều tìm lý do mắng chửi. Mọi người đều có kinh nghiệm, không ai ngu ngốc lao ra làm bia trút giận.

Kết quả Tưởng Du và nhà quyền pháp tui nhìn anh anh nhìn tui, mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai người bị hại cũng không thể tự mắng nhau tìm an ủi đâu nhỉ? Cuối cùng quét mắt sang màn hình, nhà quyền pháp vẫn chưa hồi sinh, góc nhìn của linh hồn nhìn thấy Quân Mạc Tiếu, Hàn Yên Nhu và Người Đá Lang Thang Alpen đồng lòng như kết đội cùng đuổi theo hai người còn lại, thiện xạ và mục sư.

“Mặt dày vãi, trên đời làm sao lại có thể loại người mặt dày như vậy chứ.” Tưởng Du không tìm được ai để xả giận, chỉ có thể trỏ tay chửi nhân vật ảo trong màn hình.

“Đúng vậy, dày vãi đạn!” Nhà quyền pháp phụ họa, gã cũng nghẹn tới chết rồi.

Hai người tui một câu anh một câu tung hứng cho nhau, đem Quân Mạc Tiếu chửi sạch từ trong ra ngoài, cũng không cách nào thay đổi định mệnh cuộc chiến trong Khe Núi Nhất Tuyến. Hiện tại 4 VS 2, trong đội địch có một đồng chí Người Đá Lang Thang Alpen làm DPS cực mạnh, một đồng chí Quân Mạc Tiếu vô sỉ max level. Thiện xạ và mục sư cách nào cũng cân không nổi. Nhưng chiến cuộc nhanh chóng rời khỏi góc nhìn của linh hồn nhà quyền pháp, hai người Tưởng Du không còn thấy gì nữa.

Nhưng, lúc này còn chờ được kỳ tích nào nữa sao? Dù PM toàn công hội kéo đến cũng không kịp!

Đang nghĩ vậy, Tưởng Du bỗng giật mình quay về PC. Trên màn hình, hộp thư thoại của nhân vật đang nhấp nháy, ấn vào thì trông thấy tin tức thăm hỏi của Dạ Độ Hàn Đàm – vốn đã biết chút tình hình từ chỗ kiếm khách, lúc này xin chỉ thị bước kế từ chỗ Tưởng Du.

“BOSS sợ là sẽ bị Quân Mạc Tiếu cướp, nhưng hành tung của hắn xem như bại lộ, nhanh nhanh gọi người bao vây. Bọn hắn chỉ có ba người, máu BOSS cũng không nhiều, nhưng cũng cần tốn ít thời gian.” Tưởng Du đáp lại.

“Biết.” Dạ Độ Hàn Đàm trả lời đơn giản, không nhiều lời, lập tức rao tin họ điều tra được vị trí Quân Mạc Tiếu cho mấy đội người của các công hội, gọi người đi theo dõi, đồng thời tập hợp nhân lực.

“Má!!”

Tưởng Du lại nhận được tin mới, người gửi là tay thiện xạ cùng đội, rốt cuộc cũng không làm được kỳ tích gì.

“Mẹ nó thằng này quá độc!!” Mục sư cũng nối đuôi theo thiện xạ.

“Không biết xấu hổ! Vô sỉ vê lù!”

“Nhất định là theo dõi tụi mình từ đầu rồi!”

“Có lẽ còn cố tình đi rao tọa độ kia nữa!”

Hai người tui một câu ông một câu, có vẻ định hợp ca nguyên bài chửi rủa Quân Mạc Tiếu với Tưởng Du.

“Có để ý BOSS còn nhiêu máu không?” Tưởng Du hỏi cả hai.

“Không để ý, chỉ lo nhìn ống máu của mình còn bao nhiêu...” Hai người đau khổ đáp lời.